Chương 15
Mana
28/10/2019
Anh đứng trước cửa nhà cô. Cô mở cửa ra thì gặp ngay anh.
- Sao anh chưa về ngủ?
- Tôi nhớ cô. Mai cô nghỉ không? Anh cười.
- Không... Tôi phải đi làm để tôi lo cho Kim Ly vào lớp 1. Cô đi ra hẳn ngoài cho đỡ ồn.
- Tôi bảo tôi thuê cô mà cô không chịu. Anh phụng phịu .
- Tôi biết thừa anh đang cố giúp tôi nhưng tôi có thể tự làm mà. Cô cười.
- Nhưng tôi sẽ không được nhìn thấy cô mỗi ngày được.
- Anh nói như anh luôn muốn gặp tôi mỗi ngày vậy. Cô bật cười.
- Thì thế mà.
- Đừng đừa nữa, đêm rồi về ngủ đi. Cô ngại quá hóa giận.
- Tôi không làm phiền cô nữa, tôi về đây. Ngủ đi nha. Anh cười.
- Ừm. Ngủ ngon. Cô đi vào nhà thì anh mới đi.
Anh đi về nhà của mình.
Hôm nay anh thật sự thấy nhớ cô. Anh không thể ngủ nếu gặp cô.
Đến ngày hôm sau, cô đưa Kim Ly đến bệnh viện kiểm tra. Trong lúc Kim Ly kiểm tra thì cô đứng ngoài đợi.
Không ngờ lại gặp Lâm Vũ đang đi với người đàn ông trung niên. Khi thấy Lâm Vũ cô cố gắng lờ đi Lâm Vũ.
Lâm Vũ ngạc nhiên khi thấy cô trong bệnh viện.
- Nhân An, em bị bệnh gì sao? Sao lại đến bệnh viện vậy? Lâm Vũ đi lại bắt chuyện trước.
- Giám đốc Hạ! Đừng làm như quen tôi. Cô đứng lên.
- Nhân An?! Không lẽ đây là..? Người đàn ông nhìn cô rồi nhìn Lâm Vũ.
- Ba, đây là Nhân An ạ.
Ba? Đây là người cha đã vứt bỏ cô. Tim cô đập hơn, hơi thở dốc hơn.
- Con...
- Im đi! Tránh xa cuộc sống của tôi ra. Cô hét lên trong tức giận
- Mẹ ơi.. Giọng Kim Ly vang lên.
Cô quay sang nhìn Kim Ly, Kim Ly đang được cậu bế nhưng có vẻ sợ sợ.
- Kim Ly, Mẹ xin lỗi. Cô đi lại bế Kim Ly thay cậu!
- Con có con rồi sao? Ông Hạ ngạc nhiên nói.
- Đừng gọi tôi là con. Chúng ta đi nào, Kim Ly.
- Nhân An, đi đến phòng làm việc của tôi đi. Tôi đưa kết quả của Kim Ly cho. Cậu nói.
- Ừm. Cô gật đầu rồi cả 2 đi.
Cô bế Kim Ly đi đến phòng làm việc của cậu mặc kệ 2 người kia. Ông Hạ nhìn Lâm Vũ vì muốn nghe câu trả lời.
- Kim Ly là đứa trẻ được Nhân An nhận nuôi 5 năm nay rồi ạ.
- Con bé tức giận là đúng... Ba có lỗi. Ông Hạ ngồi xuống cái ghế cạnh đó.
- Ba... Không phải đâu, nhất định sẽ có ngày Nhân An sẽ nhận chúng ta mà. Lâm Vũ nói.
- Không được đâu, ba và mẹ sẽ ra nước ngoài. Mẹ con sẽ được điều trị tốt hơn khi sang bên đó.
- Liệu có chắc chắn ba muốn không?
- Giờ ba không muốn làm phiền Nhân An. Con phụ cấp cho con của Nhân An trong âm thầm nha. Coi như là cho Nhân An. Ông Hạ vỗ vai Lâm Vũ.
- Vâng. Lâm Vũ gật đầu.
Cả 2 đứng lên thì nhìn thấy Kim Ly từ xa chạy lại. Kim Ly dừng trước 2 người.
- Ông ơi.... Con xin lỗi, vừa nãy mẹ con lớn tiếng với ông. Đây là quà cho ông này! Kim Ly tay cầm 2 viên kẹo nhìn qua nhìn lại rồi quyết định đưa viên kẹo trên tay trái lên.
- Con... Lâm Vũ định nói gì đó thì Ông Hạ ra hiệu im lặng.
- Là ông sai nên mẹ con mới lớn tiếng với ông. Viên kẹo này con giữ lấy mà ăn nha. Ông Hạ ngồi xuống cho thấp bằng Kim Ly.
- Ông không ăn ạ?
- Ừm. Cảm ơn con. Con về gửi lời xin lỗi của ông cho mẹ con nha. Ông Hạ xoa đầu Kim Ly
- Vâng. Cháu chào ông, cháu chào bác. Kim Ly cúi chào 2 người rồi chạy đi.
- Ba, ba ổn chứ? Lâm Vũ nhìn Ông Hạ.
- Ba không sao. Chúng ta đến gặp mẹ con đi. Ông Hạ đứng lên.
- Vâng. 2 người này đi đến phòng bệnh khác.
Tại phòng làm việc của Lâm Dương, cô im lặng không nói gì. Ánh mắt buồn khiến cả không khí trong phòng trùng xuống.
- Nhân An, cô ổn không? Lâm Dương nhìn cô.
- Tôi ổn.
Không! Cô không ổn, nhưng cô không muốn làm phiền đến cho Cậu.
- Kim Ly đã hoàn toàn hồi phục nha. Từ giờ Kim Ly có thể chạy nhảy và rèn luyện thể lực được rồi. Cậu đưa cô 1 tờ giấy để cô đọc.
- Vậy hay quá! Cảm ơn anh. Cô cầm tờ giấy vui mừng.
- Tôi nói chuyện ngoài lề được không? Cậu nói.
- Vâng, anh cứ nói. Cô gật đầu.
- Hạ gia có liên quan đến cô sao?
- Không! Họ không xứng! Cô đứng bật dậy làm cậu giật mình. - Xin lỗi.
Cô biết mình làm hơi quá nên tự dừng lại.
- Xin lỗi, tôi sẽ không hỏi điều này nữa đâu. Cậu cũng thấy có lỗi vì cậu hỏi về chuyện đau lòng của Cô.
- Tôi về đây, cảm ơn nhé. Cô cười rồi đi ra ngoài.
Vừa lúc Kim Ly quay lại.
- Mẹ. Kim Ly chạy lại nắm lấy tay cô.
- Tạm biệt bác sĩ đi.
- Tạm biệt bác sĩ. Kim Ly vẫy tay với cậu.
- Tạm biệt. Cậu cười.
Cô đóng cửa phòng cậu vào rồi dắt tay Kim Ly đi về.
- Con vừa đi đâu về vậy?
- Con gặp ông vừa nãy ạ. Kim Ly thành thật trả lời.
- Kim Ly, mẹ đã bảo con không được nói chuyện với người lạ mà! Cô tức giận làm Kim Ly giật mình.
- C... Con... Con xin lỗi... Kim Ly bắt đầu mếu vì sợ. Cô rất ít khi lớn tiếng với Kim Ly khiến lần này cô bé hơi sợ.
- Mẹ xin lỗi! Mẹ không nên lớn tiếng với con vậy. Mẹ đưa con sang bác Nguyên nha. Con sang đấy ngoan rồi mẹ đi làm nha. Cô cười.
- Vâng. Kim Ly lau nước mắt đi không khóc nữa.
Cô đi đến công ty anh, cô được đặt cách vì đó là lệnh của anh. Cả công ty này quá quen với cô và nói cô là tình nhân của tổng giám đốc. Cô gửi Kim Ly cho anh rồi cô đi làm.
- Sao anh chưa về ngủ?
- Tôi nhớ cô. Mai cô nghỉ không? Anh cười.
- Không... Tôi phải đi làm để tôi lo cho Kim Ly vào lớp 1. Cô đi ra hẳn ngoài cho đỡ ồn.
- Tôi bảo tôi thuê cô mà cô không chịu. Anh phụng phịu .
- Tôi biết thừa anh đang cố giúp tôi nhưng tôi có thể tự làm mà. Cô cười.
- Nhưng tôi sẽ không được nhìn thấy cô mỗi ngày được.
- Anh nói như anh luôn muốn gặp tôi mỗi ngày vậy. Cô bật cười.
- Thì thế mà.
- Đừng đừa nữa, đêm rồi về ngủ đi. Cô ngại quá hóa giận.
- Tôi không làm phiền cô nữa, tôi về đây. Ngủ đi nha. Anh cười.
- Ừm. Ngủ ngon. Cô đi vào nhà thì anh mới đi.
Anh đi về nhà của mình.
Hôm nay anh thật sự thấy nhớ cô. Anh không thể ngủ nếu gặp cô.
Đến ngày hôm sau, cô đưa Kim Ly đến bệnh viện kiểm tra. Trong lúc Kim Ly kiểm tra thì cô đứng ngoài đợi.
Không ngờ lại gặp Lâm Vũ đang đi với người đàn ông trung niên. Khi thấy Lâm Vũ cô cố gắng lờ đi Lâm Vũ.
Lâm Vũ ngạc nhiên khi thấy cô trong bệnh viện.
- Nhân An, em bị bệnh gì sao? Sao lại đến bệnh viện vậy? Lâm Vũ đi lại bắt chuyện trước.
- Giám đốc Hạ! Đừng làm như quen tôi. Cô đứng lên.
- Nhân An?! Không lẽ đây là..? Người đàn ông nhìn cô rồi nhìn Lâm Vũ.
- Ba, đây là Nhân An ạ.
Ba? Đây là người cha đã vứt bỏ cô. Tim cô đập hơn, hơi thở dốc hơn.
- Con...
- Im đi! Tránh xa cuộc sống của tôi ra. Cô hét lên trong tức giận
- Mẹ ơi.. Giọng Kim Ly vang lên.
Cô quay sang nhìn Kim Ly, Kim Ly đang được cậu bế nhưng có vẻ sợ sợ.
- Kim Ly, Mẹ xin lỗi. Cô đi lại bế Kim Ly thay cậu!
- Con có con rồi sao? Ông Hạ ngạc nhiên nói.
- Đừng gọi tôi là con. Chúng ta đi nào, Kim Ly.
- Nhân An, đi đến phòng làm việc của tôi đi. Tôi đưa kết quả của Kim Ly cho. Cậu nói.
- Ừm. Cô gật đầu rồi cả 2 đi.
Cô bế Kim Ly đi đến phòng làm việc của cậu mặc kệ 2 người kia. Ông Hạ nhìn Lâm Vũ vì muốn nghe câu trả lời.
- Kim Ly là đứa trẻ được Nhân An nhận nuôi 5 năm nay rồi ạ.
- Con bé tức giận là đúng... Ba có lỗi. Ông Hạ ngồi xuống cái ghế cạnh đó.
- Ba... Không phải đâu, nhất định sẽ có ngày Nhân An sẽ nhận chúng ta mà. Lâm Vũ nói.
- Không được đâu, ba và mẹ sẽ ra nước ngoài. Mẹ con sẽ được điều trị tốt hơn khi sang bên đó.
- Liệu có chắc chắn ba muốn không?
- Giờ ba không muốn làm phiền Nhân An. Con phụ cấp cho con của Nhân An trong âm thầm nha. Coi như là cho Nhân An. Ông Hạ vỗ vai Lâm Vũ.
- Vâng. Lâm Vũ gật đầu.
Cả 2 đứng lên thì nhìn thấy Kim Ly từ xa chạy lại. Kim Ly dừng trước 2 người.
- Ông ơi.... Con xin lỗi, vừa nãy mẹ con lớn tiếng với ông. Đây là quà cho ông này! Kim Ly tay cầm 2 viên kẹo nhìn qua nhìn lại rồi quyết định đưa viên kẹo trên tay trái lên.
- Con... Lâm Vũ định nói gì đó thì Ông Hạ ra hiệu im lặng.
- Là ông sai nên mẹ con mới lớn tiếng với ông. Viên kẹo này con giữ lấy mà ăn nha. Ông Hạ ngồi xuống cho thấp bằng Kim Ly.
- Ông không ăn ạ?
- Ừm. Cảm ơn con. Con về gửi lời xin lỗi của ông cho mẹ con nha. Ông Hạ xoa đầu Kim Ly
- Vâng. Cháu chào ông, cháu chào bác. Kim Ly cúi chào 2 người rồi chạy đi.
- Ba, ba ổn chứ? Lâm Vũ nhìn Ông Hạ.
- Ba không sao. Chúng ta đến gặp mẹ con đi. Ông Hạ đứng lên.
- Vâng. 2 người này đi đến phòng bệnh khác.
Tại phòng làm việc của Lâm Dương, cô im lặng không nói gì. Ánh mắt buồn khiến cả không khí trong phòng trùng xuống.
- Nhân An, cô ổn không? Lâm Dương nhìn cô.
- Tôi ổn.
Không! Cô không ổn, nhưng cô không muốn làm phiền đến cho Cậu.
- Kim Ly đã hoàn toàn hồi phục nha. Từ giờ Kim Ly có thể chạy nhảy và rèn luyện thể lực được rồi. Cậu đưa cô 1 tờ giấy để cô đọc.
- Vậy hay quá! Cảm ơn anh. Cô cầm tờ giấy vui mừng.
- Tôi nói chuyện ngoài lề được không? Cậu nói.
- Vâng, anh cứ nói. Cô gật đầu.
- Hạ gia có liên quan đến cô sao?
- Không! Họ không xứng! Cô đứng bật dậy làm cậu giật mình. - Xin lỗi.
Cô biết mình làm hơi quá nên tự dừng lại.
- Xin lỗi, tôi sẽ không hỏi điều này nữa đâu. Cậu cũng thấy có lỗi vì cậu hỏi về chuyện đau lòng của Cô.
- Tôi về đây, cảm ơn nhé. Cô cười rồi đi ra ngoài.
Vừa lúc Kim Ly quay lại.
- Mẹ. Kim Ly chạy lại nắm lấy tay cô.
- Tạm biệt bác sĩ đi.
- Tạm biệt bác sĩ. Kim Ly vẫy tay với cậu.
- Tạm biệt. Cậu cười.
Cô đóng cửa phòng cậu vào rồi dắt tay Kim Ly đi về.
- Con vừa đi đâu về vậy?
- Con gặp ông vừa nãy ạ. Kim Ly thành thật trả lời.
- Kim Ly, mẹ đã bảo con không được nói chuyện với người lạ mà! Cô tức giận làm Kim Ly giật mình.
- C... Con... Con xin lỗi... Kim Ly bắt đầu mếu vì sợ. Cô rất ít khi lớn tiếng với Kim Ly khiến lần này cô bé hơi sợ.
- Mẹ xin lỗi! Mẹ không nên lớn tiếng với con vậy. Mẹ đưa con sang bác Nguyên nha. Con sang đấy ngoan rồi mẹ đi làm nha. Cô cười.
- Vâng. Kim Ly lau nước mắt đi không khóc nữa.
Cô đi đến công ty anh, cô được đặt cách vì đó là lệnh của anh. Cả công ty này quá quen với cô và nói cô là tình nhân của tổng giám đốc. Cô gửi Kim Ly cho anh rồi cô đi làm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.