Chương 26:
Jussi Adler-Olsen
26/07/2021
Cảm ơn anh vì đã thu xếp cuộc họp này cho tôi, và đóng ý gặp tôi một lần nữa nhanh chóng như vậy. - Carl bắt tay Birger Larsen và nói thêm. - Chuyện này sẽ không mất nhiều thời gian đâu.
Nói đoạn anh đưa mắt nhìn những gương mặt quen thuộc đang ngồi trong văn phòng của vị phó chủ tịch đảng Dân chủ.
- Không có gì, Mørck. Tôi đã mời đến đây tất cả những người đã từng làm việc với Merete Lynggaard ngay trước khi cô ấy biến mất. Chắc anh cũng có thể nhận ra vài người trong số họ.
Carl gật đầu chào mọi người. Phải, đúng là anh có thể nhận ra được họ. Một số trong những chính trị gia ngồi đây có thể làm chao đảo chính phủ hiện hành vào kỳ bầu cử tới. Ai cũng có quyền hi vọng, ít ra là vậy. Họ góm có phát ngôn viên của đảng trong chiếc váy dài đến đầu gối; hai nghị sĩ quốc hội có tầm ảnh hưởng lớn, và một vài người làm trong khối văn phòng của đảng, trong đó có cô thư ký của Marianne Koch, người vừa gửi cho Carl một ánh mắt ve vãn và khiến anh nhớ ra chỉ còn ba tiếng nữa là anh sẽ được Mona Ibsen tư vấn.
- Như ngài Birger Larsen có lẽ đã nói với các vị, chúng tôi đang điều tra vụ mất tích của Merete Lynggaard một lần nữa, trước khi đóng hồ sơ. Do vậy, tôi cần được biết bất kỳ điều gì có thể giúp tôi hiểu được thái độ của Merete trong những ngày cuối cùng, cũng như tình trạng tâm lý của cô ấy. Tôi có cảm giác là hồi đó, ngay từ giai đoạn sớm của cuộc điều tra, cảnh sát đã kết luận Merete Lynggaard ngã xuống biển do tai nạn, và họ có thể đúng. Nếu là như vậy, chúng ta sẽ không bao giờ biết chắc chắn về chuyện đã xảy ra. Sau năm năm trời trong lòng biển, thi thể của cô ấy có lẽ đã tan rã từ lâu.
Mọi người gật đầu với nét mặt vừa nghiêm trang vừa buồn bã. Trong số các đồng nghiệp, đây là những người mà Merete tin cậy. Ngoại trừ “công chúa” mới của đảng, có lẽ vậy.
- Nhiều chi tiết cho thấy đây có thể là một vụ tai nạn, - Carl nói tiếp, - do vậy, phải là những người rất ủng hộ thuyết âm mưu mới nghĩ khác đi được. Nhưng Đơn vị Q chúng tôi là những người cực kỳ đa nghi, có lẽ đó là lý do chúng tôi được giao vụ này.
Mọi người khẽ mỉm cười. Ít ra họ cũng đang lắng nghe.
- Vậy nên tôi sẽ hỏi mọi người một số câu, và đừng ngại lên tiếng nếu các vị có điều cần nói. Đa phần mọi người lại gật gù lần nữa.
- Có ai trong các vị còn nhớ Merete đã gặp gỡ một nhóm vận động hành lang cho việc nghiên cứu trên nhau thai không lâu trước khi biến mất không?
- Có, tôi còn nhớ. - Một người từ văn phòng đảng lên tiếng. - Một phái đoàn được tập hợp trong dịp đó bởi Bille Antvorskov của BasicGen.
- Bille Antvorskov? Ý cô là tỷ phú Bille Antvorskov á?
- Vâng. Ông ta và nhóm của mình đã thu xếp một cuộc họp với Merete. Họ họp luân phiên ấy mà.
- Họp luân phiên? Với Merete Lynggaard?
- Không phải. - Người phụ nữ mỉm cười. - Đó là cách nói của chúng tôi khi một nhóm vận động hành lang lần lượt đi gặp tất cả các đảng phái. Họ cố gắng thu được đa số ủng hộ tại Quốc hội.
- Liệu có biên bản cuộc họp ở đâu đó hay không?
- Có chứ. Tôi không biết nó có được in ra hay không, nhưng chúng tôi có thể tìm nó trong máy tính của thư ký riêng của Merete.
- Cái máy đó vẫn còn tôn tại à? - Carl hỏi lại. Anh gần như không tin vào tai mình.
Người phụ nữ thuộc khối văn phòng mỉm cười.
- Chúng tôi luôn lưu lại các dữ liệu trong ổ cứng mỗi khi thay đổi hệ điều hành. Khi chúng tôi nâng cấp lên Windows XP, có ít nhất mười ổ cứng phải được thay thế.
- Tất cả mọi người đều được nối mạng đúng không?
- Đúng, nhưng hói đó máy tính của thư ký của Merete và một số người khác không được nối mạng.
- Do cảnh giác chăng? - Anh mỉm cười hỏi.
- Có thể lắm.
- Cô có vui lòng dành vài phút để đi tìm biên bản cuộc họp đó cho tôi được không? Người phụ nữ gật đầu.
Anh quay sang những người còn lại.
- Một trong số những người tham dự cuộc họp đó tên là Daniel Hale. Theo những gì tôi được nghe thì anh ta và Merete đã có tình ý với nhau. Liệu có ai ở đây xác nhận hay bổ sung thêm chuyện này được không?
Một vài người đưa mắt nhìn nhau. Có vẻ như anh đã vừa ghi bàn một lần nữa. Bây giờ vấn đề chỉ là ai sẽ trả lời.
- Tôi không biết tên anh ta, nhưng tôi đã thấy cô ấy trò chuyện với một người đàn ông ở Snapstinget, nhà hàng của Quốc hội.
Người vừa quyết định lên tiếng chính là phát ngôn viên của đảng. Đó là một phụ nữ trẻ có vẻ thích gây sự nhưng lì đòn, ăn hình khi lên ti vi và rõ ràng có thể nắm giữ những vị trí chủ chốt trong tương lai, khi thời cơ đến.
- Merete có vẻ rất vui khi thấy anh ta, và cô ấy tỏ ra lơ đãng khi nói chuyện với đại diện đến từ Uy ban Y tế của các đảng Xã hội và Trung dung cấp tiến. - Cô ta mỉm cười. - Tôi nghĩ nhiều người cũng đã để ý vụ này.
- Vì Merete không thường xuyên tỏ ra như thế? Có phải ý cô là vậy không?
- Tôi nghĩ đó là lần đầu tiên người ta chứng kiến cô ấy mất tập trung. Phải, đó là một chuyện rất hiếm.
- Người đàn ông đó có khi nào là anh chàng Daniel Hale mà tôi đã nhắc đến không?
- Tôi không biết.
- Còn ai khác biết được chuyện này không vậy? Tất cả mọi người lắc đầu.
- Người đàn ông đó trông như thế nào? - Carl hỏi tiếp cô nàng phát ngôn viên.
- Anh ta ngồi hơi nép phía sau cột trụ, nhưng anh ta có vóc dáng gọn gàng, trang phục đẹp và làn da rám nắng, như những gì tôi còn nhớ.
- Anh ta khoảng bao nhiêu tuổi? Cô ta nhún vai.
- Lớn tuổi hơn Merete một chút, tôi nghĩ thế.
Gọn gàng, trang phục đẹp, lớn tuổi hơn Merete một chút. Nếu cô ta không nhắc đến làn da rám nắng, mô tả đó có thể áp dụng được cho mọi người đàn ông trong phòng, kể cả chính anh, nếu như không tính đến độ chênh lệch tuổi tác.
- Tôi đoán phải có nhiều tài liệu từ thời của Merete không được chuyến cho người kế nhiệm của cô ấy. - Anh gật đầu với Birger Larsen. - Ý tôi là sổ ghi lịch hẹn, sổ tay, tập giấy nháp và những thứ tương tự. Những cái đó có bị vứt bỏ hay tiêu hủy không? Làm sao biết được liệu một ngày kia cô ấy có xuất hiện trở lại hay không?
Một lần nữa, người phụ nữ thuộc khối văn phòng lên tiếng:
- Cảnh sát đã lấy đi một phần trong số đó, một phần khác bị vứt bỏ. Tôi không nghĩ là chúng còn được lưu giữ ở đây.
- Vậy cuốn sổ ghi lịch hẹn bảy giờ đang ở đâu? Cô ta nhún vai.
- Dù sao cũng không phải ở đây.
Marianne Koch nói xen vào:
- Merete luôn mang nó về nhà cùng với chị ấy. - Giọng điệu cô thư ký tỏ ra rất quả quyết. - Lúc nào cũng vậy. - Cô nhấn mạnh.
- Trông nó như thế nào?
- Một cuốn sổ lịch thông thường, bìa bọc da màu nâu đỏ đã cũ. Có kế hoạch hàng ngày, lịch hẹn, ghi chú và danh bạ điện thoại bên trong.
- Và nó chưa bao giờ được tìm thấy. - Carl thêm vào. - Theo như tôi được biết. Do vậy chúng ta phải chấp nhận rang nó đã biến mất cùng với Merete dưới biển.
- Tôi không nghĩ vậy. - Cô thư ký đáp ngay.
- Tại sao?
- Vì Merete luôn mang theo một cái xắc nhỏ không đủ nhét vừa cuốn sổ đó. Chị ấy luôn cất nó trong cặp táp, và tôi có thể cam đoan rằng chị ấy sẽ không xách cặp lên boong tàu. Chị ấy đi chơi mà, sao phải kè kè cặp táp làm gì? Mà nó cũng không có trong xe hơi, đúng không?
Carl lắc đầu xác nhận. Theo anh nhớ thì nó cũng không có trong xe hơi của Merete.
Carl ngồi chờ chuyên gia tư vấn khủng hoảng có bộ mông đẹp đã khá lâu, và anh bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Nếu chị ta đúng giờ, anh sẽ phó mặc cho vẻ quyến rũ tự nhiên của mình dẫn dắt, nhưng giờ đây, sau khi đã nhẩm lại những câu thoại trong đầu và tập cười suốt hơn hai mươi phút, anh bắt đầu thấy nản.
Trông Mona Ibsen không có vẻ gì là hối lỗi khi rốt cuộc cũng xuất hiện ở tầng hai, dù có xin lỗi. Chính kiểu tự tin này làm cho Carl ngây dại. Đó cũng là thứ đã cưa đổ anh ngay trong lần đầu tiên gặp Vigga. Nó và nụ cười lây lan của cô ta.
Mona Ibsen ngồi xuống đối diện với anh. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào sau gáy chị, tạo ra một vấng hào quang quanh đầu. Những nếp nhăn thanh nhã trên khuôn mặt chị lộ ra dưới ánh sáng dịu, đôi môi chị có màu đỏ đậm và đây nhục cảm. Mọi thứ nơi chị đều toát lên sự sang trọng đặc trưng. Carl giữ cho mình nhìn thẳng vào mắt chị để cưỡng lại ham muốn chiêm ngưỡng bộ ngực đây đặn. Không thứ gì trên đời có thể khiến anh ra khỏi trạng thái hiện tại.
Chị hỏi anh về vụ việc xảy ra tại Amager. Chị muốn biết thời điểm chính xác, những diễn biến và hậu quả của chúng. Chị đặt câu hỏi với anh về hàng tá những thứ không quan trọng, và Carl giải đáp tất cả. Anh cũng cường điệu thêm chút ít so với sự thật. Những phát súng nố vang hơn một chút, những hơi thở lớn hơn một chút. Mona Ibsen nhìn Carl chăm chú, ghi chép những điểm quan trọng trong câu chuyện của anh. Khi nghe anh nói về cảm giác của mình lúc chứng kiến hai người đồng đội một chết một bị thương, và chứng khó ngủ sau đó, chị đấy lùi cái ghế ra xa bàn, đặt danh thiếp của mình xuống trước mặt anh, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
- Có chuyện gì vậy? - Carl thắc mắc khi cuốn sổ tay của chị biến mất vào trong chiếc cặp da.
- Tôi thấy dường như anh nên tự hỏi mình câu đó. Khi anh đã sẵn sàng để kể sự thật, hãy hẹn gặp tôi một lần nữa.
Anh nhíu mày.
- Chuyện này nghĩa là sao? Tôi vừa kể với chị một cách chính xác những chuyện đã xảy ra mà? Chị ôm ghì cái cặp vào phần bụng hơi gồ lên dưới chiếc váy bó.
- Trước hết, chỉ cần nhìn anh là tôi có thể khẳng định ngay anh không gặp trục trặc gì về giấc ngủ. Kế đến, anh rõ ràng đã cố tình nói quá lên các chi tiết. Hay anh nghĩ rằng tôi đã không đọc hồ sơ trước?
Carl định phản đối thì chị đã giơ tay lên.
- Thứ ba là, tôi có thể nhìn thấy điều đó trong mắt anh khi anh nhắc đến Hardy Henningsen và Anker Hơyer. Tôi không biết vì sao, nhưng anh vẫn chưa nuốt trôi được chuyện đó. Và khi anh nhắc đến hai người đồng nghiệp không đủ may mắn để còn sống với cơ thể lành lặn, có một chuyện gì đó khiến anh rồi trí. Khi anh đã sẵn sàng để kể tôi nghe sự thật, tôi sẽ vui lòng gặp lại anh một lần nữa. Từ giờ cho tới lúc ấy, tôi không thể giúp anh.
Carl bật ra một tiếng kêu nhỏ như một lời phản đối, nhưng nó tự động tắt lịm. Thế nên anh nhìn chị với vẻ khao khát mà các phụ nữ chắc chắn đọc được nhưng không bao giờ dám chắc về sự tồn tại thực sự.
- Khoan đã. - Anh gắng gượng thốt lên trước khi chị bước ra khỏi cửa. - Có thể chị đúng. Chỉ là tôi đã không nhận ra nó.
Anh điên cuồng cân nhắc điều mà mình có thể nói với Mona Ibsen trước khi chị quay gót bỏ đi.
- Hay là chúng ta trò chuyện về nó trong một bữa tối nào đó?
- Lời đề nghị cứ thế tuôn ra từ miệng anh.
Carl biết mình đã bắn trật mục tiêu hàng cây số. Câu nói của anh ngớ ngẩn đến độ chị ta không buồn chế nhạo anh.
Thay vào đó, Mona Ibsen tặng cho anh một ánh mắt thể hiện sự quan ngại hơn bao giờ hết.
Bille Antvorskov vừa mới qua tuổi bảy mươi và là một khách mời thường xuyên của chương trình Chào buổi sáng Đan Mạch trên Kênh 2. Ông được coi như là một chuyên gia hiểu biết mọi thứ xảy ra giữa trời và đất. Khi người Đan Mạch coi trọng một ai đó, họ coi trọng đến cùng. Nhưng phải nói là ông già cũng rất ăn hình khi lên sống. Uy quyền và chín chắn, với đôi mắt nâu mạnh mẽ, chiếc cằm nhô ra, và một phong thái pha trộn giữa sự tinh ranh của một đứa trẻ đường phố với vẻ quyến rũ kín đáo của một trưởng giả. Ngoài ra, có một điều không thể chối cãi là Bille Antvorskov đã tích lũy được một khối tài sản nằm trong tốp đầu các tỷ phú Đan Mạch trong thời gian ngắn kỷ lục. Nhưng trên hết, tài sản đó được xây dựng trên những dự án y tế đây rủi ro được thực hiện vì lợi ích của công chúng. Do vậy, ông tạo ra sự ngưỡng mộ và tôn trọng to lớn nơi các khán giả xem đài.
Về phần mình, Carl không thể ưa nổi ông ta.
Ngay tại bàn lễ tân, người ta đã nhắc anh rằng Bille Antvorskov là một người rất bận rộn và anh sẽ không được dành nhiều thời gian. Ngồi dọc theo tường là bốn người đàn ông lịch duyệt nhưng rõ ràng không có quan hệ gì với nhau. Họ đặt cặp táp dưới sàn nhà, giữa hai chân, và máy tính xách tay trên đầu gối. Trông họ bận rộn khủng khiếp và có vẻ rất e ngại trước điều đang chờ đợi mình phía sau cánh cửa phòng làm việc đóng kín của ngài tỷ phú.
Cô thư ký mỉm cười với Carl, nhưng đó là một nụ cười máy móc. Anh đã chen bừa vào lịch hẹn, và cô ta hi vọng anh sẽ không lặp lại chuyện đó.
Ông chủ của cô ta tiếp đón anh với một nụ cười gượng đặc trưng và lịch sự hỏi xem anh có bao giờ đến khu phức hợp văn phòng nằm ở rìa cảng Copenhagen này hay chưa. Sau đó, ông ta khoát tay chỉ về phía những ô cửa sổ rộng lớn nằm trải dài theo các bức tường tạo thành một bức tranh khảm bằng kính thể hiện sự đa dạng của thế giới bên ngoài: những chiếc tàu, bến cảng, dàn cần cẩu, bầu trời và mặt nước tranh giành sự chú ý của người nhìn bằng sự kỳ vĩ của chúng.
Tất nhiên Carl không lấy gì làm vui mừng khi nhớ đến tầm nhìn từ văn phòng của mình.
- Anh muốn hỏi tôi về cuộc họp tại lâu đài Christiansborg vào ngày 20 tháng Hai năm 2002. Tôi đã lục lại đây này. - Antvorskov vừa nói vừa bấm vào bàn phím máy tính. - Xem này, vui thật đấy.
- Sao ạ?
- Ngày tháng ấy: 20.02.2002. Anh đọc xuôi hay ngược đếu như nhau. Theo tôi thấy thì tôi đã đi gặp bà vợ cũ vào lúc 8 giờ 2 phút. Chúng tôi đã uống champagne với nhau. - Sau đó vừa mỉm cười ông ta vừa nói tiếp bằng tiếng Anh. - Cả đời may ra được một lần!
Cùng với nụ cười đó, phần tiêu khiển của cuộc nói chuyện cũng chấm dứt.
- Như vậy, anh muốn biết chủ đề của cuộc gặp giữa chúng tôi và Merete Lynggaard xoay quanh chuyện gì, đúng không? - Ông ta hỏi.
- Vâng, đúng thế. Nhưng trước hết tôi muốn tìm hiểu một chút về Daniel Hale. Vai trò của anh ta trong cuộc họp đó là gì?
- Hừm. Cũng hài thật đấy, vì anh ta không có vai trò gì ở đó cả. Daniel Hale là một trong những nhà phát triển công nghệ phòng thí nghiệm quan trọng nhất của chúng tôi. Không có phòng thí nghiệm và nhóm nghiên cứu xuất sắc của anh ta, nhiều dự án của chúng tôi sẽ không thể diễn ra suôn sẻ.
- Như vậy tức là anh ta không tham gia vào quá trình thiết lập dự án?
- Về mặt chính trị hay tài chính thì không. Chỉ về mặt kỹ thuật thôi.
- Vậy tại sao anh ta lại tham gia buổi họp đó?
Antvorskov nhai nhai mặt trong má một lúc, điều đó làm cho ông ta trở nên dễ mến hơn.
- Theo như tôi nhớ thì anh ta đã gọi điện và xin được tham gia cuộc họp. Tôi không nhớ lý do, nhưng hình như anh ta định đầu tư rất nhiều tiền vào trang thiết bị mới, và cần được cập nhật về các diễn biến chính trị. Anh ta là một người kỹ tính, có lẽ cũng vì thế mà chúng tôi làm việc với nhau rất thuận lợi.
Carl nhận ra ông già không hề ngần ngại trong việc đề cao bản thân. Một số doanh nhân thường tỏ ra khiêm tốn, nhưng Bille Antvorskov thì khác.
- Theo đánh giá của ông, Hale là người thế nào?
- Tôi không rõ. - Antvorskov lắc đầu. - Đáng tin cậy và có tâm, với tư cách một nhà thầu phụ. Nhưng về con người anh ta thì tôi hoàn toàn không biết gì hết.
- Tức là cá nhân ông không có liên hệ riêng tư gì với anh ta?
Câu hỏi của Carl làm Bille Antvorskov bật ra những âm thanh khùng khục điển hình của mình, thứ được xem như tiếng cười.
- Riêng tư á? Tôi chưa bao giờ biết mặt anh ta trước cuộc họp ngày hôm đó. Cả anh ta lẫn tôi đều không có thời gian để gặp nhau. Ngoài ra, Daniel Hale không bao giờ ở nhà. Anh ta bay như chim. Mới hôm trước còn ở Connecticut, hôm sau anh ta đã bay về Aalborg. Lúc nào anh ta cũng đi đi về về. Bản thân tôi chỉ có được vài dặm bay miễn phí, trong khi Daniel Hale chắc phải có đủ số điểm thưởng để cho cả một lớp học bay vòng quanh thế giới hàng chục lần.
- Vậy là ông chưa bao giờ gặp mặt anh ta trước cuộc họp đó.
- Chưa hề.
- Nhưng chắc chắn phải có những cuộc hội đàm, thảo luận, thương lượng giá cả, những thứ tương tự như vậy chứ?
- Anh biết không, tôi có nhân viên để làm những chuyện đó. Tôi chỉ biết tiếng tăm của Daniel Hale và có nói chuyện điện thoại vài lần với anh ta trước khi quyết định cộng tác. Phần còn lại của thương vụ được đảm trách bởi nhân viên của chúng tôi.
- Được rồi, vậy tôi muốn nói chuyện với một người nào đó đã từng tiếp xúc với Daniel Hale ở đây, có được không ạ?
Bille Antvorskov thở dài nặng nề đến mức làm cho chiếc ghế bành bọc da của mình kêu kin kít.
- Tôi không biết ở đây có còn ai nữa hay không. Nói cho cùng, đã năm năm rồi còn gì. Nhân sự của tôi thay đổi liên tục. Mọi người lúc nào cũng tìm kiếm những thách thức mới.
- Tôi hiểu rồi. - Ông già ngu ngốc thật sự đang thừa nhận là mình không thể giữ chân nhân viên hay sao?
Không thể nào. - Ông có thể cho tôi xin địa chỉ công ty của anh ta được không?
Bille Antvorskov nhăn mặt. Ông ta có nhân viên để làm gì kia chứ?
Dù các tòa nhà đã tồn tại được sáu năm, trông chúng vẫn như vừa mới xây xong một tuần trước đó. Trên tấm biển nằm giữa các đài nước phía trước garage là cái tên “InterLab A/S” được ghép từ các chữ cái cao cả mét. Có vẻ như mọi việc vẫn vận hành trơn tru dù thiếu vắng người lèo lái.
Tại khu vực lễ tân, phù hiệu cảnh sát của Carl được săm soi như thể nó là thứ mà anh có thể mua được ở mọi tiệm bán đồ hóa trang, nhưng sau mười phút chờ đợi, một thư ký cũng xuất hiện để tiếp chuyện anh. Khi Carl cho biết mình cần được trao đổi riêng, anh lập tức được đưa vào một căn phòng có những chiếc ghế bọc da, bàn bằng gỗ bulô và một vài cái tủ đựng đồ uống. Có lẽ đây là nơi các vị khách được dịp đánh giá tính hiệu quả của InterLab. Bằng chứng về danh tiếng quốc tế của công ty hiện diện khắp nơi. Các giải thưởng và bằng chứng nhận của thế giới phủ kín cả một bức tường, trong khi hai bức tường khác treo các biểu đồ và hình ảnh của nhiều dự án khác nhau. Chỉ duy có bức tường trông ra con đường kiểu Nhật dẫn lên tòa nhà là có các cửa sổ và để cho ánh nắng tràn vào.
Cha của Daniel Hale là người thành lập công ty cách nay đã khá lâu, căn cứ theo các tấm ảnh treo trên tường. Daniel đã nối bước cha một cách thành công trong khoảng thời gian ngắn ngủi được làm ông chủ, và rõ ràng anh ta làm việc đó một cách nhiệt tình. Không nghi ngờ gì nữa, anh ta cũng rất được yêu quý và động viên. Một tấm ảnh cho thấy hai cha con tươi cười vui vẻ đứng cạnh nhau. Người cha mặc áo vest có kèm gilet, biểu tượng của một thời xưa cũ. Anh con trai chưa trưởng thành nhưng đã sẵn sàng để ghi dấu ấn
của mình, căn cứ theo nụ cười rộng mở trên môi. Carl nghe thấy tiếng chân bước tiến lại gần.
- Anh muốn biết điều gì, thưa thanh tra? - Một phụ nữ tròn trịa đi giày bệt lên tiếng.
Theo lời tự giới thiệu, cô là người phụ trách quan hệ công chúng. Bảng tên gắn ở ve áo cho biết cô tên Aino Huurinainen. Người Phần Lan hay có những cái tên vui tai như thế.
- Tôi muốn nói chuyện với một ai đó từng thân cận với Daniel Hale trước khi anh ấy qua đời. Một người thực sự hiểu biết về cuộc sống riêng của Daniel, biết được các suy nghĩ và mơ ước của anh ấy.
Người phụ nữ nhìn anh như thể vừa bị tấn công.
- Cô có thể cho tôi gặp một người như thế được không?
- Tôi không nghĩ có ai biết rõ anh ấy hơn giám đốc kinh doanh Niels Bach Nielsen, nhưng tôi e là anh ấy sẽ không muốn nói chuyện với anh về cuộc sống riêng của anh Hale.
- Tại sao vậy? Daniel có gì phải giấu giếm à?
Cô ta lại nhìn anh như thế anh vừa gây hấn một cách vô lý.
- Cả Niels lẫn Daniel đều không có gì phải giấu. Nhưng Niels vẫn chưa thể nguôi ngoai được sau cái chết của Daniel.
Carl đã hiểu ra ẩn ý.
- Cô muốn nói họ từng là một cặp?
- Phải. Niels và Daniel đã luôn bên nhau cả trong công việc lẫn cuộc sống riêng.
Trong một thoáng, Carl nhìn xoáy vào đôi mắt màu xanh nhạt của người phụ nữ. Anh sẽ không ngạc nhiên nếu cô ta thình lình phá lên cười. Nhưng chuyện đó không xảy ra. Điều cô ta nói hoàn toàn không phải trò đùa.
- Tôi không biết chuyện này. - Anh lên tiếng.
- Tôi hiểu.
- Cô có tình cờ có tấm ảnh nào của Daniel Hale không? Cho tôi xin một tấm được không?
Người phụ nữ vươn tay về phía bên phải, cầm lấy một tờ rơi nằm trên mặt quầy bên cạnh nửa tá chai nước khoáng hiệu Ramlosa.
- Đây. Trong này có ít nhất cả chục cái.
Phải trình bày một lúc lâu với cô thư ký cộc cằn của Bille Antvorskov, anh mới được chuyển máy cho ông tỷ phú.
- Tôi đã scan một tấm ảnh để gửi cho ông. Phiền ông dành vài phút xem xét nó giúp tôi được không ạ? - Carl đề nghị sau khi tự giới thiệu.
Antvorskov chấp thuận và cung cấp địa chỉ email của mình. Carl nhấp chuột rồi nhìn màn hình máy tính trong khi tập tin được gửi đi.
Đó là một tấm ảnh chất lượng cao của Daniel Hale mà anh đã scan từ tờ rơi quảng cáo mà người phụ trách quan hệ công chúng đã đưa cho. Một người đàn ông tóc vàng mảnh khảnh, khá cao, ăn mặc đẹp và có làn da rám nắng, giống như nhận xét của những người đã trông thấy anh ta tại nhà hàng của Quốc hội. Vẻ bề ngoài của Daniel Hale không có bất kỳ điều gì cho thấy anh ta là người đồng tính. Không chừng anh ta cũng có các khuynh hướng giới tính khác. Có thể anh ta đã phát hiện ra mình thực chất là một người dị tính, Carl thầm nghĩ trong lúc hình dung ra anh ta bị cháy thành than sau vụ tai nạn giao thông thảm khốc.
- OK. Tôi nhận được email rồi. - Giọng nói của Bille Antvorskov vang lên từ đầu dây bên kia. - Tôi đang mở tập tin đính kèm đây. - Khoảng lặng tiếp theo tưởng chừng như kéo dài vô tận. - Tôi cần làm gì với nó?
- Ông có thể xác nhận người trong ảnh là Daniel Hale được không ạ? Đó có phải là người đã tham gia vào cuộc họp ở lâu đài Christiansborg không?
- Người này á? Tôi hoàn toàn không quen biết anh ta.
Nói đoạn anh đưa mắt nhìn những gương mặt quen thuộc đang ngồi trong văn phòng của vị phó chủ tịch đảng Dân chủ.
- Không có gì, Mørck. Tôi đã mời đến đây tất cả những người đã từng làm việc với Merete Lynggaard ngay trước khi cô ấy biến mất. Chắc anh cũng có thể nhận ra vài người trong số họ.
Carl gật đầu chào mọi người. Phải, đúng là anh có thể nhận ra được họ. Một số trong những chính trị gia ngồi đây có thể làm chao đảo chính phủ hiện hành vào kỳ bầu cử tới. Ai cũng có quyền hi vọng, ít ra là vậy. Họ góm có phát ngôn viên của đảng trong chiếc váy dài đến đầu gối; hai nghị sĩ quốc hội có tầm ảnh hưởng lớn, và một vài người làm trong khối văn phòng của đảng, trong đó có cô thư ký của Marianne Koch, người vừa gửi cho Carl một ánh mắt ve vãn và khiến anh nhớ ra chỉ còn ba tiếng nữa là anh sẽ được Mona Ibsen tư vấn.
- Như ngài Birger Larsen có lẽ đã nói với các vị, chúng tôi đang điều tra vụ mất tích của Merete Lynggaard một lần nữa, trước khi đóng hồ sơ. Do vậy, tôi cần được biết bất kỳ điều gì có thể giúp tôi hiểu được thái độ của Merete trong những ngày cuối cùng, cũng như tình trạng tâm lý của cô ấy. Tôi có cảm giác là hồi đó, ngay từ giai đoạn sớm của cuộc điều tra, cảnh sát đã kết luận Merete Lynggaard ngã xuống biển do tai nạn, và họ có thể đúng. Nếu là như vậy, chúng ta sẽ không bao giờ biết chắc chắn về chuyện đã xảy ra. Sau năm năm trời trong lòng biển, thi thể của cô ấy có lẽ đã tan rã từ lâu.
Mọi người gật đầu với nét mặt vừa nghiêm trang vừa buồn bã. Trong số các đồng nghiệp, đây là những người mà Merete tin cậy. Ngoại trừ “công chúa” mới của đảng, có lẽ vậy.
- Nhiều chi tiết cho thấy đây có thể là một vụ tai nạn, - Carl nói tiếp, - do vậy, phải là những người rất ủng hộ thuyết âm mưu mới nghĩ khác đi được. Nhưng Đơn vị Q chúng tôi là những người cực kỳ đa nghi, có lẽ đó là lý do chúng tôi được giao vụ này.
Mọi người khẽ mỉm cười. Ít ra họ cũng đang lắng nghe.
- Vậy nên tôi sẽ hỏi mọi người một số câu, và đừng ngại lên tiếng nếu các vị có điều cần nói. Đa phần mọi người lại gật gù lần nữa.
- Có ai trong các vị còn nhớ Merete đã gặp gỡ một nhóm vận động hành lang cho việc nghiên cứu trên nhau thai không lâu trước khi biến mất không?
- Có, tôi còn nhớ. - Một người từ văn phòng đảng lên tiếng. - Một phái đoàn được tập hợp trong dịp đó bởi Bille Antvorskov của BasicGen.
- Bille Antvorskov? Ý cô là tỷ phú Bille Antvorskov á?
- Vâng. Ông ta và nhóm của mình đã thu xếp một cuộc họp với Merete. Họ họp luân phiên ấy mà.
- Họp luân phiên? Với Merete Lynggaard?
- Không phải. - Người phụ nữ mỉm cười. - Đó là cách nói của chúng tôi khi một nhóm vận động hành lang lần lượt đi gặp tất cả các đảng phái. Họ cố gắng thu được đa số ủng hộ tại Quốc hội.
- Liệu có biên bản cuộc họp ở đâu đó hay không?
- Có chứ. Tôi không biết nó có được in ra hay không, nhưng chúng tôi có thể tìm nó trong máy tính của thư ký riêng của Merete.
- Cái máy đó vẫn còn tôn tại à? - Carl hỏi lại. Anh gần như không tin vào tai mình.
Người phụ nữ thuộc khối văn phòng mỉm cười.
- Chúng tôi luôn lưu lại các dữ liệu trong ổ cứng mỗi khi thay đổi hệ điều hành. Khi chúng tôi nâng cấp lên Windows XP, có ít nhất mười ổ cứng phải được thay thế.
- Tất cả mọi người đều được nối mạng đúng không?
- Đúng, nhưng hói đó máy tính của thư ký của Merete và một số người khác không được nối mạng.
- Do cảnh giác chăng? - Anh mỉm cười hỏi.
- Có thể lắm.
- Cô có vui lòng dành vài phút để đi tìm biên bản cuộc họp đó cho tôi được không? Người phụ nữ gật đầu.
Anh quay sang những người còn lại.
- Một trong số những người tham dự cuộc họp đó tên là Daniel Hale. Theo những gì tôi được nghe thì anh ta và Merete đã có tình ý với nhau. Liệu có ai ở đây xác nhận hay bổ sung thêm chuyện này được không?
Một vài người đưa mắt nhìn nhau. Có vẻ như anh đã vừa ghi bàn một lần nữa. Bây giờ vấn đề chỉ là ai sẽ trả lời.
- Tôi không biết tên anh ta, nhưng tôi đã thấy cô ấy trò chuyện với một người đàn ông ở Snapstinget, nhà hàng của Quốc hội.
Người vừa quyết định lên tiếng chính là phát ngôn viên của đảng. Đó là một phụ nữ trẻ có vẻ thích gây sự nhưng lì đòn, ăn hình khi lên ti vi và rõ ràng có thể nắm giữ những vị trí chủ chốt trong tương lai, khi thời cơ đến.
- Merete có vẻ rất vui khi thấy anh ta, và cô ấy tỏ ra lơ đãng khi nói chuyện với đại diện đến từ Uy ban Y tế của các đảng Xã hội và Trung dung cấp tiến. - Cô ta mỉm cười. - Tôi nghĩ nhiều người cũng đã để ý vụ này.
- Vì Merete không thường xuyên tỏ ra như thế? Có phải ý cô là vậy không?
- Tôi nghĩ đó là lần đầu tiên người ta chứng kiến cô ấy mất tập trung. Phải, đó là một chuyện rất hiếm.
- Người đàn ông đó có khi nào là anh chàng Daniel Hale mà tôi đã nhắc đến không?
- Tôi không biết.
- Còn ai khác biết được chuyện này không vậy? Tất cả mọi người lắc đầu.
- Người đàn ông đó trông như thế nào? - Carl hỏi tiếp cô nàng phát ngôn viên.
- Anh ta ngồi hơi nép phía sau cột trụ, nhưng anh ta có vóc dáng gọn gàng, trang phục đẹp và làn da rám nắng, như những gì tôi còn nhớ.
- Anh ta khoảng bao nhiêu tuổi? Cô ta nhún vai.
- Lớn tuổi hơn Merete một chút, tôi nghĩ thế.
Gọn gàng, trang phục đẹp, lớn tuổi hơn Merete một chút. Nếu cô ta không nhắc đến làn da rám nắng, mô tả đó có thể áp dụng được cho mọi người đàn ông trong phòng, kể cả chính anh, nếu như không tính đến độ chênh lệch tuổi tác.
- Tôi đoán phải có nhiều tài liệu từ thời của Merete không được chuyến cho người kế nhiệm của cô ấy. - Anh gật đầu với Birger Larsen. - Ý tôi là sổ ghi lịch hẹn, sổ tay, tập giấy nháp và những thứ tương tự. Những cái đó có bị vứt bỏ hay tiêu hủy không? Làm sao biết được liệu một ngày kia cô ấy có xuất hiện trở lại hay không?
Một lần nữa, người phụ nữ thuộc khối văn phòng lên tiếng:
- Cảnh sát đã lấy đi một phần trong số đó, một phần khác bị vứt bỏ. Tôi không nghĩ là chúng còn được lưu giữ ở đây.
- Vậy cuốn sổ ghi lịch hẹn bảy giờ đang ở đâu? Cô ta nhún vai.
- Dù sao cũng không phải ở đây.
Marianne Koch nói xen vào:
- Merete luôn mang nó về nhà cùng với chị ấy. - Giọng điệu cô thư ký tỏ ra rất quả quyết. - Lúc nào cũng vậy. - Cô nhấn mạnh.
- Trông nó như thế nào?
- Một cuốn sổ lịch thông thường, bìa bọc da màu nâu đỏ đã cũ. Có kế hoạch hàng ngày, lịch hẹn, ghi chú và danh bạ điện thoại bên trong.
- Và nó chưa bao giờ được tìm thấy. - Carl thêm vào. - Theo như tôi được biết. Do vậy chúng ta phải chấp nhận rang nó đã biến mất cùng với Merete dưới biển.
- Tôi không nghĩ vậy. - Cô thư ký đáp ngay.
- Tại sao?
- Vì Merete luôn mang theo một cái xắc nhỏ không đủ nhét vừa cuốn sổ đó. Chị ấy luôn cất nó trong cặp táp, và tôi có thể cam đoan rằng chị ấy sẽ không xách cặp lên boong tàu. Chị ấy đi chơi mà, sao phải kè kè cặp táp làm gì? Mà nó cũng không có trong xe hơi, đúng không?
Carl lắc đầu xác nhận. Theo anh nhớ thì nó cũng không có trong xe hơi của Merete.
Carl ngồi chờ chuyên gia tư vấn khủng hoảng có bộ mông đẹp đã khá lâu, và anh bắt đầu cảm thấy không thoải mái. Nếu chị ta đúng giờ, anh sẽ phó mặc cho vẻ quyến rũ tự nhiên của mình dẫn dắt, nhưng giờ đây, sau khi đã nhẩm lại những câu thoại trong đầu và tập cười suốt hơn hai mươi phút, anh bắt đầu thấy nản.
Trông Mona Ibsen không có vẻ gì là hối lỗi khi rốt cuộc cũng xuất hiện ở tầng hai, dù có xin lỗi. Chính kiểu tự tin này làm cho Carl ngây dại. Đó cũng là thứ đã cưa đổ anh ngay trong lần đầu tiên gặp Vigga. Nó và nụ cười lây lan của cô ta.
Mona Ibsen ngồi xuống đối diện với anh. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào sau gáy chị, tạo ra một vấng hào quang quanh đầu. Những nếp nhăn thanh nhã trên khuôn mặt chị lộ ra dưới ánh sáng dịu, đôi môi chị có màu đỏ đậm và đây nhục cảm. Mọi thứ nơi chị đều toát lên sự sang trọng đặc trưng. Carl giữ cho mình nhìn thẳng vào mắt chị để cưỡng lại ham muốn chiêm ngưỡng bộ ngực đây đặn. Không thứ gì trên đời có thể khiến anh ra khỏi trạng thái hiện tại.
Chị hỏi anh về vụ việc xảy ra tại Amager. Chị muốn biết thời điểm chính xác, những diễn biến và hậu quả của chúng. Chị đặt câu hỏi với anh về hàng tá những thứ không quan trọng, và Carl giải đáp tất cả. Anh cũng cường điệu thêm chút ít so với sự thật. Những phát súng nố vang hơn một chút, những hơi thở lớn hơn một chút. Mona Ibsen nhìn Carl chăm chú, ghi chép những điểm quan trọng trong câu chuyện của anh. Khi nghe anh nói về cảm giác của mình lúc chứng kiến hai người đồng đội một chết một bị thương, và chứng khó ngủ sau đó, chị đấy lùi cái ghế ra xa bàn, đặt danh thiếp của mình xuống trước mặt anh, rồi bắt đầu thu dọn đồ đạc.
- Có chuyện gì vậy? - Carl thắc mắc khi cuốn sổ tay của chị biến mất vào trong chiếc cặp da.
- Tôi thấy dường như anh nên tự hỏi mình câu đó. Khi anh đã sẵn sàng để kể sự thật, hãy hẹn gặp tôi một lần nữa.
Anh nhíu mày.
- Chuyện này nghĩa là sao? Tôi vừa kể với chị một cách chính xác những chuyện đã xảy ra mà? Chị ôm ghì cái cặp vào phần bụng hơi gồ lên dưới chiếc váy bó.
- Trước hết, chỉ cần nhìn anh là tôi có thể khẳng định ngay anh không gặp trục trặc gì về giấc ngủ. Kế đến, anh rõ ràng đã cố tình nói quá lên các chi tiết. Hay anh nghĩ rằng tôi đã không đọc hồ sơ trước?
Carl định phản đối thì chị đã giơ tay lên.
- Thứ ba là, tôi có thể nhìn thấy điều đó trong mắt anh khi anh nhắc đến Hardy Henningsen và Anker Hơyer. Tôi không biết vì sao, nhưng anh vẫn chưa nuốt trôi được chuyện đó. Và khi anh nhắc đến hai người đồng nghiệp không đủ may mắn để còn sống với cơ thể lành lặn, có một chuyện gì đó khiến anh rồi trí. Khi anh đã sẵn sàng để kể tôi nghe sự thật, tôi sẽ vui lòng gặp lại anh một lần nữa. Từ giờ cho tới lúc ấy, tôi không thể giúp anh.
Carl bật ra một tiếng kêu nhỏ như một lời phản đối, nhưng nó tự động tắt lịm. Thế nên anh nhìn chị với vẻ khao khát mà các phụ nữ chắc chắn đọc được nhưng không bao giờ dám chắc về sự tồn tại thực sự.
- Khoan đã. - Anh gắng gượng thốt lên trước khi chị bước ra khỏi cửa. - Có thể chị đúng. Chỉ là tôi đã không nhận ra nó.
Anh điên cuồng cân nhắc điều mà mình có thể nói với Mona Ibsen trước khi chị quay gót bỏ đi.
- Hay là chúng ta trò chuyện về nó trong một bữa tối nào đó?
- Lời đề nghị cứ thế tuôn ra từ miệng anh.
Carl biết mình đã bắn trật mục tiêu hàng cây số. Câu nói của anh ngớ ngẩn đến độ chị ta không buồn chế nhạo anh.
Thay vào đó, Mona Ibsen tặng cho anh một ánh mắt thể hiện sự quan ngại hơn bao giờ hết.
Bille Antvorskov vừa mới qua tuổi bảy mươi và là một khách mời thường xuyên của chương trình Chào buổi sáng Đan Mạch trên Kênh 2. Ông được coi như là một chuyên gia hiểu biết mọi thứ xảy ra giữa trời và đất. Khi người Đan Mạch coi trọng một ai đó, họ coi trọng đến cùng. Nhưng phải nói là ông già cũng rất ăn hình khi lên sống. Uy quyền và chín chắn, với đôi mắt nâu mạnh mẽ, chiếc cằm nhô ra, và một phong thái pha trộn giữa sự tinh ranh của một đứa trẻ đường phố với vẻ quyến rũ kín đáo của một trưởng giả. Ngoài ra, có một điều không thể chối cãi là Bille Antvorskov đã tích lũy được một khối tài sản nằm trong tốp đầu các tỷ phú Đan Mạch trong thời gian ngắn kỷ lục. Nhưng trên hết, tài sản đó được xây dựng trên những dự án y tế đây rủi ro được thực hiện vì lợi ích của công chúng. Do vậy, ông tạo ra sự ngưỡng mộ và tôn trọng to lớn nơi các khán giả xem đài.
Về phần mình, Carl không thể ưa nổi ông ta.
Ngay tại bàn lễ tân, người ta đã nhắc anh rằng Bille Antvorskov là một người rất bận rộn và anh sẽ không được dành nhiều thời gian. Ngồi dọc theo tường là bốn người đàn ông lịch duyệt nhưng rõ ràng không có quan hệ gì với nhau. Họ đặt cặp táp dưới sàn nhà, giữa hai chân, và máy tính xách tay trên đầu gối. Trông họ bận rộn khủng khiếp và có vẻ rất e ngại trước điều đang chờ đợi mình phía sau cánh cửa phòng làm việc đóng kín của ngài tỷ phú.
Cô thư ký mỉm cười với Carl, nhưng đó là một nụ cười máy móc. Anh đã chen bừa vào lịch hẹn, và cô ta hi vọng anh sẽ không lặp lại chuyện đó.
Ông chủ của cô ta tiếp đón anh với một nụ cười gượng đặc trưng và lịch sự hỏi xem anh có bao giờ đến khu phức hợp văn phòng nằm ở rìa cảng Copenhagen này hay chưa. Sau đó, ông ta khoát tay chỉ về phía những ô cửa sổ rộng lớn nằm trải dài theo các bức tường tạo thành một bức tranh khảm bằng kính thể hiện sự đa dạng của thế giới bên ngoài: những chiếc tàu, bến cảng, dàn cần cẩu, bầu trời và mặt nước tranh giành sự chú ý của người nhìn bằng sự kỳ vĩ của chúng.
Tất nhiên Carl không lấy gì làm vui mừng khi nhớ đến tầm nhìn từ văn phòng của mình.
- Anh muốn hỏi tôi về cuộc họp tại lâu đài Christiansborg vào ngày 20 tháng Hai năm 2002. Tôi đã lục lại đây này. - Antvorskov vừa nói vừa bấm vào bàn phím máy tính. - Xem này, vui thật đấy.
- Sao ạ?
- Ngày tháng ấy: 20.02.2002. Anh đọc xuôi hay ngược đếu như nhau. Theo tôi thấy thì tôi đã đi gặp bà vợ cũ vào lúc 8 giờ 2 phút. Chúng tôi đã uống champagne với nhau. - Sau đó vừa mỉm cười ông ta vừa nói tiếp bằng tiếng Anh. - Cả đời may ra được một lần!
Cùng với nụ cười đó, phần tiêu khiển của cuộc nói chuyện cũng chấm dứt.
- Như vậy, anh muốn biết chủ đề của cuộc gặp giữa chúng tôi và Merete Lynggaard xoay quanh chuyện gì, đúng không? - Ông ta hỏi.
- Vâng, đúng thế. Nhưng trước hết tôi muốn tìm hiểu một chút về Daniel Hale. Vai trò của anh ta trong cuộc họp đó là gì?
- Hừm. Cũng hài thật đấy, vì anh ta không có vai trò gì ở đó cả. Daniel Hale là một trong những nhà phát triển công nghệ phòng thí nghiệm quan trọng nhất của chúng tôi. Không có phòng thí nghiệm và nhóm nghiên cứu xuất sắc của anh ta, nhiều dự án của chúng tôi sẽ không thể diễn ra suôn sẻ.
- Như vậy tức là anh ta không tham gia vào quá trình thiết lập dự án?
- Về mặt chính trị hay tài chính thì không. Chỉ về mặt kỹ thuật thôi.
- Vậy tại sao anh ta lại tham gia buổi họp đó?
Antvorskov nhai nhai mặt trong má một lúc, điều đó làm cho ông ta trở nên dễ mến hơn.
- Theo như tôi nhớ thì anh ta đã gọi điện và xin được tham gia cuộc họp. Tôi không nhớ lý do, nhưng hình như anh ta định đầu tư rất nhiều tiền vào trang thiết bị mới, và cần được cập nhật về các diễn biến chính trị. Anh ta là một người kỹ tính, có lẽ cũng vì thế mà chúng tôi làm việc với nhau rất thuận lợi.
Carl nhận ra ông già không hề ngần ngại trong việc đề cao bản thân. Một số doanh nhân thường tỏ ra khiêm tốn, nhưng Bille Antvorskov thì khác.
- Theo đánh giá của ông, Hale là người thế nào?
- Tôi không rõ. - Antvorskov lắc đầu. - Đáng tin cậy và có tâm, với tư cách một nhà thầu phụ. Nhưng về con người anh ta thì tôi hoàn toàn không biết gì hết.
- Tức là cá nhân ông không có liên hệ riêng tư gì với anh ta?
Câu hỏi của Carl làm Bille Antvorskov bật ra những âm thanh khùng khục điển hình của mình, thứ được xem như tiếng cười.
- Riêng tư á? Tôi chưa bao giờ biết mặt anh ta trước cuộc họp ngày hôm đó. Cả anh ta lẫn tôi đều không có thời gian để gặp nhau. Ngoài ra, Daniel Hale không bao giờ ở nhà. Anh ta bay như chim. Mới hôm trước còn ở Connecticut, hôm sau anh ta đã bay về Aalborg. Lúc nào anh ta cũng đi đi về về. Bản thân tôi chỉ có được vài dặm bay miễn phí, trong khi Daniel Hale chắc phải có đủ số điểm thưởng để cho cả một lớp học bay vòng quanh thế giới hàng chục lần.
- Vậy là ông chưa bao giờ gặp mặt anh ta trước cuộc họp đó.
- Chưa hề.
- Nhưng chắc chắn phải có những cuộc hội đàm, thảo luận, thương lượng giá cả, những thứ tương tự như vậy chứ?
- Anh biết không, tôi có nhân viên để làm những chuyện đó. Tôi chỉ biết tiếng tăm của Daniel Hale và có nói chuyện điện thoại vài lần với anh ta trước khi quyết định cộng tác. Phần còn lại của thương vụ được đảm trách bởi nhân viên của chúng tôi.
- Được rồi, vậy tôi muốn nói chuyện với một người nào đó đã từng tiếp xúc với Daniel Hale ở đây, có được không ạ?
Bille Antvorskov thở dài nặng nề đến mức làm cho chiếc ghế bành bọc da của mình kêu kin kít.
- Tôi không biết ở đây có còn ai nữa hay không. Nói cho cùng, đã năm năm rồi còn gì. Nhân sự của tôi thay đổi liên tục. Mọi người lúc nào cũng tìm kiếm những thách thức mới.
- Tôi hiểu rồi. - Ông già ngu ngốc thật sự đang thừa nhận là mình không thể giữ chân nhân viên hay sao?
Không thể nào. - Ông có thể cho tôi xin địa chỉ công ty của anh ta được không?
Bille Antvorskov nhăn mặt. Ông ta có nhân viên để làm gì kia chứ?
Dù các tòa nhà đã tồn tại được sáu năm, trông chúng vẫn như vừa mới xây xong một tuần trước đó. Trên tấm biển nằm giữa các đài nước phía trước garage là cái tên “InterLab A/S” được ghép từ các chữ cái cao cả mét. Có vẻ như mọi việc vẫn vận hành trơn tru dù thiếu vắng người lèo lái.
Tại khu vực lễ tân, phù hiệu cảnh sát của Carl được săm soi như thể nó là thứ mà anh có thể mua được ở mọi tiệm bán đồ hóa trang, nhưng sau mười phút chờ đợi, một thư ký cũng xuất hiện để tiếp chuyện anh. Khi Carl cho biết mình cần được trao đổi riêng, anh lập tức được đưa vào một căn phòng có những chiếc ghế bọc da, bàn bằng gỗ bulô và một vài cái tủ đựng đồ uống. Có lẽ đây là nơi các vị khách được dịp đánh giá tính hiệu quả của InterLab. Bằng chứng về danh tiếng quốc tế của công ty hiện diện khắp nơi. Các giải thưởng và bằng chứng nhận của thế giới phủ kín cả một bức tường, trong khi hai bức tường khác treo các biểu đồ và hình ảnh của nhiều dự án khác nhau. Chỉ duy có bức tường trông ra con đường kiểu Nhật dẫn lên tòa nhà là có các cửa sổ và để cho ánh nắng tràn vào.
Cha của Daniel Hale là người thành lập công ty cách nay đã khá lâu, căn cứ theo các tấm ảnh treo trên tường. Daniel đã nối bước cha một cách thành công trong khoảng thời gian ngắn ngủi được làm ông chủ, và rõ ràng anh ta làm việc đó một cách nhiệt tình. Không nghi ngờ gì nữa, anh ta cũng rất được yêu quý và động viên. Một tấm ảnh cho thấy hai cha con tươi cười vui vẻ đứng cạnh nhau. Người cha mặc áo vest có kèm gilet, biểu tượng của một thời xưa cũ. Anh con trai chưa trưởng thành nhưng đã sẵn sàng để ghi dấu ấn
của mình, căn cứ theo nụ cười rộng mở trên môi. Carl nghe thấy tiếng chân bước tiến lại gần.
- Anh muốn biết điều gì, thưa thanh tra? - Một phụ nữ tròn trịa đi giày bệt lên tiếng.
Theo lời tự giới thiệu, cô là người phụ trách quan hệ công chúng. Bảng tên gắn ở ve áo cho biết cô tên Aino Huurinainen. Người Phần Lan hay có những cái tên vui tai như thế.
- Tôi muốn nói chuyện với một ai đó từng thân cận với Daniel Hale trước khi anh ấy qua đời. Một người thực sự hiểu biết về cuộc sống riêng của Daniel, biết được các suy nghĩ và mơ ước của anh ấy.
Người phụ nữ nhìn anh như thể vừa bị tấn công.
- Cô có thể cho tôi gặp một người như thế được không?
- Tôi không nghĩ có ai biết rõ anh ấy hơn giám đốc kinh doanh Niels Bach Nielsen, nhưng tôi e là anh ấy sẽ không muốn nói chuyện với anh về cuộc sống riêng của anh Hale.
- Tại sao vậy? Daniel có gì phải giấu giếm à?
Cô ta lại nhìn anh như thế anh vừa gây hấn một cách vô lý.
- Cả Niels lẫn Daniel đều không có gì phải giấu. Nhưng Niels vẫn chưa thể nguôi ngoai được sau cái chết của Daniel.
Carl đã hiểu ra ẩn ý.
- Cô muốn nói họ từng là một cặp?
- Phải. Niels và Daniel đã luôn bên nhau cả trong công việc lẫn cuộc sống riêng.
Trong một thoáng, Carl nhìn xoáy vào đôi mắt màu xanh nhạt của người phụ nữ. Anh sẽ không ngạc nhiên nếu cô ta thình lình phá lên cười. Nhưng chuyện đó không xảy ra. Điều cô ta nói hoàn toàn không phải trò đùa.
- Tôi không biết chuyện này. - Anh lên tiếng.
- Tôi hiểu.
- Cô có tình cờ có tấm ảnh nào của Daniel Hale không? Cho tôi xin một tấm được không?
Người phụ nữ vươn tay về phía bên phải, cầm lấy một tờ rơi nằm trên mặt quầy bên cạnh nửa tá chai nước khoáng hiệu Ramlosa.
- Đây. Trong này có ít nhất cả chục cái.
Phải trình bày một lúc lâu với cô thư ký cộc cằn của Bille Antvorskov, anh mới được chuyển máy cho ông tỷ phú.
- Tôi đã scan một tấm ảnh để gửi cho ông. Phiền ông dành vài phút xem xét nó giúp tôi được không ạ? - Carl đề nghị sau khi tự giới thiệu.
Antvorskov chấp thuận và cung cấp địa chỉ email của mình. Carl nhấp chuột rồi nhìn màn hình máy tính trong khi tập tin được gửi đi.
Đó là một tấm ảnh chất lượng cao của Daniel Hale mà anh đã scan từ tờ rơi quảng cáo mà người phụ trách quan hệ công chúng đã đưa cho. Một người đàn ông tóc vàng mảnh khảnh, khá cao, ăn mặc đẹp và có làn da rám nắng, giống như nhận xét của những người đã trông thấy anh ta tại nhà hàng của Quốc hội. Vẻ bề ngoài của Daniel Hale không có bất kỳ điều gì cho thấy anh ta là người đồng tính. Không chừng anh ta cũng có các khuynh hướng giới tính khác. Có thể anh ta đã phát hiện ra mình thực chất là một người dị tính, Carl thầm nghĩ trong lúc hình dung ra anh ta bị cháy thành than sau vụ tai nạn giao thông thảm khốc.
- OK. Tôi nhận được email rồi. - Giọng nói của Bille Antvorskov vang lên từ đầu dây bên kia. - Tôi đang mở tập tin đính kèm đây. - Khoảng lặng tiếp theo tưởng chừng như kéo dài vô tận. - Tôi cần làm gì với nó?
- Ông có thể xác nhận người trong ảnh là Daniel Hale được không ạ? Đó có phải là người đã tham gia vào cuộc họp ở lâu đài Christiansborg không?
- Người này á? Tôi hoàn toàn không quen biết anh ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.