Chương 41
Xuân Vị Lục
28/12/2022
Tất cả kế hoạch đều thuận lợi, Trần Kiến Nam đi ra từ cổng lớn liền bị người ta tóm lấy, Ngô Mai tiến vào nhặt cái khăn kia lên, đương nhiên đây chính là cái khăn của Trần Kiến Hoa, đây là cô và Trần Kiến Hoa mua, hôm qua cô còn cảm thấy lạ là tại sao tìm không thấy nữa.
“Bắt trộm, bắt trộm đi…”
Đợi đến khi tất cả mọi người đều tụm lại một đám trước nhà bà Lý để bắt trộm thì Ngô Mai mới khóc sướt mướt trước mặt chủ nhiệm đội ngũ bảo vệ nói: “Chú nhìn đi, cái khăn này mấy ngày trước tôi còn đi tìm, còn hỏi qua hàng xóm xung quanh, không ngờ đến lại bị Trần Kiến Nam lấy đi, còn muốn hãm hại Kiến Hoa nhà chúng tôi.”
Chủ nhiệm đội ngũ bảo vệ ở hiện trường là một người đàn ông trung niên cực kỳ nghiêm túc, ông ta nghe thấy chuyện này không khỏi hỏi rõ ràng một chút, giống như loại hành vi này của Trần Kiến Nam nếu được xác nhận vậy thì sẽ phải vào tù ngồi.
Trần Kiến Hoa ngẩng đầu sang một bên nói với chủ nhiệm đội ngũ bảo vệ: “Nếu như không phải hôm nay chúng tôi nhìn thấy thì chỉ sợ nó không chỉ đi trộm mà còn muốn vu oan lên người chúng tôi nữa.”
Chủ nhiệm Lý gật đầu: “Tôi biết, chuyện này tôi chắc chắn sẽ xử lý.” Trong lòng ông ta cũng nhận định tên Trần Kiến Nam này chắc chắn có vấn dề.
Nhưng mà khi Lý Thanh vừa đến thì đã xoay chuyển cục diện, Lý Thanh và bác cả Trần cùng đến, hai người này một đường khóc lóc đi đến.
Lý Thanh vừa nghe lời chủ nhiệm đội ngũ bảo vệ nói xong liền quỳ xuống giải thích: “Chủ nhiệm, đứa nhỏ Kiến Hoa này tuổi còn nhỏ, nó không thích cả nhà chúng tôi, tôi tha thứ cho nó, nó và mẹ nó làm cô nhi quả phụ cũng không dễ dàng gì, trước kia cho dù nó làm bao nhiêu chuyện trộm gà trộm chó tôi cũng bỏ qua cho nó, lần này Kiến Nam nhà chúng tôi gặp phải chuyện như vậy, bản thân tôi cũng mời được ngài rồi.”
Nói xong bà ta quay đầu nói với Trần Kiến Hoa: “Cậu biết đó, nhà của cậu nếu không có nhà chúng tôi thì sợ rằng cậu căn bản không có cách nào để xây được nhà. Khi cậu ăn trộm tiền, bác thím cả chưa bao giờ trách cậu có đúng không?”
Lúc bà ta nhìn về phía Trần Kiến Hoa là một ánh mắt người lớn bao dung trẻ nhỏ, điều này khiến cho chủ nhiệm đội ngũ bảo vệ không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ thật sự là Trần Kiến Hoa hãm hại Trần Kiến Nam không thành sao?
Dù sao thanh danh của Trần Kiến Hoa cũng cực kỳ không tốt, trước đó cũng truyền ra chuyện hiềm nghi trộm đồ rồi, tuy nói Trần Kiến Nam này không có bản lãnh gì nhưng mà Lý Thanh lại là người hiền lành vang vọng mười dặm tám hướng trong thôn.
“Bắt trộm, bắt trộm đi…”
Đợi đến khi tất cả mọi người đều tụm lại một đám trước nhà bà Lý để bắt trộm thì Ngô Mai mới khóc sướt mướt trước mặt chủ nhiệm đội ngũ bảo vệ nói: “Chú nhìn đi, cái khăn này mấy ngày trước tôi còn đi tìm, còn hỏi qua hàng xóm xung quanh, không ngờ đến lại bị Trần Kiến Nam lấy đi, còn muốn hãm hại Kiến Hoa nhà chúng tôi.”
Chủ nhiệm đội ngũ bảo vệ ở hiện trường là một người đàn ông trung niên cực kỳ nghiêm túc, ông ta nghe thấy chuyện này không khỏi hỏi rõ ràng một chút, giống như loại hành vi này của Trần Kiến Nam nếu được xác nhận vậy thì sẽ phải vào tù ngồi.
Trần Kiến Hoa ngẩng đầu sang một bên nói với chủ nhiệm đội ngũ bảo vệ: “Nếu như không phải hôm nay chúng tôi nhìn thấy thì chỉ sợ nó không chỉ đi trộm mà còn muốn vu oan lên người chúng tôi nữa.”
Chủ nhiệm Lý gật đầu: “Tôi biết, chuyện này tôi chắc chắn sẽ xử lý.” Trong lòng ông ta cũng nhận định tên Trần Kiến Nam này chắc chắn có vấn dề.
Nhưng mà khi Lý Thanh vừa đến thì đã xoay chuyển cục diện, Lý Thanh và bác cả Trần cùng đến, hai người này một đường khóc lóc đi đến.
Lý Thanh vừa nghe lời chủ nhiệm đội ngũ bảo vệ nói xong liền quỳ xuống giải thích: “Chủ nhiệm, đứa nhỏ Kiến Hoa này tuổi còn nhỏ, nó không thích cả nhà chúng tôi, tôi tha thứ cho nó, nó và mẹ nó làm cô nhi quả phụ cũng không dễ dàng gì, trước kia cho dù nó làm bao nhiêu chuyện trộm gà trộm chó tôi cũng bỏ qua cho nó, lần này Kiến Nam nhà chúng tôi gặp phải chuyện như vậy, bản thân tôi cũng mời được ngài rồi.”
Nói xong bà ta quay đầu nói với Trần Kiến Hoa: “Cậu biết đó, nhà của cậu nếu không có nhà chúng tôi thì sợ rằng cậu căn bản không có cách nào để xây được nhà. Khi cậu ăn trộm tiền, bác thím cả chưa bao giờ trách cậu có đúng không?”
Lúc bà ta nhìn về phía Trần Kiến Hoa là một ánh mắt người lớn bao dung trẻ nhỏ, điều này khiến cho chủ nhiệm đội ngũ bảo vệ không khỏi nhíu mày, chẳng lẽ thật sự là Trần Kiến Hoa hãm hại Trần Kiến Nam không thành sao?
Dù sao thanh danh của Trần Kiến Hoa cũng cực kỳ không tốt, trước đó cũng truyền ra chuyện hiềm nghi trộm đồ rồi, tuy nói Trần Kiến Nam này không có bản lãnh gì nhưng mà Lý Thanh lại là người hiền lành vang vọng mười dặm tám hướng trong thôn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.