Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy?
Chương 24: Nam Cung Tước dây dưa (bảy)
Lâm Ái Dĩnh
15/04/2017
Qua hồi lâu, Nam Cung Tước mới mở mắt ra, liền nhìn thấy Lãnh Nặc Băng
vì lo lắng cho mình mà hai mắt run run, trong lòng quả thực là vui vẻ nở hoa rồi.
"Cô gái này, thật ra tôi đói đến choáng váng rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!"
Cố nén đau đớn, Nam Cung Tước cười yếu ớt, trong mắt tràn ngập chờ mong. Sở dĩ hắn không muốn cho Lãnh Nặc Băng phát hiện ra mình không thoải mái, vì sợ phải nhìn thấy biểu tình tự trách của cô.
Nghe thấy lời của Nam Cung Tước, Lãnh Nặc Băng mới kịp phản ứng:
"Nam Cung Tước, anh không phải vì muốn cùng tôi ăn cơm, nên mới để tôi đánh một quyền kia chứ!"
Vừa nghĩ tới, Lãnh Nặc Băng tràn ngập kinh ngạc.
". . . . . ."
Nam Cung Tước nhếch môi không nói gì. Không thể nghi ngờ là chấp nhận. Nhưng Lãnh Nặc Băng nghe được chẳng những không cảm động, mà còn thật muốn nổi giận. Hai tròng mắt tràn đầy tức tối, nhìn Nam Cung Tước hét lớn:
"Nam Cung Tước, con mẹ nó anh bị đần độn hả?! Anh có biết một quyền kia của tôi có khả năng lấy mạng anh hay không!"
Người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu ngang tàng, chỉ vì cùng mình ăn một bữa cơm, dám để cho bản thân bị thương nặng. Hắn đây là đang lấy mạng mình ra thách đố? May mắn cô lúc ấy kịp thời thu hồi chưởng lực, bằng không hắn đã không còn cơ hội ở đây mà nói chuyện với cô. Giờ phút này hẳn ở trong phòng cấp cứu của bệnh viên.
Nhìn bộ dáng Lãnh Nặc băng nổi giận, Nam Cung Tước lại thật vui vẻ, trong mắt tất cả đều là sung sướng hưng phấn. Hóa ra được người ta quan tâm lại là sự việc tốt đẹp như vậy.
Nam Cung Tước vui vẻ, ánh mắt cũng cười theo, nắm thật chặt tay cô, Nam Cung Tước thản nhiên nói :
"Tôi biết em nhất định sẽ không hạ đòn sát thủ với tôi!"
Nam Cung Tước nói cực kỳ kiên định, giống như hắn là con giun trong bụng Lãnh Nặc Băng có thể biết tường tận Lãnh Nặc Băng nghĩ gì.
Trên thực tế, Nam Cung Tước đúng là có loại tự tin này, hắn tin cô gái trước mặt này nhất định sẽ không thương tổn tới mình. Lãnh Nặc Băng bởi vì ánh mắt của Nam Cung Tước quá mức chuyên chú mà có chút hoảng loạn, rút về cánh tay bị Nam Cung Tước nắm chặt.
"Hừ ~" không muốn hắn phát hiện ra sự bối rồi của mình, Lãnh Nặc Băng ra vẻ lạnh lùng hừ lạnh một tiếng Sau đó cô đứng lên:
"Đứng lên! Ăn cơm!"
Tuy rằng ngữ khí không phải tốt lắm, nhưng Lãnh Nặc Băng vẫn đáp ứng yêu cầu ăn cơm cùng nhau. Thấy Lãnh Nặc Băng đã chịu cùng mình đi ăn cơm, Nam Cung Tước thật cao hứng, nhưng hắn cũng không phải là người dễ dàng thỏa như vậy. Hắn vươn tay về phía Lãnh Nặc Băng, đáng thương nói:
"Em hù tôi một phen, tôi không đứng lên nổi!"
Người đàn ông này chiếm được tiện nghi lại còn tham lam. Nhưng nhìn đến con người thâm thúy tràn ngập đáng thương, Lãnh Nặc Băng rất không có tiền đồ mà đầu hàng.
Lãnh Nặc Băng cảm thấy Nam Cung Tước quả thật có năng khiếu diễn trò, bộ dáng đáng thương diễn rất giống. Bất luận là thật hay giả, Lãnh Nặc Băng đều bị kéo theo, bởi vì cô biết người đàn ông trước mặt chính là loại người chưa đạt được mục đích thì chưa bỏ qua. Nếu cô không theo ý hắn, không biết hắn còn giở trò gì! Dù sao trước mặt cô chính là một con sói, không giống như bậc Chính Nhân Quân Tử.
Ngồi xổm xuống, Lãnh Nặc Băng nâng Nam Cung Tước lên. Nhân cơ hội đó, Nam Cung Tước không quên giở trò sàm sỡ. Hắn tựa đầu mình lên vai Lãnh Nặc Băng, hít vào thật sâu để cảm nhận được hơi thở đặc trưng phái nữ, hai tay ôm thật chặt lấy cái eo thon nhỏ của.
Lãnh Nặc Băng vẻ mặt đầy vạch đen, nhìn người đàn ông mặt dày trước mặt, giờ nào phút nào cũng muốn ăn đậu hũ của cô, chỉ cần là một chút khe hở cũng tận dụng mà chiệm được tiện nghi của cô. Kiềm chế đẩy Nam Cung Tước ra, Lãnh Nặc Băng đi nhanh lên trước, nhặt những tư liệu rớt dưới đất do vụ giằng co lúc nãy lên.
"Đi thôi!"
Lãnh Nặc Băng bình thản nói, sau đó đi nhanh ra mở cửa. Nam Cung Tước trong lòng trào lên cảm giác thất bại, hắn thấy rất bất mãn. Nhấc chân đuổi theo cước bộ của cô, sau đó như là nhớ tới điều gì, Nam Cung Tước lấy điện thoại trong túi quần ra, gửi đi một tin nhắn
“Có chuyện quan trọng! Gặp sau!” Sáu từ ngắn gọn, thể hiện được khí phách của Nam Cung Tước.
Ngồi trong phòng ăn sang trọng ở lầu hai, Hạ Liên thấy có tin nhắn của Nam Cung Tước gửi đến. Hạ Liên buông dao nĩa trong tay, ngẩng đầu lên đối diện với ba người khác nói :
"Tước nói có việc, lần khác gặp."
"Cái gì? Anh nói xem có phải anh ấy vẫn chưa tha thứ tôi có phải không? Cho nên không muốn nhìn thấy tôi? Cho nên mới nói dối là có chuyện quan trọng ?"
Hàn Thần Hi vừa nghe đến Nam Cung Tước không đến, trong mặt tràn ngập thất vọng. Vốn nhân lúc Hạ Liên hẹn gặp Tước, nói Tước nhân tiện gặp bọn họ một chút, hắn cao hứng hụt rồi, còn không đợi hắn cao hứng xong, Tước đã nói không đến đây, Hàn Thần Hi thật vô cùng thất vọng.
Mộ Dung Hạo Tư cùng Tư Đồ Thượng cũng thấy Hàn Thần Hi nói có đạo lý, ai mà không biết tính cách Nam Cung Tước. Dù sao ngày đó bọn họ đã đụng phải cấm kỵ của hắn.
Ở đây chỉ có Hạ Liên hiểu Nam Cung Tước! Ba người không hẹn mà gặp đều hướng anh mắt đến Hạ Liên. Nơi này liền chúc hạ liên coi như có vẻ hiểu biết hắn thôi! Ba người đều đưa ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn hướng Hạ Liên. Hạ liên bị ba người nhìn đến lông tóc đều dựng đứng, sau đó mới mở miệng nói:
"Sẽ không, các cậu cũng biết Tước là loại người nào, nói một không hai, hắn nếu hôm nay để cho tôi định ngày hẹn các cậu nghĩa là hắn đã muốn tha thứ, ta tin tưởng hắn nhất định là thật sự có việc, cho nên mới không tới."
Hạ Liên lời nói tràn đầy tin tưởng khiến cho Hàn Thần Hi yên tâm phần nào. Hắn hai ngày này bởi vì đại ca không để ý tới mình mà ngủ không ngon, tán gái cũng không có tâm tình. Hạ Liên không muốn tốn thêm thời gian, đứng dậy cầm lấy tây trang trên ghế, mặc vào.
"Tôi ăn no rồi, đi trước đây, công ty còn có việc!"
Hạ Liên nói xong thì dời bước đi khỏi.
"Á, tôi cũng phải ăn nhanh chút, thời gian nghỉ trưa chỉ có hai giờ thôi."
Hàn Thần Hi cũng nói theo. Hiện tại dù sao ở trong cục cảnh sát công tác, Hàn Thần Hi coi như là tuân thủ phép tắc.
"Cậu từ khi nào thì có quan niệm về thời gian rồi hả?"
Mộ Dung Hạo Tư bỏ dao trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn Hàn Thần Hi ngồi ở bên cạnh đang ăn như lang thôn hổ yết. Con ngươi đen như mực lý hiện lên không đồng dạng như vậy tình cảm.
"S***! Bản thiếu gia có khi nào không quan niệm thời gian!"
Hàn Thần Hi nổi giận nói, mỗi lần cùng Mộ Dung Hạo Tư gặp mặt hai người đều thật ầm ĩ. Tư Đồ Thượng ở đối diện nhìn hai người lại bắt đầu khắc khẩu, cười yếu ớt. Buông dao nĩa xuống, cầm lấy giấy ăn lau lau bên miệng, đứng dậy
"Hai người ăn đi, bệnh viện còn có việc, tôi về trước."
"Ai ~, chờ một chút, tôi với cậu thuận đường, cậu tiễn tôi một đoạn đi, hôm nay tôi không lái xe."
Hàn Thần Hi thấy Tư Đồ Thượng phải rời khỏi, lập tức cầm lấy giấy ăn tùy tiện lau lau miệng và quần áo một, rồi mặc vào áo khoác theo Tư Đồ Thượng rời đi.
"Không được, tôi có việc gấp, để Tư đưa cậu đi, cậu ấy hẳn là có thời gian, cậu nói phải không Tư!"
Tư Đồ Thượng ngước mắt nhìn về phía bên kia Mộ Dung Hạo Tư lúc này đang chậm rãi ăn, trong con ngươi như có thâm ý gì.
"Được, tôi đưa cậu ấy."
Mộ Dung Hạo Tư ngước mắt, gửi cái nhìn cảm tạ với Tư Đồ Thượng. Tư Đồ Thượng lúc trước khi đi vẫn không quên nhìn Hàn Thần Hi cùng Mộ Dung Hạo Tư, ánh mắt thể hiện như có điều gì. Hàn Thần Hi nhìn đến ánh mắt của Tư Đồ Thượng, có hai điểm thật khó hiểu, ánh mắt nhìn Mộ Dung Hạo Tư tràn ngập tò mò.
"Ngươi nói lúc Thượng đi có ánh mắt đó là sao?"
Hàn Thần Hi nhìn Mộ Dung Hạo Tư, nhưng thủy chung không làm cho rõ ánh mắt Tư Đồ Thượng đó có ý gì.
"Ngu ngốc!"
Mộ Dung Hạo Tư ác độc nói.
"S***! Mộ Dung Hạo Tư ngươi ăn phân để lớn lên hay sao. Vừa mở miệng chính là mùi hôi!"
Hàn Thần Hi bị Mộ Dung Hạo Tư mắng, lập tức liền nổi giận. Cảm giác như Mộ Dung Hạo Tư không có việc gì cứ thích châm chọc khiêu khích mình. Mộ Dung Hạo Tư không để ý đến Hàn Thần Hi, đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe liền hướng phía cửa đi tới,
"Đi thôi!"
"Đi đâu?"
Hàn Thần Hi trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng.
"Ngươi không phải nói phải đi làm sao?"
"A, đúng vậy!"
"Cô gái này, thật ra tôi đói đến choáng váng rồi, chúng ta đi ăn cơm đi!"
Cố nén đau đớn, Nam Cung Tước cười yếu ớt, trong mắt tràn ngập chờ mong. Sở dĩ hắn không muốn cho Lãnh Nặc Băng phát hiện ra mình không thoải mái, vì sợ phải nhìn thấy biểu tình tự trách của cô.
Nghe thấy lời của Nam Cung Tước, Lãnh Nặc Băng mới kịp phản ứng:
"Nam Cung Tước, anh không phải vì muốn cùng tôi ăn cơm, nên mới để tôi đánh một quyền kia chứ!"
Vừa nghĩ tới, Lãnh Nặc Băng tràn ngập kinh ngạc.
". . . . . ."
Nam Cung Tước nhếch môi không nói gì. Không thể nghi ngờ là chấp nhận. Nhưng Lãnh Nặc Băng nghe được chẳng những không cảm động, mà còn thật muốn nổi giận. Hai tròng mắt tràn đầy tức tối, nhìn Nam Cung Tước hét lớn:
"Nam Cung Tước, con mẹ nó anh bị đần độn hả?! Anh có biết một quyền kia của tôi có khả năng lấy mạng anh hay không!"
Người đàn ông này rốt cuộc có bao nhiêu ngang tàng, chỉ vì cùng mình ăn một bữa cơm, dám để cho bản thân bị thương nặng. Hắn đây là đang lấy mạng mình ra thách đố? May mắn cô lúc ấy kịp thời thu hồi chưởng lực, bằng không hắn đã không còn cơ hội ở đây mà nói chuyện với cô. Giờ phút này hẳn ở trong phòng cấp cứu của bệnh viên.
Nhìn bộ dáng Lãnh Nặc băng nổi giận, Nam Cung Tước lại thật vui vẻ, trong mắt tất cả đều là sung sướng hưng phấn. Hóa ra được người ta quan tâm lại là sự việc tốt đẹp như vậy.
Nam Cung Tước vui vẻ, ánh mắt cũng cười theo, nắm thật chặt tay cô, Nam Cung Tước thản nhiên nói :
"Tôi biết em nhất định sẽ không hạ đòn sát thủ với tôi!"
Nam Cung Tước nói cực kỳ kiên định, giống như hắn là con giun trong bụng Lãnh Nặc Băng có thể biết tường tận Lãnh Nặc Băng nghĩ gì.
Trên thực tế, Nam Cung Tước đúng là có loại tự tin này, hắn tin cô gái trước mặt này nhất định sẽ không thương tổn tới mình. Lãnh Nặc Băng bởi vì ánh mắt của Nam Cung Tước quá mức chuyên chú mà có chút hoảng loạn, rút về cánh tay bị Nam Cung Tước nắm chặt.
"Hừ ~" không muốn hắn phát hiện ra sự bối rồi của mình, Lãnh Nặc Băng ra vẻ lạnh lùng hừ lạnh một tiếng Sau đó cô đứng lên:
"Đứng lên! Ăn cơm!"
Tuy rằng ngữ khí không phải tốt lắm, nhưng Lãnh Nặc Băng vẫn đáp ứng yêu cầu ăn cơm cùng nhau. Thấy Lãnh Nặc Băng đã chịu cùng mình đi ăn cơm, Nam Cung Tước thật cao hứng, nhưng hắn cũng không phải là người dễ dàng thỏa như vậy. Hắn vươn tay về phía Lãnh Nặc Băng, đáng thương nói:
"Em hù tôi một phen, tôi không đứng lên nổi!"
Người đàn ông này chiếm được tiện nghi lại còn tham lam. Nhưng nhìn đến con người thâm thúy tràn ngập đáng thương, Lãnh Nặc Băng rất không có tiền đồ mà đầu hàng.
Lãnh Nặc Băng cảm thấy Nam Cung Tước quả thật có năng khiếu diễn trò, bộ dáng đáng thương diễn rất giống. Bất luận là thật hay giả, Lãnh Nặc Băng đều bị kéo theo, bởi vì cô biết người đàn ông trước mặt chính là loại người chưa đạt được mục đích thì chưa bỏ qua. Nếu cô không theo ý hắn, không biết hắn còn giở trò gì! Dù sao trước mặt cô chính là một con sói, không giống như bậc Chính Nhân Quân Tử.
Ngồi xổm xuống, Lãnh Nặc Băng nâng Nam Cung Tước lên. Nhân cơ hội đó, Nam Cung Tước không quên giở trò sàm sỡ. Hắn tựa đầu mình lên vai Lãnh Nặc Băng, hít vào thật sâu để cảm nhận được hơi thở đặc trưng phái nữ, hai tay ôm thật chặt lấy cái eo thon nhỏ của.
Lãnh Nặc Băng vẻ mặt đầy vạch đen, nhìn người đàn ông mặt dày trước mặt, giờ nào phút nào cũng muốn ăn đậu hũ của cô, chỉ cần là một chút khe hở cũng tận dụng mà chiệm được tiện nghi của cô. Kiềm chế đẩy Nam Cung Tước ra, Lãnh Nặc Băng đi nhanh lên trước, nhặt những tư liệu rớt dưới đất do vụ giằng co lúc nãy lên.
"Đi thôi!"
Lãnh Nặc Băng bình thản nói, sau đó đi nhanh ra mở cửa. Nam Cung Tước trong lòng trào lên cảm giác thất bại, hắn thấy rất bất mãn. Nhấc chân đuổi theo cước bộ của cô, sau đó như là nhớ tới điều gì, Nam Cung Tước lấy điện thoại trong túi quần ra, gửi đi một tin nhắn
“Có chuyện quan trọng! Gặp sau!” Sáu từ ngắn gọn, thể hiện được khí phách của Nam Cung Tước.
Ngồi trong phòng ăn sang trọng ở lầu hai, Hạ Liên thấy có tin nhắn của Nam Cung Tước gửi đến. Hạ Liên buông dao nĩa trong tay, ngẩng đầu lên đối diện với ba người khác nói :
"Tước nói có việc, lần khác gặp."
"Cái gì? Anh nói xem có phải anh ấy vẫn chưa tha thứ tôi có phải không? Cho nên không muốn nhìn thấy tôi? Cho nên mới nói dối là có chuyện quan trọng ?"
Hàn Thần Hi vừa nghe đến Nam Cung Tước không đến, trong mặt tràn ngập thất vọng. Vốn nhân lúc Hạ Liên hẹn gặp Tước, nói Tước nhân tiện gặp bọn họ một chút, hắn cao hứng hụt rồi, còn không đợi hắn cao hứng xong, Tước đã nói không đến đây, Hàn Thần Hi thật vô cùng thất vọng.
Mộ Dung Hạo Tư cùng Tư Đồ Thượng cũng thấy Hàn Thần Hi nói có đạo lý, ai mà không biết tính cách Nam Cung Tước. Dù sao ngày đó bọn họ đã đụng phải cấm kỵ của hắn.
Ở đây chỉ có Hạ Liên hiểu Nam Cung Tước! Ba người không hẹn mà gặp đều hướng anh mắt đến Hạ Liên. Nơi này liền chúc hạ liên coi như có vẻ hiểu biết hắn thôi! Ba người đều đưa ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn hướng Hạ Liên. Hạ liên bị ba người nhìn đến lông tóc đều dựng đứng, sau đó mới mở miệng nói:
"Sẽ không, các cậu cũng biết Tước là loại người nào, nói một không hai, hắn nếu hôm nay để cho tôi định ngày hẹn các cậu nghĩa là hắn đã muốn tha thứ, ta tin tưởng hắn nhất định là thật sự có việc, cho nên mới không tới."
Hạ Liên lời nói tràn đầy tin tưởng khiến cho Hàn Thần Hi yên tâm phần nào. Hắn hai ngày này bởi vì đại ca không để ý tới mình mà ngủ không ngon, tán gái cũng không có tâm tình. Hạ Liên không muốn tốn thêm thời gian, đứng dậy cầm lấy tây trang trên ghế, mặc vào.
"Tôi ăn no rồi, đi trước đây, công ty còn có việc!"
Hạ Liên nói xong thì dời bước đi khỏi.
"Á, tôi cũng phải ăn nhanh chút, thời gian nghỉ trưa chỉ có hai giờ thôi."
Hàn Thần Hi cũng nói theo. Hiện tại dù sao ở trong cục cảnh sát công tác, Hàn Thần Hi coi như là tuân thủ phép tắc.
"Cậu từ khi nào thì có quan niệm về thời gian rồi hả?"
Mộ Dung Hạo Tư bỏ dao trong tay xuống, nghiêng đầu nhìn Hàn Thần Hi ngồi ở bên cạnh đang ăn như lang thôn hổ yết. Con ngươi đen như mực lý hiện lên không đồng dạng như vậy tình cảm.
"S***! Bản thiếu gia có khi nào không quan niệm thời gian!"
Hàn Thần Hi nổi giận nói, mỗi lần cùng Mộ Dung Hạo Tư gặp mặt hai người đều thật ầm ĩ. Tư Đồ Thượng ở đối diện nhìn hai người lại bắt đầu khắc khẩu, cười yếu ớt. Buông dao nĩa xuống, cầm lấy giấy ăn lau lau bên miệng, đứng dậy
"Hai người ăn đi, bệnh viện còn có việc, tôi về trước."
"Ai ~, chờ một chút, tôi với cậu thuận đường, cậu tiễn tôi một đoạn đi, hôm nay tôi không lái xe."
Hàn Thần Hi thấy Tư Đồ Thượng phải rời khỏi, lập tức cầm lấy giấy ăn tùy tiện lau lau miệng và quần áo một, rồi mặc vào áo khoác theo Tư Đồ Thượng rời đi.
"Không được, tôi có việc gấp, để Tư đưa cậu đi, cậu ấy hẳn là có thời gian, cậu nói phải không Tư!"
Tư Đồ Thượng ngước mắt nhìn về phía bên kia Mộ Dung Hạo Tư lúc này đang chậm rãi ăn, trong con ngươi như có thâm ý gì.
"Được, tôi đưa cậu ấy."
Mộ Dung Hạo Tư ngước mắt, gửi cái nhìn cảm tạ với Tư Đồ Thượng. Tư Đồ Thượng lúc trước khi đi vẫn không quên nhìn Hàn Thần Hi cùng Mộ Dung Hạo Tư, ánh mắt thể hiện như có điều gì. Hàn Thần Hi nhìn đến ánh mắt của Tư Đồ Thượng, có hai điểm thật khó hiểu, ánh mắt nhìn Mộ Dung Hạo Tư tràn ngập tò mò.
"Ngươi nói lúc Thượng đi có ánh mắt đó là sao?"
Hàn Thần Hi nhìn Mộ Dung Hạo Tư, nhưng thủy chung không làm cho rõ ánh mắt Tư Đồ Thượng đó có ý gì.
"Ngu ngốc!"
Mộ Dung Hạo Tư ác độc nói.
"S***! Mộ Dung Hạo Tư ngươi ăn phân để lớn lên hay sao. Vừa mở miệng chính là mùi hôi!"
Hàn Thần Hi bị Mộ Dung Hạo Tư mắng, lập tức liền nổi giận. Cảm giác như Mộ Dung Hạo Tư không có việc gì cứ thích châm chọc khiêu khích mình. Mộ Dung Hạo Tư không để ý đến Hàn Thần Hi, đứng dậy cầm lấy chìa khóa xe liền hướng phía cửa đi tới,
"Đi thôi!"
"Đi đâu?"
Hàn Thần Hi trong lúc nhất thời không có kịp phản ứng.
"Ngươi không phải nói phải đi làm sao?"
"A, đúng vậy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.