Chương 40
Xuân Vị Lục
28/12/2022
Bà vẫn luôn ưu tiên lợi ích của con trai, rõ ràng người này lúc còn trẻ hẳn là rất xinh đẹp và bây giờ lại quá sớm để bị sầu bi phủ kín mặt, vẻ khúm núm làm cho người ta không cách nào tưởng tượng được bà đã từng đi học ở trường nữ sinh.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, chờ đầu xuân con lên núi săn, đảm bảo lúc đó mẹ và Kiến Hoa muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, bây giờ cần gì phải vội chứ?”
Trần Kiến Hoa cũng nói: “Vậy tôi liền đợi em.”
Anh đã nói vậy rồi thì mẹ Trần cũng không dám nói thêm gì nữa, bà luôn luôn đứng cùng chiến tuyến với con trai của mình.
Ba người ăn cơm xong rồi mẹ Trần để hai người bọn họ ra ngoài chơi trước, Ngô Mai ngượng ngùng nghĩ mẹ chồng của cô đúng là người tốt, vì vậy cô sẽ luôn mang theo chút cảm giác thương hại với bà.
“Mẹ không sao, bọn con cứ đi đi.”
Ra khỏi cửa, bên ngoài rất ồn ào, bầu trời mênh mông bát ngát, Ngô Mai cảm thấy nếu không nhờ có Ngô Mạt Lỵ thì sợ rằng cả đời cô cũng sẽ không đến nơi này.
Thị lực của mắt cô cực kỳ tốt, trong bóng đêm nhìn thấy có người đang đi về phía trước, dáng vẻ cực kỳ mất tự nhiên, cô vỗ nhẹ Trần Kiến Hoa một cái: “Đó không phải là anh họ của anh sao?”
Khác với anh cả sinh ra đã khôi ngô, dáng vẻ Trần Kiến Nam nhỏ gầy, tướng mạo mặc dù đoan chính nhưng ở nơi nông thôn này đều chỉ coi trọng người cao lớn thôi, dáng vẻ đó mới có thể kiếm nhiều điểm công, vì vậy cho nên hôn sự của hắn ta mới trở thành vấn đề nan giải.
Trần Kiến Hoa nhìn thoáng qua: “Chúng ta đến nhìn thử một chút xem.”
Lén lén lút lút xem xét cũng không phải là dáng vẻ làm việc tốt.
Chỉ thấy Trần Kiến Nam đi về phía nam một hồi lâu, lại đi về phía bắc một dặm, hắn ta mới thở dài một hơi rồi trốn ở trong đống cỏ khô nhìn về phía trong phòng.
Ngô Mai cảm thấy kỳ quái: “Đây là nhà nào vậy?”
“Đây là đội ngũ bảo vệ nổi tiếng trong thôn, bây giờ trong nhà chỉ còn một bà lão bị gãy chân và một cô gái nhỏ sáu tuổi.”
Rất nhanh Trần Kiến Nam đã nhân cơ hội để đi vào, Trần Kiến Hoa kéo tay Ngô Mai đi theo.
Trong bóng đêm tối đen, bà lão và đứa trẻ trên giường đều đang nằm ngủ, Trần Kiến Nam sờ soạng dưới mặt đất trong chốc lát, móc ra một cái bình sứ, đương nhiên là muốn trộm tiền, dáng vẻ thuần thục khiến người ta nghi ngờ, chỉ sợ hắn ta đã nghiên cứu địa hình rất lâu rồi, chắc chắn không phải là nhất thời hưng phấn, mà càng chắc hơn là khi hắn ta trộm đồ xong còn để lại một cái khăn tay.
“Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi, chờ đầu xuân con lên núi săn, đảm bảo lúc đó mẹ và Kiến Hoa muốn ăn bao nhiêu thì có bấy nhiêu, bây giờ cần gì phải vội chứ?”
Trần Kiến Hoa cũng nói: “Vậy tôi liền đợi em.”
Anh đã nói vậy rồi thì mẹ Trần cũng không dám nói thêm gì nữa, bà luôn luôn đứng cùng chiến tuyến với con trai của mình.
Ba người ăn cơm xong rồi mẹ Trần để hai người bọn họ ra ngoài chơi trước, Ngô Mai ngượng ngùng nghĩ mẹ chồng của cô đúng là người tốt, vì vậy cô sẽ luôn mang theo chút cảm giác thương hại với bà.
“Mẹ không sao, bọn con cứ đi đi.”
Ra khỏi cửa, bên ngoài rất ồn ào, bầu trời mênh mông bát ngát, Ngô Mai cảm thấy nếu không nhờ có Ngô Mạt Lỵ thì sợ rằng cả đời cô cũng sẽ không đến nơi này.
Thị lực của mắt cô cực kỳ tốt, trong bóng đêm nhìn thấy có người đang đi về phía trước, dáng vẻ cực kỳ mất tự nhiên, cô vỗ nhẹ Trần Kiến Hoa một cái: “Đó không phải là anh họ của anh sao?”
Khác với anh cả sinh ra đã khôi ngô, dáng vẻ Trần Kiến Nam nhỏ gầy, tướng mạo mặc dù đoan chính nhưng ở nơi nông thôn này đều chỉ coi trọng người cao lớn thôi, dáng vẻ đó mới có thể kiếm nhiều điểm công, vì vậy cho nên hôn sự của hắn ta mới trở thành vấn đề nan giải.
Trần Kiến Hoa nhìn thoáng qua: “Chúng ta đến nhìn thử một chút xem.”
Lén lén lút lút xem xét cũng không phải là dáng vẻ làm việc tốt.
Chỉ thấy Trần Kiến Nam đi về phía nam một hồi lâu, lại đi về phía bắc một dặm, hắn ta mới thở dài một hơi rồi trốn ở trong đống cỏ khô nhìn về phía trong phòng.
Ngô Mai cảm thấy kỳ quái: “Đây là nhà nào vậy?”
“Đây là đội ngũ bảo vệ nổi tiếng trong thôn, bây giờ trong nhà chỉ còn một bà lão bị gãy chân và một cô gái nhỏ sáu tuổi.”
Rất nhanh Trần Kiến Nam đã nhân cơ hội để đi vào, Trần Kiến Hoa kéo tay Ngô Mai đi theo.
Trong bóng đêm tối đen, bà lão và đứa trẻ trên giường đều đang nằm ngủ, Trần Kiến Nam sờ soạng dưới mặt đất trong chốc lát, móc ra một cái bình sứ, đương nhiên là muốn trộm tiền, dáng vẻ thuần thục khiến người ta nghi ngờ, chỉ sợ hắn ta đã nghiên cứu địa hình rất lâu rồi, chắc chắn không phải là nhất thời hưng phấn, mà càng chắc hơn là khi hắn ta trộm đồ xong còn để lại một cái khăn tay.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.