Chương 7: Nụ hôn
Arymimi
07/02/2015
Có hai điều con không nên bỏ lỡ trong cuộc đời này: Một là chuyến xe cuối cùng trở về nhà và hai là chàng trai mà con thực sự yêu.
11h đêm…
Tự dưng tôi cầm lấy điện thoại vô thức gõ tên Bình Nguyên. Cũng chẳng hay từ lúc nào tôi với anh có một mối liên kết vô hình. Khi tôi bắt gặp anh ở mộ Bình An vào hai hôm trước, người con trai đó trầm tĩnh một mình, tôi đã bắt quả tang anh khóc trước mộ Bình An. Sao lại khóc vì một người xa lạ, sao lại đến đây, những sự trùng hợp ngẫu nhiên ấy dấy lên trong tôi những câu hỏi nghi hoặc.
- Bình Nguyên???
- Cô ngạc nhiên thế hả.
- Tất nhiên. Sao anh lại…?
- Dù sao tôi và cậu ta cũng có duyên mệnh, nên tôi ghé đến thăm cậu ta cũng là lẽ đương nhiên. Mà tôi…cũng không biết mình đến đây từ lúc nào. – Nguyên đưa tay lau nước mắt.
- Là sao?
- Chẳng sao cả.
- Anh cần khăn không.
- Không.
- Anh là người đưa tôi mẫu giấy cuối của Bình An, cuốn nhật ký của Bình An, nhiều lúc những cử chỉ lời nói của anh cũng thật giống người đó.
- Khi cô quá yêu một ai đó, cô sẽ nhìn thấy họ trong bất cứ ai, ở bất cứ đâu, bất cứ cái gì.
- Không đúng! Giữa anh và Huy tôi chỉ cảm nhận điều đó ở anh.
- Cô nên về nghỉ đi.
- Tôi nói thật…rất thật…những khi gần anh tôi luôn cảm giác quen thuộc, như… đã từng biết nhau vậy.
- Tôi chẳng biết gì về hai người. – lần đầu tiên Nguyên tỏ ra bực tức khi nói chuyện với tôi..
- Không đúng, anh nói dối.
- Tôi giống người đó thì sao.
Nguyên nhìn thẳng vào mắt tôi mà buông từng từ sắc bén.
- Vậy như thế này có giống không.
Dứt lời, anh kéo tôi lại và hôn lên môi. Bờ môi anh mềm mại lướt trên môi tôi, cả trái tim tôi thắt lại, ngưng đập, cảm nhận rõ sự ấm áp đang nhẹ nhàng đặt trên môi tôi rất lâu. Cho đến khi tôi thức tỉnh và đẩy Nguyên ra. Tôi đang làm gì thế này, sao không phản ứng, sao lại nghe mềm lòng, sao lại làm như vậy trước mặt Bình An. Tôi run rẩy òa khóc, giây phút đó tôi không thể kiềm chế nổi những cảm xúc lẫn lộn trong mình. Bất giác tôi liếc nhìn anh, ném cái ánh nhìn đầy tức giận vì sự đùa cợt của anh, vừa khóc vừa nói:
- Anh …- tôi đưa ngón tay trỏ lên lau bờ môi mình – trả cho anh, anh không giống Bình An. Không bao giờ phải.
- Ngay từ đầu là cô nói giống cơ mà.
- Anh đi đi – tôi hét lên giận dữ.
- Sao em vẫn ngốc như vậy, khi anh không muốn em tin thì em lại tin, khi anh thừa nhận em lại phủ nhận.
Bình Nguyên vừa thay đổi cách xưng hô, tôi trân trân nhìn anh, cái gì mà thừa nhận với phủ nhận, tôi chẳng hiểu nổi anh đang làm gì cả.
- Anh chính là Bình An. – Nguyên tiến sát lại nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêm túc quá mức.
Tôi há hốc mồm, nực cười thật:
- Anh đang đùa với người chết đấy, người chết rất thiêng.
- Anh …nhớ em.
- …
- Quên anh đi, đừng khóc một mình mỗi tối nữa.
Tôi chết lặng cả người, giọng anh thay đổi, nghe giống hệt Bình An. Ở đây là nghĩa trang, có lẽ nào…Tôi run sợ, run sợ với những ý nghĩ điên khùng đang xuất hiện trong đầu.
Đột nhiên sắc mặt Nguyên thay đổi và anh ngất xỉu ngay tại đó. Tôi vội vàng đỡ lấy anh, có lay có gọi thế nào cũng không tỉnh dậy. Chuyện quái gì thế này không biết. Tôi vất vả lắm mới lôi được anh vào trong xe, xung quanh chẳng có ai để giúp đỡ. Đoán là anh say nắng hay trúng gió gì đó, tôi chở anh về phòng trọ, anh vẫn còn thở đều đều. Tôi và bà chủ trọ bê anh lên giường. Khi vừa đứng lên, anh kéo tay tôi lại, miệng lẩm bẩm:
- Anh xin lỗi, My à…anh xin lỗi…
Tôi dừng lại nhìn Nguyên, gương mặt anh ướt đẫm mồ hôi, trông thật tội nghiệp. Xin lỗi gì chứ, ai bảo anh đùa giỡn quá lố, chắc Bình An phạt anh cái tội hôn tôi nên mới đâm ra ốm bất ngờ thế này. Tôi lấy khắn trắng thấm nước lau mặt cho anh, gương mặt đó thật sự đẹp lắm, mũi cao thế, mi mắt thì dài, trán rộng. Bất chợt Nguyên mở mắt nhìn tôi, khi tôi còn mải mê nhìn ngắm khuôn mặt đó. ( quê thật mà, mong là chưa đỏ mặt )
- Ơ, dậy rồi à. Hm…ừ à anh thấy đỡ chưa.
- Sao cô ở đây, sao tôi mệt thế này. – giọng anh thều thào biết chắc là mệt lắm.
- Anh ngất xỉu, bệnh rồi, để em (lè lưỡi liếm môi), để tôi nấu cháo cho anh.
Cái tên này, nãy xưng em làm tôi nhiễm mất. Hay thật, làm một đống trò kì lạ rồi đổ bệnh cho xong.
11h đêm…
Tự dưng tôi cầm lấy điện thoại vô thức gõ tên Bình Nguyên. Cũng chẳng hay từ lúc nào tôi với anh có một mối liên kết vô hình. Khi tôi bắt gặp anh ở mộ Bình An vào hai hôm trước, người con trai đó trầm tĩnh một mình, tôi đã bắt quả tang anh khóc trước mộ Bình An. Sao lại khóc vì một người xa lạ, sao lại đến đây, những sự trùng hợp ngẫu nhiên ấy dấy lên trong tôi những câu hỏi nghi hoặc.
- Bình Nguyên???
- Cô ngạc nhiên thế hả.
- Tất nhiên. Sao anh lại…?
- Dù sao tôi và cậu ta cũng có duyên mệnh, nên tôi ghé đến thăm cậu ta cũng là lẽ đương nhiên. Mà tôi…cũng không biết mình đến đây từ lúc nào. – Nguyên đưa tay lau nước mắt.
- Là sao?
- Chẳng sao cả.
- Anh cần khăn không.
- Không.
- Anh là người đưa tôi mẫu giấy cuối của Bình An, cuốn nhật ký của Bình An, nhiều lúc những cử chỉ lời nói của anh cũng thật giống người đó.
- Khi cô quá yêu một ai đó, cô sẽ nhìn thấy họ trong bất cứ ai, ở bất cứ đâu, bất cứ cái gì.
- Không đúng! Giữa anh và Huy tôi chỉ cảm nhận điều đó ở anh.
- Cô nên về nghỉ đi.
- Tôi nói thật…rất thật…những khi gần anh tôi luôn cảm giác quen thuộc, như… đã từng biết nhau vậy.
- Tôi chẳng biết gì về hai người. – lần đầu tiên Nguyên tỏ ra bực tức khi nói chuyện với tôi..
- Không đúng, anh nói dối.
- Tôi giống người đó thì sao.
Nguyên nhìn thẳng vào mắt tôi mà buông từng từ sắc bén.
- Vậy như thế này có giống không.
Dứt lời, anh kéo tôi lại và hôn lên môi. Bờ môi anh mềm mại lướt trên môi tôi, cả trái tim tôi thắt lại, ngưng đập, cảm nhận rõ sự ấm áp đang nhẹ nhàng đặt trên môi tôi rất lâu. Cho đến khi tôi thức tỉnh và đẩy Nguyên ra. Tôi đang làm gì thế này, sao không phản ứng, sao lại nghe mềm lòng, sao lại làm như vậy trước mặt Bình An. Tôi run rẩy òa khóc, giây phút đó tôi không thể kiềm chế nổi những cảm xúc lẫn lộn trong mình. Bất giác tôi liếc nhìn anh, ném cái ánh nhìn đầy tức giận vì sự đùa cợt của anh, vừa khóc vừa nói:
- Anh …- tôi đưa ngón tay trỏ lên lau bờ môi mình – trả cho anh, anh không giống Bình An. Không bao giờ phải.
- Ngay từ đầu là cô nói giống cơ mà.
- Anh đi đi – tôi hét lên giận dữ.
- Sao em vẫn ngốc như vậy, khi anh không muốn em tin thì em lại tin, khi anh thừa nhận em lại phủ nhận.
Bình Nguyên vừa thay đổi cách xưng hô, tôi trân trân nhìn anh, cái gì mà thừa nhận với phủ nhận, tôi chẳng hiểu nổi anh đang làm gì cả.
- Anh chính là Bình An. – Nguyên tiến sát lại nhìn thẳng vào mắt tôi, nghiêm túc quá mức.
Tôi há hốc mồm, nực cười thật:
- Anh đang đùa với người chết đấy, người chết rất thiêng.
- Anh …nhớ em.
- …
- Quên anh đi, đừng khóc một mình mỗi tối nữa.
Tôi chết lặng cả người, giọng anh thay đổi, nghe giống hệt Bình An. Ở đây là nghĩa trang, có lẽ nào…Tôi run sợ, run sợ với những ý nghĩ điên khùng đang xuất hiện trong đầu.
Đột nhiên sắc mặt Nguyên thay đổi và anh ngất xỉu ngay tại đó. Tôi vội vàng đỡ lấy anh, có lay có gọi thế nào cũng không tỉnh dậy. Chuyện quái gì thế này không biết. Tôi vất vả lắm mới lôi được anh vào trong xe, xung quanh chẳng có ai để giúp đỡ. Đoán là anh say nắng hay trúng gió gì đó, tôi chở anh về phòng trọ, anh vẫn còn thở đều đều. Tôi và bà chủ trọ bê anh lên giường. Khi vừa đứng lên, anh kéo tay tôi lại, miệng lẩm bẩm:
- Anh xin lỗi, My à…anh xin lỗi…
Tôi dừng lại nhìn Nguyên, gương mặt anh ướt đẫm mồ hôi, trông thật tội nghiệp. Xin lỗi gì chứ, ai bảo anh đùa giỡn quá lố, chắc Bình An phạt anh cái tội hôn tôi nên mới đâm ra ốm bất ngờ thế này. Tôi lấy khắn trắng thấm nước lau mặt cho anh, gương mặt đó thật sự đẹp lắm, mũi cao thế, mi mắt thì dài, trán rộng. Bất chợt Nguyên mở mắt nhìn tôi, khi tôi còn mải mê nhìn ngắm khuôn mặt đó. ( quê thật mà, mong là chưa đỏ mặt )
- Ơ, dậy rồi à. Hm…ừ à anh thấy đỡ chưa.
- Sao cô ở đây, sao tôi mệt thế này. – giọng anh thều thào biết chắc là mệt lắm.
- Anh ngất xỉu, bệnh rồi, để em (lè lưỡi liếm môi), để tôi nấu cháo cho anh.
Cái tên này, nãy xưng em làm tôi nhiễm mất. Hay thật, làm một đống trò kì lạ rồi đổ bệnh cho xong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.