Chương 2: Những ngày bình thường đã một đi không trở lại
Bắc Khuê
28/01/2020
Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Sáng sớm tinh mơ, màn đêm đã lùi đi nhưng ánh mặt trời còn chưa kịp xuất hiện. Lúc này, sắc trời còn là một màu xám bạc, thế nhưng Hứa Ngôn đã bước vào lớp, ngồi xuống vị trí của mình.
Cũng giống như thường ngày, cậu mượn bài tập của đứa bạn bàn trên để bắt đầu công việc thường lệ vào buổi sáng.
Trong lớp cũng đã nhiều người tới, tiếng bàn luận xầm xì khắp nơi hòa lẫn với tiếng sột soạt của bút lướt nhanh trên giấy. Vừa vội vàng chép bài vừa nghe tiếng noi chuyện xung quanh, Hứa Ngôn có thể chắc chắn rằng sáng nay cũng như mọi buổi sáng khác, ít nhất có hơn chục người đang mau chóng hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày của mình.
- Hứa Ngôn, xong chưa? Cho anh chép cái nào.
Giọng nói ngả ngớn quen thuộc vang lên. Lưu Tử Hằng đến.
Hứa Ngôn ngẩng đầu nhìn. Tóc Lưu Tử Hằng rối bù như vừa ngủ dậy, đôi mắt vốn nhỏ giờ híp thành đường chỉ. Điều gây chú ý nhất trên mặt người anh em này chính là đôi mày rậm, đen và thô đến quá đáng khiến người ta không thể không liên tưởng tới Shin - cậu bé bút chì.
- Chờ đi. Ông còn chưa chép xong đâu.
- Chép xong cái gì rồi?
- Mày thiếu môn nào?
- Toán, Anh, Hóa. Lý nữa.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ha ha.
Hứa Ngôn cười hả hê:
- E rằng mày không kịp nữa rồi.
- Kệ, chép đã tính sau, chép không hết thì thôi. Môn nào nhanh nhất?
- Lý, chủ yếu là trắc nghiệm với điền vào chỗ trống. Hóa cũng khá nhiều trắc nghiệm. Hai môn này hôm qua tao làm xong rồi, trong cặp ấy. Mày tự lấy đi.
Lưu Tử Hằng không hề khách khí lục cặp Hứa Ngôn, móc ra hai quyển vở bài tập. Sau đó, lại liếc nhìn thằng bạn cũng đang chép bài, nói:
- Tiếng Anh chép xong thì cho tao mượn luôn.
- Ờ.
- Từ từ, với lại...
Lưu Tử Hằng kề sát bên tai Hứa Ngôn, nói nhỏ:
- Tối qua mày bảo gặp được tình yêu đấy còn gì? Tí nữa vào lớp nhớ kể rõ tao nghe.
- Ờ, cút đi chép bài tập mau, mày không đủ thời gian nữa rồi, đồ ngu.
Tiết hai của buổi sáng, giáo viên để cán sự học tập phát phiếu điểm thi tháng cho cả lớp.
Hứa Ngôn nhìn qua: Xếp thứ 28 trên tổng số 49 người trong lớp, xếp thứ 294 trên tổng số 560 người của khối, thành tích bình bình hệt như trước, thứ tự khoảng giữa.
- Này, Hứa Ngôn, thành tích lần này thế nào?
Người hỏi là bạn cùng bàn tên Trương Hân Di.
Đây là một cô gái điềm đạm nhã nhặn, khuôn mặt không tính là xinh đẹp nhưng cũng coi như ưa nhìn. Đương nhiên Hứa Ngôn sẽ không bao giờ thừa nhận chuyện thỉnh thoảng mình sẽ bị đôi mắt cười cong cong của cô bé mê hoặc, càng không thừa nhận có đôi lúc mắt mình lướt qua bộ ngực khá lớn kia thì tim sẽ đập rộn ràng.
Nhưng suy nghĩ của Hứa Ngôn lúc này thật khó đoán, với câu hỏi của bạn cùng bàn, cậu chỉ qua loa đáp "Cũng tạm", còn trong đầu vẫn không ngừng lặp lại hình ảnh hôm qua.
- Ha ha, chắc chắn là đang nhớ tới diễm ngộ tối qua chứ gì? Chuẩn luôn!
Giọng Lưu Tử Hằng vang lên khiến ý nghĩ trong đầu Hứa Ngôn bị ném thẳng lên chín tầng mây.
- Nhị Lưu Tử, cút đi.
Hứa Ngôn tức giận.
- Ha ha ha ha, thẹn quá hóa giận đây mà!
- Chờ đã chờ đã, Lưu Tử Hằng, cậu nói gì cơ?
Đôi mắt Trương Hân Di lấp lánh:
- Diễm ngộ á?
- Khụ khụ khụ...
Lưu Tử Hằng giả vờ hắng giọng, ngay lúc đang định lên tiếng thì chuông vào học lại vang lên.
Cô giáo trung niên trông rất nghiêm túc đã bước vào lớp ngay sau khi tiếng chuông vang lên. Bất kỳ học sinh nào cũng biết người giáo viên này rất thích bắt lỗi, số lần giết gà dọa khỉ thì nhiều vô số kể. Lưu Tử Hằng thấy cô vào cũng chỉ đành ngoan ngoãn về chỗ.
Dù gì cũng là bạn cùng bàn, Trương Hân Di có thể thầm thì với Hứa Ngôn mà không sợ. Vậy là Hứa Ngôn liền nghe cô tràn đầy hào hứng hỏi:
- Tối qua cậu có diễm ngộ hả? Có thuê nhà nghỉ không? Có dùng biện pháp an toàn không?
Hứa Ngôn thở dài:
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Rồi rồi, để tớ kể cho cậu đỡ đoán mò vậy. Ừ, tối qua lúc về nhà, tớ vừa đi vừa nhìn điện thoại, đột nhiên có người đập vào vai. Tớ quay đầu nhìn, ngay sau đó điện thoại đã biến mất.
…
Cũng như mọi ngày, Hứa Ngôn ăn trưa trong canteen trường. Lưu Tử Hằng ngồi đối diện cậu.
Đang ăn, Hứa Ngôn bỗng nói:
- Mai có triển lãm Anime đấy, mày đi không?
Lưu Tử Hằng hỏi lại:
- Ngoài mày còn có ai?
Hứa Ngôn đáp:
- Trương Hân Di, nó với mấy đứa bạn thân muốn cosplay, khi nãy tan học nó mời tao đi.
Lưu Tử Hằng cười đầy ẩn ý:
- Mày với Trương Hân Di... Bóng đèn là tao có vẻ không phù hợp lắm đâu nhá?
- Cút xéo, ông không có hứng với gái 3D.
- Thật à? Trong lớp có tin mày với Trương Hân Di có mờ ám đấy.
- Hủ nữ trong lớp còn nói tao với mày là một công một thụ kia kìa, tin nhảm cũng tin à?
Hứa Ngôn vặc lại.
- Thế mày có đi không hả?
- Đi chứ sao không?
- Được, trưa mai chờ tao gọi, gặp ở cổng công viên Đông Giao. Lúc đó chắc sẽ thấy được hội Trương Hân Di cosplay.
Tối nay có một buổi gặp mặt quan trọng nên Hứa Vọng Hải đã xin cho Hứa Ngôn nghỉ học. Trong khi các bạn bắt đầu ngồi xuống, học lớp tự học buổi tối thì Hứa Ngôn đi theo cha mình vào một cửa hàng lẩu, ngồi xuống một căn phòng nhỏ.
Sau khi ngồi, Hứa Ngôn lập tức lấy di động ra đọc truyện.
Hứa Vọng Hải thấy thế thì cau mày:
- Người ta đến bây giờ mà còn đọc cái gì nữa?
Hứa Ngôn nhún vai:
- Dù sao về sau cũng là người một nhà mà, kể cả tối nay con không sờ vào điện thoại thì sớm muộn người ta cũng biết thói quen của con thôi.
Hứa Vọng Hải lắc đầu:
- Đúng là không nên cho con dùng di động.
- Ha ha, dùng công khai vẫn hơn dùng lén nhé.
- Về sau thế nào thì mặc con, nhưng ít ra tối nay cũng phải để lại ấn tượng tốt cho người ta.
- Thôi đi, bạn gái ba con cũng gặp rồi, có ấn tượng đầu tiên rồi.
- Hôm nay không chỉ có Thanh Mai đâu, còn có con gái người ta nữa. Đừng để em gái tương lai cười chứ.
Hứa Vọng Hải trở nên nghiêm khắc:
- Mau, đặt điện thoại xuống!
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Ngôn thở dài, liếc nhìn cha mình một cái rồi mới tắt màn hình điện thoại.
Đúng lúc này, hai người kia tới.
Người vào trước là một phụ nữ chừng hơn ba mươi, cô mặc một bộ đồ công sở, khuôn mặt thanh tú dễ gần, dáng người cũng khá. Đây là Lộ Thanh Mai, đối tượng tái hôn của ông già nhà mình, Hứa Ngôn cũng từng gặp.
Người đi sau chính là con gái của Lộ Thanh Mai. Khoan! Cái quái gì thế này?
Hứa Ngôn ngạc nhiên nhận ra mình vừa gặp cô bé đi sau Lộ Thanh Mai vào tối qua, đây chính là thiếu nữ với trò đùa quái đản đó!
Nhưng trang phục của cô khác hoàn toàn với ngày hôm qua, một bộ đồng phục bình thường khiến cho người ta cảm thấy cô thật dịu dàng ngoan ngoãn. Vẫn là mái tóc đuôi ngựa nhưng điểm khác biệt là có thêm tóc mái ngang trán, vẻ mạnh mẽ không thấy mà ngược lại trở nên rất ngọt ngào đáng yêu.
- Hẳn anh là anh Hứa Ngôn rồi! Em là Lộ Lăng, tối qua chúng ta có tình cờ gặp mặt đấy.
Cô bé nhìn thẳng vào mắt Hứa Ngôn, cười rất ngọt.
Hứa Ngôn cảm thấy tam quan mình vỡ vụn thành từng mảnh, tay cậu run lên, di động bay vào đĩa dầu trước mặt.
Hứa Ngôn cúi nhìn. Trời có mắt, điện thoại di động của cậu đã nằm gọn trong chất lỏng sền sệt, ướt hết, dính đầy tỏi băm, ớt, hành lá, rau thơm. Hứa Ngôn cá năm hào nếu di động này còn dùng được, cậu sẽ viết một bức thư cảm ơn đầy thành ý rồi gửi đến nhà sản xuất.
Lúc này, một dự cảm mãnh liệt vụt lên trong đầu Hứa Ngôn: Cùng với chiếc điện thoại báo hỏng này, liệu những ngày bình thản của mình có còn không?
Sáng sớm tinh mơ, màn đêm đã lùi đi nhưng ánh mặt trời còn chưa kịp xuất hiện. Lúc này, sắc trời còn là một màu xám bạc, thế nhưng Hứa Ngôn đã bước vào lớp, ngồi xuống vị trí của mình.
Cũng giống như thường ngày, cậu mượn bài tập của đứa bạn bàn trên để bắt đầu công việc thường lệ vào buổi sáng.
Trong lớp cũng đã nhiều người tới, tiếng bàn luận xầm xì khắp nơi hòa lẫn với tiếng sột soạt của bút lướt nhanh trên giấy. Vừa vội vàng chép bài vừa nghe tiếng noi chuyện xung quanh, Hứa Ngôn có thể chắc chắn rằng sáng nay cũng như mọi buổi sáng khác, ít nhất có hơn chục người đang mau chóng hoàn thành nhiệm vụ hằng ngày của mình.
- Hứa Ngôn, xong chưa? Cho anh chép cái nào.
Giọng nói ngả ngớn quen thuộc vang lên. Lưu Tử Hằng đến.
Hứa Ngôn ngẩng đầu nhìn. Tóc Lưu Tử Hằng rối bù như vừa ngủ dậy, đôi mắt vốn nhỏ giờ híp thành đường chỉ. Điều gây chú ý nhất trên mặt người anh em này chính là đôi mày rậm, đen và thô đến quá đáng khiến người ta không thể không liên tưởng tới Shin - cậu bé bút chì.
- Chờ đi. Ông còn chưa chép xong đâu.
- Chép xong cái gì rồi?
- Mày thiếu môn nào?
- Toán, Anh, Hóa. Lý nữa.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Ha ha.
Hứa Ngôn cười hả hê:
- E rằng mày không kịp nữa rồi.
- Kệ, chép đã tính sau, chép không hết thì thôi. Môn nào nhanh nhất?
- Lý, chủ yếu là trắc nghiệm với điền vào chỗ trống. Hóa cũng khá nhiều trắc nghiệm. Hai môn này hôm qua tao làm xong rồi, trong cặp ấy. Mày tự lấy đi.
Lưu Tử Hằng không hề khách khí lục cặp Hứa Ngôn, móc ra hai quyển vở bài tập. Sau đó, lại liếc nhìn thằng bạn cũng đang chép bài, nói:
- Tiếng Anh chép xong thì cho tao mượn luôn.
- Ờ.
- Từ từ, với lại...
Lưu Tử Hằng kề sát bên tai Hứa Ngôn, nói nhỏ:
- Tối qua mày bảo gặp được tình yêu đấy còn gì? Tí nữa vào lớp nhớ kể rõ tao nghe.
- Ờ, cút đi chép bài tập mau, mày không đủ thời gian nữa rồi, đồ ngu.
Tiết hai của buổi sáng, giáo viên để cán sự học tập phát phiếu điểm thi tháng cho cả lớp.
Hứa Ngôn nhìn qua: Xếp thứ 28 trên tổng số 49 người trong lớp, xếp thứ 294 trên tổng số 560 người của khối, thành tích bình bình hệt như trước, thứ tự khoảng giữa.
- Này, Hứa Ngôn, thành tích lần này thế nào?
Người hỏi là bạn cùng bàn tên Trương Hân Di.
Đây là một cô gái điềm đạm nhã nhặn, khuôn mặt không tính là xinh đẹp nhưng cũng coi như ưa nhìn. Đương nhiên Hứa Ngôn sẽ không bao giờ thừa nhận chuyện thỉnh thoảng mình sẽ bị đôi mắt cười cong cong của cô bé mê hoặc, càng không thừa nhận có đôi lúc mắt mình lướt qua bộ ngực khá lớn kia thì tim sẽ đập rộn ràng.
Nhưng suy nghĩ của Hứa Ngôn lúc này thật khó đoán, với câu hỏi của bạn cùng bàn, cậu chỉ qua loa đáp "Cũng tạm", còn trong đầu vẫn không ngừng lặp lại hình ảnh hôm qua.
- Ha ha, chắc chắn là đang nhớ tới diễm ngộ tối qua chứ gì? Chuẩn luôn!
Giọng Lưu Tử Hằng vang lên khiến ý nghĩ trong đầu Hứa Ngôn bị ném thẳng lên chín tầng mây.
- Nhị Lưu Tử, cút đi.
Hứa Ngôn tức giận.
- Ha ha ha ha, thẹn quá hóa giận đây mà!
- Chờ đã chờ đã, Lưu Tử Hằng, cậu nói gì cơ?
Đôi mắt Trương Hân Di lấp lánh:
- Diễm ngộ á?
- Khụ khụ khụ...
Lưu Tử Hằng giả vờ hắng giọng, ngay lúc đang định lên tiếng thì chuông vào học lại vang lên.
Cô giáo trung niên trông rất nghiêm túc đã bước vào lớp ngay sau khi tiếng chuông vang lên. Bất kỳ học sinh nào cũng biết người giáo viên này rất thích bắt lỗi, số lần giết gà dọa khỉ thì nhiều vô số kể. Lưu Tử Hằng thấy cô vào cũng chỉ đành ngoan ngoãn về chỗ.
Dù gì cũng là bạn cùng bàn, Trương Hân Di có thể thầm thì với Hứa Ngôn mà không sợ. Vậy là Hứa Ngôn liền nghe cô tràn đầy hào hứng hỏi:
- Tối qua cậu có diễm ngộ hả? Có thuê nhà nghỉ không? Có dùng biện pháp an toàn không?
Hứa Ngôn thở dài:
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Rồi rồi, để tớ kể cho cậu đỡ đoán mò vậy. Ừ, tối qua lúc về nhà, tớ vừa đi vừa nhìn điện thoại, đột nhiên có người đập vào vai. Tớ quay đầu nhìn, ngay sau đó điện thoại đã biến mất.
…
Cũng như mọi ngày, Hứa Ngôn ăn trưa trong canteen trường. Lưu Tử Hằng ngồi đối diện cậu.
Đang ăn, Hứa Ngôn bỗng nói:
- Mai có triển lãm Anime đấy, mày đi không?
Lưu Tử Hằng hỏi lại:
- Ngoài mày còn có ai?
Hứa Ngôn đáp:
- Trương Hân Di, nó với mấy đứa bạn thân muốn cosplay, khi nãy tan học nó mời tao đi.
Lưu Tử Hằng cười đầy ẩn ý:
- Mày với Trương Hân Di... Bóng đèn là tao có vẻ không phù hợp lắm đâu nhá?
- Cút xéo, ông không có hứng với gái 3D.
- Thật à? Trong lớp có tin mày với Trương Hân Di có mờ ám đấy.
- Hủ nữ trong lớp còn nói tao với mày là một công một thụ kia kìa, tin nhảm cũng tin à?
Hứa Ngôn vặc lại.
- Thế mày có đi không hả?
- Đi chứ sao không?
- Được, trưa mai chờ tao gọi, gặp ở cổng công viên Đông Giao. Lúc đó chắc sẽ thấy được hội Trương Hân Di cosplay.
Tối nay có một buổi gặp mặt quan trọng nên Hứa Vọng Hải đã xin cho Hứa Ngôn nghỉ học. Trong khi các bạn bắt đầu ngồi xuống, học lớp tự học buổi tối thì Hứa Ngôn đi theo cha mình vào một cửa hàng lẩu, ngồi xuống một căn phòng nhỏ.
Sau khi ngồi, Hứa Ngôn lập tức lấy di động ra đọc truyện.
Hứa Vọng Hải thấy thế thì cau mày:
- Người ta đến bây giờ mà còn đọc cái gì nữa?
Hứa Ngôn nhún vai:
- Dù sao về sau cũng là người một nhà mà, kể cả tối nay con không sờ vào điện thoại thì sớm muộn người ta cũng biết thói quen của con thôi.
Hứa Vọng Hải lắc đầu:
- Đúng là không nên cho con dùng di động.
- Ha ha, dùng công khai vẫn hơn dùng lén nhé.
- Về sau thế nào thì mặc con, nhưng ít ra tối nay cũng phải để lại ấn tượng tốt cho người ta.
- Thôi đi, bạn gái ba con cũng gặp rồi, có ấn tượng đầu tiên rồi.
- Hôm nay không chỉ có Thanh Mai đâu, còn có con gái người ta nữa. Đừng để em gái tương lai cười chứ.
Hứa Vọng Hải trở nên nghiêm khắc:
- Mau, đặt điện thoại xuống!
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Ngôn thở dài, liếc nhìn cha mình một cái rồi mới tắt màn hình điện thoại.
Đúng lúc này, hai người kia tới.
Người vào trước là một phụ nữ chừng hơn ba mươi, cô mặc một bộ đồ công sở, khuôn mặt thanh tú dễ gần, dáng người cũng khá. Đây là Lộ Thanh Mai, đối tượng tái hôn của ông già nhà mình, Hứa Ngôn cũng từng gặp.
Người đi sau chính là con gái của Lộ Thanh Mai. Khoan! Cái quái gì thế này?
Hứa Ngôn ngạc nhiên nhận ra mình vừa gặp cô bé đi sau Lộ Thanh Mai vào tối qua, đây chính là thiếu nữ với trò đùa quái đản đó!
Nhưng trang phục của cô khác hoàn toàn với ngày hôm qua, một bộ đồng phục bình thường khiến cho người ta cảm thấy cô thật dịu dàng ngoan ngoãn. Vẫn là mái tóc đuôi ngựa nhưng điểm khác biệt là có thêm tóc mái ngang trán, vẻ mạnh mẽ không thấy mà ngược lại trở nên rất ngọt ngào đáng yêu.
- Hẳn anh là anh Hứa Ngôn rồi! Em là Lộ Lăng, tối qua chúng ta có tình cờ gặp mặt đấy.
Cô bé nhìn thẳng vào mắt Hứa Ngôn, cười rất ngọt.
Hứa Ngôn cảm thấy tam quan mình vỡ vụn thành từng mảnh, tay cậu run lên, di động bay vào đĩa dầu trước mặt.
Hứa Ngôn cúi nhìn. Trời có mắt, điện thoại di động của cậu đã nằm gọn trong chất lỏng sền sệt, ướt hết, dính đầy tỏi băm, ớt, hành lá, rau thơm. Hứa Ngôn cá năm hào nếu di động này còn dùng được, cậu sẽ viết một bức thư cảm ơn đầy thành ý rồi gửi đến nhà sản xuất.
Lúc này, một dự cảm mãnh liệt vụt lên trong đầu Hứa Ngôn: Cùng với chiếc điện thoại báo hỏng này, liệu những ngày bình thản của mình có còn không?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.