Chương 3: Căn phòng trọ
Arymimi
07/02/2015
Ngày hôm sau tôi tạt ngang căn phòng trọ cũ, bà chủ nhà xin lỗi tôi vì đã phải nhượng lại cho người khác thuê. Bà chìa khoản tiền dư lại cho tôi, căn dặn những lời chậm rãi:
- Ta không thể giữ căn phòng trọ cho con được, mặc dù ta rất thương con nhưng cậu trai trẻ ấy đã phải năn nỉ ta vì chỉ có căn phòng trọ này là duy nhất quanh đây. Cậu ấy cần nó, ta nghĩ cả con và Bình An đều mong muốn giúp cho mọi người mà.
Tôi hiểu ý bà, tôi hiểu có vài thứ dần rồi cũng phải trả nó về với tự nhiên. Tôi tự nhủ chỉ cần ngắm nó lần cuối nữa thôi là đủ.
Nhưng trời ơi, khi cánh cửa phòng không khép để lộ chủ nhân của nó đang ngồi đọc sách trên chiếc bàn, tôi giật mình có chút vui mừng vì người thuê căn phòng của anh là người lúc chiều qua đưa mẫu giấy cho tôi, ít ra không phải một ai đó quá xa xôi sẽ phá hỏng toàn bộ căn phòng này. Ngạc nhiên nối tiếp ngạc nhiên, tôi tự hỏi duyên mệnh gì giữa ba chúng tôi cứ kéo anh vào những thứ liên quan đến tôi và Bình An như vậy.
Tôi đứng đó, bàn chân cắm chặt xuống đất, có cảm giác như tôi nhìn thấy anh, anh của một chiều lơ đễnh nơi cửa sổ chỉ cần ngước mắt lên sẽ bắt gặp bước chân rón rén của tôi. My ơi, An đi rồi. Giọng nói nào đó vang dội trong đầu óc tôi, quay cuồng hỗn độn. Đến khi tỉnh người ra chiếc bàn cạnh khung cửa sổ đã vắng tênh, ngay cánh cửa chính người con trai đó khoanh tay đứng nhìn tôi ánh mắt lạnh không chớp mi cho tới khi tôi bối rối bỏ chạy. Tôi sợ, sợ phải nhìn thấy Bình An thông qua một hình ảnh khác, trái tim tôi như vỡ tung, tôi chạy trốn nỗi nhớ, chạy trốn nỗi khao khát được gặp lại anh, nỗi mong mỏi thời gian vặn ngược lại giây phút chúng tôi thuộc về nhau tưởng là mãi mãi. Tôi vấp ngã ven vỉa hè, cứ ngồi bệt và gục xuống. Có ai hiểu cảm giác của tôi, cảm giác đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống một cô gái đơn độc. Chợt, hai bàn tay áp lấy vai tôi, dựng cả con người tôi dậy. Thoáng bất ngờ, tôi quay ngoắt lại, ánh mắt lạnh nhìn tôi như đang có xuyên thấu qua trái tim rối mù của cô gái.
- Sao cô đến được đây.
- Căn…căn phòng…
Anh ta chớp mắt khẽ chau đôi lông mày lại. Tôi có nên nói ra không, sự thật căn phòng đó, hay thôi để anh ta sống mà đừng bận tâm gì. Nhưng miệng tôi cứ thốt lên vô định:
- Căn phòng trọ anh ở trước đây của Bình An.
Tôi không kịp quan sát chuỗi phản ứng cảm xúc liên tiếp thay đổi trên gương mặt anh, hàng mi cong vút ngước lên trực diện vào tôi:
- Tôi có nghe bà chủ nói một cô gái thuê nó nhưng không ở, chắc là cô. Giờ thì tôi hiểu lý do. Cần tôi đưa về không.
- Không cảm ơn… nhưng xin anh gìn giữ nó. – tôi thốt lên khi anh sắp quay đi.
- Ừ.
Sau câu hạ màn ngắn gọn chúng tôi rẽ hai lối riêng. Điện thoại rung lên hồi chuông Huy gọi, tôi lao như tên về phía nhà mình
- Ta không thể giữ căn phòng trọ cho con được, mặc dù ta rất thương con nhưng cậu trai trẻ ấy đã phải năn nỉ ta vì chỉ có căn phòng trọ này là duy nhất quanh đây. Cậu ấy cần nó, ta nghĩ cả con và Bình An đều mong muốn giúp cho mọi người mà.
Tôi hiểu ý bà, tôi hiểu có vài thứ dần rồi cũng phải trả nó về với tự nhiên. Tôi tự nhủ chỉ cần ngắm nó lần cuối nữa thôi là đủ.
Nhưng trời ơi, khi cánh cửa phòng không khép để lộ chủ nhân của nó đang ngồi đọc sách trên chiếc bàn, tôi giật mình có chút vui mừng vì người thuê căn phòng của anh là người lúc chiều qua đưa mẫu giấy cho tôi, ít ra không phải một ai đó quá xa xôi sẽ phá hỏng toàn bộ căn phòng này. Ngạc nhiên nối tiếp ngạc nhiên, tôi tự hỏi duyên mệnh gì giữa ba chúng tôi cứ kéo anh vào những thứ liên quan đến tôi và Bình An như vậy.
Tôi đứng đó, bàn chân cắm chặt xuống đất, có cảm giác như tôi nhìn thấy anh, anh của một chiều lơ đễnh nơi cửa sổ chỉ cần ngước mắt lên sẽ bắt gặp bước chân rón rén của tôi. My ơi, An đi rồi. Giọng nói nào đó vang dội trong đầu óc tôi, quay cuồng hỗn độn. Đến khi tỉnh người ra chiếc bàn cạnh khung cửa sổ đã vắng tênh, ngay cánh cửa chính người con trai đó khoanh tay đứng nhìn tôi ánh mắt lạnh không chớp mi cho tới khi tôi bối rối bỏ chạy. Tôi sợ, sợ phải nhìn thấy Bình An thông qua một hình ảnh khác, trái tim tôi như vỡ tung, tôi chạy trốn nỗi nhớ, chạy trốn nỗi khao khát được gặp lại anh, nỗi mong mỏi thời gian vặn ngược lại giây phút chúng tôi thuộc về nhau tưởng là mãi mãi. Tôi vấp ngã ven vỉa hè, cứ ngồi bệt và gục xuống. Có ai hiểu cảm giác của tôi, cảm giác đáng sợ như muốn ăn tươi nuốt sống một cô gái đơn độc. Chợt, hai bàn tay áp lấy vai tôi, dựng cả con người tôi dậy. Thoáng bất ngờ, tôi quay ngoắt lại, ánh mắt lạnh nhìn tôi như đang có xuyên thấu qua trái tim rối mù của cô gái.
- Sao cô đến được đây.
- Căn…căn phòng…
Anh ta chớp mắt khẽ chau đôi lông mày lại. Tôi có nên nói ra không, sự thật căn phòng đó, hay thôi để anh ta sống mà đừng bận tâm gì. Nhưng miệng tôi cứ thốt lên vô định:
- Căn phòng trọ anh ở trước đây của Bình An.
Tôi không kịp quan sát chuỗi phản ứng cảm xúc liên tiếp thay đổi trên gương mặt anh, hàng mi cong vút ngước lên trực diện vào tôi:
- Tôi có nghe bà chủ nói một cô gái thuê nó nhưng không ở, chắc là cô. Giờ thì tôi hiểu lý do. Cần tôi đưa về không.
- Không cảm ơn… nhưng xin anh gìn giữ nó. – tôi thốt lên khi anh sắp quay đi.
- Ừ.
Sau câu hạ màn ngắn gọn chúng tôi rẽ hai lối riêng. Điện thoại rung lên hồi chuông Huy gọi, tôi lao như tên về phía nhà mình
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.