Chương 3: Thuộc tính của cô em gái này cứ là lạ
Bắc Khuê
28/01/2020
Dịch giả: Lãng Nhân Môn
Hứa Ngôn đứng trong toilet quán lẩu, tay cầm điện thoại, im lặng nghẹn ngào. Cậu đã dùng giấy vệ sinh cẩn thận lau di động một lượt rồi, thế nhưng nhấn nút nguồn mãi mà điện thoại vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
- Ngay cả khởi động cũng không được nữa. Thôi, thôi.
Hứa Ngôn thở dài, nhét máy vào túi.
Mở cửa phòng vệ sinh ra, vừa nhìn đã thấy gần đó là một em gái xinh xắn, đáng yêu mặc đồng phục.
Cô bé bước lại, dừng lại đứng cách Hứa Ngôn một mét, cô hơi ngửa đầu lên, trong mắt có ý cười. Thế nhưng dù trông cô đáng yêu hiền dịu đến đâu, Hứa Ngôn vẫn có cảm giác không hay.
- Lộ Lăng... Em gái, em chờ anh à?
Hứa Ngôn quả nhiên chưa quen, ngay cả xưng hô ‘em gái’ cậu cũng suýt không nói ra miệng được.
Cô bé mỉm cười:
- Điện thoại hỏng rồi à?
- À, đúng thế.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đáng tiếc thật đấy. Thật ra em muốn hỏi là em đáng sợ thế à? Vừa thấy em là anh đã bị dọa đến độ không cầm chắc nổi cái di động nữa.
Nụ cười của cô bé mỗi lúc một tươi hơn, có cảm giác như đang cười trên nỗi đau của người khác vậy.
- Em thấy sao? Tối qua em chơi vui như thế, bây giờ đứng đây giả vô tội với anh à?
Lộ Lăng tinh nghịch nghiêng đầu:
- Chịu thôi, em chỉ muốn nhắc anh đừng vừa đi vừa nghịch điện thoại, nguy hiểm lắm.
- Em chỉ muốn trêu đùa thì có, đừng giả vờ ‘tất cả là vì tốt cho anh’ như thế!
Hứa Ngôn cảm thấy mình sắp phát rồ:
- Nào có lần đầu gặp gỡ mà bết bát thế? Lại còn anh em chưa quen biết đã bắt đầu tương ái tương sát nữa?
- Không không không, không phải tương ái tương sát đâu.
Thiếu nữ lắc đầu:
- Bởi vì mi chỉ có thể bị ta trừng trị, phàm nhân.
Hứa Ngôn híp mắt:
- Cuối cùng thì em cũng chịu nhận là em đang chơi anh phải không? Mà còn ‘phàm nhân’ nữa, rốt cuộc nó là cái gì?
- Thì ý trên mặt chữ, có nghĩa là tôi sẽ có ưu thế, sẽ nghiền nát anh trên mọi phương diện, ví dụ như mặt trí lực chẳng hạn.
Thiếu nữ mỉm cười đắc ý, dường như cô đã lộ rõ bản chất của mình.
Nhìn vẻ mặt của đối phương, Hứa Ngôn lại rất bình tĩnh, cậu chỉ khẽ khinh bỉ:
- Em có biết độ mặt dày của em đã là một sự đột phá rồi không?
- À, biết chứ. Vĩ nhân luôn bị con sâu cái kiến chửi bới.
Hứa Ngôn nhếch mép:
- Mẹ em biết em tự kỷ thế này không?
- Tất nhiên là không rồi, bởi vì lúc thường ta sẽ ngụy trang giống hệt như phàm nhân các mi.
- May là em ngụy trang cũng không tệ, nếu không mẹ em sẽ bị em dọa sợ đến tè ra quần mất.
- Hừ.
Thiếu nữ quay đầu, mái tóc đuôi ngựa cũng quăng mạnh theo. Không khí trong quán lẩu dĩ nhiên sẽ toàn mùi gia vị nồng đậm, thế nhưng dù là gia vị cũng không thể che giấu hoàn toàn mùi thơm tỏa ra từ mái tóc của cô bé. Mùi oải hương rất nồng nàn.
Hứa Ngôn vô thức hỏi:
- Này, người em có mùi gì đấy?
- À, chắc là mùi dầu gội. Tóc tôi khá dài, rất khó hết hẳn mùi.
Lộ Lăng khẽ lùi lại hai bước, tiện tay chỉnh lại tóc mái. Vậy là khứu giác của Hứa Ngôn lại bị mùi gia vị lẩu chiếm lĩnh.
Không biết vì sao lại thấy khá tiếc nuối.
- Khụ.
Hứa Ngôn sờ mũi cho bớt lúng túng rồi nói:
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thế này đi, anh không so đo chuyện tối qua với em, chỉ cần về sau em có dáng vẻ của một đứa em gái, ngoan chút là được, thế nào?
Lộ Lăng không đồng ý mà chỉ thay đổi chủ đề:
- À đấy, trước hôm nay thì anh vẫn không biết tôi phải không?
- Ừ.
- Xem ra ba anh xấu hổ không muốn kể, dù sao chuyện năm đó cũng cẩu huyết kinh lên được ý.
Thiếu nữ giơ ngón trỏ tay phải lên, lắc lắc:
- Nhưng tôi biết anh lâu rồi đấy.
- Ừ.
Ngoại trừ một tiếng "Ừ", Hứa Ngôn cũng không biết phải đáp lại thế nào. Cảm giác quyền chủ động không nằm trong tay mình khiến cậu khá là khó chịu. Xem ra sau này khi phải đối mặt với Lộ Lăng, cậu phải làm tốt tình báo cái đã, để khỏi rơi vào tình trạng bị dắt mũi như tối qua và hôm nay.
Cô bé lại lên tiếng:
- Mà anh cũng phải biết là tôi với anh có quan hệ máu mủ đấy nhé.
- Em bảo gì cơ?
Hứa Ngôn sững sờ. Nói thật, cậu vẫn chỉ cho rằng Lộ Lăng là con gái của đối tượng mà ba mình sẽ tái hôn thôi.
- Đúng thế đấy, anh về hỏi ba anh là biết mà. Tôi với anh là anh em cùng, cha, khác, mẹ.
Lộ Lăng cười duyên:
- Anh em ruột đấy.
- Chờ đã! Em bao tuổi rồi?
Hứa Ngôn bỗng nhớ tới một chuyện, cậu vội vàng hỏi.
- Tôi mười bốn, nhỏ hơn anh ba tuổi.
- Vậy...
Lộ Lăng hiểu ý của Hứa Ngôn, cô trả lời ngắn gọn luôn:
- Mười mấy năm trước, ba anh lừa dối mẹ anh, có tư tình với mẹ tôi. Năm đó mẹ tôi vẫn là một nữ sinh ngây thơ, biết mình có thai thì gạt ba anh, lén lút sinh con. Về sau, mẹ anh bỏ cha con anh đi, chẳng khác nào nhường chỗ cho mẹ tôi cả. Sau nữa thì tình cũ không rủ cũng tới, hai người gặp nhau liền thấy phù hợp, thậm chí còn lén đăng ký kết hôn rồi. Câu chuyện cẩu huyết thế đấy.
- Này… anh… chuyện này.
Hứa Ngôn cứng họng:
- Anh không biết gì hết cả!
- Thì về hỏi ba anh xem nào, chắc chắn là ông ấy chột dạ cực luôn.
Nói xong, Lộ Lăng quay người rời đi.
Hứa Ngôn đi sau, vẻ mặt rất đau bi. Nếu nói trước đó chỉ là dự cảm, vậy bây giờ cậu có thể khẳng định những ngày bình thường của mình sẽ bị cô bé khó hiểu này đảo loạn thành một nắm đay rối mù.
Xấu tính? Tsundere? Tự kỷ? Hình như đều đúng nhưng lại cũng không đúng. Đây là lần đầu Hứa Ngôn cảm nhận được sự khác biệt lớn nhất giữa gái 2D và 3D: Con gái 3D quá khó hiểu.
Quả nhiên là các em gái đáng yêu 2D vẫn để người ta bớt lo hơn. Thuộc tính phức tạp của em gái 3D sẽ không bao giờ xuất hiện ở các em gái 2D!
Hứa Ngôn thầm nghĩ.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Ngôn và Lộ Lăng cùng quay lại phòng ăn, ai ngồi xuống chỗ người nấy.
Sau đó, cậu vỗ vỗ chân ba phía dưới bàn để hấp dẫn sự chú ý của ông rồi xích lại gần, hỏi thầm:
- Lộ Lăng có quan hệ máu mủ với con không đấy?
Hứa Vọng Hải trợn mắt, sau vài giây im lặng, ông cuối cùng cũng trả lời:
- Có.
- Chuyện này là sao?
- Chờ chút, về rồi ba giải thích cho.
Lúc này, Lộ Thanh Mai lên tiếng:
- Tiểu Ngôn, di động của con còn dùng được không?
- Không dùng được nữa, d..
Suýt thì Hứa Ngôn đã nói "dì", may là cậu phanh kịp. Phải biết rằng trên phương diện pháp luật thì Lộ Thanh Mai đã là mẹ kế của cậu rồi.
Không khí ngột ngạt trong phòng mãi không tan, vậy mới nói tất cả đều là do năm xưa ba cậu không biết dùng nửa người trên để suy nghĩ!
Hứa Ngôn đứng trong toilet quán lẩu, tay cầm điện thoại, im lặng nghẹn ngào. Cậu đã dùng giấy vệ sinh cẩn thận lau di động một lượt rồi, thế nhưng nhấn nút nguồn mãi mà điện thoại vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
- Ngay cả khởi động cũng không được nữa. Thôi, thôi.
Hứa Ngôn thở dài, nhét máy vào túi.
Mở cửa phòng vệ sinh ra, vừa nhìn đã thấy gần đó là một em gái xinh xắn, đáng yêu mặc đồng phục.
Cô bé bước lại, dừng lại đứng cách Hứa Ngôn một mét, cô hơi ngửa đầu lên, trong mắt có ý cười. Thế nhưng dù trông cô đáng yêu hiền dịu đến đâu, Hứa Ngôn vẫn có cảm giác không hay.
- Lộ Lăng... Em gái, em chờ anh à?
Hứa Ngôn quả nhiên chưa quen, ngay cả xưng hô ‘em gái’ cậu cũng suýt không nói ra miệng được.
Cô bé mỉm cười:
- Điện thoại hỏng rồi à?
- À, đúng thế.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Đáng tiếc thật đấy. Thật ra em muốn hỏi là em đáng sợ thế à? Vừa thấy em là anh đã bị dọa đến độ không cầm chắc nổi cái di động nữa.
Nụ cười của cô bé mỗi lúc một tươi hơn, có cảm giác như đang cười trên nỗi đau của người khác vậy.
- Em thấy sao? Tối qua em chơi vui như thế, bây giờ đứng đây giả vô tội với anh à?
Lộ Lăng tinh nghịch nghiêng đầu:
- Chịu thôi, em chỉ muốn nhắc anh đừng vừa đi vừa nghịch điện thoại, nguy hiểm lắm.
- Em chỉ muốn trêu đùa thì có, đừng giả vờ ‘tất cả là vì tốt cho anh’ như thế!
Hứa Ngôn cảm thấy mình sắp phát rồ:
- Nào có lần đầu gặp gỡ mà bết bát thế? Lại còn anh em chưa quen biết đã bắt đầu tương ái tương sát nữa?
- Không không không, không phải tương ái tương sát đâu.
Thiếu nữ lắc đầu:
- Bởi vì mi chỉ có thể bị ta trừng trị, phàm nhân.
Hứa Ngôn híp mắt:
- Cuối cùng thì em cũng chịu nhận là em đang chơi anh phải không? Mà còn ‘phàm nhân’ nữa, rốt cuộc nó là cái gì?
- Thì ý trên mặt chữ, có nghĩa là tôi sẽ có ưu thế, sẽ nghiền nát anh trên mọi phương diện, ví dụ như mặt trí lực chẳng hạn.
Thiếu nữ mỉm cười đắc ý, dường như cô đã lộ rõ bản chất của mình.
Nhìn vẻ mặt của đối phương, Hứa Ngôn lại rất bình tĩnh, cậu chỉ khẽ khinh bỉ:
- Em có biết độ mặt dày của em đã là một sự đột phá rồi không?
- À, biết chứ. Vĩ nhân luôn bị con sâu cái kiến chửi bới.
Hứa Ngôn nhếch mép:
- Mẹ em biết em tự kỷ thế này không?
- Tất nhiên là không rồi, bởi vì lúc thường ta sẽ ngụy trang giống hệt như phàm nhân các mi.
- May là em ngụy trang cũng không tệ, nếu không mẹ em sẽ bị em dọa sợ đến tè ra quần mất.
- Hừ.
Thiếu nữ quay đầu, mái tóc đuôi ngựa cũng quăng mạnh theo. Không khí trong quán lẩu dĩ nhiên sẽ toàn mùi gia vị nồng đậm, thế nhưng dù là gia vị cũng không thể che giấu hoàn toàn mùi thơm tỏa ra từ mái tóc của cô bé. Mùi oải hương rất nồng nàn.
Hứa Ngôn vô thức hỏi:
- Này, người em có mùi gì đấy?
- À, chắc là mùi dầu gội. Tóc tôi khá dài, rất khó hết hẳn mùi.
Lộ Lăng khẽ lùi lại hai bước, tiện tay chỉnh lại tóc mái. Vậy là khứu giác của Hứa Ngôn lại bị mùi gia vị lẩu chiếm lĩnh.
Không biết vì sao lại thấy khá tiếc nuối.
- Khụ.
Hứa Ngôn sờ mũi cho bớt lúng túng rồi nói:
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- Thế này đi, anh không so đo chuyện tối qua với em, chỉ cần về sau em có dáng vẻ của một đứa em gái, ngoan chút là được, thế nào?
Lộ Lăng không đồng ý mà chỉ thay đổi chủ đề:
- À đấy, trước hôm nay thì anh vẫn không biết tôi phải không?
- Ừ.
- Xem ra ba anh xấu hổ không muốn kể, dù sao chuyện năm đó cũng cẩu huyết kinh lên được ý.
Thiếu nữ giơ ngón trỏ tay phải lên, lắc lắc:
- Nhưng tôi biết anh lâu rồi đấy.
- Ừ.
Ngoại trừ một tiếng "Ừ", Hứa Ngôn cũng không biết phải đáp lại thế nào. Cảm giác quyền chủ động không nằm trong tay mình khiến cậu khá là khó chịu. Xem ra sau này khi phải đối mặt với Lộ Lăng, cậu phải làm tốt tình báo cái đã, để khỏi rơi vào tình trạng bị dắt mũi như tối qua và hôm nay.
Cô bé lại lên tiếng:
- Mà anh cũng phải biết là tôi với anh có quan hệ máu mủ đấy nhé.
- Em bảo gì cơ?
Hứa Ngôn sững sờ. Nói thật, cậu vẫn chỉ cho rằng Lộ Lăng là con gái của đối tượng mà ba mình sẽ tái hôn thôi.
- Đúng thế đấy, anh về hỏi ba anh là biết mà. Tôi với anh là anh em cùng, cha, khác, mẹ.
Lộ Lăng cười duyên:
- Anh em ruột đấy.
- Chờ đã! Em bao tuổi rồi?
Hứa Ngôn bỗng nhớ tới một chuyện, cậu vội vàng hỏi.
- Tôi mười bốn, nhỏ hơn anh ba tuổi.
- Vậy...
Lộ Lăng hiểu ý của Hứa Ngôn, cô trả lời ngắn gọn luôn:
- Mười mấy năm trước, ba anh lừa dối mẹ anh, có tư tình với mẹ tôi. Năm đó mẹ tôi vẫn là một nữ sinh ngây thơ, biết mình có thai thì gạt ba anh, lén lút sinh con. Về sau, mẹ anh bỏ cha con anh đi, chẳng khác nào nhường chỗ cho mẹ tôi cả. Sau nữa thì tình cũ không rủ cũng tới, hai người gặp nhau liền thấy phù hợp, thậm chí còn lén đăng ký kết hôn rồi. Câu chuyện cẩu huyết thế đấy.
- Này… anh… chuyện này.
Hứa Ngôn cứng họng:
- Anh không biết gì hết cả!
- Thì về hỏi ba anh xem nào, chắc chắn là ông ấy chột dạ cực luôn.
Nói xong, Lộ Lăng quay người rời đi.
Hứa Ngôn đi sau, vẻ mặt rất đau bi. Nếu nói trước đó chỉ là dự cảm, vậy bây giờ cậu có thể khẳng định những ngày bình thường của mình sẽ bị cô bé khó hiểu này đảo loạn thành một nắm đay rối mù.
Xấu tính? Tsundere? Tự kỷ? Hình như đều đúng nhưng lại cũng không đúng. Đây là lần đầu Hứa Ngôn cảm nhận được sự khác biệt lớn nhất giữa gái 2D và 3D: Con gái 3D quá khó hiểu.
Quả nhiên là các em gái đáng yêu 2D vẫn để người ta bớt lo hơn. Thuộc tính phức tạp của em gái 3D sẽ không bao giờ xuất hiện ở các em gái 2D!
Hứa Ngôn thầm nghĩ.
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hứa Ngôn và Lộ Lăng cùng quay lại phòng ăn, ai ngồi xuống chỗ người nấy.
Sau đó, cậu vỗ vỗ chân ba phía dưới bàn để hấp dẫn sự chú ý của ông rồi xích lại gần, hỏi thầm:
- Lộ Lăng có quan hệ máu mủ với con không đấy?
Hứa Vọng Hải trợn mắt, sau vài giây im lặng, ông cuối cùng cũng trả lời:
- Có.
- Chuyện này là sao?
- Chờ chút, về rồi ba giải thích cho.
Lúc này, Lộ Thanh Mai lên tiếng:
- Tiểu Ngôn, di động của con còn dùng được không?
- Không dùng được nữa, d..
Suýt thì Hứa Ngôn đã nói "dì", may là cậu phanh kịp. Phải biết rằng trên phương diện pháp luật thì Lộ Thanh Mai đã là mẹ kế của cậu rồi.
Không khí ngột ngạt trong phòng mãi không tan, vậy mới nói tất cả đều là do năm xưa ba cậu không biết dùng nửa người trên để suy nghĩ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.