Cơ Duyên

Chương 6: Trái tim loạn nhịp

Arymimi

07/02/2015

Cả thế giới nặng nề mà tôi ngỡ mình sẽ không vượt qua nổi dần dần trở nên nhẹ hơn, đôi vai nhỏ bé này chẳng phải gánh chịu một mình nữa khi mọi khoảng trống trong cuộc sống thường nhật của tôi được Nguyên và Huy lấp đầy. Như thể họ sợ bỏ tôi một mình, hay ông trời đang cố chuộc lỗi với tôi.

Tôi và Bình Nguyên vô tình lại làm thêm chung một chỗ. Tôi đang ở giai đoạn thử việc tích lũy kinh nghiệm, còn Nguyên hóa ra là chàng trai du học về giờ đảm nhận chức trưởng phòng kế hoạch trong công ty. Khi tôi lâm vào cảnh ma mới bị ma cũ bắt nạt, anh đã đứng ra bênh vực tôi, khi tôi phải xử lí một xấp tài liệu đến nổi tan ca vẫn chưa xong, Nguyên ở lại phụ tôi và còn chu đáo đưa tôi đi ăn tối. Anh đối với tôi có gì đó quá tốt, hoặc tôi đa nghi nhưng so với lần đầu tiên gặp mặt tôi không nghĩ anh thân thiện như vậy. Tuy có những lúc anh đột nhiên trở nên lạnh lùng, lạnh lùng một cách khó hiểu, thì hôm sau anh lại xin lỗi rằng anh buột phải nghiêm túc trong công việc. Đôi khi tôi cứ như có hai con người trong Nguyên, một ấm áp, gần gũi, một xa lạ, dửng dưng.

Tuy nhiên có một điều chắc chắn, một điều mà tôi luôn tự nhủ lòng mình, trái tim này là của Bình An, mọi ngóc ngách trong nó là dành để chất đầy những kí ức về Bình An, dù mọi người sẽ nguôi ngoai về anh, nhưng em thì không vì em nhìn thấy anh ở trong tất cả mọi thứ xung quanh em, kể cả trong Bình Nguyên em vẫn nhìn thấy bóng dáng anh trong đó.

“Cuộc đời dài rộng lắm, mình đâu thể chỉ có mỗi nhau. Chúng ta hãy đừng bao giờ, đừng bao giờ, là cả thế giới của nhau.” Lời bài hát của Phạm Hồng Phước văng vẳng nhẹ bên tai tôi, chẳng nhẽ muốn tôi hiểu rằng tôi và Bình An đã ở hai thế giới rất khác để có thể xem nhau là cả thế giới này. Tiếng gõ cửa vang lên, tôi nén hơi thở, không cử động, rồi một chặp nghe tiếng gọi tôi biết đó là Huy. Chẳng hiểu sao tôi lại giả vờ im lặng như đã ngủ rồi. Một lát sau thì Huy hết kiên nhẫn mà bỏ đi. Sự lo lắng săn sóc của Huy dành cho tôi, bắt đầu trở nên sâu sắc khiến tôi e sợ, tôi cảm nhận được cái nhìn khác lạ của anh, cái nắm tay lén khi tôi ngủ gục trên xe. Hoặc anh thương tôi thật, hoặc là sự thương hại, hoặc rất đỗi bình thường giữa bạn bè, nhưng tôi không muốn dựa dẫm anh nữa. Không muốn hễ buồn là gọi điện anh than vãn, hễ mệt mỏi thì bắt anh chở đi ăn, anh quá tốt với tôi nên tôi sợ mình không đủ tốt để trả ơn con người đó.

Hôm sau tôi thức dậy sớm chạy bộ. Ở đâu Nguyên xuất hiện cùng cái vẫy tay chào và nụ cười tỏa nắng rồi chạy song song với tôi. Dù gì có một ai đó ở bên lúc này cũng tốt. Khi tôi mệt thở muốn hộc hơi, anh ta vẫn còn khỏe chán, chẳng thấy giọt mồ hôi nào cả.

- Về tắm rửa rồi đi ăn sáng nhé.

- Sao cơ?

- Đi ăn cùng đi, mệnh lệnh.

- Tôi tắm lâu lắm. – tôi giả vờ nhăn nhó.

- Cho cô 30 phút nữa để chuẩn bị, tôi qua đón.

- Nếu tôi trễ hơn thì sao.

- Tôi sẽ giao việc cho cô phải tăng ca.

- Này không được, không được, tôi …biết rồi – tôi lí nhí, đó là cách anh ấy cưỡng ép tôi, một người nghiêm túc đáng sợ mà.



Không hiểu cảm hứng thật sự đến từ việc chạy bộ buổi sáng làm tôi lên tinh thần, hay do gì mà sáng đó tôi lại nhìn ngắm mình trong gương nhiều hơn. Tôi làm mọi việc nhanh nhất có thể, thoa môi son hồng, đánh mascara, xới tung tủ áo để chọn bộ đồ đẹp. Đã lâu lắm rồi tôi mới đi ăn với một chàng trai mới ngoài Huy. Cảm giác hồi hộp này làm tôi cảm thấy có lỗi, Bình An sẽ không vui nếu trái tim tôi thay đổi, phải không, hay anh sẽ muốn tôi đi tìm một hạnh phúc mới thuộc về mình. Ngẩn ngơ, tôi xóa son môi, xóa mascara, tôi hào hứng đi ăn như vậy là vì cái gì, vì Nguyên cho tôi cảm giác như khi bên Bình An hay vì tôi thực sự đã lỡ yêu mến con người ấy. Tôi đang cố trốn chạy cảm xúc thật của mình, tôi sợ mình thích một ai đó quá nhanh, sao tôi lại thay đổi như thế này, tại sao chứ. Hóa ra con gái cũng thật tầm thường vậy sao…Ôi không!!!

Điện thoại reo lên, 7h rồi, cuộc hẹn mà chỉ mới đây tôi còn phấn khích nay làm tôi phân vân kinh khủng. Rốt cuộc rồi tôi cũng leo lên xe anh, nhưng tôi không làm đẹp, tôi đơn giản như mọi ngày, tôi chỉ cần đẹp trong cuộc hẹn cho chàng trai mà tôi yêu và tôi vẫn chưa sẵn sàng cho bất cứ chàng trai nào khác. Kể cả chàng trai đang thật sự làm tim tôi nổi gió.

- Không thử mặc váy đi à. – Nguyên thậm chí chưa nhìn tôi mà đa buông cái câu khiêu chiến đó.

- Tôi mặc vầy quen rồi.

- Ăn xong chúng ta sẽ đi mua cho cô một chiếc đầm.

Tôi tròn mắt, ngay cả việc này cũng ra lệnh ư:

- Gì cơ hả, sao phải mua, sao phải là chúng ta.

- Tối mai đi gặp khách hàng với tôi.

- Tôi tự mua là được rồi.

- Tôi là sếp.

Tôi nghẹn cả cuống họng, phong thái lạnh lùng ra lệnh đó có chút gì lại giống Bình An.

***

“Tôi sẽ chở em đi ăn, sẽ mua váy cho em, em sẽ không phải đơn độc giống tôi bây giờ, sẽ như những ngày còn sống cho đến khi kết thúc duyên mệnh này thật sự.” - lời của một linh hồn nhập xác.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cơ Duyên

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook