Cô Gái Băng Tuyết (Ice Snow Girl)
Chương 4
gretchen
04/05/2015
- ở, con tỉnh rồi à - người phụ nữ vội hỏi nó
- ơ,,.. vâng... đây là đâu? - nó hỏi
- đây là nhà của 2 bác. 2 bác thấy con ngất xỉu bên đường nên đưa về
- ơ...vâng
- chắc con cũng đói lắm rồi, xuống nhà ăn cơm với 2 bác nào!
- ơ... thôi...- chợt nó thấy bụng mình sôi ùng ục- à... vâng ạ!
nó cũng 2 ng đi xuống. chị giúp việc bưng thức ăn ra còn nó thì cứ tròn mắt nhìn những thứ xung quanh
- ăn tự nhiên đi con!- ng đàn ông nói nó
- ở... vâng con cảm ơn
2 người nhìn nó cười hiền rồi cùng ăn. sau khi ăn xong thì mới hỏi nó
- con có nhớ đã xảy ra chuyện gì ko? tại sao con lại ngất ở đó?
- ơ... - nó ngạc nhiên nhưng nhanh chóng xụ mặt xuống. nước mắt tiếp tục rơi
- con ... con sao vậy?- ng phụ nữ hỏi nó
- hức hức.... hức... - nó khóc ko nói được
ng phụ nữ ôm nó vào lòng, vỗ vỗ lưng nó rồi nói
- có chuyện gì con cứ bình tĩnh nói, bác sẽ giúp con,... đừng khóc nữa nín đi... con bị lạc à??
- hức... dạ ko... ba mẹ con .... hức... bị tai nạn mất rồi... ông bà nội ngoại ghét con nên đuổi con đi.. hức...
nghe thế thì 2 ng sững sờ. tội nghiệp quá.... tưởng chỉ đơn giản là bị lạc hay gì đó, nhưng ai ngờ....
nó khóc mỗi lúc một to hơn. người phụ nữ an ủi nó
- thôi con, chuyện đau buồn gì... qua rồi... con cố gắng quên hết đi....khóc cũng ko được gì... ba mẹ muốn con sống tốt... cô tin chắc là vậy... nếu con khóc quài ba mẹ sẽ đau lòng lắm đó
nghe vậy nó cố gắng quệt đi nước mắt, cố gắng cắn chặt môi để ko khóc nữa...
- bây giờ con còn chổ nào để về ko?
- hức hức... dạ... con còn ngôi nhà của ba mẹ nhưng ko ai.. hức ... ở đó với..hức... con hết
- vậy con ở lại đây với 2 chúng ta nhé
- ơ... - nó ngạc nhiên một chút rồi hơi lưỡng lự
- 2 bác ko có con, con có thể ở lại đây và chúng ta sẽ nhận con làm con nuôi
- v..â..ng ạ. con cảm ơn nhiều lắm ạ...hức..
- ngoan... cô là nguyễn ngọc lan còn đây là nguyễn minh quân... con có thể gọi chúng ta là ba và mẹ, hoặc con thích gọi là cô chú gì cũng được
- vâng.. con cảm ơn ... ba mẹ
bà lan cười nhẹ- con ngoan lắm... bây giờ con tên gì?
- dạ.. con tên nguyễn kim hàn băng ... hay gọi là kim... con 8 tuổi...
- giỏi lắm... bây giờ tối rồi con cứ lên phòng mà ngủ đi. nhà còn nhiều phòng trống lắm...
- cô giúp việc dọn cho bé kim một phòng lớn nhé- ba nó nói ( mình gọi là ba mẹ luôn nha cho nó thân mật)
- ngày mai con sẽ theo chúng ta đi làm thủ tục nhận con nuôi- mẹ nó nói
- vâng... chúc .. ba mẹ.. ngủ ngon...
nó thoáng buồn nhưng cố gắng ko khóc mặc dù mắt đã cay xè lên. mẹ nó thấy được điều đó ôm nó vào lòng:
- đừng nghĩ gì nhiều về quá khứ nữa... hãy giữ những kỉ niệm đẹp, quên đi những chuyện đau buồn.... nếu con sống tốt ba mẹ của con sẽ rất vui đấy... cho nên dừng buồn nữa... con sẽ có một cuộc sống hạnh phúc ở đây, ba mẹ hứa luôn iu thương con như con ruột..... vì vậy... chúc con ngủ ngon
nói xong bà thơm lên trán nó một cái rồi thả nó ra. nó mỉm cười... nó cảm nhận được rằng họ sẽ là ba mẹ tốt của nó...
- ơ,,.. vâng... đây là đâu? - nó hỏi
- đây là nhà của 2 bác. 2 bác thấy con ngất xỉu bên đường nên đưa về
- ơ...vâng
- chắc con cũng đói lắm rồi, xuống nhà ăn cơm với 2 bác nào!
- ơ... thôi...- chợt nó thấy bụng mình sôi ùng ục- à... vâng ạ!
nó cũng 2 ng đi xuống. chị giúp việc bưng thức ăn ra còn nó thì cứ tròn mắt nhìn những thứ xung quanh
- ăn tự nhiên đi con!- ng đàn ông nói nó
- ở... vâng con cảm ơn
2 người nhìn nó cười hiền rồi cùng ăn. sau khi ăn xong thì mới hỏi nó
- con có nhớ đã xảy ra chuyện gì ko? tại sao con lại ngất ở đó?
- ơ... - nó ngạc nhiên nhưng nhanh chóng xụ mặt xuống. nước mắt tiếp tục rơi
- con ... con sao vậy?- ng phụ nữ hỏi nó
- hức hức.... hức... - nó khóc ko nói được
ng phụ nữ ôm nó vào lòng, vỗ vỗ lưng nó rồi nói
- có chuyện gì con cứ bình tĩnh nói, bác sẽ giúp con,... đừng khóc nữa nín đi... con bị lạc à??
- hức... dạ ko... ba mẹ con .... hức... bị tai nạn mất rồi... ông bà nội ngoại ghét con nên đuổi con đi.. hức...
nghe thế thì 2 ng sững sờ. tội nghiệp quá.... tưởng chỉ đơn giản là bị lạc hay gì đó, nhưng ai ngờ....
nó khóc mỗi lúc một to hơn. người phụ nữ an ủi nó
- thôi con, chuyện đau buồn gì... qua rồi... con cố gắng quên hết đi....khóc cũng ko được gì... ba mẹ muốn con sống tốt... cô tin chắc là vậy... nếu con khóc quài ba mẹ sẽ đau lòng lắm đó
nghe vậy nó cố gắng quệt đi nước mắt, cố gắng cắn chặt môi để ko khóc nữa...
- bây giờ con còn chổ nào để về ko?
- hức hức... dạ... con còn ngôi nhà của ba mẹ nhưng ko ai.. hức ... ở đó với..hức... con hết
- vậy con ở lại đây với 2 chúng ta nhé
- ơ... - nó ngạc nhiên một chút rồi hơi lưỡng lự
- 2 bác ko có con, con có thể ở lại đây và chúng ta sẽ nhận con làm con nuôi
- v..â..ng ạ. con cảm ơn nhiều lắm ạ...hức..
- ngoan... cô là nguyễn ngọc lan còn đây là nguyễn minh quân... con có thể gọi chúng ta là ba và mẹ, hoặc con thích gọi là cô chú gì cũng được
- vâng.. con cảm ơn ... ba mẹ
bà lan cười nhẹ- con ngoan lắm... bây giờ con tên gì?
- dạ.. con tên nguyễn kim hàn băng ... hay gọi là kim... con 8 tuổi...
- giỏi lắm... bây giờ tối rồi con cứ lên phòng mà ngủ đi. nhà còn nhiều phòng trống lắm...
- cô giúp việc dọn cho bé kim một phòng lớn nhé- ba nó nói ( mình gọi là ba mẹ luôn nha cho nó thân mật)
- ngày mai con sẽ theo chúng ta đi làm thủ tục nhận con nuôi- mẹ nó nói
- vâng... chúc .. ba mẹ.. ngủ ngon...
nó thoáng buồn nhưng cố gắng ko khóc mặc dù mắt đã cay xè lên. mẹ nó thấy được điều đó ôm nó vào lòng:
- đừng nghĩ gì nhiều về quá khứ nữa... hãy giữ những kỉ niệm đẹp, quên đi những chuyện đau buồn.... nếu con sống tốt ba mẹ của con sẽ rất vui đấy... cho nên dừng buồn nữa... con sẽ có một cuộc sống hạnh phúc ở đây, ba mẹ hứa luôn iu thương con như con ruột..... vì vậy... chúc con ngủ ngon
nói xong bà thơm lên trán nó một cái rồi thả nó ra. nó mỉm cười... nó cảm nhận được rằng họ sẽ là ba mẹ tốt của nó...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.