Chương 35:
Jussi Adler-Olsen
26/07/2021
Cú sốc lớn nhất không phải là việc nhìn vào đôi mắt của Daniel, người đã từng làm cô xao xuyến. Càng không phải việc nhận ra Daniel và Lasse chỉ là một người. Không, điều tồi tệ nhất là biết được con
người thực của hắn ta. Nó làm cô hoàn toàn trống rỗng. Thứ duy nhất còn lại trong cô là gánh nặng tội lỗi đè nặng trên vai suốt quãng đời của tuổi trưởng thành.
Thực sự thì thứ cô nhận ra không chỉ là đôi mắt của hắn ta, mà chính là nỗi đau cô nhìn thấy trong đó. Nỗi đau, sự tuyệt vọng và thù hận mà chỉ trong một tích tắc đã xâm chiếm toàn bộ cuộc đời của người đàn ông này. Hay đúng hơn là của cậu bé này. Giờ thì cô đã biết điều đó.
Bởi lẽ Lasse chỉ mới mười bốn tuổi vào cái ngày mùa đông lạnh giá đó, khi cậu nhìn qua cửa kính chiếc xe hơi của bố mẹ và thấy trong chiếc xe kia một cô bé, yêu đời và vô lo, đang ra sức trêu chọc cậu em trai trên băng ghế sau, đến mức làm bố cô phân tâm. Trong vài phần ngàn của giây, ông bố đã đánh mất sự tập trung cần thiết để phán đoán tình thế và điều khiển vô lăng. Sự tập trung đó nếu được duy trì thì lẽ ra đã cứu mạng năm con người và tránh cho ba người khác khỏi cảnh tàn phế. Chỉ có Merete và cậu bé Lasse là còn lành lặn sau vụ tai nạn. Và cũng chính vì thế mà giờ đây, mọi ân oán phải được giải quyết giữa hai người.
Cô hiểu điều đó. Và cô đành phó thác cho số phận.
Trong những tháng tiếp theo, Daniel mà cô từng để ý và cũng là Lasse mà cô căm ghét xuất hiện mỗi hai ngày một lần để nhìn ngắm cô qua ô cửa sổ. Có những lúc hắn ta chỉ đứng đó, quan sát cô như thể cô là một con cầy hương bị nhốt trong chuồng, sắp sửa phải chiến đấu đến chết với lũ rắn hổ mang, nhưng cũng có lúc hắn ta mở miệng nói chuyện với cô. Tuy vậy, hiếm khi hắn đặt câu hỏi. Hắn ta không cần phải làm thế, vì đã biết những câu trả lời của cô sẽ như thế nào.
- Khi cô nhìn vào mắt tôi từ trong xe hơi, khi bố cô vượt mặt chúng tôi, tôi đã nghĩ cô là người con gái xinh đẹp nhất mình từng thấy trong đời. - Một ngày nọ hắn ta nói như vậy. - Nhưng ngay sau đó, khi cô nhăn mặt với tôi và không buồn để ý tới sự om sòm mà cô gây ra trong xe, tôi biết ngay là mình ghét cô. Đó chính là khoảnh khắc ngay trước khi chiếc xe của chúng tôi quay tròn, và em gái tôi bị gãy cổ do va đập vào vai tôi. Tôi đã nghe thấy tiếng rắc của cú gãy, cô có hiểu không?
Hắn ta nhìn cô chăm chú, cố làm cho cô quay đi, nhưng cô không nhượng bộ. Cô cảm thấy nhục nhã, nhưng chỉ có vậy thôi. Sự căm thù đến từ cả hai phía.
Sau đó hắn ta kể lại khoảnh khắc đã thay đổi mọi thứ từ góc nhìn của mình. Hắn kể về người mẹ đã cố gắng sinh hạ cặp song sinh trong chiếc xe bẹp rúm, về người bố mà hắn vô cùng ngưỡng mộ và yêu quý đã nhìn hắn với đôi mắt thương yêu như thế nào khi trút hơi thở cuối cùng qua cái miệng hé mở. Hắn ta kể về ngọn lửa đã liếm cái chân bị kẹt dưới ghế của mẹ mình, về cô em gái lí lắc dễ thương gục chết ngay bên cạnh, về một trong hai đứa bé song sinh nằm đó trong một tư thế lạ lùng với sợi dây rốn quấn cổ và về đứa bé còn lại bị kẹt ở kính chắn gió, kêu la thảm thiết trong lúc ngọn lửa tiến đến gần.
Câu chuyện của hắn ta thật khủng khiếp. Cô vẫn còn nhớ rất rõ những tiếng la hét tuyệt vọng của họ.
- Mẹ tôi không thể đi lại được sau vụ tai nạn. Em trai của tôi không bao giờ được tới trường, nó không thể học hành bình thường như những đứa trẻ khác. Cuộc đời của chúng tôi đã bị tước đoạt vì hành động của cô khi đó. Làm sao cô có thể hiểu được cảm giác của người có cha, em gái và hai đứa em trai sắp ra đời, rồi thình lình bị lấy đi tất cả? Mẹ tôi là một người dễ bị tổn thương, nhưng thỉnh thoảng cũng còn cười vui vẻ. Cho đến cái ngày cô bước vào cuộc đời của chúng tôi, và bà mất hết mọi thứ. Mọi thứ!
Lúc này người mẹ tiến lại gần, buồn bực thấy rõ vì lời kể của con trai. Hình như bà ta khóc. Merete không chắc lắm.
- Cô làm sao biết được tôi đã cảm thấy như thế nào trong mấy tháng đầu sau vụ tai nạn, khi phải một mình sống với gia đình tiếp nhận đánh đập tôi tàn nhẫn? Một đứa trước đó chỉ biết đến tình yêu và sự an toàn như tôi? Không có một giây phút nào tôi không muốn đánh lại cái kẻ khốn nạn cứ nhất quyết bắt tôi gọi ông ta là bố. Và trong toàn bộ quãng thời gian đó, tôi luôn thấy cô trước mặt mình. Cô, với đôi mắt vô tư dễ thương. Cô, người đã đập tan mọi thứ tôi từng yêu thương. - Hắn ta ngừng lâu đến nỗi những lời nói tiếp theo vang lên rõ ràng đến phát sợ. - Merete, tôi đã hứa với lòng mình là sẽ trả thù cô và những kẻ đã làm chúng tôi thành ra như thế, bằng mọi giá. Cô biết không? Hiện giờ tôi cảm thấy hài lòng. Sự trả thù của tôi đã giáng xuống đầu đám rác rưởi các cô, những kẻ đã lấy đi cuộc đời của chúng tôi. Cô nên biết rằng tôi từng cân nhắc chuyện kết liễu thằng em của cô. Nhưng rồi một ngày nọ, trong khi theo dõi cô tôi thấy thằng bé ảnh hưởng đến cô tới mức nào. Cô cảm thấy tội lỗi đến thế nào khi ở bên cạnh nó. Sự hiện diện của nó đã cắt cụt đôi cánh thiên thần của cô như thế nào. Tôi có nên làm nhẹ bớt gánh nặng của cô bằng cách giết luôn cả nó không? Ngoài ra, chẳng phải nó cũng là một trong những nạn nhân của cô đấy thôi? Vậy nên tôi đã để cho nó sống. Nhưng cha nuôi của tôi thì không. Và cô cũng vậy Merete. Cô cũng vậy.
Nó được đưa tới trại giáo dưỡng sau khi giết hụt bố nuôi lần đầu tiên. Gia đình không bao giờ tiết lộ cho nhà chức trách về điều nó đã làm, và giấu nhẹm chuyện vết thương sâu trên trán của ông ta là do một lưỡi xẻng gây nên. Họ chỉ nói là đầu óc nó có vấn đề, và họ không thể chịu trách nhiệm về nó được nữa. Chỉ có như vậy họ mới có thể tiếp nhận một đứa trẻ khác và ăn tiền của nhà nước.
Nhưng con thú trong Lasse đã bị đánh thức. Không một ai có thể kiểm soát nó hoặc cuộc đời nó một lần nữa.
Sau biến cố đó năm năm, hai tháng và mười ba ngày, bảo hiểm cuối cùng cũng bồi thường, đồng thời bà mẹ đã cảm thấy đủ khỏe để cho phép Lasse, giờ đây đã là một thanh niên, quay trở về nhà sống với mẹ và người em trai khuyết tật. Đứa trẻ song sinh bị bỏng nặng đã không qua khỏi, trong khi đứa còn lại sống sót dù bị dây rốn quấn cổ.
Em trai của Lasse được giao cho một gia đình tiếp nhận khi mẹ chúng ở trong bệnh viện và trung tâm phục hồi chức năng, nhưng bà đem nó về nhà khi nó lên ba tuổi. Khuôn mặt và ngực của nó còn dấu sẹo do bỏng lửa, còn chức năng vận động thì rất kém do di chứng của việc thiếu oxy lên não. Tuy vậy, thằng bé là nguồn an ủi duy nhất của người mẹ trong những năm tháng hồi phục sức khỏe để đón Lasse về nhà. Gia đình họ được bồi thường một triệu rưỡi krone cho cái chết của người cha và cơ nghiệp không có người tiếp nối của ông; cho cô em gái và cậu em trai song sinh; cho sự mất khả năng đi lại của người mẹ và cùng với đó là sinh kế của cả gia đình. Một triệu rưỡi krone bèo bọt. Khi Merete không còn là trung tâm chú ý hàng ngày của họ, Lasse sẽ hướng sự báo thù của mình vào các nhân viên bảo hiểm và đám luật sư đã làm gia đình của mình không được nhận khoản đền bù tương xứng. Đó là điều mà Lasse đã hứa với mẹ.
Merete phải trả một cái giá rất đắt.
Thời gian đã sắp hết, cô biết điều đó. Cảm giác lo lắng và nhẹ nhõm đồng thời lớn dần trong cô. Năm năm bị giam cầm đang gặm nhấm cô dần dần, nhưng rồi nó cũng phải đi đến một kết thúc. Đương nhiên là như thế.
Vào thời điểm chuyển giao từ năm 2006 sang 2007, áp suất trong phòng được tăng lên sáu atmosphere, và chỉ còn một bóng đèn tuýp là còn sáng đều, tất cả những cái còn lại chớp tắt liên tục. Lasse vui vẻ xuất hiện cùng với mẹ và em trai ở phía bên kia tấm kính tráng gương để chúc Merete một năm mới hạnh phúc, không quên nói thêm rằng đây sẽ là lần đón năm mới cuối cùng của cô.
- Chúng ta đều biết ngày cô phải chết, đúng không Merete? - Lasse nói. - Hợp lý quá còn gì. Nếu cô cộng khoảng thời gian mà tôi buộc phải xa gia đình vào cái ngày cô bị bắt cóc như một con thú, cô sẽ biết mình chết vào lúc nào. Cô phải chịu đựng sự cô độc trong khoảng thời gian dài đúng bằng quãng đời thống khổ của tôi, không hơn. Tính đi, Merete. Khi thời khắc đó tới, chúng tôi sẽ mở chốt gió. Nó sẽ rất đau đớn, nhưng có lẽ không kéo dài. Ni-tơ đã và đang tích tụ trong mô mỡ của cô. Dĩ nhiên là cô rất gầy, nhưng cô nên nhớ là trong cơ thể cô đang có hàng đống túi khí. Khi xương của cô giãn nở và các mảnh của nó bắt đầu bung ra trong mô, khi áp suất làm vỡ tung các vết trám có chì trong răng của cô, khi cô cảm thấy cơn đau
lan nhanh trong khớp vai và khớp hông, cô sẽ biết thời khắc của mình đã đến. Hãy tính đi. Năm năm hai tháng mười ba ngày kể từ ngày 2 tháng Ba năm 2002. Cô sẽ có được ngày tháng khắc trên tấm bia mộ của mình. Cô có thể hi vọng rằng những cục máu trong phổi và não sẽ làm cô tê liệt, phổi cô sẽ nổ tung và làm cô bất tỉnh, hoặc giết chết cô nhanh chóng. Nhưng đừng quá trông chờ chuyện đó. Tôi không muốn để cô chết quá nhanh.
Vậy là cô sẽ chết vào ngày 15 tháng Năm năm 2007. Chín mươi mốt ngày kể từ hôm nay, 13 tháng Hai - đúng bốn mươi tư ngày kể từ khi năm mới bắt đầu. Từ đêm giao thừa, không ngày nào trôi qua mà cô không ý thức rõ ràng mình sẽ chấm dứt mọi chuyện trước khi tới ngày đó. Nhưng trong khi chờ đợi, cô quyết tâm cầm cự, phớt lờ mọi suy nghĩ u ám và nâng niu những ký ức tốt đẹp nhất của mình.
Đây là cách cô chuẩn bị về mặt tâm lý để giã biệt cõi đời. Cô thường giơ chiếc kìm lên để xem đôi hàm sắc của nó, cô nghĩ đến việc bẻ đôi phần dài hơn của cái gọng nhựa rút từ trong áo, để mài sắc nó trên nền bê tông. Sẽ là một trong hai thứ công cụ này. Cô sẽ nằm sát vào chân tường, ngay bên dưới hai ô cửa sổ tráng gương, và cắt động mạch cố tay. ơn trời, chúng cũng dễ thấy vì cánh tay cô chỉ còn da bọc xương.
Với tâm thế như vậy, cô đã tiếp tục sống đến ngày hôm nay. Sau khi xô thức ăn được đưa vào, một lần nữa cô nghe thấy giọng nói của mẹ con nhà Lasse ở bên ngoài. Cả hai đều tỏ ra bực tức và đang tranh cãi về chuyện gì đó.
Vậy là hai người đó không phải lúc nào cũng hòa thuận, cô nghĩ bụng. Chuyện này làm cô phấn chấn.
- Gì thế Lasse? Không dạy dỗ mẹ được à? - Cô la lớn, thừa biết câu nói hỗn hào của mình sẽ kéo theo sự trả đũa. Cô bắt đầu nắm được cách phản ứng của mụ phù thủy ngoài đó.
Nhưng hóa ra cô hiểu mụ chưa đủ. Cô cứ tưởng sự hằn học của mụ đồng nghĩa với một vài ngày đói ăn.
Cô không biết rằng nó sẽ tước mất của cô cái quyền được tự định đoạt số phận cho mình.
- Coi chừng nó đó, Lasse. - Mụ già nói lớn. - Nó sẽ làm cho mẹ con mình mâu thuẫn. Và nó sẽ lừa con, tin mẹ đi. Tốt hơn con nên cảnh giác với nó. Nó có một cái kìm ở trong đó, và có thể dễ dàng tự sát nếu cần. Con có muốn nó cười vào mũi mình không? Có muốn không, hả Lasse?
Sự im lặng nặng nề kéo dài trong hai giây.
- Cô có nghe thấy mẹ tôi nói không, Merete? - Giọng nói phát ra từ trong loa của Lasse nghe như bị nghẹt mũi.
Cô mà trả lời thì được ích lợi gì?
- Từ giờ trở đi, cô sẽ phải lùi ra xa cửa sổ. Tôi muốn có thể quan sát cô bất cứ lúc nào. Hiểu chưa? Đem cái xô vệ sinh ra chỗ cuối phòng. Ngay bây giờ! Nếu cô tìm cách tuyệt thực hoặc tự làm mình bị thương, tôi thề là sẽ làm giảm áp suất trong phòng trước khi cô kịp phản ứng. Do vậy nếu cô tự đâm mình, máu sẽ phọt ra như vòi rồng. Cô sẽ cảm thấy tất cả mọi thứ nổ tung trong người mình trước khi bất tỉnh, tôi cam đoan với cô như vậy. Từ giờ trở đi, tôi sẽ gắn camera để có thể quan sát cô cả ngày lẫn đêm. Chúng tôi sẽ rọi đèn qua cửa sổ với công suất lớn nhất. Ngoài ra, tôi cũng có thể thay đổi áp suất nhờ điều khiển từ xa. Vậy nên cô có thể chọn máy chém luôn bây giờ, hoặc chờ thêm ít lâu. Nhưng ai mà biết được, Merete? Biết đâu tất cả bọn tôi đều chết ngay ngày mai? Bọn tôi có thể chết vì ngộ độc món cá hồi ngon mắt trong bữa tối hôm nay. Ai mà biết được? Thế nên cứ cầm cự đi, Merete. Biết đâu một ngày kia, một chàng bạch mã hoàng tử sẽ đến tìm cô? Còn sống là còn hi vọng, tôi nói thế có đúng không nhỉ? Cứ chờ đi, Merete. Nhưng nhớ tuân thủ luật lệ.
Cô ngước lên nhìn hai ô cửa sổ, nhưng chỉ lờ mờ trông thấy dáng người của Lasse. Một tử thần xám ngoét, đúng vậy. Hắn lảng vảng ngoài kia, nuôi dưỡng một tâm hồn bệnh hoạn, tàn ác mà cô hi vọng sẽ hành hạ hắn ta suốt đời.
- Anh đã giết bố nuôi của anh như thế nào? Cũng theo cách thức quỷ quyệt như thế này à? - Cô hét lên, chờ đợi tiếng cười của hắn ta, nhưng cô không ngờ có hai giọng cười nữa cùng phụ họa. Vậy là cả ba đều đang ở ngoài đó.
- Tôi đã chờ mười năm, Merete. Thế rồi tôi quay lại với hai mươi ký cơ bắp nhiều hơn và một sự khinh bỉ ghê gớm dành cho ông ta, thứ mà chỉ riêng nó cũng đã đủ giết chết ông ta rồi.
- Nhưng điều đó cũng đâu giúp anh có được sự tôn trọng của ông ta? - Cô cười nhạo Lasse. Bất cứ điều gì có thể giội gáo nước lạnh vào vẻ đắc thắng của hắn cũng đáng để cô nói ra.
- Tôi đã đánh ông ta đến chết. Trận đòn đó đã dạy cho ông ta thế nào là tôn trọng người khác, cô không nghĩ vậy sao? Một phương pháp không được khéo cho lắm, nhưng có sao đâu? Tôi cứ thong thả mà giần ông ta ra bã. Tôi muốn ông ta nếm trải mùi vị của những gì ông ta đã bắt tôi hứng chịu - chỉ có điều đó mới làm tôi thỏa mãn.
Merete cảm thấy buồn nôn. Con người này hoàn toàn điên rồ.
- Anh cũng giống như ông ta, đồ thú vật bệnh hoạn. - Cô khẽ nói. - Thật tiếc là anh không bị tóm cổ ngay lúc đó.
- Tóm cổ? Cô vừa nhắc tới hai chữ “tóm cổ” đó hả? - Lasse lại bật cười. - Làm sao chuyện đó xảy ra được? Lúc đó là mùa thu hoạch, cái máy gặt cũ kỹ dơ dáy của ông ta đã sẵn sàng ngay trên cánh đồng. Không khó để cho nó vừa chạy vừa xử lý ông ta. Bố nuôi của tôi luôn có rất nhiều ý tưởng lạ lùng, chẳng hạn như đi làm đồng vào ban đêm. Thế nên chẳng ai ngạc nhiên khi ông ta chết theo cách đó. Và cũng không ai tiếc nuối gì đâu, tôi phải nói với cô như thế.
- Xem ra anh cũng thiên tài đấy, Lasse. Anh còn giết những ai nữa? Trong đầu anh chỉ nghĩ tới chuyện giết người thôi sao?
Cô không nghĩ Lasse sẽ dừng lại ở đó, nhưng cô vẫn bị sốc khi hắn cho cô biết mình đã lợi dụng vị trí của Daniel Hale để tiếp cận cô trước khi thủ tiêu anh ta như thế nào. Daniel không có thù oán gì với Lasse, hắn chỉ giết anh ta để không bị lộ danh tính. Người đã giúp sức cho hắn, Dennis Knudsen, cũng chịu chung số phận. Cậu ta cũng phải chết. Không có nhân chứng nào. Lasse đúng là một sát thủ lạnh lùng.
Trời ơi, Merete tự nhủ. Hắn ta còn giết bao nhiêu người không gớm tay như vậy nữa?
- Sao anh không giết tôi đi, đồ khốn? - Cô hét vào cửa sổ. - Anh đã có cơ hội mà. Chính anh nói rằng anh đã theo dõi tôi và Uffe. Sao anh không đâm chết tôi luôn đi, khi tôi ở ngoài vườn? Tôi dám chắc anh có ở đó, đúng không?
Lasse im lặng một lúc. Khi trả lời, hắn ta nói rành rọt từng chữ, để cô có thể hiểu trọn vẹn sự cay độc của hắn.
- Trước hết, như thế thì quá dễ. Tôi muốn chúng tôi chứng kiến cô khổ sở trong một khoảng thời gian giống như chúng tôi. Ngoài ra, Merete thân mến ạ, tôi muốn tiếp cận cô. Tôi muốn thấy cô yếu đuối. Tôi muốn làm đảo lộn cuộc sống của cô. Cô phải yêu anh chàng Daniel Hale để rồi học cách sợ anh ta. Tôi muốn chuyến đi chơi cuối cùng với Uffe của cô bị phá hỏng vì cô biết một tình huống chưa thể giải quyết đang chờ cô ở nhà. Chuyện đó làm tôi vô cùng hài lòng, cô nên biết như vậy.
- Anh đúng là bệnh hoạn!
- Bệnh hoạn? Tôi á? Tôi có thể khẳng định với cô rằng tâm trạng của tôi lúc này còn kém xa so với cái ngày mà tôi phát hiện ra mẹ tôi đã xin xỏ sự hỗ trợ của Quỹ Lynggaard để có thể quay về nhà khi bà xuất viện. Lá đơn của bà đã bị từ chối thẳng thừng vì quỹ đó chỉ dành cho các hậu duệ trực tiếp của Lotte và Alexander Lynggaard mà thôi. Mẹ tôi chỉ xin cái quỹ khốn khiếp giàu sụ của cô đúng một trăm ngàn krone, nhưng bọn họ đã từ chối, dù biết mẹ tôi là ai, và chuyện gì đã xảy ra cho bà. Mẹ tôi đã phải trải qua vài năm nữa trong viện. Giờ cô đã hiểu tại sao bà căm ghét cô đến thế, đúng không? - Lasse bắt đầu khóc. - Một trăm ngàn krone khốn khiếp. Nó chẳng là gì đối với cô và thằng em trai của cô. Chẳng là gì hết!
Merete có thể nói rằng cô không hề biết chuyện này, nhưng có quan trọng gì đâu. Cô đã trả món nợ của mình. Từ lâu.
Ngay tối hôm đó, hai anh em Lasse lắp đặt các camera và đèn chiếu sáng. Hai ngọn đèn rọi sáng rực biến đêm thành ngày và phơi trần sự dơ dáy kinh khủng của phòng giam. Một lần nữa, cô có thể nhìn rõ toàn bộ các chi tiết bẩn thỉu nhớp nhúa của nó. Điều đó khủng khiếp đến nỗi cô quyết định nhắm mắt suốt một ngày trời. Chốn hành quyết đã bị phơi trần, nhưng người tử tù sẽ không thèm nhìn tới nó.
Sau đó, chất nổ được gắn lên hai ô cửa sổ để có thể phá tung lớp kính trong trường hợp khẩn cấp. Cuối cùng, ngay ở bên ngoài phòng, anh em Lasse để hai bình oxy và hydro cùng với “các chất lỏng dễ cháy”, theo lời của bọn chúng.
Lasse nói với cô là mọi thứ đã sẵn sàng. Sau khi cơ thể cô nổ tung, chúng sẽ nghiền vụn tất cả và cho nổ toàn bộ nơi này. Tiếng nổ có thể vang xa nhiều dặm. Lần này thì hãng bảo hiểm sẽ phải bồi thường. Những tai nạn không lường trước kiểu này phải được tính toán một cách tỉ mỉ, và mọi bằng chứng phải bị xóa sạch.
Tin tôi đi, sẽ không có chuyện đó đâu, Merete tự nhủ và lên kế hoạch trả đũa.
Sau đó hai ngày, cô ngồi xuống, quay lưng về phía cửa sổ và bắt đầu dùng kìm đục khoét lớp bê tông. Cô cần vài ngày để hoàn tất công việc và cũng chào từ biệt chiếc kìm luôn. Giờ thì cô sẽ phải dùng cái que xỉa răng để chọc vào động mạch cổ tay, nhưng chẳng sao cả. Cô chỉ còn phải làm mỗi việc đó, như thế là giỏi rồi.
Trò đục khoét bê tông làm cô tốn gần một tuần, nhưng dấu vết của nó đủ sâu để có thể chịu đựng gần như mọi sự tàn phá. Cô dùng bụi và chất bẩn ở các góc phòng để che phủ chúng. Xong chữ này lại đến chữ khác. Khi các chuyên gia cháy nổ của hãng bảo hiểm tới hiện trường để tìm hiểu xem nguyên nhân nào đã gây ra vụ nổ; cô tin chắc ít nhất một vài chữ sẽ lộ ra, và họ có thể phanh phui phần còn lại của câu chuyện.
Lasse, người chủ của tòa nhà này, đã sát hại bố nuôi của mình, Daniel Hale và một trong những người bạn của hắn, trước khi giết chết tôi.
Hãy chăm sóc em trai tôi, Uffe, và bảo cậu ấy rằng tôi không ngày nào không nghĩ đến cậu ấy trong hơn năm năm trời.
Merete Lynggaard, 13 tháng Hai năm 2007, bị bắt cóc và giam cầm trong nhà ngục khủng khiếp này từ ngày 3 tháng Ba năm 2002.
người thực của hắn ta. Nó làm cô hoàn toàn trống rỗng. Thứ duy nhất còn lại trong cô là gánh nặng tội lỗi đè nặng trên vai suốt quãng đời của tuổi trưởng thành.
Thực sự thì thứ cô nhận ra không chỉ là đôi mắt của hắn ta, mà chính là nỗi đau cô nhìn thấy trong đó. Nỗi đau, sự tuyệt vọng và thù hận mà chỉ trong một tích tắc đã xâm chiếm toàn bộ cuộc đời của người đàn ông này. Hay đúng hơn là của cậu bé này. Giờ thì cô đã biết điều đó.
Bởi lẽ Lasse chỉ mới mười bốn tuổi vào cái ngày mùa đông lạnh giá đó, khi cậu nhìn qua cửa kính chiếc xe hơi của bố mẹ và thấy trong chiếc xe kia một cô bé, yêu đời và vô lo, đang ra sức trêu chọc cậu em trai trên băng ghế sau, đến mức làm bố cô phân tâm. Trong vài phần ngàn của giây, ông bố đã đánh mất sự tập trung cần thiết để phán đoán tình thế và điều khiển vô lăng. Sự tập trung đó nếu được duy trì thì lẽ ra đã cứu mạng năm con người và tránh cho ba người khác khỏi cảnh tàn phế. Chỉ có Merete và cậu bé Lasse là còn lành lặn sau vụ tai nạn. Và cũng chính vì thế mà giờ đây, mọi ân oán phải được giải quyết giữa hai người.
Cô hiểu điều đó. Và cô đành phó thác cho số phận.
Trong những tháng tiếp theo, Daniel mà cô từng để ý và cũng là Lasse mà cô căm ghét xuất hiện mỗi hai ngày một lần để nhìn ngắm cô qua ô cửa sổ. Có những lúc hắn ta chỉ đứng đó, quan sát cô như thể cô là một con cầy hương bị nhốt trong chuồng, sắp sửa phải chiến đấu đến chết với lũ rắn hổ mang, nhưng cũng có lúc hắn ta mở miệng nói chuyện với cô. Tuy vậy, hiếm khi hắn đặt câu hỏi. Hắn ta không cần phải làm thế, vì đã biết những câu trả lời của cô sẽ như thế nào.
- Khi cô nhìn vào mắt tôi từ trong xe hơi, khi bố cô vượt mặt chúng tôi, tôi đã nghĩ cô là người con gái xinh đẹp nhất mình từng thấy trong đời. - Một ngày nọ hắn ta nói như vậy. - Nhưng ngay sau đó, khi cô nhăn mặt với tôi và không buồn để ý tới sự om sòm mà cô gây ra trong xe, tôi biết ngay là mình ghét cô. Đó chính là khoảnh khắc ngay trước khi chiếc xe của chúng tôi quay tròn, và em gái tôi bị gãy cổ do va đập vào vai tôi. Tôi đã nghe thấy tiếng rắc của cú gãy, cô có hiểu không?
Hắn ta nhìn cô chăm chú, cố làm cho cô quay đi, nhưng cô không nhượng bộ. Cô cảm thấy nhục nhã, nhưng chỉ có vậy thôi. Sự căm thù đến từ cả hai phía.
Sau đó hắn ta kể lại khoảnh khắc đã thay đổi mọi thứ từ góc nhìn của mình. Hắn kể về người mẹ đã cố gắng sinh hạ cặp song sinh trong chiếc xe bẹp rúm, về người bố mà hắn vô cùng ngưỡng mộ và yêu quý đã nhìn hắn với đôi mắt thương yêu như thế nào khi trút hơi thở cuối cùng qua cái miệng hé mở. Hắn ta kể về ngọn lửa đã liếm cái chân bị kẹt dưới ghế của mẹ mình, về cô em gái lí lắc dễ thương gục chết ngay bên cạnh, về một trong hai đứa bé song sinh nằm đó trong một tư thế lạ lùng với sợi dây rốn quấn cổ và về đứa bé còn lại bị kẹt ở kính chắn gió, kêu la thảm thiết trong lúc ngọn lửa tiến đến gần.
Câu chuyện của hắn ta thật khủng khiếp. Cô vẫn còn nhớ rất rõ những tiếng la hét tuyệt vọng của họ.
- Mẹ tôi không thể đi lại được sau vụ tai nạn. Em trai của tôi không bao giờ được tới trường, nó không thể học hành bình thường như những đứa trẻ khác. Cuộc đời của chúng tôi đã bị tước đoạt vì hành động của cô khi đó. Làm sao cô có thể hiểu được cảm giác của người có cha, em gái và hai đứa em trai sắp ra đời, rồi thình lình bị lấy đi tất cả? Mẹ tôi là một người dễ bị tổn thương, nhưng thỉnh thoảng cũng còn cười vui vẻ. Cho đến cái ngày cô bước vào cuộc đời của chúng tôi, và bà mất hết mọi thứ. Mọi thứ!
Lúc này người mẹ tiến lại gần, buồn bực thấy rõ vì lời kể của con trai. Hình như bà ta khóc. Merete không chắc lắm.
- Cô làm sao biết được tôi đã cảm thấy như thế nào trong mấy tháng đầu sau vụ tai nạn, khi phải một mình sống với gia đình tiếp nhận đánh đập tôi tàn nhẫn? Một đứa trước đó chỉ biết đến tình yêu và sự an toàn như tôi? Không có một giây phút nào tôi không muốn đánh lại cái kẻ khốn nạn cứ nhất quyết bắt tôi gọi ông ta là bố. Và trong toàn bộ quãng thời gian đó, tôi luôn thấy cô trước mặt mình. Cô, với đôi mắt vô tư dễ thương. Cô, người đã đập tan mọi thứ tôi từng yêu thương. - Hắn ta ngừng lâu đến nỗi những lời nói tiếp theo vang lên rõ ràng đến phát sợ. - Merete, tôi đã hứa với lòng mình là sẽ trả thù cô và những kẻ đã làm chúng tôi thành ra như thế, bằng mọi giá. Cô biết không? Hiện giờ tôi cảm thấy hài lòng. Sự trả thù của tôi đã giáng xuống đầu đám rác rưởi các cô, những kẻ đã lấy đi cuộc đời của chúng tôi. Cô nên biết rằng tôi từng cân nhắc chuyện kết liễu thằng em của cô. Nhưng rồi một ngày nọ, trong khi theo dõi cô tôi thấy thằng bé ảnh hưởng đến cô tới mức nào. Cô cảm thấy tội lỗi đến thế nào khi ở bên cạnh nó. Sự hiện diện của nó đã cắt cụt đôi cánh thiên thần của cô như thế nào. Tôi có nên làm nhẹ bớt gánh nặng của cô bằng cách giết luôn cả nó không? Ngoài ra, chẳng phải nó cũng là một trong những nạn nhân của cô đấy thôi? Vậy nên tôi đã để cho nó sống. Nhưng cha nuôi của tôi thì không. Và cô cũng vậy Merete. Cô cũng vậy.
Nó được đưa tới trại giáo dưỡng sau khi giết hụt bố nuôi lần đầu tiên. Gia đình không bao giờ tiết lộ cho nhà chức trách về điều nó đã làm, và giấu nhẹm chuyện vết thương sâu trên trán của ông ta là do một lưỡi xẻng gây nên. Họ chỉ nói là đầu óc nó có vấn đề, và họ không thể chịu trách nhiệm về nó được nữa. Chỉ có như vậy họ mới có thể tiếp nhận một đứa trẻ khác và ăn tiền của nhà nước.
Nhưng con thú trong Lasse đã bị đánh thức. Không một ai có thể kiểm soát nó hoặc cuộc đời nó một lần nữa.
Sau biến cố đó năm năm, hai tháng và mười ba ngày, bảo hiểm cuối cùng cũng bồi thường, đồng thời bà mẹ đã cảm thấy đủ khỏe để cho phép Lasse, giờ đây đã là một thanh niên, quay trở về nhà sống với mẹ và người em trai khuyết tật. Đứa trẻ song sinh bị bỏng nặng đã không qua khỏi, trong khi đứa còn lại sống sót dù bị dây rốn quấn cổ.
Em trai của Lasse được giao cho một gia đình tiếp nhận khi mẹ chúng ở trong bệnh viện và trung tâm phục hồi chức năng, nhưng bà đem nó về nhà khi nó lên ba tuổi. Khuôn mặt và ngực của nó còn dấu sẹo do bỏng lửa, còn chức năng vận động thì rất kém do di chứng của việc thiếu oxy lên não. Tuy vậy, thằng bé là nguồn an ủi duy nhất của người mẹ trong những năm tháng hồi phục sức khỏe để đón Lasse về nhà. Gia đình họ được bồi thường một triệu rưỡi krone cho cái chết của người cha và cơ nghiệp không có người tiếp nối của ông; cho cô em gái và cậu em trai song sinh; cho sự mất khả năng đi lại của người mẹ và cùng với đó là sinh kế của cả gia đình. Một triệu rưỡi krone bèo bọt. Khi Merete không còn là trung tâm chú ý hàng ngày của họ, Lasse sẽ hướng sự báo thù của mình vào các nhân viên bảo hiểm và đám luật sư đã làm gia đình của mình không được nhận khoản đền bù tương xứng. Đó là điều mà Lasse đã hứa với mẹ.
Merete phải trả một cái giá rất đắt.
Thời gian đã sắp hết, cô biết điều đó. Cảm giác lo lắng và nhẹ nhõm đồng thời lớn dần trong cô. Năm năm bị giam cầm đang gặm nhấm cô dần dần, nhưng rồi nó cũng phải đi đến một kết thúc. Đương nhiên là như thế.
Vào thời điểm chuyển giao từ năm 2006 sang 2007, áp suất trong phòng được tăng lên sáu atmosphere, và chỉ còn một bóng đèn tuýp là còn sáng đều, tất cả những cái còn lại chớp tắt liên tục. Lasse vui vẻ xuất hiện cùng với mẹ và em trai ở phía bên kia tấm kính tráng gương để chúc Merete một năm mới hạnh phúc, không quên nói thêm rằng đây sẽ là lần đón năm mới cuối cùng của cô.
- Chúng ta đều biết ngày cô phải chết, đúng không Merete? - Lasse nói. - Hợp lý quá còn gì. Nếu cô cộng khoảng thời gian mà tôi buộc phải xa gia đình vào cái ngày cô bị bắt cóc như một con thú, cô sẽ biết mình chết vào lúc nào. Cô phải chịu đựng sự cô độc trong khoảng thời gian dài đúng bằng quãng đời thống khổ của tôi, không hơn. Tính đi, Merete. Khi thời khắc đó tới, chúng tôi sẽ mở chốt gió. Nó sẽ rất đau đớn, nhưng có lẽ không kéo dài. Ni-tơ đã và đang tích tụ trong mô mỡ của cô. Dĩ nhiên là cô rất gầy, nhưng cô nên nhớ là trong cơ thể cô đang có hàng đống túi khí. Khi xương của cô giãn nở và các mảnh của nó bắt đầu bung ra trong mô, khi áp suất làm vỡ tung các vết trám có chì trong răng của cô, khi cô cảm thấy cơn đau
lan nhanh trong khớp vai và khớp hông, cô sẽ biết thời khắc của mình đã đến. Hãy tính đi. Năm năm hai tháng mười ba ngày kể từ ngày 2 tháng Ba năm 2002. Cô sẽ có được ngày tháng khắc trên tấm bia mộ của mình. Cô có thể hi vọng rằng những cục máu trong phổi và não sẽ làm cô tê liệt, phổi cô sẽ nổ tung và làm cô bất tỉnh, hoặc giết chết cô nhanh chóng. Nhưng đừng quá trông chờ chuyện đó. Tôi không muốn để cô chết quá nhanh.
Vậy là cô sẽ chết vào ngày 15 tháng Năm năm 2007. Chín mươi mốt ngày kể từ hôm nay, 13 tháng Hai - đúng bốn mươi tư ngày kể từ khi năm mới bắt đầu. Từ đêm giao thừa, không ngày nào trôi qua mà cô không ý thức rõ ràng mình sẽ chấm dứt mọi chuyện trước khi tới ngày đó. Nhưng trong khi chờ đợi, cô quyết tâm cầm cự, phớt lờ mọi suy nghĩ u ám và nâng niu những ký ức tốt đẹp nhất của mình.
Đây là cách cô chuẩn bị về mặt tâm lý để giã biệt cõi đời. Cô thường giơ chiếc kìm lên để xem đôi hàm sắc của nó, cô nghĩ đến việc bẻ đôi phần dài hơn của cái gọng nhựa rút từ trong áo, để mài sắc nó trên nền bê tông. Sẽ là một trong hai thứ công cụ này. Cô sẽ nằm sát vào chân tường, ngay bên dưới hai ô cửa sổ tráng gương, và cắt động mạch cố tay. ơn trời, chúng cũng dễ thấy vì cánh tay cô chỉ còn da bọc xương.
Với tâm thế như vậy, cô đã tiếp tục sống đến ngày hôm nay. Sau khi xô thức ăn được đưa vào, một lần nữa cô nghe thấy giọng nói của mẹ con nhà Lasse ở bên ngoài. Cả hai đều tỏ ra bực tức và đang tranh cãi về chuyện gì đó.
Vậy là hai người đó không phải lúc nào cũng hòa thuận, cô nghĩ bụng. Chuyện này làm cô phấn chấn.
- Gì thế Lasse? Không dạy dỗ mẹ được à? - Cô la lớn, thừa biết câu nói hỗn hào của mình sẽ kéo theo sự trả đũa. Cô bắt đầu nắm được cách phản ứng của mụ phù thủy ngoài đó.
Nhưng hóa ra cô hiểu mụ chưa đủ. Cô cứ tưởng sự hằn học của mụ đồng nghĩa với một vài ngày đói ăn.
Cô không biết rằng nó sẽ tước mất của cô cái quyền được tự định đoạt số phận cho mình.
- Coi chừng nó đó, Lasse. - Mụ già nói lớn. - Nó sẽ làm cho mẹ con mình mâu thuẫn. Và nó sẽ lừa con, tin mẹ đi. Tốt hơn con nên cảnh giác với nó. Nó có một cái kìm ở trong đó, và có thể dễ dàng tự sát nếu cần. Con có muốn nó cười vào mũi mình không? Có muốn không, hả Lasse?
Sự im lặng nặng nề kéo dài trong hai giây.
- Cô có nghe thấy mẹ tôi nói không, Merete? - Giọng nói phát ra từ trong loa của Lasse nghe như bị nghẹt mũi.
Cô mà trả lời thì được ích lợi gì?
- Từ giờ trở đi, cô sẽ phải lùi ra xa cửa sổ. Tôi muốn có thể quan sát cô bất cứ lúc nào. Hiểu chưa? Đem cái xô vệ sinh ra chỗ cuối phòng. Ngay bây giờ! Nếu cô tìm cách tuyệt thực hoặc tự làm mình bị thương, tôi thề là sẽ làm giảm áp suất trong phòng trước khi cô kịp phản ứng. Do vậy nếu cô tự đâm mình, máu sẽ phọt ra như vòi rồng. Cô sẽ cảm thấy tất cả mọi thứ nổ tung trong người mình trước khi bất tỉnh, tôi cam đoan với cô như vậy. Từ giờ trở đi, tôi sẽ gắn camera để có thể quan sát cô cả ngày lẫn đêm. Chúng tôi sẽ rọi đèn qua cửa sổ với công suất lớn nhất. Ngoài ra, tôi cũng có thể thay đổi áp suất nhờ điều khiển từ xa. Vậy nên cô có thể chọn máy chém luôn bây giờ, hoặc chờ thêm ít lâu. Nhưng ai mà biết được, Merete? Biết đâu tất cả bọn tôi đều chết ngay ngày mai? Bọn tôi có thể chết vì ngộ độc món cá hồi ngon mắt trong bữa tối hôm nay. Ai mà biết được? Thế nên cứ cầm cự đi, Merete. Biết đâu một ngày kia, một chàng bạch mã hoàng tử sẽ đến tìm cô? Còn sống là còn hi vọng, tôi nói thế có đúng không nhỉ? Cứ chờ đi, Merete. Nhưng nhớ tuân thủ luật lệ.
Cô ngước lên nhìn hai ô cửa sổ, nhưng chỉ lờ mờ trông thấy dáng người của Lasse. Một tử thần xám ngoét, đúng vậy. Hắn lảng vảng ngoài kia, nuôi dưỡng một tâm hồn bệnh hoạn, tàn ác mà cô hi vọng sẽ hành hạ hắn ta suốt đời.
- Anh đã giết bố nuôi của anh như thế nào? Cũng theo cách thức quỷ quyệt như thế này à? - Cô hét lên, chờ đợi tiếng cười của hắn ta, nhưng cô không ngờ có hai giọng cười nữa cùng phụ họa. Vậy là cả ba đều đang ở ngoài đó.
- Tôi đã chờ mười năm, Merete. Thế rồi tôi quay lại với hai mươi ký cơ bắp nhiều hơn và một sự khinh bỉ ghê gớm dành cho ông ta, thứ mà chỉ riêng nó cũng đã đủ giết chết ông ta rồi.
- Nhưng điều đó cũng đâu giúp anh có được sự tôn trọng của ông ta? - Cô cười nhạo Lasse. Bất cứ điều gì có thể giội gáo nước lạnh vào vẻ đắc thắng của hắn cũng đáng để cô nói ra.
- Tôi đã đánh ông ta đến chết. Trận đòn đó đã dạy cho ông ta thế nào là tôn trọng người khác, cô không nghĩ vậy sao? Một phương pháp không được khéo cho lắm, nhưng có sao đâu? Tôi cứ thong thả mà giần ông ta ra bã. Tôi muốn ông ta nếm trải mùi vị của những gì ông ta đã bắt tôi hứng chịu - chỉ có điều đó mới làm tôi thỏa mãn.
Merete cảm thấy buồn nôn. Con người này hoàn toàn điên rồ.
- Anh cũng giống như ông ta, đồ thú vật bệnh hoạn. - Cô khẽ nói. - Thật tiếc là anh không bị tóm cổ ngay lúc đó.
- Tóm cổ? Cô vừa nhắc tới hai chữ “tóm cổ” đó hả? - Lasse lại bật cười. - Làm sao chuyện đó xảy ra được? Lúc đó là mùa thu hoạch, cái máy gặt cũ kỹ dơ dáy của ông ta đã sẵn sàng ngay trên cánh đồng. Không khó để cho nó vừa chạy vừa xử lý ông ta. Bố nuôi của tôi luôn có rất nhiều ý tưởng lạ lùng, chẳng hạn như đi làm đồng vào ban đêm. Thế nên chẳng ai ngạc nhiên khi ông ta chết theo cách đó. Và cũng không ai tiếc nuối gì đâu, tôi phải nói với cô như thế.
- Xem ra anh cũng thiên tài đấy, Lasse. Anh còn giết những ai nữa? Trong đầu anh chỉ nghĩ tới chuyện giết người thôi sao?
Cô không nghĩ Lasse sẽ dừng lại ở đó, nhưng cô vẫn bị sốc khi hắn cho cô biết mình đã lợi dụng vị trí của Daniel Hale để tiếp cận cô trước khi thủ tiêu anh ta như thế nào. Daniel không có thù oán gì với Lasse, hắn chỉ giết anh ta để không bị lộ danh tính. Người đã giúp sức cho hắn, Dennis Knudsen, cũng chịu chung số phận. Cậu ta cũng phải chết. Không có nhân chứng nào. Lasse đúng là một sát thủ lạnh lùng.
Trời ơi, Merete tự nhủ. Hắn ta còn giết bao nhiêu người không gớm tay như vậy nữa?
- Sao anh không giết tôi đi, đồ khốn? - Cô hét vào cửa sổ. - Anh đã có cơ hội mà. Chính anh nói rằng anh đã theo dõi tôi và Uffe. Sao anh không đâm chết tôi luôn đi, khi tôi ở ngoài vườn? Tôi dám chắc anh có ở đó, đúng không?
Lasse im lặng một lúc. Khi trả lời, hắn ta nói rành rọt từng chữ, để cô có thể hiểu trọn vẹn sự cay độc của hắn.
- Trước hết, như thế thì quá dễ. Tôi muốn chúng tôi chứng kiến cô khổ sở trong một khoảng thời gian giống như chúng tôi. Ngoài ra, Merete thân mến ạ, tôi muốn tiếp cận cô. Tôi muốn thấy cô yếu đuối. Tôi muốn làm đảo lộn cuộc sống của cô. Cô phải yêu anh chàng Daniel Hale để rồi học cách sợ anh ta. Tôi muốn chuyến đi chơi cuối cùng với Uffe của cô bị phá hỏng vì cô biết một tình huống chưa thể giải quyết đang chờ cô ở nhà. Chuyện đó làm tôi vô cùng hài lòng, cô nên biết như vậy.
- Anh đúng là bệnh hoạn!
- Bệnh hoạn? Tôi á? Tôi có thể khẳng định với cô rằng tâm trạng của tôi lúc này còn kém xa so với cái ngày mà tôi phát hiện ra mẹ tôi đã xin xỏ sự hỗ trợ của Quỹ Lynggaard để có thể quay về nhà khi bà xuất viện. Lá đơn của bà đã bị từ chối thẳng thừng vì quỹ đó chỉ dành cho các hậu duệ trực tiếp của Lotte và Alexander Lynggaard mà thôi. Mẹ tôi chỉ xin cái quỹ khốn khiếp giàu sụ của cô đúng một trăm ngàn krone, nhưng bọn họ đã từ chối, dù biết mẹ tôi là ai, và chuyện gì đã xảy ra cho bà. Mẹ tôi đã phải trải qua vài năm nữa trong viện. Giờ cô đã hiểu tại sao bà căm ghét cô đến thế, đúng không? - Lasse bắt đầu khóc. - Một trăm ngàn krone khốn khiếp. Nó chẳng là gì đối với cô và thằng em trai của cô. Chẳng là gì hết!
Merete có thể nói rằng cô không hề biết chuyện này, nhưng có quan trọng gì đâu. Cô đã trả món nợ của mình. Từ lâu.
Ngay tối hôm đó, hai anh em Lasse lắp đặt các camera và đèn chiếu sáng. Hai ngọn đèn rọi sáng rực biến đêm thành ngày và phơi trần sự dơ dáy kinh khủng của phòng giam. Một lần nữa, cô có thể nhìn rõ toàn bộ các chi tiết bẩn thỉu nhớp nhúa của nó. Điều đó khủng khiếp đến nỗi cô quyết định nhắm mắt suốt một ngày trời. Chốn hành quyết đã bị phơi trần, nhưng người tử tù sẽ không thèm nhìn tới nó.
Sau đó, chất nổ được gắn lên hai ô cửa sổ để có thể phá tung lớp kính trong trường hợp khẩn cấp. Cuối cùng, ngay ở bên ngoài phòng, anh em Lasse để hai bình oxy và hydro cùng với “các chất lỏng dễ cháy”, theo lời của bọn chúng.
Lasse nói với cô là mọi thứ đã sẵn sàng. Sau khi cơ thể cô nổ tung, chúng sẽ nghiền vụn tất cả và cho nổ toàn bộ nơi này. Tiếng nổ có thể vang xa nhiều dặm. Lần này thì hãng bảo hiểm sẽ phải bồi thường. Những tai nạn không lường trước kiểu này phải được tính toán một cách tỉ mỉ, và mọi bằng chứng phải bị xóa sạch.
Tin tôi đi, sẽ không có chuyện đó đâu, Merete tự nhủ và lên kế hoạch trả đũa.
Sau đó hai ngày, cô ngồi xuống, quay lưng về phía cửa sổ và bắt đầu dùng kìm đục khoét lớp bê tông. Cô cần vài ngày để hoàn tất công việc và cũng chào từ biệt chiếc kìm luôn. Giờ thì cô sẽ phải dùng cái que xỉa răng để chọc vào động mạch cổ tay, nhưng chẳng sao cả. Cô chỉ còn phải làm mỗi việc đó, như thế là giỏi rồi.
Trò đục khoét bê tông làm cô tốn gần một tuần, nhưng dấu vết của nó đủ sâu để có thể chịu đựng gần như mọi sự tàn phá. Cô dùng bụi và chất bẩn ở các góc phòng để che phủ chúng. Xong chữ này lại đến chữ khác. Khi các chuyên gia cháy nổ của hãng bảo hiểm tới hiện trường để tìm hiểu xem nguyên nhân nào đã gây ra vụ nổ; cô tin chắc ít nhất một vài chữ sẽ lộ ra, và họ có thể phanh phui phần còn lại của câu chuyện.
Lasse, người chủ của tòa nhà này, đã sát hại bố nuôi của mình, Daniel Hale và một trong những người bạn của hắn, trước khi giết chết tôi.
Hãy chăm sóc em trai tôi, Uffe, và bảo cậu ấy rằng tôi không ngày nào không nghĩ đến cậu ấy trong hơn năm năm trời.
Merete Lynggaard, 13 tháng Hai năm 2007, bị bắt cóc và giam cầm trong nhà ngục khủng khiếp này từ ngày 3 tháng Ba năm 2002.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.