Chương 2
Mana
22/10/2019
Sáng ngày hôm sau, cô dậy sớm cho Kim Ly ăn sáng
rồi đưa cô bé đến lớp mẫu Giáo rồi cô đi làm. Lần này lau dọn ở ngoài 1 cái công viên. Cô luôn làm 1 mình 1 khu vì không ai muốn làm với cô.
Nhân An quét dọn xong thì ngồi xuống ghế đá để nghỉ ngơi. Trời nắng lên
khá to nên khiến cô rất mệt.
- Này. 1 bình nước giơ ra trước mặt cô.
Cô ngước nhìn người đưa mình chai nước.
- Là anh à? Cô đứng lên nói.
- Này uống đi, cô đang khát nước lắm mà. Minh Nguyên đặt bình nước vào tay cô.
- Cảm ơn.... Cô đành nhật lấy mở bình ra uống.
Cô không dám uống nhiều dù đang khát.
- Sao anh lại ở đây?
- Đây là công viên sao tôi lại không thể ở đây.
Thật ra là anh đi tập thể dục buổi sáng, thấy cô nên đứng xem nãy giờ. Giờ là 9h rồi mà vẫn chưa muốn về đi làm. Thấy cô khát nên mang nước qua cho cô uống.
- Cảm ơn, trả anh. Cô đưa bình nước lại cho anh.
- Con cô đâu?
- Con bé đi học mẫu giáo rồi. Vậy tôi xin phép. Cô hơi cúi người rồi quay đi.
Cô đi lại chỗ xe đồ rồi đẩy nó đi.
Anh đứng nhìn theo cô, 1 cảm giác buồn bã nảy ra trong lòng anh. Anh thấy cô thật cô đơn và xa cách.
- Này! Anh vô thức chạy lại vỗ vai cô.
- Anh cần gì nữa? Cô quay đầu lại nhìn anh.
- Tôi tên Vương Minh Nguyên, cô tên gì? Anh nói.
- Trần Nhân An, nhưng anh hỏi tên tôi làm gì? Cô khó hiểu nhìn anh.
- A... Tôi thấy cô có vẻ luôn không vui. Trao đổi số điện thoại đi. Anh lấy điện thoại ra nói.
- Xin lỗi, tôi không dùng điện thoại.
- Vậy hả...? Anh hơi ngạc nhiên với cô 1 chút.
- Anh còn gì không? Cô nhìn anh.
- K.. Không... Chào cô, hẹn gặp lại. Anh quay đi rồi đi mất.
Cô quay lại phòng làm việc của bên dọn dẹp đưa đồ. Buổi trưa cô sẽ đi đến 1 căn nhà làm việc là sửa thú nhồi bông. Làm đến chiều thì về đón Kim Ly.
Nhưng ngày hôm đó cô phải làm thêm vài con nữa để xong đơn. Cô cố làm nhanh nhất có thể để đón Kim Ly.
Kim Ly đứng đợi mẹ ở cổng trường. Kim Ly nhìn những người bạn được bố bế, bố đón. Bé cảm thấy hơi tủi thân vì mình chỉ có mẹ.
" Không được, mẹ mình nói là không được suy nghĩ lung tung, mình đã rất may mắn " Kim Ly nắm chặt tay để lấy lại tinh thần.
1 tiếng sau, cô mới xong việc và chạy nhanh đến đón Kim Ly. Kim Ly vẫn ngoan ngoãn đứng đấy đợi.
- Kim Ly, mẹ xin lỗi đã đến đón con muộn, con sợ không? Nhân An ôm Kim Ly nói.
- Con không sao ạ. Kim Ly cười.
- Chúng ta về nha con. Nhân An dắt tay Kim Ly đi về.
Nhân An muốn mua lấy 1 cái xe đạp nhưng giờ Phải lo tiền học, tiền ăn cho Kim Ly nên Nhân An không thể mua được
Như mọi ngày, 2 mẹ con cô ăn tối xong sẽ lại đến công ty được phân để lau dọn. Cô vẫn được phân đến công ty hôm qua làm. Cô để Kim Ly lên xe đẩy rồi đẩy lên các tầng dọn dẹp.
3 tiếng sau đó, cô lau đến tầng cao nhất cô để Kim Ly lên ghế cũ ngồi rồi đi lau, cô nghĩ anh đã về nên bảo Kim Ly ngồi đấy.
Sau khi lau xong thì cô đi ra xem con mình sao rồi. Ai ngờ Minh Nguyên đang ngồi cạnh Kim Ly và đang nói chuyện với cô bé.
- Cảm ơn bác. Kim Ly cầm cái bánh ngồi ăn.
- Anh vẫn ở đây sao? Cô đi ra.
- Tôi đợi cô. Tôi muốn đưa cô cái này. Anh đứng lên đưa cho cô 1 cái hộp điện thoại.
- T... Tôi không nhận được đâu. Cô đẩy giả cho Anh.
- Nhận đi, lúc nào tôi cần có việc thì cô làm cho tôi. Coi như là tôi sẽ thuê cô đi. Anh cầm tay cô rồi để cái hộp đặt vào tay cô.
- Nhưng tôi thật sự không nhận được. Tôi không sử dụng được. Cô nhất quyết từ chối.
- Tôi sẽ chỉ mà. Cứ nhận đi, coi như là quà gặp mặt. Chúng ta còn gặp nhau nhiều mà. Anh không nhận lại làm gì cả.
- Nhưng...
- Tôi lỡ mua rồi. Cô không dùng phí lắm. Anh gắt lời cô.
Cô nhìn cái điện thoại rồi nhìn anh, anh đang mong chờ cô nhận cho.
- Vậy để tôi trả tiền cho anh. Cô nói.
- Tôi đâu có thiếu tiền. Đây là quà tặng mà. Anh đang kiềm chế bức xúc với cô gái này.
- Chúng ta đâu có quen nhau, tôi gặp anh mới có 2 ngày mà. Cô đặt cái hộp xuống bàn.
- Thì giờ quen đi. Anh khó chịu.
- Xin lỗi chúng ta khác nhau. Tôi chỉ là 1 người dân nghèo, anh là người có tiền. Tôi không muốn dính vào anh. Cô bế Kim Ly đi rồi quay đi. Cô để Kim Ly vào góc của xe đẩy.
Anh đứng như trời trồng, 1 cảm giác khó chịu như nảy lên trong lòng anh. Anh chỉ muốn làm bạn với cô thôi mà.
- Cô ta khiến mình bực thật đấy.
Bất chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên. Anh lấy điện thoại ra xem.
- Gì đấy nhóc con. Anh đang bực nên giọng rất tức giận.
- Sao anh lại nổi nóng với em, hôm nay anh lấy điện thoại chỗ em cho ai đấy. Anh đâu cần điện thoại đấy.? 1 giọng nữ bên kia.
- Anh mày chuyển tiền cho mày rồi mày thắc mắc làm gì? Anh nhìn cái điện thoại.
- Mẹ bảo có khả năng anh có bạn gái nên em mới hỏi. Giọng nữ bên kia bực mình.
- Không có, mày muốn lấy lại thì anh trả. Dù gì người ra cũng không nhận. Anh chán nản ngồi xuống ghế.
- Không cần. Anh giữ lấy mà dùng. Mai em về, em sẽ đến đón anh, chúng ta đi ăn tối. Giọng nữ kia vui vẻ trở lại.
- Được.
Kim Ly ngủ trên lưng cô rất ngon lành. Cô cõng Kim Ly đi trên con đường quen thuộc.
" Anh tốt thật nhưng tôi xin lỗi, chúng ta không thể làm bạn hay quen biết nhau. Cảm ơn vì đã tốt với tôi"
- Này. 1 bình nước giơ ra trước mặt cô.
Cô ngước nhìn người đưa mình chai nước.
- Là anh à? Cô đứng lên nói.
- Này uống đi, cô đang khát nước lắm mà. Minh Nguyên đặt bình nước vào tay cô.
- Cảm ơn.... Cô đành nhật lấy mở bình ra uống.
Cô không dám uống nhiều dù đang khát.
- Sao anh lại ở đây?
- Đây là công viên sao tôi lại không thể ở đây.
Thật ra là anh đi tập thể dục buổi sáng, thấy cô nên đứng xem nãy giờ. Giờ là 9h rồi mà vẫn chưa muốn về đi làm. Thấy cô khát nên mang nước qua cho cô uống.
- Cảm ơn, trả anh. Cô đưa bình nước lại cho anh.
- Con cô đâu?
- Con bé đi học mẫu giáo rồi. Vậy tôi xin phép. Cô hơi cúi người rồi quay đi.
Cô đi lại chỗ xe đồ rồi đẩy nó đi.
Anh đứng nhìn theo cô, 1 cảm giác buồn bã nảy ra trong lòng anh. Anh thấy cô thật cô đơn và xa cách.
- Này! Anh vô thức chạy lại vỗ vai cô.
- Anh cần gì nữa? Cô quay đầu lại nhìn anh.
- Tôi tên Vương Minh Nguyên, cô tên gì? Anh nói.
- Trần Nhân An, nhưng anh hỏi tên tôi làm gì? Cô khó hiểu nhìn anh.
- A... Tôi thấy cô có vẻ luôn không vui. Trao đổi số điện thoại đi. Anh lấy điện thoại ra nói.
- Xin lỗi, tôi không dùng điện thoại.
- Vậy hả...? Anh hơi ngạc nhiên với cô 1 chút.
- Anh còn gì không? Cô nhìn anh.
- K.. Không... Chào cô, hẹn gặp lại. Anh quay đi rồi đi mất.
Cô quay lại phòng làm việc của bên dọn dẹp đưa đồ. Buổi trưa cô sẽ đi đến 1 căn nhà làm việc là sửa thú nhồi bông. Làm đến chiều thì về đón Kim Ly.
Nhưng ngày hôm đó cô phải làm thêm vài con nữa để xong đơn. Cô cố làm nhanh nhất có thể để đón Kim Ly.
Kim Ly đứng đợi mẹ ở cổng trường. Kim Ly nhìn những người bạn được bố bế, bố đón. Bé cảm thấy hơi tủi thân vì mình chỉ có mẹ.
" Không được, mẹ mình nói là không được suy nghĩ lung tung, mình đã rất may mắn " Kim Ly nắm chặt tay để lấy lại tinh thần.
1 tiếng sau, cô mới xong việc và chạy nhanh đến đón Kim Ly. Kim Ly vẫn ngoan ngoãn đứng đấy đợi.
- Kim Ly, mẹ xin lỗi đã đến đón con muộn, con sợ không? Nhân An ôm Kim Ly nói.
- Con không sao ạ. Kim Ly cười.
- Chúng ta về nha con. Nhân An dắt tay Kim Ly đi về.
Nhân An muốn mua lấy 1 cái xe đạp nhưng giờ Phải lo tiền học, tiền ăn cho Kim Ly nên Nhân An không thể mua được
Như mọi ngày, 2 mẹ con cô ăn tối xong sẽ lại đến công ty được phân để lau dọn. Cô vẫn được phân đến công ty hôm qua làm. Cô để Kim Ly lên xe đẩy rồi đẩy lên các tầng dọn dẹp.
3 tiếng sau đó, cô lau đến tầng cao nhất cô để Kim Ly lên ghế cũ ngồi rồi đi lau, cô nghĩ anh đã về nên bảo Kim Ly ngồi đấy.
Sau khi lau xong thì cô đi ra xem con mình sao rồi. Ai ngờ Minh Nguyên đang ngồi cạnh Kim Ly và đang nói chuyện với cô bé.
- Cảm ơn bác. Kim Ly cầm cái bánh ngồi ăn.
- Anh vẫn ở đây sao? Cô đi ra.
- Tôi đợi cô. Tôi muốn đưa cô cái này. Anh đứng lên đưa cho cô 1 cái hộp điện thoại.
- T... Tôi không nhận được đâu. Cô đẩy giả cho Anh.
- Nhận đi, lúc nào tôi cần có việc thì cô làm cho tôi. Coi như là tôi sẽ thuê cô đi. Anh cầm tay cô rồi để cái hộp đặt vào tay cô.
- Nhưng tôi thật sự không nhận được. Tôi không sử dụng được. Cô nhất quyết từ chối.
- Tôi sẽ chỉ mà. Cứ nhận đi, coi như là quà gặp mặt. Chúng ta còn gặp nhau nhiều mà. Anh không nhận lại làm gì cả.
- Nhưng...
- Tôi lỡ mua rồi. Cô không dùng phí lắm. Anh gắt lời cô.
Cô nhìn cái điện thoại rồi nhìn anh, anh đang mong chờ cô nhận cho.
- Vậy để tôi trả tiền cho anh. Cô nói.
- Tôi đâu có thiếu tiền. Đây là quà tặng mà. Anh đang kiềm chế bức xúc với cô gái này.
- Chúng ta đâu có quen nhau, tôi gặp anh mới có 2 ngày mà. Cô đặt cái hộp xuống bàn.
- Thì giờ quen đi. Anh khó chịu.
- Xin lỗi chúng ta khác nhau. Tôi chỉ là 1 người dân nghèo, anh là người có tiền. Tôi không muốn dính vào anh. Cô bế Kim Ly đi rồi quay đi. Cô để Kim Ly vào góc của xe đẩy.
Anh đứng như trời trồng, 1 cảm giác khó chịu như nảy lên trong lòng anh. Anh chỉ muốn làm bạn với cô thôi mà.
- Cô ta khiến mình bực thật đấy.
Bất chợt có tiếng chuông điện thoại vang lên. Anh lấy điện thoại ra xem.
- Gì đấy nhóc con. Anh đang bực nên giọng rất tức giận.
- Sao anh lại nổi nóng với em, hôm nay anh lấy điện thoại chỗ em cho ai đấy. Anh đâu cần điện thoại đấy.? 1 giọng nữ bên kia.
- Anh mày chuyển tiền cho mày rồi mày thắc mắc làm gì? Anh nhìn cái điện thoại.
- Mẹ bảo có khả năng anh có bạn gái nên em mới hỏi. Giọng nữ bên kia bực mình.
- Không có, mày muốn lấy lại thì anh trả. Dù gì người ra cũng không nhận. Anh chán nản ngồi xuống ghế.
- Không cần. Anh giữ lấy mà dùng. Mai em về, em sẽ đến đón anh, chúng ta đi ăn tối. Giọng nữ kia vui vẻ trở lại.
- Được.
Kim Ly ngủ trên lưng cô rất ngon lành. Cô cõng Kim Ly đi trên con đường quen thuộc.
" Anh tốt thật nhưng tôi xin lỗi, chúng ta không thể làm bạn hay quen biết nhau. Cảm ơn vì đã tốt với tôi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.