Chương 12: Chạy đi
Đại Phi
08/09/2021
(Cảnh báo: cuối chương này nam chính kiểu bị mất kiểm soát, thần trí điên đảo, làm ra mấy chuyện khó tưởng tượng lắm nên ai ko nuốt nổi nên back nha. Tui cảnh báo rùi đó, đến lúc đọc xong đừng cmt ném đá đấy????)
"A a! Đừng cắm nơi đó! Ưm ưm ~ thật là khó chịu!"
Che lại bụng nhỏ, Kiểm Kiểm khóc dị thường lớn tiếng, cô luôn có cảm giác sẽ bị côn th*t lớn thao xuyên qua, bụng nhỏ thỉnh thoảng hơi nhô lên làm cô cực kỳ sợ hãi.
Nhịn hơn một tháng không làm, lúc này đây, Mạc Thiên Trạch sẽ không muốn buông tha cho Kiểm Kiểm, một cái tư thế bắn hai lần, rồi lại cương lên, đại quy đầu đâm mạnh vào sâu trong vách thịt.
"Kêu lớn tiếng chút!"
Giọng của Kiểm Kiểm rất êm tai, bất luận là khóc hay cười đều đủ làm nam nhân điên cuồng, Mạc Thiên Trạch phá lệ thích thao cô đến kêu trời khóc đất.
Phụt phụt, côn th*t một lần lại một lần ra đòn hiểm, phía dưới hai người va chạm cực mạnh, tiếng nước dâm mĩ vang lên, trong không khí tràn ngập mùi hương giao cấu.
Kiểm Kiểm bị thao kịch liệt cắn chặt môi, liên tiếp cao trào đã dần dần làm cô mất lý trí, động tác của Mạc Thiên Trạch càng lúc càng nhanh, cô cũng kêu càng thêm lớn tiếng.
"A a ~ chú, nhẹ, nhẹ chút ~ quá nhanh, đâm quá sung sướng ~"
Nam nhân thao đến đỏ mắt, dưới mông điên cuồng luận động, một bên dùng tay đánh vào bờ mông đã sưng đỏ của Kiểm Kiểm, hung hăng nói: "Còn gọi cái gì mà chú, gọi ông xã, tiểu dâm đãng!"
"Ông, ông xã... A a!"
Mạc Thiên Trạch bị kích thích, hơi thở lập tức trầm trọng, bóp chặt eo Kiểm Kiểm, ra vào hơn mười cái nữa, tinh dịch nồng đậm phun vào nơi sâu nhất trong tiểu huyệt, chất lỏng nóng bỏng làm Kiểm Kiểm lập tức hôn mê bất tỉnh.
"Ưm, thật sướng!"
côn th*t mềm nhũn mới rút ra, một hỗn hợp chất lỏng vẩn đục liền chảy ra bên ngoài, Mạc Thiên Trạch lập tức đảo lộn người Kiểm Kiểm lại rồi đặt lên ghế, tách hai chân cô ra rồi nâng lên đặt ở trên ghế.
Cứ như vậy, tiểu huyệt bị bại lộ ra không chừa chút nào, bị thao quá lâu khiến lỗ nhỏ nhất thời không khép kín được, vừa ấm áp lại ướt át, Mạc Thiên Trạch lau thoáng ở ngoài một chút, lại kéo làn váy xuống rồi tùy ý để Kiểm Kiểm ngủ say.
Buổi chiều hôm sau, Mạc Thiên Trạch đang cùng Kiểm Kiểm chơi đùa với một con chó nhỏ, đó là một con cún nhỏ nhỏ, lùn lùn, trông đáng yêu cực kỳ, sau khi Mạc Thiên Trạch ôm về nhà, Kiểm Kiểm yêu thích không buông.
"Chú, cún con chạy mất rồi!"
Nhìn con chó nhỏ dẩu mông chạy tới chỗ hoa viên, Kiểm Kiểm muốn đuổi theo lại bị Mạc Thiên Trạch chặn ngang ôm vào trong lòng ngực.
"Kiểm Kiểm có chó con liền không muốn chú nữa sao, có tin lát nữa tôi tiễn nó đi không."
Nam nhân ăn giấm đều không nói đạo lý, Kiểm Kiểm vừa nghe muốn đưa chó đi, lập tức ôm lấy Mạc Thiên Trạch, cầu xin: "Đừng mang nó đi mà, tôi vẫn thích chú nhất."
Mạc Thiên Trạch vừa lòng, đang muốn âu yếm thì đột nhiên điện thoại trong phòng khách vang lên, chỉ có thể buông Kiểm Kiểm, đen mặt đi nhận điện thoại, Kiểm Kiểm nhàn rỗi liền đi tìm cún con.
Mạc Thiên Trạch thay một bộ quần áo khác đi xuống lầu, nhìn về phía cô gái nhỏ đang chơi đùa vui vẻ với cún con, thật sự không đành lòng nhốt cô lại, liền đi qua, đứng ở bậc thang nói: "Bảo bảo, tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, lát nữa sẽ trở về, em ở đây chơi với nó nhé."
"Ừm!"
Xe trong gara rất nhanh phát ra tiếng động cơ, Mạc Thiên Trạch điều khiển siêu xe ra ngoài, mấy phút trước Kiểm Kiểm còn ở trong sân đuổi theo cún con đã lập tức dừng bước, ánh mắt của cô gấp không chờ nổi nhìn về phía cánh cổng đã khóa.
Đây tuyệt đối là cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần rời khỏi nơi này, cô có thể tìm được ba mẹ...
Hai chân như bị mê hoặc, không chịu khống chế chạy tới cánh cổng, đối diện với song cổng lớn cao 3 mét bị điều khiển từ xa khóa lại, cô tạm thời tìm không thấy chốt mở, chỉ có thể chạy tới chỗ tường bên cạnh.
"Hà Kiểm Kiểm?"
Cô còn đang gian nan lay vách tường thì đột nhiên nghe thấy người khác gọi tên mình, kinh hoảng quay đầu nhìn lại, mới phát hiện là Cố Khải đứng ở ngoài cửa.
Trong tay anh tựa hồ như cầm thứ gì, sau đó thực sốt ruột dò hỏi: "Cô có phải là Hà Kiểm Kiểm không? Người trong này là cô sao?"
Kiểm Kiểm chạy tới, mới phát hiện trong tay anh là một quyển báo, đại khái là từ đầu năm, ở góc trái bên dưới có thông báo tìm người, thậm chí bên cạnh còn có rất nhiều cơ quan công an tuyên cáo.
"Hà Kiểm Kiểm, nữ, 13 tuổi, đang học sơ trung xx, thời gian mất tích..."
Hơn nữa còn có hai ảnh chụp, một
cái là cảnh ba mẹ khóc thút thít, một cái là ảnh Kiểm Kiểm lúc 13 tuổi đang đứng ở vườn trường, mặc váy đồng phục, tóc dài theo gió tung bay, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sức sống cùng thanh xuân.
"Cái này, cái này là cô sao?"
Ánh mắt Cố Khải vội vàng so sánh, mặt Kiểm Kiểm đầy nước mắt, đã có vài phần quyết định.
"Đừng khóc, vừa rồi là tôi cho người gọi điện cho Thiên Trạch, hắn ta dù là một lúc nữa cũng chưa thể về, nói cho tôi biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Có cần báo cảnh sát không?"
"Không! Không cần báo cảnh sát!" Bây giờ mọi thứ thập phần hỗn loạn, Kiểm Kiểm trước tiên phủ định cơ hội báo cảnh sát, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này, nếu cảnh sát tới, Mạc Thiên Trạch nhất định sẽ bị bắt lại.
"Anh, anh có thể mang tôi rời đi không?"
Đang muốn nói chuyện thì di động Cố Khải vang lên, vừa lấy di động ra thì sắc mặt lập tức đại biến, vừa nói hai câu liền bị cắt đứt, sau đó cúi đầu nói với Kiểm Kiểm: "Không xong rồi, Thiên Trạch đã phát hiện, rất nhanh sẽ trở về đây, mau, cô nhanh đến chỗ đó xem, thử xem có thể nhảy ra không."
Đá cẩm thạch cao hai mét, Kiểm Kiểm hao hết sức lực mới bắt được mặt trên bồn hoa trang trí, Cố Khải ngoài tường đã gấp đến không được.
"Mau nhanh lên!"
Cuối cùng, Kiểm Kiểm bò tới trên tường, cũng bất chấp da bị trầy, Cố Khải mở hai tay để đỡ cô nhảy xuống, may mà cô rất nhẹ, Cố Khải cao 1 mét 8 dễ như trở bàn tay đỡ được.
"Có sao không?"
"Tôi, tôi không sao, mau nhanh đi thôi!" Tim Kiểm Kiểm đập kịch liệt, nỗ lực thở hổn hển, cô rất sợ Mạc Thiên Trạch, ở thời điểm mấu chốt này, nếu anh trở về mà nói, khả năng cả đời này cô đều không có cơ hội rời đi.
Chính là ông trời như cố tình trêu cợt con người, sợ cái gì thì tới cái đó, hai người còn chưa đi thì đã bị xe của Mạc Thiên Trạch chặn đường lại, nam nhân bước từ trên xe xuống đã thịnh nộ đến khó coi, căng chặt môi mỏng, lãnh lệ cực kỳ.
"Bảo bối đây là muốn đi đâu?"
Hai chân Kiểm Kiểm nhũn ra được Cố Khải bảo vệ ở phía sau, vị bác sĩ này mới chỉ có gặp mặt một lần đã cho cô hy vọng.
"Thiên Trạch, cậu điên rồi sao? Tội danh bắt cóc giam cầm đủ khiến cậu ngồi tù mười mấy năm đấy, nếu không phải tôi trùng hợp nhìn thấy quyển báo này thì còn không biết cậu lại là loại người này! Cậu dựa vào cái gì cầm tù người khác, đây là tâm lý biến thái!"
Cố Khải nhiều năm qua đều ở nước ngoài nên đối với nhân quyền thập phần coi trọng, anh không thể lý giải cách làm của Mạc Thiên Trạch, giam cầm một cô gái chỉ mới có 13 tuổi, quả thực là cực kỳ tàn ác.
"Vì tình bạn bao năm của chúng ta, tôi sẽ không báo án, cậu lập tức tránh ra, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà, trở về bên cha mẹ cô ấy."
"Không, không thể." Mặt Mạc Thiên Trạch vô cảm, hai mắt nguy hiểm nheo lại, từ trong lòng móc ra một thứ nhắm ngay Cố Khải, cười lạnh nói: "Ai cũng không thể đưa cô ấy đi!"
"Thiên, Thiên Trạch, cậu muốn làm cái gì! Buông...... A!"
Cố Khải ngã xuống, Kiểm Kiểm run bật lên, mới phát hiện đó là một khẩu súng lục. Cô nhìn thấy trên trán Cố Khải có một cái lỗ thủng chảy đầy máu, cô còn không có phản ứng lại được đã xảy ra cái gì.
"Cô ấy là của tôi, ai cũng không thể mang đi, nếu không, đều phải chết!"
Tác giả ps: Ông chú bị tôi viết điên rồi ~
(Lời của editor: tui cảnh báo rồi đấy nha, đến tác giả cũng nói nam9 bị bà viết điên rồi:))))
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
"A a! Đừng cắm nơi đó! Ưm ưm ~ thật là khó chịu!"
Che lại bụng nhỏ, Kiểm Kiểm khóc dị thường lớn tiếng, cô luôn có cảm giác sẽ bị côn th*t lớn thao xuyên qua, bụng nhỏ thỉnh thoảng hơi nhô lên làm cô cực kỳ sợ hãi.
Nhịn hơn một tháng không làm, lúc này đây, Mạc Thiên Trạch sẽ không muốn buông tha cho Kiểm Kiểm, một cái tư thế bắn hai lần, rồi lại cương lên, đại quy đầu đâm mạnh vào sâu trong vách thịt.
"Kêu lớn tiếng chút!"
Giọng của Kiểm Kiểm rất êm tai, bất luận là khóc hay cười đều đủ làm nam nhân điên cuồng, Mạc Thiên Trạch phá lệ thích thao cô đến kêu trời khóc đất.
Phụt phụt, côn th*t một lần lại một lần ra đòn hiểm, phía dưới hai người va chạm cực mạnh, tiếng nước dâm mĩ vang lên, trong không khí tràn ngập mùi hương giao cấu.
Kiểm Kiểm bị thao kịch liệt cắn chặt môi, liên tiếp cao trào đã dần dần làm cô mất lý trí, động tác của Mạc Thiên Trạch càng lúc càng nhanh, cô cũng kêu càng thêm lớn tiếng.
"A a ~ chú, nhẹ, nhẹ chút ~ quá nhanh, đâm quá sung sướng ~"
Nam nhân thao đến đỏ mắt, dưới mông điên cuồng luận động, một bên dùng tay đánh vào bờ mông đã sưng đỏ của Kiểm Kiểm, hung hăng nói: "Còn gọi cái gì mà chú, gọi ông xã, tiểu dâm đãng!"
"Ông, ông xã... A a!"
Mạc Thiên Trạch bị kích thích, hơi thở lập tức trầm trọng, bóp chặt eo Kiểm Kiểm, ra vào hơn mười cái nữa, tinh dịch nồng đậm phun vào nơi sâu nhất trong tiểu huyệt, chất lỏng nóng bỏng làm Kiểm Kiểm lập tức hôn mê bất tỉnh.
"Ưm, thật sướng!"
côn th*t mềm nhũn mới rút ra, một hỗn hợp chất lỏng vẩn đục liền chảy ra bên ngoài, Mạc Thiên Trạch lập tức đảo lộn người Kiểm Kiểm lại rồi đặt lên ghế, tách hai chân cô ra rồi nâng lên đặt ở trên ghế.
Cứ như vậy, tiểu huyệt bị bại lộ ra không chừa chút nào, bị thao quá lâu khiến lỗ nhỏ nhất thời không khép kín được, vừa ấm áp lại ướt át, Mạc Thiên Trạch lau thoáng ở ngoài một chút, lại kéo làn váy xuống rồi tùy ý để Kiểm Kiểm ngủ say.
Buổi chiều hôm sau, Mạc Thiên Trạch đang cùng Kiểm Kiểm chơi đùa với một con chó nhỏ, đó là một con cún nhỏ nhỏ, lùn lùn, trông đáng yêu cực kỳ, sau khi Mạc Thiên Trạch ôm về nhà, Kiểm Kiểm yêu thích không buông.
"Chú, cún con chạy mất rồi!"
Nhìn con chó nhỏ dẩu mông chạy tới chỗ hoa viên, Kiểm Kiểm muốn đuổi theo lại bị Mạc Thiên Trạch chặn ngang ôm vào trong lòng ngực.
"Kiểm Kiểm có chó con liền không muốn chú nữa sao, có tin lát nữa tôi tiễn nó đi không."
Nam nhân ăn giấm đều không nói đạo lý, Kiểm Kiểm vừa nghe muốn đưa chó đi, lập tức ôm lấy Mạc Thiên Trạch, cầu xin: "Đừng mang nó đi mà, tôi vẫn thích chú nhất."
Mạc Thiên Trạch vừa lòng, đang muốn âu yếm thì đột nhiên điện thoại trong phòng khách vang lên, chỉ có thể buông Kiểm Kiểm, đen mặt đi nhận điện thoại, Kiểm Kiểm nhàn rỗi liền đi tìm cún con.
Mạc Thiên Trạch thay một bộ quần áo khác đi xuống lầu, nhìn về phía cô gái nhỏ đang chơi đùa vui vẻ với cún con, thật sự không đành lòng nhốt cô lại, liền đi qua, đứng ở bậc thang nói: "Bảo bảo, tôi có việc phải ra ngoài một chuyến, lát nữa sẽ trở về, em ở đây chơi với nó nhé."
"Ừm!"
Xe trong gara rất nhanh phát ra tiếng động cơ, Mạc Thiên Trạch điều khiển siêu xe ra ngoài, mấy phút trước Kiểm Kiểm còn ở trong sân đuổi theo cún con đã lập tức dừng bước, ánh mắt của cô gấp không chờ nổi nhìn về phía cánh cổng đã khóa.
Đây tuyệt đối là cơ hội ngàn năm có một, chỉ cần rời khỏi nơi này, cô có thể tìm được ba mẹ...
Hai chân như bị mê hoặc, không chịu khống chế chạy tới cánh cổng, đối diện với song cổng lớn cao 3 mét bị điều khiển từ xa khóa lại, cô tạm thời tìm không thấy chốt mở, chỉ có thể chạy tới chỗ tường bên cạnh.
"Hà Kiểm Kiểm?"
Cô còn đang gian nan lay vách tường thì đột nhiên nghe thấy người khác gọi tên mình, kinh hoảng quay đầu nhìn lại, mới phát hiện là Cố Khải đứng ở ngoài cửa.
Trong tay anh tựa hồ như cầm thứ gì, sau đó thực sốt ruột dò hỏi: "Cô có phải là Hà Kiểm Kiểm không? Người trong này là cô sao?"
Kiểm Kiểm chạy tới, mới phát hiện trong tay anh là một quyển báo, đại khái là từ đầu năm, ở góc trái bên dưới có thông báo tìm người, thậm chí bên cạnh còn có rất nhiều cơ quan công an tuyên cáo.
"Hà Kiểm Kiểm, nữ, 13 tuổi, đang học sơ trung xx, thời gian mất tích..."
Hơn nữa còn có hai ảnh chụp, một
cái là cảnh ba mẹ khóc thút thít, một cái là ảnh Kiểm Kiểm lúc 13 tuổi đang đứng ở vườn trường, mặc váy đồng phục, tóc dài theo gió tung bay, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy sức sống cùng thanh xuân.
"Cái này, cái này là cô sao?"
Ánh mắt Cố Khải vội vàng so sánh, mặt Kiểm Kiểm đầy nước mắt, đã có vài phần quyết định.
"Đừng khóc, vừa rồi là tôi cho người gọi điện cho Thiên Trạch, hắn ta dù là một lúc nữa cũng chưa thể về, nói cho tôi biết tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Có cần báo cảnh sát không?"
"Không! Không cần báo cảnh sát!" Bây giờ mọi thứ thập phần hỗn loạn, Kiểm Kiểm trước tiên phủ định cơ hội báo cảnh sát, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này, nếu cảnh sát tới, Mạc Thiên Trạch nhất định sẽ bị bắt lại.
"Anh, anh có thể mang tôi rời đi không?"
Đang muốn nói chuyện thì di động Cố Khải vang lên, vừa lấy di động ra thì sắc mặt lập tức đại biến, vừa nói hai câu liền bị cắt đứt, sau đó cúi đầu nói với Kiểm Kiểm: "Không xong rồi, Thiên Trạch đã phát hiện, rất nhanh sẽ trở về đây, mau, cô nhanh đến chỗ đó xem, thử xem có thể nhảy ra không."
Đá cẩm thạch cao hai mét, Kiểm Kiểm hao hết sức lực mới bắt được mặt trên bồn hoa trang trí, Cố Khải ngoài tường đã gấp đến không được.
"Mau nhanh lên!"
Cuối cùng, Kiểm Kiểm bò tới trên tường, cũng bất chấp da bị trầy, Cố Khải mở hai tay để đỡ cô nhảy xuống, may mà cô rất nhẹ, Cố Khải cao 1 mét 8 dễ như trở bàn tay đỡ được.
"Có sao không?"
"Tôi, tôi không sao, mau nhanh đi thôi!" Tim Kiểm Kiểm đập kịch liệt, nỗ lực thở hổn hển, cô rất sợ Mạc Thiên Trạch, ở thời điểm mấu chốt này, nếu anh trở về mà nói, khả năng cả đời này cô đều không có cơ hội rời đi.
Chính là ông trời như cố tình trêu cợt con người, sợ cái gì thì tới cái đó, hai người còn chưa đi thì đã bị xe của Mạc Thiên Trạch chặn đường lại, nam nhân bước từ trên xe xuống đã thịnh nộ đến khó coi, căng chặt môi mỏng, lãnh lệ cực kỳ.
"Bảo bối đây là muốn đi đâu?"
Hai chân Kiểm Kiểm nhũn ra được Cố Khải bảo vệ ở phía sau, vị bác sĩ này mới chỉ có gặp mặt một lần đã cho cô hy vọng.
"Thiên Trạch, cậu điên rồi sao? Tội danh bắt cóc giam cầm đủ khiến cậu ngồi tù mười mấy năm đấy, nếu không phải tôi trùng hợp nhìn thấy quyển báo này thì còn không biết cậu lại là loại người này! Cậu dựa vào cái gì cầm tù người khác, đây là tâm lý biến thái!"
Cố Khải nhiều năm qua đều ở nước ngoài nên đối với nhân quyền thập phần coi trọng, anh không thể lý giải cách làm của Mạc Thiên Trạch, giam cầm một cô gái chỉ mới có 13 tuổi, quả thực là cực kỳ tàn ác.
"Vì tình bạn bao năm của chúng ta, tôi sẽ không báo án, cậu lập tức tránh ra, tôi sẽ đưa cô ấy về nhà, trở về bên cha mẹ cô ấy."
"Không, không thể." Mặt Mạc Thiên Trạch vô cảm, hai mắt nguy hiểm nheo lại, từ trong lòng móc ra một thứ nhắm ngay Cố Khải, cười lạnh nói: "Ai cũng không thể đưa cô ấy đi!"
"Thiên, Thiên Trạch, cậu muốn làm cái gì! Buông...... A!"
Cố Khải ngã xuống, Kiểm Kiểm run bật lên, mới phát hiện đó là một khẩu súng lục. Cô nhìn thấy trên trán Cố Khải có một cái lỗ thủng chảy đầy máu, cô còn không có phản ứng lại được đã xảy ra cái gì.
"Cô ấy là của tôi, ai cũng không thể mang đi, nếu không, đều phải chết!"
Tác giả ps: Ông chú bị tôi viết điên rồi ~
(Lời của editor: tui cảnh báo rồi đấy nha, đến tác giả cũng nói nam9 bị bà viết điên rồi:))))
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.