Chương 1
Mana
22/10/2019
1 Ngày trời mưa tầm tã, cô cầm ô bước đi trong
cơn mưa. Tay cầm 1 túi rác đi đến khi vực vứt rác công cộng. Cô thả túi
rác vào thùng rác và định quay người bước đi. Cô nghe thấy tiếng khóc. Cô từ từ đi đến nơi phát ra tiếng khóc. Nơi phát ra là 1 cái ba lô.
Nhân An bước đến mở cái Ba lô ra.
1 đứa trẻ sơ sinh đang khóc rất lớn. Mưa làm ướt mặt cô bé. Cô bế đứa bé ra khỏi cái ba lô rồi đứng lên.
- Con bị bỏ rơi sao? Chúng ta giống nhau, về mẹ sẽ nuôi con. Cô nhìn đứa trẻ vẫn đang khóc này rồi bế nó đi về.
5 năm sau.
Cô làm nhân viên cho 1 công ty quét dọn. Cô luôn được phân vào những tòa nhà lớn quét dọn vào mỗi buổi sáng sớm và tối muộn.
- Mẹ ơi, mẹ nhìn này.! 1 cô bé 5 tuổi đi lại kéo áo cô.
Cô đang rửa bát thì quay xuống nhìn cô bé. Cô bé vui vẻ đưa lên 1 bức tranh vẽ 2 người nắm tay trên 1 cánh đồng hoa. Bức vẽ nguệch ngoạc của trê con nhưng nó đẹp theo 1 cách kì lạ.
- Kim Ly của mẹ vẽ đẹp lắm. Cô cười.
- Mẹ, hôm nay con nộp tranh cho cô giáo, cô giáo khen con vẽ đẹp đấy ạ. Bé Kim Ly vui vẻ nói.
- Ừm, Kim Ly của mẹ vẽ đẹp lắm. Hay giờ con đi vẽ công chúa mà mẹ đọc cho con đi. Nhân An cười hiền dịu nhìn cô bé.
- Vâng. Kim nghe lời mẹ đi lại bàn và ngồi xuống bàn lấy màu ra tô tô vẽ vẽ theo trí tưởng tượng.
Đến 6h tối, sau khi cho Kim Ly ăn xong. Cô và Kim Ly cùng đi đến chỗ cô được phân lau dọn. Hôm nay là 1 tòa nhà cao 30 tầng. Cô phải lau 1 mình từ tầng 10 trở lên. Ở dưới đã có người đến và lau dọn rồi.
- Kim Ly, con phải luôn theo sau mẹ nhé, không là lạc đó. Nhân An đẩy xe để đồ lau dọn vào thang máy cho nhân viên.
Kim Ly nghe lời thì theo sát cô, luôn theo sau chân nhưng không làm rối chân mẹ làm việc.
Thời gian cứ thế trôi, cô lau hết tầng này đến tầng khác, không 1 ai trong tòa nhà này hết. Nhân An nhìn mà thương đứa con đã mệt của mình.
- Kim Ly, con mệt rồi hay để mẹ đưa con xuống phòng bảo vệ ngồi nha. Nhân An lấy khăn lau mồ hôi cho Kim Ly.
- Không cần đâu mẹ. Con không mệt. Con muốn đi với mẹ. Kim Ly cười.
Nhân An trầm ngâm hồi lâu rồi nhìn chiếc xe đẩy. Cô đi lại nhấc 1 cái xô trồng lên cái xô khác. Cô lấy chiếc áo khoác của mình lót vào đấy rồi nhấc Kim Ly vào đấy.
- Con ngồi đây nha. Nhân An mỉm cười rồi đẩy Kim Ly đi.
Kim Ly có vẻ rất thích nên rất vui và ngoan. Đi lên tầng cao nhất, cô phải để Kim Ly xuống để dọn rác. Cô không hiểu tại sao tầng cao nhất này lại có nhiều giấy kẹo vậy.
Kim Ly ngồi trên cái ghế ở gần cửa kính.
Bất chợt, cô đang lau sàn thì tiếng khóc của Kim Ly vang lên. Nhân An lập tức bỏ chối xuống chạy ra xem con mình bị sao.
Cô chạy đến gần mới nhận ra có 1 người đàn ông to lớn đang đứng đó nhìn con cô.
- Kim Ly... Cô lên tiếng gọi Kim Ly.
- Mẹ ơi! Kim Ly mếu máo chạy lại ôm Nhân An.
- Con ngoan, được rồi, không sao rồi. Nhân An bế Kim Ly lên vỗ vỗ lưng cô bé.
- Con cô? Chàng trai im lặng nãy giờ giờ mới lên tiếng.
Nhân An nhìn chàng trai trước mặt mình, mặc Vest nhưng không đeo cà vạt tử tế, áo cũng thả cúc.
- Xin lỗi nếu con tôi nó làm gì thất lễ với anh. Nhân An cúi đầu nói.
- Không, con bé không làm gì cả. Này, cô bé. Anh lấy trong túi áo ra 1 gói bánh đưa Kim Ly.
Kim Ly nhìn anh rồi nhìn cô.
- Xin lỗi, tôi không thể nhận. Cô đặt Kim Ly xuống nói.
- Cô bé này tên Kim Ly sao? Đây là bánh, con ăn không? Anh đang dụ trẻ con.
- Mẹ bảo không được nói chuyện với người lạ. Kim Ly núp sau chân của cô.
- Xin phép. Nhân An cúi người rồi quay đi.
Tay Kim Ly nắm lấy tay Nhân An rồi đi cùng luôn. Kim Ly nhìn lại anh.
Anh không ngờ có người từ chối mình. Anh vừa mới làm việc xong thì đứng lên chuẩn bị đi về thì đi ra cửa lại thấy cô bé ngồi đấy. Đang định tiến lại hỏi chuyện, nhìn thấy anh lại khóc toáng lên. Có kẹo cho ăn lại không ăn.
Anh nhìn cô là biết cô là nhân viên lau dọn ngày hôm nay. Anh rất ấn tượng với cô vì cô rất lịch sự. Thường thì anh thấy các bà mẹ có con khóc thì không cần biết lỗi của ai đã mắng người kia. Cô lại hoàn toàn bình tĩnh lại còn xin lỗi.
- 1 bà mẹ tốt đấy chứ. Anh đi xuống nhà xe để lấy xe.
Ngoài việc lấy xe anh còn quay lại phòng nên khá lâu mới xuống. Lúc này đồng hồ điểm 9h. Nhân An và Kim Ly đã dọn dẹp xong và đi ra ngoài công ty rồi. Nhân An dắt tay con mình đi trên vỉa hè.
- Mẹ ơi, bác vừa nãy...
- Sao ban nãy con khóc vậy?
- Con nhìn thấy bác ấy cứ hầm hầm nên con sợ. Kim Ly cúi đầu.
- Thôi được rồi. Lên mẹ cõng nào. Cô ngồi xuống, cô bé leo lên lưng cô.
- Nay mai con lớn con sẽ cõng mẹ. Kim Ly cười.
- Ừm. Cô là trẻ mồ côi từ năm 5 tuổi. Cô được 1 cô nhi viện nhận nuôi, đến năm cô 13 tuổi, cô bị đuổi khỏi đó và bắt đầu cuộc sống mưu sinh. Sau 6 năm vất vả làm lụng góp tiền vào, cô mua được căn nhà nhỏ sập xệ. Nhưng đối với cô đó là căn nhà đầu tiên của cô. Khi cô nhặt Kim Ly, cô nhớ đến hoàn cảnh của mình nên cô quyết định nuôi Kim Ly và coi Kim Ly là gia đình. Mỗi ngày nhìn Kim Ly vui vẻ là cô vui rồi. Cái danh con gái có con không chồng cô chịu được.
1 đứa trẻ sơ sinh đang khóc rất lớn. Mưa làm ướt mặt cô bé. Cô bế đứa bé ra khỏi cái ba lô rồi đứng lên.
- Con bị bỏ rơi sao? Chúng ta giống nhau, về mẹ sẽ nuôi con. Cô nhìn đứa trẻ vẫn đang khóc này rồi bế nó đi về.
5 năm sau.
Cô làm nhân viên cho 1 công ty quét dọn. Cô luôn được phân vào những tòa nhà lớn quét dọn vào mỗi buổi sáng sớm và tối muộn.
- Mẹ ơi, mẹ nhìn này.! 1 cô bé 5 tuổi đi lại kéo áo cô.
Cô đang rửa bát thì quay xuống nhìn cô bé. Cô bé vui vẻ đưa lên 1 bức tranh vẽ 2 người nắm tay trên 1 cánh đồng hoa. Bức vẽ nguệch ngoạc của trê con nhưng nó đẹp theo 1 cách kì lạ.
- Kim Ly của mẹ vẽ đẹp lắm. Cô cười.
- Mẹ, hôm nay con nộp tranh cho cô giáo, cô giáo khen con vẽ đẹp đấy ạ. Bé Kim Ly vui vẻ nói.
- Ừm, Kim Ly của mẹ vẽ đẹp lắm. Hay giờ con đi vẽ công chúa mà mẹ đọc cho con đi. Nhân An cười hiền dịu nhìn cô bé.
- Vâng. Kim nghe lời mẹ đi lại bàn và ngồi xuống bàn lấy màu ra tô tô vẽ vẽ theo trí tưởng tượng.
Đến 6h tối, sau khi cho Kim Ly ăn xong. Cô và Kim Ly cùng đi đến chỗ cô được phân lau dọn. Hôm nay là 1 tòa nhà cao 30 tầng. Cô phải lau 1 mình từ tầng 10 trở lên. Ở dưới đã có người đến và lau dọn rồi.
- Kim Ly, con phải luôn theo sau mẹ nhé, không là lạc đó. Nhân An đẩy xe để đồ lau dọn vào thang máy cho nhân viên.
Kim Ly nghe lời thì theo sát cô, luôn theo sau chân nhưng không làm rối chân mẹ làm việc.
Thời gian cứ thế trôi, cô lau hết tầng này đến tầng khác, không 1 ai trong tòa nhà này hết. Nhân An nhìn mà thương đứa con đã mệt của mình.
- Kim Ly, con mệt rồi hay để mẹ đưa con xuống phòng bảo vệ ngồi nha. Nhân An lấy khăn lau mồ hôi cho Kim Ly.
- Không cần đâu mẹ. Con không mệt. Con muốn đi với mẹ. Kim Ly cười.
Nhân An trầm ngâm hồi lâu rồi nhìn chiếc xe đẩy. Cô đi lại nhấc 1 cái xô trồng lên cái xô khác. Cô lấy chiếc áo khoác của mình lót vào đấy rồi nhấc Kim Ly vào đấy.
- Con ngồi đây nha. Nhân An mỉm cười rồi đẩy Kim Ly đi.
Kim Ly có vẻ rất thích nên rất vui và ngoan. Đi lên tầng cao nhất, cô phải để Kim Ly xuống để dọn rác. Cô không hiểu tại sao tầng cao nhất này lại có nhiều giấy kẹo vậy.
Kim Ly ngồi trên cái ghế ở gần cửa kính.
Bất chợt, cô đang lau sàn thì tiếng khóc của Kim Ly vang lên. Nhân An lập tức bỏ chối xuống chạy ra xem con mình bị sao.
Cô chạy đến gần mới nhận ra có 1 người đàn ông to lớn đang đứng đó nhìn con cô.
- Kim Ly... Cô lên tiếng gọi Kim Ly.
- Mẹ ơi! Kim Ly mếu máo chạy lại ôm Nhân An.
- Con ngoan, được rồi, không sao rồi. Nhân An bế Kim Ly lên vỗ vỗ lưng cô bé.
- Con cô? Chàng trai im lặng nãy giờ giờ mới lên tiếng.
Nhân An nhìn chàng trai trước mặt mình, mặc Vest nhưng không đeo cà vạt tử tế, áo cũng thả cúc.
- Xin lỗi nếu con tôi nó làm gì thất lễ với anh. Nhân An cúi đầu nói.
- Không, con bé không làm gì cả. Này, cô bé. Anh lấy trong túi áo ra 1 gói bánh đưa Kim Ly.
Kim Ly nhìn anh rồi nhìn cô.
- Xin lỗi, tôi không thể nhận. Cô đặt Kim Ly xuống nói.
- Cô bé này tên Kim Ly sao? Đây là bánh, con ăn không? Anh đang dụ trẻ con.
- Mẹ bảo không được nói chuyện với người lạ. Kim Ly núp sau chân của cô.
- Xin phép. Nhân An cúi người rồi quay đi.
Tay Kim Ly nắm lấy tay Nhân An rồi đi cùng luôn. Kim Ly nhìn lại anh.
Anh không ngờ có người từ chối mình. Anh vừa mới làm việc xong thì đứng lên chuẩn bị đi về thì đi ra cửa lại thấy cô bé ngồi đấy. Đang định tiến lại hỏi chuyện, nhìn thấy anh lại khóc toáng lên. Có kẹo cho ăn lại không ăn.
Anh nhìn cô là biết cô là nhân viên lau dọn ngày hôm nay. Anh rất ấn tượng với cô vì cô rất lịch sự. Thường thì anh thấy các bà mẹ có con khóc thì không cần biết lỗi của ai đã mắng người kia. Cô lại hoàn toàn bình tĩnh lại còn xin lỗi.
- 1 bà mẹ tốt đấy chứ. Anh đi xuống nhà xe để lấy xe.
Ngoài việc lấy xe anh còn quay lại phòng nên khá lâu mới xuống. Lúc này đồng hồ điểm 9h. Nhân An và Kim Ly đã dọn dẹp xong và đi ra ngoài công ty rồi. Nhân An dắt tay con mình đi trên vỉa hè.
- Mẹ ơi, bác vừa nãy...
- Sao ban nãy con khóc vậy?
- Con nhìn thấy bác ấy cứ hầm hầm nên con sợ. Kim Ly cúi đầu.
- Thôi được rồi. Lên mẹ cõng nào. Cô ngồi xuống, cô bé leo lên lưng cô.
- Nay mai con lớn con sẽ cõng mẹ. Kim Ly cười.
- Ừm. Cô là trẻ mồ côi từ năm 5 tuổi. Cô được 1 cô nhi viện nhận nuôi, đến năm cô 13 tuổi, cô bị đuổi khỏi đó và bắt đầu cuộc sống mưu sinh. Sau 6 năm vất vả làm lụng góp tiền vào, cô mua được căn nhà nhỏ sập xệ. Nhưng đối với cô đó là căn nhà đầu tiên của cô. Khi cô nhặt Kim Ly, cô nhớ đến hoàn cảnh của mình nên cô quyết định nuôi Kim Ly và coi Kim Ly là gia đình. Mỗi ngày nhìn Kim Ly vui vẻ là cô vui rồi. Cái danh con gái có con không chồng cô chịu được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.