Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy?

Chương 23: Nam Cung Tước dây dưa (sáu)

Lâm Ái Dĩnh

15/04/2017

Nam Cung Tước đỡ được đòn công kích của Lãnh Nặc Băng, túm lấy cánh tay cô kéo cả người cô đến trước mặt mình, đến khi khoảng cách chưa đến 1cm, cười nói:

"Giết hại? Tôi giết hại ai rồi hả? Hơn nữa, nếu em thực sự làm tôi bị thương, như vậy tính phúc về sau của em cũng không còn rồi!”

Cung Tước giận dữ nói. Chuyện tính phúc của em với của tôi đều sẽ bị liên luỵ nếu tôi có mệnh hệ gì. Cái cô gái này cũng thật ngoan độc, vừa làm đã muốn cho mình đoạn tử tuyệt tôn!

"Tránh ra!"

Chịu không nổi thứ ngôn ngữ ô uế của Nam Cung Tước, Lãnh Nặc Băng toàn thân tản ra tức giận, hét lớn. Nhưng trước mặt hắn cô không biết làm sao. Càng muốn, Lãnh Nặc Băng lại càng cảm thấy tức giận, thân mình giống như cá trạch dưới thân Nam Cung Tước trơn trượt nhích ra, cô không tin hôm nay mình đánh không lại Nam Cung Tước. Cảm giác được trong lòng mình thất bại, cái trán bất giác chau lại.

Nam Cung Tước đột nhiên đặc biệt thích cái cách Lãnh Nặc Băng ở trong lòng mình bày ra đủ loại cảm xúc.

Lãnh Nặc Băng giơ tay lên nhanh như gió bổ vào người Nam Cung Tước. Nam Cung Tước bị nhận của cô một chưởng, hai tròng mắt tràn ngập kinh hỉ, môi mỏng cười tà nói:

"A ~! Còn tưởng rằng em chỉ là một bé mèo hoang (Tiểu Dã Miêu) biết nghe lời! Không nghĩ tới hóa ra lại là hỗ dữ đội lốt!"

Cô gái này còn có bao nhiêu điều kinh ngạc mà mình không biết, Nam Cung Tước thật là càng nghĩ càng hưng phấn! Càng tiếp xúc sâu hơn, Nam Cung Tước càng muốn hiểu biết Lãnh Nặc Băng nhiều hơn.

Bé mèo hoang (Tiểu Dã Miêu)? Vừa nghe đến này từ, Lãnh Nặc Băng vẻ mặt tức thì liền đầy vạch đen, bộ dạng của cô rất giống mèo sao? Cô ở trong mắt của hắn thì ra chỉ là một bé mèo hoang (Tiểu Dã Miêu) biết nghe lời?

Nghe lời? Hắn ngang nhiên dám dùng cái từ này để hình dung cô, thật quá sai lầm! Cô lớn đến chừng này chưa từng biết hai chữ “nghe lời” có nghĩa là gì.



Rút ra cánh tay bị Nam Cung Tước bắt lấy, Lãnh Nặc Băng tiếp tục các đòn công kích Nam Cung Tước, nhưng đều bị hắn dễ dàng tránh thoát. Điều này làm cho Lãnh Nặc Băng ảo não cực kỳ!

Cô nói như thế nào cũng là đệ nhất sát thủ trong tổ chức, lại nhiều lần bị đánh bại bởi người đàn ông này, Lãnh Nặc Băng thật mạnh trong lòng rất không phục. Nếu tổ chức biết được, cô như thế lại thua bởi một người bình thường, cô về sau còn mặt mũi nào nữa a! Trong mắt Lãnh Nặc Băng, Nam Cung Tước chưa từng trải qua đặc thù huấn luyện thì chính là một người bình thường mà thôi.

Nguyên nhân toàn thân hảo cường đều bởi vì trước mặt người đàn ông này bị kích động mà phát ra. Cô ra tay chiêu thức càng ngày càng sắc bén, càng ngày càng tàn nhẫn, từng chiêu từng chiều đều có thể đưa người ta vào chỗ chết.

Lãnh Nặc Băng cũng không biết tại sao mình lại ra đòn tàn nhẫn như thế, thật ra trong tiềm thức chỉ là muốn đánh bại người đàn ông cao ngạo trước mặt này. Động tác trên tay căn bản là không nghe đầu óc sai khiến, bất tri bất giác mang hết thực lực ra. Đến khi thấy Nam Cung tước nhìn mình bằng ánh mắt đầy nghi ngờ, Lãnh Nặc Băng mới biết mình có khả năng bị thân phận bại lộ, nhưng là chiêu thức đã đánh ra không thề thu lại.

Nam Cung Tước dễ dàng tránh được đòn của Lãnh Nặc Băng, nhưng về sau cô ra chiêu càng ngày càng tàn nhẫn, càng ngày càng mạnh mẽ có lực. Con người nguy hiểm của hắn nheo lại, nhìn Lãnh Nặc Băng, ánh mắt như đang muốn tìm tòi nghiên cứu điều gì.

Hắn ban đầu tưởng rằng cô chỉ là học được ít võ thuật phòng thân, con gái học cái này không có gì là không tốt, có thể bảo vệ tốt chính mình. Nhưng càng xem các chiêu thức của cô lại càng thấy không thích hợp. Mỗi một chiêu thức của cô đều quá tàn nhẫn, bàn tay như đao nhanh chóng chém tới chỗ trí mạng trên cơ thể. Một đòn này đánh xuống, không chết cũng phải tàn phế. Từng chiêu từng chiêu đều đưa người ta vào chỗ chết. Có thể học được võ nghệ như vậy, lại còn hành động rất lưu loát sạch sẽ, chỉ có thể có một thân phận …. “sát thủ”! Nhận thức này khiến Nam Cung Tước trong nháy mắt tỉnh táo lại.

Nhìn người con gái trước mặt, con ngươi hắn chợt nhuộm màu đau đớn, tiếc nuối. Hắn không trách cô hai tay nhuộm đầy máu tươi, chỉ trách chính mình không biết cô sớm hơn, như vậy hắn có thể cũng sớm hơn đem cô bảo vệ thật tốt. Cho dù hắn đã biết thân phận của cô không đơn giản như mình tưởng tượng, nhưng là hắn vẫn không thay đổi dự tính ban đầu, hắn coi trọng cô, chính là nữ hoàng của hắn, hắn nhất định đoạt lại.

Nam Cung Tước có thể nhìn ra được cô gái trước mặt mình rất mạnh mẽ, nếu như hắn thắng, cô nhất định sẽ tức chết!

Tránh nặng tìm nhẹ, nhìn cô trực tiếp lại ra một quyền, Nam Cung Tước không né tránh, mà đợi một quyền này dừng ở trên người của mình. Lãnh Nặc Băng thấy Nam Cung Tước không tránh, nắm tay chắc chắn sẽ trúng vào hắn, mà một quyền này dùng đến mười phần công lực, chính là nếu không chết, ít nhất cũng phải gãy hai đoạn xương sườn.

Lãnh Nặc Băng không hề muốn mang người đàn ông này đánh chết! Cô dùng sức thu hồi chưởng lực của mình, nhưng nắm tay vẫn đánh vào người Nam Cung Tước.

"A!"



Nam Cung Tước kêu lên một tiếng, Lãnh Nặc Băng kịp thời đỡ lấy hắn, tránh cho hắn phải ngã xuống đất, cô tức giận hét lớn:

"Nam Cung Tước, con mẹ nó anh bị váng đầu hả, sao anh không tránh?"

Lãnh Nặc Băng thật là tức giận, đôi mắt như bừng bừng có lửa, một quyền kia hắn rõ ràng có thể tránh thoát lại cố tình không tránh để cho cô đánh vào. Không biết bắt đầu từ khi nào, Lãnh Nặc Băng có biểu hiện như là đàn ông, ngôn từ thô bạo.

"Cô gái này, em muốn giết chết người đàn ông của em phải không? "

Nam Cung Tước không hề tức giận vì bị đánh một quyền, ngược lại ánh mắt lấp lánh ý cười tiếp tục trêu chọc Lãnh Nặc Băng. Thấy được trong mắt cô tràn đầy quan tâm đến mình, hắn mặt mày lại càng hớn hở.

Nhìn Nam Cung Tước vẫn còn có thể trêu chọc mình, không có vẻ gì là bị trọng thương, Lãnh Nặc Băng lại tức giận vì hắn dám giả bộ yếu ớt . Lãnh Nặc Băng đẩy Nam Cung Tước ra.Đột nhiên bị cô đẩy ra, Nam Cung Tước nhất thời mất đi cân bằng, ngã trên mặt đất, máu tươi từ trong miệng chậm rãi tràn ra.

Lãnh Nặc Băng một quyền này tuy rằng không tính thật là nặng, Nam Cung Tước cũng đã tận lực tránh để không bị thương, nhưng là vẫn bị chút nội thương rất nhỏ. Vừa rồi sợ cô tự trách, hắn mới cố sức chịu đựng máu tươi trong miệng, không nhổ ra.

Lãnh Nặc Băng nghe được âm thanh phía sau, lập tức xoay người, liền thấy thấy Nam Cung Tước nằm vật xuống đất, miệng đầy máu tươi, Lãnh Nặc Băng nháy mắt liền hoảng hồn.

Cô lập tức ngồi xổm xuống, nâng Nam Cung Tước dậy:

"Này, anh? Tỉnh? Tỉnh? Tôi vừa rồi một quyền kia rõ ràng đã thu hồi nửa phần công lực mà? Không thể nào bị thương nặng như vậy được! Nam Cung Tước, anh mau chóng tỉnh lại đi!"

Nam Cung Tước hai mắt nhắm chặt. Bộ dáng té xỉu của hắn khiến Lãnh Nặc Băng thật sợ hãi, không ngừng gọi Nam Cung Tước. Rồi sau đó Lãnh Nặc Băng mới phát hiện, cô do đã được huấn luyện chuyên nghiệm nên khả năng chịu đòn của cô và Nam Cung Tước không giống nhau . Dù cô cảm thấy rất nhẹ nhưng hắn không nhất định có thể chịu được. Hắn chỉ là một người thường mà thôi, chỉ là một doanh nhân bình thường mà thôi. Lãnh Nặc Băng càng nghĩ càng giận, cảm thấy chính mình xuống tay có chút nặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Gái, Ăn Xong Còn Muốn Chạy?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook