Chương 27:
Jussi Adler-Olsen
26/07/2021
Khi cô tròn ba mươi lăm tuổi, ánh sáng từ những bóng đèn huỳnh quang trên trần quay lại, khiến cho những khuôn mặt phía sau lớp kính tráng gương biến mất.
Lần này, không phải tất cả các bóng đèn có chụp kính cường lực đều bật sáng. Ngày nào đó bọn chúng sẽ phải vào trong này để thay bóng, nếu không căn phòng sẽ tối hẳn, cô nghĩ bụng. Bọn chúng vẫn đứng ngay ở kia, quan sát mình, và không muốn phải dừng lại. Một ngày kia chúng sẽ phải vào trong này để thay bóng đèn. Chúng sẽ xả áp suất thật chậm, và khi đó mình sẽ chờ sẵn tại đây.
Áp suất một lần nữa lại được tăng lên vào sinh nhật vừa qua của cô, nhưng nó không làm cô lo ngại nữa. Nếu cô có thể chịu được mức bốn atmosphere thì cô cũng có thể cầm cự ở mức năm. Cô không biết giới hạn của mình là bao nhiêu, nhưng bọn chúng chưa dí đến đó. Cũng giống như năm trước, cô bị ảo giác mất hai ngày. Có cảm giác như căn phòng quay tròn trong khi những thứ còn lại đứng yên và xuất hiện một cách rõ nét. Cô đã hát và cảm thấy lâng lâng, thực tại dường như trở nên vô nghĩa. Hai ngày sau, tai cô bắt đầu nghe thấy những tiếng rít. Lúc đầu nó còn khẽ, nên cô ngáp để cố gắng cân bằng áp suất, nhưng sau hai tuần lễ thì tiếng rít trở thành thường trực. Đó là một âm thanh rất chuẩn xác, hơi giống như thứ vẫn vang lên khi các kênh truyền hình chưa đến giờ phát sóng, nhưng cao hơn, trong hơn, và gây khó chịu hơn hàng trăm lần. Nó sẽ biến mất, Mere te, rồi mày sẽ quen với áp suất. Chỉ cần chờ đợi, một sáng kia, nó sẽ biến mất khi mày thức dậy. Nó sẽ biến mất, nó sẽ biến mất, cô tự hứa với mình. Nhưng lời hứa bừa dựa trên điều không biết thường chỉ gây thất vọng. Khi chứng ù tai kéo dài được ba tháng, khi cô gần như phát điên vì thiếu ngủ và vì lời nhấc nhở thường xuyên rằng mình đang ở trong một căn phòng không có lối thoát, phó mặc cho sự định đoạt của người khác, cô bắt đầu nghĩ trong đầu các cách tự kết liễu đời mình.
Giờ thì cô đã biết mọi chuyện sẽ chấm dứt bằng cái chết của cô. Khuôn mặt của mụ đàn bà đó không cho cô một tia hi vọng nào. Những đôi mắt xuyên thấu đó là dấu hiệu cho thấy bọn chúng sẽ không để cô trốn thoát. Không bao giờ. Do vậy, thà cô tự tay chấm dứt cuộc đời mình còn hơn. Thà tự quyết định cách thức nó diễn ra còn hơn.
Căn phòng hoàn toàn không có gì khác ngoài xô vệ sinh và xô thức ăn, chiếc đèn pin, hai gọng nhựa mà cô rút được từ trong chiếc áo khoác nhồi lông - cái ngắn hơn đã được cô biến thành tăm xia răng - vài cuộn giấy vệ sinh, và những thứ quần áo cô mặc trên người. Mọi vách tường đều trơn nhẵn. Không có gì để cô có thể cột tay áo vào, không có gì để cơ thể cô được treo lủng lẳng cho đến khi không còn sự sống. Khả năng duy nhất mà cô có được là nhịn ăn uống cho đến chết. Từ chối những món ăn đơn điệu, từ chối lượng nước ít ỏi mà bọn chúng cung cấp. Có lẽ đó là thứ mà chúng đang chờ đợi. Có lẽ đó là một phần của trò đánh cược bệnh hoạn nào đó. Từ xa xưa, con người đã luôn biến sự chịu đựng của đồng loại thành trò tiêu khiển. Mỗi tầng lịch sử của nhân loại đều cho thấy một lớp rất dày của sự tàn nhẫn. Và trầm tích của các lớp mới vẫn liên tục được hình thành, giờ thì tự bản thân cô đã ngẫm ra điều đó. Chính vì thế nên cô đã có một quyết định.
Cô gạt xô thức ăn sang một bên, đứng ngay trước một trong hai ô cửa sổ tròn, và tuyên bố rằng mình sẽ không ăn nữa. Quá đủ rồi. Sau đó, cô nằm xuống sàn, quấn mình trong mớ quần áo rách và những giấc mơ. Theo tính toán của cô, hôm nay là ngày 6 tháng Mười. Cô đoán mình sẽ cầm cự được một tuần lễ. Hiện giờ cô đã sống được ba mươi lãm năm, ba tháng và một tuần. Chính xác hơn là mười hai ngàn tám trăm bảy mươi hai ngày, mặc dù cô không chắc chắn cho lắm. Cô sẽ không có bia mộ. Ngày tháng sinh tử của cô sẽ chẳng được ghi nhận ở đâu hết. Không một thứ gì còn sót lại sau cái chết của cô thể hiện quãng thời gian cô đã trải qua trong cái lồng này. Ngoài những tên đao phủ kia, cô là người duy nhất biết được ngày chết của
mình. Và chỉ có cô được biết trước một cách tương đối chính xác. Vào khoảng ngày 13 tháng Mười năm 2005, cô sẽ chết.
Sang ngày thứ hai của cuộc tuyệt thực, bọn chúng hét lên bảo cô đổi xô thức ăn, nhưng cô từ chối.
Chúng có thể làm được gì nào? Hoặc là bỏ lại cái xô trong cửa lật của chốt gió, hoặc lấy nó ra. Cô mặc kệ.
Thế nên bọn chúng bỏ lại chiếc xô trong cửa lật, và lặp lại điều đó trong hai ngày tiếp theo. Xô thức ăn cũ được thay bằng xô mới. Chúng la hét với cô. Chúng đe dọa sẽ tăng áp suất lên rồi xả toàn bộ khí ra ngoài. Nhưng làm sao bọn chúng có thể dùng cái chết để đe dọa khi cái chết là điều cô muốn? Chúng có thể đi vào, cũng có thể không, cô không thèm quan tâm. Cô để cho đầu óc mình tràn ngập những ý nghĩ, hình ảnh và ký ức cho phép xua đi tiếng rít trong tai, cho đến ngày thứ năm thì tất cả hòa nhập làm một. Những giấc mơ hạnh phúc, sự nghiệp chính trị của cô, Uffe đứng một mình trên tàu, tình yêu mà cô đã gạt qua một bền, những đứa con mà cô chưa bao giờ có, Mr.Bean và những buổi tối yền bình ngồi xem truyền hình. Cô nhận thấy cơ thể mình từ từ buông lỏng những nhu cầu không được thỏa mãn của nó. Cô cảm thấy mình ngày càng nhẹ đi khi nằm trên sàn nhà, trạng thái bất động kỳ lạ đang xâm chiếm cô, cũng như thời gian đang trôi đi trong khi xô thức ăn gần đó bắt đầu ôi hỏng.
Mọi thứ đang diễn ra như nó phải thế thì thình lình cô cảm thấy một cú đập mạnh ở cằm.
Trong tình trạng lơ mơ, nó cho cảm giác như một sống chấn từ bên ngoài dội đến. Chỉ vừa đủ để khiến cô hé mở mắt, không hơn. Có phải bọn chúng đang đi vào? Chuyện gì đang xảy ra? Suy nghĩ đó vọt qua đầu cô trong giây lát, rồi cô lại rơi vào tình trạng li bì cho đến khi tinh giấc vài giờ sau đó với một cơn đau như dao đâm ở mặt.
Cô không rõ hiện tại là mấy giờ, cô cũng không biết bọn chúng có đang ở ngoài kia hay không, và cô hét như chưa từng la hét trong căn phòng trống. Mặt cô có cảm giác như bị xẻ làm đôi. Cơn đau trong răng tựa như một cái búa tạ giáng vào miệng cô, và cô không có gì để chống lại nó. Chúa ơi, có phải đây là hình phạt vì cô đã dám tự định đoạt mạng sống của mình? Cô mới chỉ không chăm sóc bản thân có năm ngày mà đã khốn khổ đến thế này sao? Cô thận trọng luổn ngón tay vào miệng và sờ nắn khối áp xe ở quanh răng hàm trong cùng. Cái răng đó luôn là điểm yếu của cô và mang lại thu nhập đều đặn cho ông nha sĩ. Cái lỗ sâu quái quỷ mà cô đã nỗ lực làm sạch mỗi ngày với cây tăm xỉa răng tự chế. Cô ấn nhẹ khối áp xe và cảm thấy cơn đau dữ dội lan tỏa trong xương tủy. Cô gập người lại, há to miệng, cố nuốt không khí. Trước đó ít lâu cơ thể cô đã rơi vào tình trạng tê liệt, nhưng giờ thì nó thức tỉnh vì cơn đau khủng khiếp này. Cô cảm thấy mình như một con thú phải cắn bỏ một chân để thoát khỏi chiếc bẫy.
Nếu đau đớn là một biện pháp tự vệ chống lại cái chết, thì giờ đây cô đang sống nhiều hơn bao giờ hết.
- Aaaaaa! - Cô rên lên.
Đau quá. Cô với tìm cây xỉa răng và chậm rãi đưa nó lên miệng. Thật cẩn trọng, cô cố gắng tìm thứ đã bị mắc kẹt và gây ra tình trạng viêm nhiễm, nhưng ngay khi đầu nhọn của nó chạm vào khối áp xe, răng hàm của cô một lần nữa đau dữ dội.
Mày phải chọc vào nó, Merete, cố lên nào, cô tự nhủ, rồi chọc một lần nữa. Những thứ còn sót lại trong dạ dày cô đe dọa trào ngược lên. Cô phải chọc vào khối áp xe, nhưng không thể. Đơn giản là cô không thể làm điều đó.
Thế nên cô trườn tới chỗ cửa lật để xem bọn chúng đã bỏ gì vào trong cái xô hôm nay. Biết đâu trong đó có gì đó giúp cô bớt đau. Hoặc biết đầu một giọt nước trên khối áp xe sẽ làm nó bớt viêm.
Cô cúi xuống chiếc xô và nhận ra những thứ cám dỏ chưa từng thấy. Hai quà chuối, một quả táo, một mẩu sô cô la. Nực cười thay, bọn chúng đang cố xoa dịu cơn đói của cô. Chúng đang cố ép cô ăn, nhưng giờ thì cô không thể. Không thể và không muốn.
Cô nhăn nhó khi cơn đau tiếp theo gần như khiến cô ngã quỵ. Sau đó, cô lấy các trái cây ra, bỏ chúng dưới sàn, trước khi thọc cả hai tay vào trong xô và tóm lấy bình nước. Cô nhúng ngón tay vào trong nước rồi nhỏ nước vào khối áp xe, nhưng nước lạnh không tạo ra hiệu quả như mong muốn. Cảm giác đau và cảm giác của nước hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới nhau. Nước thậm chí không thể làm dịu cơn khát của cô.
Cô bèn dịch ra xa, thu người lại trong tư thế bào thai bên dưới hai ô cửa sổ tròn, thầm cầu xin sự khoan dung của Chúa. Đến một lúc, cơ thể cô sẽ bỏ cuộc, cô biết. Cô sẽ phải sống những ngày cuối đời trong đau đớn.
Cơn đau cũng vậy, nó sẽ bỏ cuộc.
Những giọng nói vọng đến chỗ cô như thể cô đang ở trong tình trạng hôn mê. Chúng gọi tên cô. Chúng ra lệnh cho cô trả lời. Cô mở mắt và lập tức nhận ra khối, áp xe đã hết đau, trong khi cơ thể yếu ớt của cô vẫn đang nằm cạnh xô vệ sinh bên dưới hai ô cửa sổ. Cô nhìn trần nhà và thấy một bóng đèn huỳnh quang bắt đầu chớp tắt yếu ớt trên đầu, sau lớp kính cường lực. Cô đã nghe thấy những giọng nói, có phải thế không nhỉ? Là thực hay là mơ?
Thế rồi, một giọng nói rành mạch mà cô chưa từng nghe thấy vang lên:
- Ổn rồi, chị ta đã lấy đồ ăn ra.
Là thực, cô nghĩ. Nhưng cô không đủ sức để phàn ứng.
Đó là một giọng đàn ông. Không còn trẻ, nhưng cũng chưa già.
Cô lập tức ngẩng đầu lên, tuy không quá cao, để bọn chúng không thể thấy cô từ bên ngoài.
- Đứng đây là thấy được chỗ trái cây rồi. - Người đàn bà đáp. - Chúng nằm ở kia, trên sàn.
Cũng chính giọng nói này đã nói chuyện với Merete mỗi năm một lần, không thể lẫn đi đâu được. Có vẻ như những kẻ ở bên ngoài đã gọi vào trong phòng, sau đó quên tắt loa.
- Con bé nằm bên dưới cửa sổ. Chắc chắn là thế. - Mụ đàn bà nói tiếp.
- Có khi nào chị ta đã chết không? Cũng một tuần rồi còn gì. - Giọng đàn ông nói.
Mọi thứ nghe rất tự nhiên, mặc dù chẳng có gì tự nhiên ở đây. Bọn chúng đang nói về cô.
- Chỉ có nó mới làm cái trò như thế này, con điếm đó.
- Chúng ta có nên cân bằng áp suất rồi đi vào trong đó xem thử không?
- Rồi mày định làm gì với nó? Mọi tế bào trong cơ thể của nó đã thích nghi với áp suất năm atmosphere. Phải cần nhiều tuần lễ để hạ áp cho nó. Nếu mở cửa bây giờ, nó sẽ không chỉ bị khí ép, mà có khi còn nổ tung tại chỗ ấy chứ. Không thấy phân của nó nở phình ra, nước tiểu nó sủi bọt bốc hơi như thế nào à? Nên nhớ là nó đã ở trong buông áp lực được ba năm rưỡi rồi.
- Chúng ta không thể tăng áp suất lên trở lại sau khi đã kiểm tra xem chị ta còn sống hay đã chết à? Người đàn bà không đáp, nhưng rõ ràng là chuyện đó sẽ không xảy ra trong mọi hoàn cảnh.
Hơi thở của Merete trở nên càng lúc càng nặng nhọc hơn. Những giọng nói của quỷ dữ. Bọn chúng sẽ mổ phanh cô ra rồi lại khâu vào, cứ lặp lại như thế mãi mãi, nếu có thể. Cô đang ở cận kề địa ngục, nơi mà các đòn tra tấn không bao giờ chấm dứt.
Vào đi nào, đồ con hoang chúng mày, cô vừa nghĩ vừa rón rén lôi chiếc đèn pin vào sát người, trong khi tiếng rít ở tai lớn dần. Cô sẽ chọc nó vào mắt đứa đầu tiên đến gần mình. Chọc mù sinh vật hèn hạ nào dám đặt chân vào căn phòng thiêng liêng của cô. Đó sẽ là điều mà cô làm trước khi chết.
- Chúng ta sẽ không làm gì hết cho đến khi Lasse quay lại, nghe rõ chưa? - Người đàn bà nói với giọng uy quyền.
- Nhưng không thể để lâu quá. Chị ta sẽ chết trước mất. - Giọng đàn ông đáp. - Chúng ta làm cái quái gì bây giờ? Lasse sẽ tức điên lên cho mà xem.
Tiếp theo là một sự im lặng đè nén và khiến cô buồn nôn, như thể các vách tường của căn phòng sắp sửa co lại và đè bẹp cô như một con chấy rận bị nghiền nát giữa hai cái móng tay.
Cô ghì chặt hơn nữa cái đèn pin và chờ đợi. Bỗng cơn đau tấn công trở lại, đập vào cô như một cú chùy. Cô mở to mắt, hít một hơi sâu để xả nó ra cùng một tiếng thét, nhưng không có âm thanh nào vang lên. Cô tự kìm mình lại. Cảm giác buồn nôn vẫn còn đó, nó khiến bụng dạ cô co thắt lại, nhưng cô không thốt lên được tiếng nào. Cô chỉ ngửa đầu ra sau và để cho nước mắt chảy xuống mặt, xuống đôi môi khô nẻ.
Mình có thể nghe thấy chúng, nhưng chúng không được nghe thấy mình, cô lặp đi lặp lại trong đầu. Cô bóp cổ họng mình, vuốt ve cái má sưng phồng và đong đưa người tới lui, bàn tay tự do hết duỗi ra lại co vào. Mọi sợi dây thần kinh trong cơ thể cô đều ghi nhận cơn đau thống khổ.
Thế rồi tiếng thét cũng đến. Nó cứ thế bật ra. Cơ thể cô đòi hỏi điều đó. Một tiếng thét trầm, vang, cứ kéo dài, kéo dài mãi.
- Nó còn sống. Mày nghe thấy chưa? Tao biết mà. - Một tiếng tách vang lên. - Bước ra để chúng tôi có thể thấy cô. - Giọng người đàn bà đáng sợ ra lệnh.
Chỉ tới lúc này chúng mới nhận ra có gì đó không ổn.
- Khoan đã. - Mụ ta nói. - Công tắc bị kẹt rồi.
Sau đó mụ ta bắt đầu đập tay vào công tắc loa, nhưng vô ích.
- Mày nghe lén được những gì bọn tao nói rồi hả, đồ chó cái? - Giọng mụ nghe như của một con thú, thô ráp, khàn đục sau những tháng năm dài thù hận và tàn nhẫn.
- Lasse sẽ sửa nó khi quay về. - Người đàn ông nói. - Lasse sẽ sửa. Không thành vấn đề.
Giờ thì quai hàm cô tưởng như sắp sửa xẻ làm đôi. Merete không muốn phản ứng, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Cô phải đứng dậy. Bất cứ điều gì để xua đi cảm giác kinh hoàng liên tục của cơ thể. Cô chống đầu gối xuống, nhận ra mình yếu sức đến thế nào, rồi khom người quỳ lên, cảm nhận ngọn lửa bùng phát trở lại trong miệng. Cô tì một đầu gối dưới sàn và cố gắng nhổm dậy.
- Chúa ơi, nhìn mày kìa, gái. - Giọng nói khiếp sợ bên ngoài vang lên, trước khi bật cười khùng khục. Tiếng cười đập vào Merete như một cơn mưa những lưỡi dao. - Mày đau răng à. - Giọng nữ vừa cười vừa nói.
- Chúa ơi, con điếm bị đau răng kìa. Nhìn mà xem.
Merete đột ngột quay về phía ô kính tráng gương. Chỉ mỗi việc cử động môi cũng khiến cô đau muốn chết.
- Một ngày kia tôi sẽ trả thù. - Cô thì thào, ghé sát mặt vào lớp kính. - Tôi sẽ trả thù. Hãy đợi đấy.
- Nếu không ăn, mày sẽ rũ xác dưới địa ngục trước mà không được thỏa mãn khao khát đó. - Mụ đàn bà gầm gừ, nhưng trong đó còn có một thứ gì đó khác. Giống như một con mèo đang vờn chuột, nhưng chưa chán. Bọn chúng muốn tù binh của mình còn sống. Sống tiếp như chúng đã quyết định, và không còn kéo dài lâu nữa.
- Tôi không thể ăn. - Merete rên rỉ.
- Có phải là áp xe răng không? - Giọng đàn ông hỏi. Cô gật đầu.
- Tự xoay xở với nó đi nhé. - Anh ta nói một cách lạnh lùng.
Merete nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong lớp kính tráng gương. Cô gái tiều tụy mà cô thấy có hai má trũng sâu và đôi mắt trông như sắp sửa lọt ra khỏi tròng. Phần trên của khuôn mặt cô bị biến dạng vì áp xe, còn hai quầng thâm ở mắt đã nói lên tất cả về tình hình sức khỏe của cô: một kẻ sắp chết đến nơi. Và đúng là như thế.
Cô tựa lưng vào ô kính và từ từ trượt người xuống sàn. Cô ngồi đó, với những giọt lệ uất hận trong mắt và một nhận thức mới mẻ rằng cơ thể cô muốn được sống, nó có thể sống. Cô sẽ nhặt lấy bất cứ món gì trong cái xô thức ăn và ép mình nuốt trôi. Cơn đau có thể giết được cô, cũng có thể không: chỉ có thời gian mới trả lời được. Dù sao đi nữa, cò sẽ không bỏ cuộc mà không chiến đấu, vì cô đã thầm hứa với mụ đàn bà đê tiện ngoài kia. Một lời hứa mà cô phải giữ cho bằng được. Một ngày nào đó, mụ ta sẽ phải nếm chính món thuốc đắng của mình.
Thế rồi cô nghe thấy tiếng rít ở cửa chốt gió, và một chiếc xô mới xuất hiện.
- Đây! Bọn ta đã bỏ vào xô một thứ để mày tự cứu chữa. Đến lấy đi. - Mụ đàn bà cười khùng khục. Merete nhanh chóng bò đến chỗ cánh cửa và kéo cái xô ra. Cô nhìn vào trong.
Nó nằm dưới đáy xô, trên một miếng vải, tựa như một dụng cụ phẫu thuật. Một cái kìm. To và han rỉ.
Lần này, không phải tất cả các bóng đèn có chụp kính cường lực đều bật sáng. Ngày nào đó bọn chúng sẽ phải vào trong này để thay bóng, nếu không căn phòng sẽ tối hẳn, cô nghĩ bụng. Bọn chúng vẫn đứng ngay ở kia, quan sát mình, và không muốn phải dừng lại. Một ngày kia chúng sẽ phải vào trong này để thay bóng đèn. Chúng sẽ xả áp suất thật chậm, và khi đó mình sẽ chờ sẵn tại đây.
Áp suất một lần nữa lại được tăng lên vào sinh nhật vừa qua của cô, nhưng nó không làm cô lo ngại nữa. Nếu cô có thể chịu được mức bốn atmosphere thì cô cũng có thể cầm cự ở mức năm. Cô không biết giới hạn của mình là bao nhiêu, nhưng bọn chúng chưa dí đến đó. Cũng giống như năm trước, cô bị ảo giác mất hai ngày. Có cảm giác như căn phòng quay tròn trong khi những thứ còn lại đứng yên và xuất hiện một cách rõ nét. Cô đã hát và cảm thấy lâng lâng, thực tại dường như trở nên vô nghĩa. Hai ngày sau, tai cô bắt đầu nghe thấy những tiếng rít. Lúc đầu nó còn khẽ, nên cô ngáp để cố gắng cân bằng áp suất, nhưng sau hai tuần lễ thì tiếng rít trở thành thường trực. Đó là một âm thanh rất chuẩn xác, hơi giống như thứ vẫn vang lên khi các kênh truyền hình chưa đến giờ phát sóng, nhưng cao hơn, trong hơn, và gây khó chịu hơn hàng trăm lần. Nó sẽ biến mất, Mere te, rồi mày sẽ quen với áp suất. Chỉ cần chờ đợi, một sáng kia, nó sẽ biến mất khi mày thức dậy. Nó sẽ biến mất, nó sẽ biến mất, cô tự hứa với mình. Nhưng lời hứa bừa dựa trên điều không biết thường chỉ gây thất vọng. Khi chứng ù tai kéo dài được ba tháng, khi cô gần như phát điên vì thiếu ngủ và vì lời nhấc nhở thường xuyên rằng mình đang ở trong một căn phòng không có lối thoát, phó mặc cho sự định đoạt của người khác, cô bắt đầu nghĩ trong đầu các cách tự kết liễu đời mình.
Giờ thì cô đã biết mọi chuyện sẽ chấm dứt bằng cái chết của cô. Khuôn mặt của mụ đàn bà đó không cho cô một tia hi vọng nào. Những đôi mắt xuyên thấu đó là dấu hiệu cho thấy bọn chúng sẽ không để cô trốn thoát. Không bao giờ. Do vậy, thà cô tự tay chấm dứt cuộc đời mình còn hơn. Thà tự quyết định cách thức nó diễn ra còn hơn.
Căn phòng hoàn toàn không có gì khác ngoài xô vệ sinh và xô thức ăn, chiếc đèn pin, hai gọng nhựa mà cô rút được từ trong chiếc áo khoác nhồi lông - cái ngắn hơn đã được cô biến thành tăm xia răng - vài cuộn giấy vệ sinh, và những thứ quần áo cô mặc trên người. Mọi vách tường đều trơn nhẵn. Không có gì để cô có thể cột tay áo vào, không có gì để cơ thể cô được treo lủng lẳng cho đến khi không còn sự sống. Khả năng duy nhất mà cô có được là nhịn ăn uống cho đến chết. Từ chối những món ăn đơn điệu, từ chối lượng nước ít ỏi mà bọn chúng cung cấp. Có lẽ đó là thứ mà chúng đang chờ đợi. Có lẽ đó là một phần của trò đánh cược bệnh hoạn nào đó. Từ xa xưa, con người đã luôn biến sự chịu đựng của đồng loại thành trò tiêu khiển. Mỗi tầng lịch sử của nhân loại đều cho thấy một lớp rất dày của sự tàn nhẫn. Và trầm tích của các lớp mới vẫn liên tục được hình thành, giờ thì tự bản thân cô đã ngẫm ra điều đó. Chính vì thế nên cô đã có một quyết định.
Cô gạt xô thức ăn sang một bên, đứng ngay trước một trong hai ô cửa sổ tròn, và tuyên bố rằng mình sẽ không ăn nữa. Quá đủ rồi. Sau đó, cô nằm xuống sàn, quấn mình trong mớ quần áo rách và những giấc mơ. Theo tính toán của cô, hôm nay là ngày 6 tháng Mười. Cô đoán mình sẽ cầm cự được một tuần lễ. Hiện giờ cô đã sống được ba mươi lãm năm, ba tháng và một tuần. Chính xác hơn là mười hai ngàn tám trăm bảy mươi hai ngày, mặc dù cô không chắc chắn cho lắm. Cô sẽ không có bia mộ. Ngày tháng sinh tử của cô sẽ chẳng được ghi nhận ở đâu hết. Không một thứ gì còn sót lại sau cái chết của cô thể hiện quãng thời gian cô đã trải qua trong cái lồng này. Ngoài những tên đao phủ kia, cô là người duy nhất biết được ngày chết của
mình. Và chỉ có cô được biết trước một cách tương đối chính xác. Vào khoảng ngày 13 tháng Mười năm 2005, cô sẽ chết.
Sang ngày thứ hai của cuộc tuyệt thực, bọn chúng hét lên bảo cô đổi xô thức ăn, nhưng cô từ chối.
Chúng có thể làm được gì nào? Hoặc là bỏ lại cái xô trong cửa lật của chốt gió, hoặc lấy nó ra. Cô mặc kệ.
Thế nên bọn chúng bỏ lại chiếc xô trong cửa lật, và lặp lại điều đó trong hai ngày tiếp theo. Xô thức ăn cũ được thay bằng xô mới. Chúng la hét với cô. Chúng đe dọa sẽ tăng áp suất lên rồi xả toàn bộ khí ra ngoài. Nhưng làm sao bọn chúng có thể dùng cái chết để đe dọa khi cái chết là điều cô muốn? Chúng có thể đi vào, cũng có thể không, cô không thèm quan tâm. Cô để cho đầu óc mình tràn ngập những ý nghĩ, hình ảnh và ký ức cho phép xua đi tiếng rít trong tai, cho đến ngày thứ năm thì tất cả hòa nhập làm một. Những giấc mơ hạnh phúc, sự nghiệp chính trị của cô, Uffe đứng một mình trên tàu, tình yêu mà cô đã gạt qua một bền, những đứa con mà cô chưa bao giờ có, Mr.Bean và những buổi tối yền bình ngồi xem truyền hình. Cô nhận thấy cơ thể mình từ từ buông lỏng những nhu cầu không được thỏa mãn của nó. Cô cảm thấy mình ngày càng nhẹ đi khi nằm trên sàn nhà, trạng thái bất động kỳ lạ đang xâm chiếm cô, cũng như thời gian đang trôi đi trong khi xô thức ăn gần đó bắt đầu ôi hỏng.
Mọi thứ đang diễn ra như nó phải thế thì thình lình cô cảm thấy một cú đập mạnh ở cằm.
Trong tình trạng lơ mơ, nó cho cảm giác như một sống chấn từ bên ngoài dội đến. Chỉ vừa đủ để khiến cô hé mở mắt, không hơn. Có phải bọn chúng đang đi vào? Chuyện gì đang xảy ra? Suy nghĩ đó vọt qua đầu cô trong giây lát, rồi cô lại rơi vào tình trạng li bì cho đến khi tinh giấc vài giờ sau đó với một cơn đau như dao đâm ở mặt.
Cô không rõ hiện tại là mấy giờ, cô cũng không biết bọn chúng có đang ở ngoài kia hay không, và cô hét như chưa từng la hét trong căn phòng trống. Mặt cô có cảm giác như bị xẻ làm đôi. Cơn đau trong răng tựa như một cái búa tạ giáng vào miệng cô, và cô không có gì để chống lại nó. Chúa ơi, có phải đây là hình phạt vì cô đã dám tự định đoạt mạng sống của mình? Cô mới chỉ không chăm sóc bản thân có năm ngày mà đã khốn khổ đến thế này sao? Cô thận trọng luổn ngón tay vào miệng và sờ nắn khối áp xe ở quanh răng hàm trong cùng. Cái răng đó luôn là điểm yếu của cô và mang lại thu nhập đều đặn cho ông nha sĩ. Cái lỗ sâu quái quỷ mà cô đã nỗ lực làm sạch mỗi ngày với cây tăm xỉa răng tự chế. Cô ấn nhẹ khối áp xe và cảm thấy cơn đau dữ dội lan tỏa trong xương tủy. Cô gập người lại, há to miệng, cố nuốt không khí. Trước đó ít lâu cơ thể cô đã rơi vào tình trạng tê liệt, nhưng giờ thì nó thức tỉnh vì cơn đau khủng khiếp này. Cô cảm thấy mình như một con thú phải cắn bỏ một chân để thoát khỏi chiếc bẫy.
Nếu đau đớn là một biện pháp tự vệ chống lại cái chết, thì giờ đây cô đang sống nhiều hơn bao giờ hết.
- Aaaaaa! - Cô rên lên.
Đau quá. Cô với tìm cây xỉa răng và chậm rãi đưa nó lên miệng. Thật cẩn trọng, cô cố gắng tìm thứ đã bị mắc kẹt và gây ra tình trạng viêm nhiễm, nhưng ngay khi đầu nhọn của nó chạm vào khối áp xe, răng hàm của cô một lần nữa đau dữ dội.
Mày phải chọc vào nó, Merete, cố lên nào, cô tự nhủ, rồi chọc một lần nữa. Những thứ còn sót lại trong dạ dày cô đe dọa trào ngược lên. Cô phải chọc vào khối áp xe, nhưng không thể. Đơn giản là cô không thể làm điều đó.
Thế nên cô trườn tới chỗ cửa lật để xem bọn chúng đã bỏ gì vào trong cái xô hôm nay. Biết đâu trong đó có gì đó giúp cô bớt đau. Hoặc biết đầu một giọt nước trên khối áp xe sẽ làm nó bớt viêm.
Cô cúi xuống chiếc xô và nhận ra những thứ cám dỏ chưa từng thấy. Hai quà chuối, một quả táo, một mẩu sô cô la. Nực cười thay, bọn chúng đang cố xoa dịu cơn đói của cô. Chúng đang cố ép cô ăn, nhưng giờ thì cô không thể. Không thể và không muốn.
Cô nhăn nhó khi cơn đau tiếp theo gần như khiến cô ngã quỵ. Sau đó, cô lấy các trái cây ra, bỏ chúng dưới sàn, trước khi thọc cả hai tay vào trong xô và tóm lấy bình nước. Cô nhúng ngón tay vào trong nước rồi nhỏ nước vào khối áp xe, nhưng nước lạnh không tạo ra hiệu quả như mong muốn. Cảm giác đau và cảm giác của nước hoàn toàn không ảnh hưởng gì tới nhau. Nước thậm chí không thể làm dịu cơn khát của cô.
Cô bèn dịch ra xa, thu người lại trong tư thế bào thai bên dưới hai ô cửa sổ tròn, thầm cầu xin sự khoan dung của Chúa. Đến một lúc, cơ thể cô sẽ bỏ cuộc, cô biết. Cô sẽ phải sống những ngày cuối đời trong đau đớn.
Cơn đau cũng vậy, nó sẽ bỏ cuộc.
Những giọng nói vọng đến chỗ cô như thể cô đang ở trong tình trạng hôn mê. Chúng gọi tên cô. Chúng ra lệnh cho cô trả lời. Cô mở mắt và lập tức nhận ra khối, áp xe đã hết đau, trong khi cơ thể yếu ớt của cô vẫn đang nằm cạnh xô vệ sinh bên dưới hai ô cửa sổ. Cô nhìn trần nhà và thấy một bóng đèn huỳnh quang bắt đầu chớp tắt yếu ớt trên đầu, sau lớp kính cường lực. Cô đã nghe thấy những giọng nói, có phải thế không nhỉ? Là thực hay là mơ?
Thế rồi, một giọng nói rành mạch mà cô chưa từng nghe thấy vang lên:
- Ổn rồi, chị ta đã lấy đồ ăn ra.
Là thực, cô nghĩ. Nhưng cô không đủ sức để phàn ứng.
Đó là một giọng đàn ông. Không còn trẻ, nhưng cũng chưa già.
Cô lập tức ngẩng đầu lên, tuy không quá cao, để bọn chúng không thể thấy cô từ bên ngoài.
- Đứng đây là thấy được chỗ trái cây rồi. - Người đàn bà đáp. - Chúng nằm ở kia, trên sàn.
Cũng chính giọng nói này đã nói chuyện với Merete mỗi năm một lần, không thể lẫn đi đâu được. Có vẻ như những kẻ ở bên ngoài đã gọi vào trong phòng, sau đó quên tắt loa.
- Con bé nằm bên dưới cửa sổ. Chắc chắn là thế. - Mụ đàn bà nói tiếp.
- Có khi nào chị ta đã chết không? Cũng một tuần rồi còn gì. - Giọng đàn ông nói.
Mọi thứ nghe rất tự nhiên, mặc dù chẳng có gì tự nhiên ở đây. Bọn chúng đang nói về cô.
- Chỉ có nó mới làm cái trò như thế này, con điếm đó.
- Chúng ta có nên cân bằng áp suất rồi đi vào trong đó xem thử không?
- Rồi mày định làm gì với nó? Mọi tế bào trong cơ thể của nó đã thích nghi với áp suất năm atmosphere. Phải cần nhiều tuần lễ để hạ áp cho nó. Nếu mở cửa bây giờ, nó sẽ không chỉ bị khí ép, mà có khi còn nổ tung tại chỗ ấy chứ. Không thấy phân của nó nở phình ra, nước tiểu nó sủi bọt bốc hơi như thế nào à? Nên nhớ là nó đã ở trong buông áp lực được ba năm rưỡi rồi.
- Chúng ta không thể tăng áp suất lên trở lại sau khi đã kiểm tra xem chị ta còn sống hay đã chết à? Người đàn bà không đáp, nhưng rõ ràng là chuyện đó sẽ không xảy ra trong mọi hoàn cảnh.
Hơi thở của Merete trở nên càng lúc càng nặng nhọc hơn. Những giọng nói của quỷ dữ. Bọn chúng sẽ mổ phanh cô ra rồi lại khâu vào, cứ lặp lại như thế mãi mãi, nếu có thể. Cô đang ở cận kề địa ngục, nơi mà các đòn tra tấn không bao giờ chấm dứt.
Vào đi nào, đồ con hoang chúng mày, cô vừa nghĩ vừa rón rén lôi chiếc đèn pin vào sát người, trong khi tiếng rít ở tai lớn dần. Cô sẽ chọc nó vào mắt đứa đầu tiên đến gần mình. Chọc mù sinh vật hèn hạ nào dám đặt chân vào căn phòng thiêng liêng của cô. Đó sẽ là điều mà cô làm trước khi chết.
- Chúng ta sẽ không làm gì hết cho đến khi Lasse quay lại, nghe rõ chưa? - Người đàn bà nói với giọng uy quyền.
- Nhưng không thể để lâu quá. Chị ta sẽ chết trước mất. - Giọng đàn ông đáp. - Chúng ta làm cái quái gì bây giờ? Lasse sẽ tức điên lên cho mà xem.
Tiếp theo là một sự im lặng đè nén và khiến cô buồn nôn, như thể các vách tường của căn phòng sắp sửa co lại và đè bẹp cô như một con chấy rận bị nghiền nát giữa hai cái móng tay.
Cô ghì chặt hơn nữa cái đèn pin và chờ đợi. Bỗng cơn đau tấn công trở lại, đập vào cô như một cú chùy. Cô mở to mắt, hít một hơi sâu để xả nó ra cùng một tiếng thét, nhưng không có âm thanh nào vang lên. Cô tự kìm mình lại. Cảm giác buồn nôn vẫn còn đó, nó khiến bụng dạ cô co thắt lại, nhưng cô không thốt lên được tiếng nào. Cô chỉ ngửa đầu ra sau và để cho nước mắt chảy xuống mặt, xuống đôi môi khô nẻ.
Mình có thể nghe thấy chúng, nhưng chúng không được nghe thấy mình, cô lặp đi lặp lại trong đầu. Cô bóp cổ họng mình, vuốt ve cái má sưng phồng và đong đưa người tới lui, bàn tay tự do hết duỗi ra lại co vào. Mọi sợi dây thần kinh trong cơ thể cô đều ghi nhận cơn đau thống khổ.
Thế rồi tiếng thét cũng đến. Nó cứ thế bật ra. Cơ thể cô đòi hỏi điều đó. Một tiếng thét trầm, vang, cứ kéo dài, kéo dài mãi.
- Nó còn sống. Mày nghe thấy chưa? Tao biết mà. - Một tiếng tách vang lên. - Bước ra để chúng tôi có thể thấy cô. - Giọng người đàn bà đáng sợ ra lệnh.
Chỉ tới lúc này chúng mới nhận ra có gì đó không ổn.
- Khoan đã. - Mụ ta nói. - Công tắc bị kẹt rồi.
Sau đó mụ ta bắt đầu đập tay vào công tắc loa, nhưng vô ích.
- Mày nghe lén được những gì bọn tao nói rồi hả, đồ chó cái? - Giọng mụ nghe như của một con thú, thô ráp, khàn đục sau những tháng năm dài thù hận và tàn nhẫn.
- Lasse sẽ sửa nó khi quay về. - Người đàn ông nói. - Lasse sẽ sửa. Không thành vấn đề.
Giờ thì quai hàm cô tưởng như sắp sửa xẻ làm đôi. Merete không muốn phản ứng, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác. Cô phải đứng dậy. Bất cứ điều gì để xua đi cảm giác kinh hoàng liên tục của cơ thể. Cô chống đầu gối xuống, nhận ra mình yếu sức đến thế nào, rồi khom người quỳ lên, cảm nhận ngọn lửa bùng phát trở lại trong miệng. Cô tì một đầu gối dưới sàn và cố gắng nhổm dậy.
- Chúa ơi, nhìn mày kìa, gái. - Giọng nói khiếp sợ bên ngoài vang lên, trước khi bật cười khùng khục. Tiếng cười đập vào Merete như một cơn mưa những lưỡi dao. - Mày đau răng à. - Giọng nữ vừa cười vừa nói.
- Chúa ơi, con điếm bị đau răng kìa. Nhìn mà xem.
Merete đột ngột quay về phía ô kính tráng gương. Chỉ mỗi việc cử động môi cũng khiến cô đau muốn chết.
- Một ngày kia tôi sẽ trả thù. - Cô thì thào, ghé sát mặt vào lớp kính. - Tôi sẽ trả thù. Hãy đợi đấy.
- Nếu không ăn, mày sẽ rũ xác dưới địa ngục trước mà không được thỏa mãn khao khát đó. - Mụ đàn bà gầm gừ, nhưng trong đó còn có một thứ gì đó khác. Giống như một con mèo đang vờn chuột, nhưng chưa chán. Bọn chúng muốn tù binh của mình còn sống. Sống tiếp như chúng đã quyết định, và không còn kéo dài lâu nữa.
- Tôi không thể ăn. - Merete rên rỉ.
- Có phải là áp xe răng không? - Giọng đàn ông hỏi. Cô gật đầu.
- Tự xoay xở với nó đi nhé. - Anh ta nói một cách lạnh lùng.
Merete nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong lớp kính tráng gương. Cô gái tiều tụy mà cô thấy có hai má trũng sâu và đôi mắt trông như sắp sửa lọt ra khỏi tròng. Phần trên của khuôn mặt cô bị biến dạng vì áp xe, còn hai quầng thâm ở mắt đã nói lên tất cả về tình hình sức khỏe của cô: một kẻ sắp chết đến nơi. Và đúng là như thế.
Cô tựa lưng vào ô kính và từ từ trượt người xuống sàn. Cô ngồi đó, với những giọt lệ uất hận trong mắt và một nhận thức mới mẻ rằng cơ thể cô muốn được sống, nó có thể sống. Cô sẽ nhặt lấy bất cứ món gì trong cái xô thức ăn và ép mình nuốt trôi. Cơn đau có thể giết được cô, cũng có thể không: chỉ có thời gian mới trả lời được. Dù sao đi nữa, cò sẽ không bỏ cuộc mà không chiến đấu, vì cô đã thầm hứa với mụ đàn bà đê tiện ngoài kia. Một lời hứa mà cô phải giữ cho bằng được. Một ngày nào đó, mụ ta sẽ phải nếm chính món thuốc đắng của mình.
Thế rồi cô nghe thấy tiếng rít ở cửa chốt gió, và một chiếc xô mới xuất hiện.
- Đây! Bọn ta đã bỏ vào xô một thứ để mày tự cứu chữa. Đến lấy đi. - Mụ đàn bà cười khùng khục. Merete nhanh chóng bò đến chỗ cánh cửa và kéo cái xô ra. Cô nhìn vào trong.
Nó nằm dưới đáy xô, trên một miếng vải, tựa như một dụng cụ phẫu thuật. Một cái kìm. To và han rỉ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.