Cô Gái Trong Lồng

Chương 36:

Jussi Adler-Olsen

26/07/2021

Điều mà Assad phát hiện ra là một cái tên được nhắc tới trong báo cáo của cảnh sát về vụ tai nạn nghiêm trọng vào Giáng sinh năm 1986, vụ việc đã khiến cho bố mẹ của Merete Lynggaard qua đời.

Bản báo cáo cho biết có ba cá nhân bị thiệt mạng trong chiếc xe còn lại: một đứa trẻ mới sinh, một bé gái tám tuổi, và người cầm lái, Henrik Jensen. Ông này vốn là một kỹ sư và cũng là nhà sáng lập của một doanh nghiệp mang tên mình, Jensen Industries. Về điểm này thì bản báo cáo không ghi cụ thể, đúng như một loạt các dấu hỏi ở lề trang giấy cho thấy. Theo một ghi chú viết tay, doanh nghiệp này ăn nên làm ra nhờ sản xuất các thùng chứa kín khí bằng thép. Bên dưới ghi chú này là một dòng chữ được bỏ trong ngoặc kép, có lẽ là lời của một nhân chứng: “niềm tự hào của ngành công nghiệp Đan Mạch”.

Assad đã nhớ chính xác. Henrik Jensen là tên của người lái xe bị thiệt mạng trong chiếc xe kia. Và đúng là cái tên đó khiến người ta nghĩ tới Lars Henrik Jensen. Không ai có thể phủ nhận điều đó.

- Lấy mấy bài báo lá cải ra luôn đi, Assad. - Carl nói. - Biết đâu trong đó có tên tuổi của những nạn nhân còn sống. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu thằng bé trong chiếc xe kia tên là Lars Henrik, được đặt theo tên bố nó. Anh có thấy tên của nó ở chỗ nào không?

Chợt cảm thấy áy náy vì bắt Assad làm hết mọi việc, Carl chìa tay ra.

- Đưa tôi vài bài nào. Cùng với chỗ kia nữa. - Anh chỉ vào những bài báo được cắt ra từ nhật báo buổi sáng.

Những hình ảnh khủng khiếp từ vụ tai nạn được trưng ra một cách rõ ràng, cạnh những tấm ảnh chụp những người không liên quan, thèm khát được nổi tiếng. Ngọn lửa đã thiêu rụi chiếc Ford Sierra như tấm ảnh chụp cái xác xe cháy đen cho thấy. Đúng là một phép màu khi hai nhân viên cứu thương đã tình cờ chạy xe ngang qua đó và lôi được những người ngồi trong xe ra ngoài trước khi hỏa hoạn bùng lên. Theo báo cáo của cảnh sát, đội cứu hỏa đã không thể đến hiện trường nhanh như thường lệ. Con đường trơn trượt đã trở nên quá nguy hiểm.

- Ở đây có ghi tên bà mẹ là Ulla Jensen, và cả hai chân của bà ta đều bị nghiền nát. - Assad nói. - Tên của thằng con trai không được nhắc đến. Họ chỉ nói nó là “đứa con lớn nhất của cặp vợ chồng”. Nhưng họ viết là nó được mười bốn tuổi.

- Chi tiết đó khớp với năm sinh của Lars Henrik Jensen, nếu chúng ta có thể dựa vào mã số cá nhân bị cạo sửa do Godhavn cung cấp. - Carl nói trong lúc nghiên cứu hai bài báo cắt từ các bản tin trưa.

Bài đầu tiên không có gì cả. Nó được đặt cạnh một bài viết vớ vẩn về các tin đồn và các vụ bê bối chính trị lặt vặt. Đặc trưng của tờ báo này là đăng tải mọi thứ miễn là chúng cho phép bán được báo. Đây rõ ràng là một phương châm không bao giờ lỗi thời, vì nếu Carl hoán đổi số báo của năm năm trước với số của ngày hôm qua, anh sẽ khó mà biết được cái nào được in gần đây hơn.

Anh đang nguyền rủa đám truyền thông và lật xem tờ báo tiếp theo thì nhìn thấy cái tên đó. Nó gần như đập thẳng vào mắt anh. Đúng thứ mà anh đã mong đợi.

- Đây rồi, Assad. - Carl la lên, mắt dán chặt vào tờ giấy.

Trong khoảnh khắc đó, anh cảm thấy mình như một con diều hâu phát hiện được con mồi từ trên một ngọn cây và lao xuống để chộp lấy. Một phát hiện thần kỳ. Áp lực trong lồng ngực anh biến đi đâu mất, một cảm giác nhẹ nhõm khác thường lan tỏa khắp cơ thể anh.

- Nghe này, Assad. “Những người sống sót trong chiếc xe bị phương tiện của Alexander Lynggaard đâm phải là vợ của Henrik Jensen, Ulla Jensen, bốn mươi tuổi, một trong hai cậu bé sinh đôi mới chào đời và đứa con trai lớn của họ, Lars Henrik Jensen, mười bốn tuổi”.

Assad đặt bài báo trên tay xuống. Đôi mắt nâu sẫm của anh chàng gần như tít lại vì một nụ cười rộng mở.

- Đưa tôi xem báo cáo của cảnh sát về vụ tai nạn nào.

Carl muốn kiểm tra xem các mã số định danh cá nhân có được liệt kê trong đó hay không. Anh lướt ngón tay từ trên xuống dưới, nhưng chỉ tìm thấy số của hai người cầm lái, bố của Merete và bố của Lars Henrik.

- Sếp này, nếu có mã số của người cha thì anh có truy ra được số của đứa con trai không? Khi đó chúng ta có thể so sánh nó với số được Godhavn cung cấp.

Carl gật đầu. Đó là việc không khó.

- Tôi sẽ tìm kiếm các thông tin về Henrik Jensen. - Anh nói. - Trong lúc đó, anh hãy đi nhờ Lis vụ mã số định danh cá nhân. Hãy nói với cô ấy là chúng ta cần tìm địa chỉ của Lars Henrik Jensen. Nếu hắn không có địa chỉ thường trú tại Đan Mạch, anh hãy bảo cô ấy tìm nơi ở của bà mẹ. Và nếu Lis tìm được mã số của hắn, bảo cô ấy in ra tất cả các địa chỉ mà hắn từng lưu trú kể từ sau vụ tai nạn. Anh cấm theo hồ sơ này. Nhanh lên nhé.

Carl lên mạng và tìm từ khóa “Jensen Industries”, nhưng không ra được gì. Sau đó anh tìm tiếp “thùng thép kín khí dành cho các lò phản ứng hạt nhân”, và thu được một danh sách nhiều công ty, chủ yếu của Pháp và Đức. Anh tiếp tục thử với cụm từ “thùng chứa thép”, thứ theo anh là tương đương với “thùng thép kín khí dành cho các lò phản ứng hạt nhân”. Anh cũng không thu được gì.

Đang định bỏ cuộc thì Carl bắt gặp một tập tin PDF có nhắc đến một công ty ở Køge, và trong đó anh đọc được câu “niềm tự hào của ngành công nghiệp Đan Mạch” - giống y như câu đã được viết trong báo cáo của cảnh sát về vụ tai nạn. Vậy là câu đó được trích dẫn từ tài liệu này. Anh thẩm cảm ơn người cảnh sát giao thông đã tìm hiểu vụ việc sâu hơn bình thường. Anh dám cá anh ta sau này trở thành một thanh tra cảnh sát.

Đó gần như là tất cả những gì Carl tìm được về công ty của người cha. Có thể cái tên của doanh nghiệp đã bị viết nhầm. Anh gọi cho Cục quản lý Doanh nghiệp và được biết không có công ty nào được đăng ký với tên Henrik Jensen và mã số định danh cá nhân do anh cung cấp. Có lẽ công ty đó có chủ sở hữu là người nước ngoài, hoặc nó được đăng ký dưới một cái tên khác bởi một nhóm chủ sở hữu khác, hoặc nó là công ty con của một công ty mẹ và được đãng ký theo tên của công ty mẹ.

Carl rút cây bút bi ra và gạch bỏ tên công ty trong tập giấy ghi chú của mình. Jensen Industries giờ đây chỉ là một vùng trắng trong bản đồ của ngành công nghệ cao.

Anh châm một điếu thuốc và nhìn đám khói bốc lên hệ thống ống trên trần. Một ngày nào đó cảm biến khói trong hành lang sẽ bắt được khói thuốc của anh và kích hoạt một âm thanh ồn ào khủng khiếp để khiến cho tất cả mọi nhân viên trong tòa nhà phải chen nhau lao ra đường. Anh mỉm cười và rít một hơi thuốc nữa trước khi phả một đám khói dày về phía cửa phòng. Sự cố đó sẽ đặt dấu chấm hết cho thú tiêu khiển trái quy định của anh, nhưng cũng xứng đáng so với việc nhìn thấy Bak, Bjørn và Marcus Jacobsen đứng ngoài sân, lo lắng ngước nhìn lên cửa sổ các phòng làm việc của mình, nơi có hàng trăm mét kệ chất đầy những tài liệu lưu trữ dày cộp.

Thế rồi anh chợt nhớ ra ông giáo về hưu John Rasmussen đã nói rằng cha của Atomos có thể có dính dáng thế nào đó tới trung tâm nghiên cứu hạt nhân ở Risø.

Carl tra cứu số điện thoại. Đây có thể là ngõ cụt, nhưng nếu có ai biết thông tin về thùng thép kín khí dành cho các lò phản ứng hạt nhân, anh sẽ không ngạc nhiên nếu người đó làm việc ở Risø.

Người nhân viên tiếp điện thoại tỏ ra rất sốt sắng và nối máy cho Carl gặp một kỹ sư tên là Mathiasen. Anh này lại chuyển cuộc gọi của anh cho một người tên Stein, rồi tay Stein tiếp tục bán cái cho một ông jonassen nào đó. Độ tuổi của họ tăng dần. Jonassen giới thiệu tên mình ngắn gọn là Mikkel, và nói rằng ông đang bận, nhưng ông sẵn lòng dành ra năm phút để giúp đỡ cảnh sát. Carl muốn biết gì nào?

Ngay sau khi nghe câu hỏi của Carl, Jonassen đáp ngay với giọng tự tin:

- Anh muốn biết tôi có từng nghe nhắc tới một công ty chuyên sản xuất thùng thép kín khí ở Đan Mạch hồi thập niên tám mươi á? Tất nhiên là có chứ. HJ Industries có lẽ là một trong những nhà sản xuất hàng đầu thế giới.

HJ Industries. Carl chỉ muốn tự đá mình một cái. HJ, viết tắt của Henrik Jensen. H-J I-n-d-u-s-t-r-i-e-s, hiển nhiên quá còn gì? Thật đơn giản. Cái gã ở Cục quản lý Doanh nghiệp lẽ ra cũng có thể đề xuất cái tên

đó, trời ạ.

- Công ty của Henrik Jensen thực ra tên là Trabeka Holding. Đừng hỏi tôi tại sao. Nhưng cái tên HJI ngày nay vẫn được cả thế giới biết đến. Tiêu chuẩn của họ vẫn còn là thước đo trong ngành. Thật đáng buồn là Henrikjensen ra đi quá sớm và công ty buộc phải đóng cửa sau đó không lâu. Nhưng hai mươi lăm nhân viên của nó không thể tiếp tục làm việc khi thiếu vắng sự lãnh đạo của ông ấy, và công ty cũng không thể tồn tại mà không có sự kiểm soát chất lượng nghiêm ngặt của Jensen. Ngoài ra, lúc đó nó vừa mới trải qua những thay đổi lớn, di chuyển tới một địa điểm khác, lớn hơn, nên cái chết của ông ấy rơi vào một thời điểm không may. Những kinh nghiệm và giá trị quan trọng cũng biến mất cùng với Jensen. Nếu anh hỏi ý kiến của tôi thì công ty đó có thể được cứu vãn nếu Risø can thiệp vào, nhưng hồi đó ban lãnh đạo thiếu sự ủng hộ về mặt chính trị để làm điều đó.

- Ông có thể cho tôi biết HJI có trụ sở ở đâu được không?

- Được chứ. Trong một thời gian dài, nhà máy của nó đóng tại Køge. Tôi đã từng tới đó vài lần. Nhưng ngay trước vụ tai nạn, nó được chuyển tới một địa điểm ở ngay phía nam Copenhagen. Tôi không nhớ chính xác là ở đâu. Tôi có thể tìm trong cuốn danh bạ điện thoại cũ, nó phải ở đâu đó trong ấy. Anh giữ máy một chút nhé.

Suốt năm phút đồng hồ Carl lắng nghe tiếng lục đồ khe khẽ vang lên trong khi người đàn ông dùng trí tuệ chắc chắn là cao siêu của mình để moi ra những từ ngữ thô tục nhất trong tiếng Đan Mạch. Dường như ông ta đang rất bực tức với bản thân. Carl hiếm khi nào nghe thấy những thứ như thế.



- Ồ, tôi rất xin lỗi. - Jonassen thú nhận sau khi đã rủa xả chán chê. - Tôi không thể tìm thấy nó, mặc dù tôi không bao giờ vứt đi bất cứ thứ gì. Thật không thể tin được. Nhưng anh có thể nói chuyện với Ulla Jensen, vợ góa của Henrik. Tôi nghĩ là bà ấy vẫn còn sống. Bà ấy có thể cung cấp cho anh mọi thông tin mà anh muốn biết. Một người phụ nữ tử tế. Đáng tiếc là bà ấy phải chịu đựng quá nhiều.

- Vâng; tiếc quá ạ. - Carl vuốt đuôi, khấp khởi định hỏi câu cuối cùng. Nhưng ông kỹ sư chưa nói xong vấn để.

- Đúng là tài tình, những gì bọn họ làm ở HJI ấy. Anh thử hình dung kỹ thuật hàn mà xem. Các mối hàn gần như vô hình, ngay cả khi anh chụp X-quang sản phẩm bằng những thiết bị tối tân nhất. Họ cũng sở hữu đủ các công nghệ phát hiện vết rò. Chẳng hạn như họ đã xây hẳn một phòng áp suất có thể nâng áp suất lên đến sáu mươi atmosphere để thử nghiệm độ bền vững của sản phẩm. Đó có lẽ là phòng áp suất lớn nhất mà tôi từng nhìn thấy. Với hệ thống kiểm soát tối tân cực kỳ. Nếu các thùng thép của họ có thể chịu được mức áp suất cao như vậy thì chúng tôi có thể tin tưởng rằng các lò phản ứng của chúng tôi được sử dụng những thiết bị hàng đầu. HJI là thế. Luôn luôn đi đầu.

Ông kỹ sư có vẻ rất hăng hái, như thể ông có cổ phần trong công ty đó.

- Ông có tình cờ biết được nơi ở hiện tại của bà Ulla Jensen không? - Carl vội hỏi.

- Không, nhưng tôi nghĩ anh có thể tìm thấy trong danh bạ. Tôi cho rằng bà ta vẫn đang sống tại địa điểm đặt nhà máy. Họ không thể trục xuất bà ta, theo như tôi được biết.

- Ở đâu đó phía nam Copenhagen, đúng không ạ?

- Chính xác.

Làm thế nào ông ta có thể dùng chữ “chính xác” cho một địa điểm mơ hồ như vậy nhỉ?

- Nếu anh đặc biệt quan tâm đến lĩnh vực này, tôi sẽ rất sẵn lòng dẫn anh đi tham quan ở đây. - Ông ta nói.

Carl cảm ơn và lịch sự từ chối lời mời, viện cớ rẳng anh đang rất bận. Thật ra, anh luôn muốn san bằng Risø bằng xe lu và bán các mảnh vụn của nó cho một thị trấn không người nào đó ở Siberia để làm vật liệu lát đường. Do vậy việc mời anh tới tham quan một nơi như thế chỉ làm lãng phí thời gian của Jonassen, một người rất bận rộn, theo lời ông ta tự nhận.

Khi Carl gác máy, Assad đã đứng lù lù ở ngưỡng cửa được vài phút.

- Có chuyện gì vậy, Assad? Chúng ta có được thông tin cần thiết chưa? Họ đã kiểm tra được mã số cá nhân chưa?

Assad lắc đầu.

- Tôi nghĩ anh nên đích thân lên trên đó nói chuyện với họ. Hôm nay họ rất… - anh chàng day day ngón

trỏ nơi thái dương của mình - … không bình thường.

Carl thận trọng tiếp cận Lis, anh đi men theo bức tường như một con mèo đang rình mồi. Đúng là trông cô có vẻ rất mệt mỏi. Mái tóc ngắn bình thường bông xù nghịch ngợm giờ đây nằm mẹp xuống, trông như một cái mũ bảo hiểm ụp lên đầu cô gái. Đứng phía sau cô, bà Sørensen quắc mắt nhìn Carl, và anh có thể nghe thấy tiếng nhiều người cãi vã với nhau trong văn phòng. Thật thảm họa.

- Có chuyện gì vậy? - Carl hỏi Lis khi cuối cùng cô cũng nhìn thấy anh.

- Tôi không biết nữa. Khi cố gắng đăng nhập vào dữ liệu chính phủ, chúng tôi bị từ chối truy cập. Giống như là mật mã truy cập đã bị thay đổi vậy.

- Mạng Internet vẫn đang chạy bình thường mà.

- Vâng, nhưng cứ thử truy cập vào kho dữ liệu công dân hoặc thuế đi, anh sẽ thấy.

- Anh sẽ phải đợi, cũng giống như tất cả những người khác. - Bà Sørensen nói với giọng lạnh lùng. Bà ta hả hê thấy rõ.

Carl đứng đó một lúc, cố nghĩ ra cách khác để thu được thông tin, nhưng đành bỏ cuộc khi nhìn thấy hàng loạt thông báo lỗi trên màn hình máy tính của Lis.

Anh nhún vai. Chuyện quái gì thế này! Dù sao thì anh cũng không gấp lắm. Một người như anh luôn biết xoay chuyển tình thế bất khả kháng thành ra có lợi cho mình. Nếu hệ thống máy tính quyết định đình công thì đó là dấu hiệu cho thấy anh nên ngồi gác chân lên bàn dưới tầng hầm và chuyện gẫu với mấy tách cà phê trong vài giờ.

- Chào anh, Carl. - Một giọng nói vang lên phía sau lưng anh. Đó là Marcus Jacobsen trong chiếc áo sơ mi trắng tinh cùng với cà vạt là phẳng phiu. - Thật mừng là anh lên trên này. Anh ghé vào căn tin một lát được không? - Carl tin rằng đây không còn là một câu hỏi. - Bak đang tóm tắt vụ án, và tôi nghĩ anh sẽ quan tâm đến những gì được trình bày.

Có ít nhất mười lăm người đang ở trong căn tin. Carl đứng ở hàng cuối cùng, đội trưởng đội trọng án đứng ở một bên. Phía trên hàng đầu, đứng quay lưng lại so với cửa sổ, là hai thành viên của Đội phòng chống Ma túy, đội phó Lars Bjørn, Børge Bak và trợ lý của anh ta. Các đồng đội của Bak nom có vẻ cực kỳ hài lòng.

Lars Bjørn nhường lời cho Børge Bak, và mọi người đều biết anh ta sẽ nói gì.

- Liên quan đến vụ án mạng xe đạp, sáng hôm nay chúng tôi đã tiến hành bắt người. Ngay lúc này thì can phạm đang tham vấn luật sư của mình, và chúng tôi tin rằng bản tự thú sẽ được viết ngay trong ngày hôm nay.

Bak mỉm cười và đưa tay vuốt tóc. Hôm nay là ngày của anh ta.

- Nhân chứng chính Annelise Kvist đã cung cấp lời khai chi tiết sau khi được bảo đảm rằng nghi phạm đã được bắt giữ, và lời khai chi tiết của chị ta đã củng cố giả thiết của chúng tôi một cách tuyệt đối. Đối tượng được nhắc đến là một bác sĩ chuyên khoa rất được nể trọng và có chuyên môn cao, hành nghề tại Valby. Ngoài việc đâm chết kẻ buôn bán ma túy tại công viên Valby, ông ta còn liên quan đến cuộc tự sát bất thành của Annelise Kvist, và đe dọa tính mạng con cái của chị ta.

Bak ra hiệu cho người trợ lý báo cáo tiếp.

- Trong lần khám nhà nghi phạm, chúng tôi đã tìm thấy hơn ba trăm cần ma túy tổng hợp, hiện tại chúng đang được các kỹ thuật viên phân loại. - Anh ta chờ một lúc cho tiếng lao xao lắng xuống. - Không nghi ngờ gì nữa, tay bác sĩ này đã tổ chức một mạng lưới rộng lớn với sự tham gia của nhiều đồng nghiệp, bọn họ đã kiếm được rất nhiều qua việc bán một số loại thuốc kê toa, từ methadone, diazepam, phenobarbital cho tới morphine, và qua việc nhập khẩu các loại thuốc như amphetamines, zopiclone, tetrahydrocannabinol, hay acetophenazine. Cùng với đó là một lượng lớn thuốc an thần, thuốc ngủ và chất gây ảo giác. Không có gì là quá lớn hay quá nhỏ đối với nghi phạm. Rõ ràng ông ta có khách hàng cho mọi thứ.

- Nạn nhân bị sát hại tại công viên Valby là đầu mối bán lại chính của ông ta. Người này chủ yếu cung cấp thuốc cho dân chơi tại các hộp đêm. Chúng tôi đoán nạn nhân đã tìm cách tống tiền tay bác sĩ, và ông ta đã loại bỏ hẳn, nhưng vụ án mạng không được dự tính từ trước. Annelise Kvist đã chứng kiến vụ giết người, lại tình cờ biết tay bác sĩ. Do vậy, ông ta đã truy lùng chị ta và buộc chị ta giữ im lặng.

Tay trợ lý ngừng lời, và Bak nói tiếp.

- Bây giờ chúng ta đã biết rằng ngay sau vụ án mạng, tay bác sĩ đã đến gặp Annelise Kvist tại nhà chị ta. Chuyên ngành của ông ta là hô hấp, và hai con gái của Annelise được ông ta điều trị bệnh hen suyễn, cả hai đều rất phụ thuộc vào loại thuốc đang dùng. Tối hôm đó, tại căn hộ của Annelise, tay bác sĩ đã giở bạo lực ra ép chị ta cho hai đứa con uống một thứ thuốc, nếu không ông ta sẽ giết chúng. Loại thuốc này làm cho các phế nang của bọn trẻ co thắt gây nguy hiểm đến tính mạng. Sau đó ông ta chích cho chúng thuốc giải. Đó là một cảnh tượng hết sức kinh hoàng đối với người mẹ, khi chị ta chứng kiến con mình tím tái và không nói năng gì được.



Bak nhìn quanh phòng. Mọi người đều đang gật gù theo những lời anh ta nói. Bak tiếp tục.

- Sau đó, tay bác sĩ tuyên bố là bọn trẻ phải đến khám ở chỗ mình thường xuyên để nhận thuốc giải, nếu không muốn mất mạng. Đó là cách ông ta buộc người mẹ giữ im lặng. Chúng ta nên cảm ơn mẹ của Annelise vì nhờ có bà mà chúng ta có được lời khai của nhân chứng quan trọng. Bà không hề hay biết về vụ việc đã xảy ra tại căn hộ của con gái mình, nhưng biết chị ta đã chứng kiến vụ án mạng. Ngày hôm sau, bà đã khiến Annelise thú nhận điều đó khi thấy tình trạng sốc nặng của chị ta. Chỉ có điều bà không phát hiện được hung thủ là ai, vì Annelise không chịu nói. Do vậy, khi chúng tôi mời chị ta đến để lấy lời khai theo sự khăng khăng của bà mẹ, Annelise đang trải qua một cuộc khủng hoảng tinh thần sâu sắc.

- Hôm nay, chúng tôi cũng biết là tay bác sĩ còn đến gặp Annelise một lần nữa, sau đó hai ngày. Ông ta đe rằng nếu chị ta mở miệng, ông ta sẽ giết hai đứa con của chị ta. Ông ta dùng những chữ như “lột da sống” và thúc ép chị ta đến mức độ ông ta đã buộc được chị ta uống một hỗn hợp thuốc nguy hiểm đến tính mạng.

- Mọi người đều đã biết phần còn lại của câu chuyện. Annelise được đưa vào bệnh viện, được cứu sống, và ngậm miệng hoàn toàn. Nhưng điều mà mọi người không biết là cuộc điều tra của chúng tôi đã nhận được một sự trợ giúp to lớn từ Đơn vị Q mới thành lập, với người đứng đầu là Carl Mørck.

Bak quay sang phía Carl.

- Tuy anh không thực sự tham gia vào cuộc điều tra, nhưng anh đã đưa ra những ý kiến rất xác đáng. Tôi và các đồng đội muốn cảm ơn anh về điều đó. Chúng tôi cũng muốn cảm ơn trợ lý của anh, người được anh cho giữ vai trò liên lạc giữa chúng ta và Hardy Henningsen, một nguồn đóng góp ý tưởng giá trị nữa. Chúng tôi đã gửi hoa cho Hardy.

Carl sững người. Vài người đồng đội cũ quay về phía anh và cố nặn một nụ cười trên gương mặt trơ như đá, trong khi những người khác không buồn nhúc nhích.

Lars Bjørn tiếp lời Bak.

- Rất nhiều người đã tham gia vào vụ án này. Chúng tôi xin được cảm ơn hai anh nữa, - anh ta nói thêm và chỉ vào hai cảnh sát thuộc Đội phòng chống Ma túy. - Bây giờ, các anh sẽ phụ trách việc triệt phá đường dây buôn bán ma túy của các bác sĩ. Chúng tôi biết đây sẽ là một mẻ lớn. Mặt khác, các thành viên của Đội điều tra Hình sự giờ đây đã có thể tập trung vào các vụ việc khác, và chúng ta rất vui mừng vì điều đó. Dân tầng hai chúng ta không thiếu việc để làm.

Carl chờ cho đến khi hầu hết mọi người đã rời phòng. Anh biết Bak phải khó khăn đến mức nào khi mở miệng khen anh. Do vậy anh tiến đến bắt tay anh ta.

- Tôi không xứng đáng được khen, nhưng tôi muốn nói cảm ơn anh, Bak.

Børge Bak nhìn bàn tay chìa ra của Carl trong vài giây, rồi bắt đầu thu dọn tài liệu của mình.

- Đừng cảm ơn tôi. Nếu không vì Marcus Jacobsen đã ra lệnh thì tôi chẳng đời nào làm thế. Carl gật đầu. Vậy là một lần nữa, người nào biết phận người nấy.

Ngoài hành lang, tình trạng hoảng loạn đang lan rộng. Tất cả các nhân viên hành chính đang tập trung quanh cửa phòng của chỉ huy và ai cũng muốn phàn nàn.

- OK, OK. Chúng tôi còn chưa rõ vấn đề nằm ở đâu. - Marcus Jacobsen nói. - Nhưng theo giám đốc sở thì không một cơ sở dữ liệu nào có thể truy cập được vào lúc này. Kẻ nào đó đã hack vào hệ thống máy chủ trung tâm và thay đổi toàn bộ mật mã. Chúng tôi vẫn chưa biết ai đứng sau vụ này. Không nhiều người có thể làm một chuyện như thế này, nên chúng tôi đang tích cực truy lùng để tìm ra thủ phạm.

- Thật không thể tin nổi. - Ai đó lên tiếng. - Làm sao chuyện này có thể xảy ra được?

Marcus Jacobsen nhún vai. Ông cố tỏ ra bình tĩnh và điềm đạm, nhưng trong lòng thì không.

Carl bảo với Assad là ngày làm việc đã kết thúc, do họ không thể làm gì được nữa cả. Không có thông tin từ hệ thống dữ liệu công dân, họ sẽ không thể dò theo dấu vết của Lars Henrik Jensen. Chuyện đó phải tạm gác lại thôi.

Trong khi lái xe tới Viện Chấn thương tủy sống, Carl nghe trên radio đưa tin rằng báo chí đã nhận được một bức thư từ một công dân phẫn nộ, người này đã cài virus vào mọi kho dữ liệu của chính phủ. Theo phỏng đoán thì thủ phạm là một công chức giữ địa vị quan trọng, nhưng đã bị sa thải sau đợt cải cách các đơn vị hành chính. Tuy vậy, cho đến lúc này, chưa có thông tin nào được khẳng định. Các chuyên gia máy tính đang cố giải thích xem làm thế nào người ta có thể tiếp cận những dữ liệu được bảo mật kỹ lưỡng như vậy, còn thủ tướng thì gọi thủ phạm của vụ tấn công là “băng cướp tệ hại nhất có thể hình dung được”. Các chuyên gia bảo mật đường truyền đang làm việc hết công suất, theo lời thủ tướng, và mọi thứ sẽ sớm hoạt động trở lại. Ngài thủ tướng bắt đầu so sánh vụ việc với vụ tấn công vào tòa tháp đôi Trung tâm Thương mại Thế giới, nhưng kịp thời dừng lại.

Đó là điều khôn ngoan nhất mà ông ta làm được từ trước tới giờ.

Quả đúng là có một bó hoa được gửi tới từ nhóm Børge Bak đang nằm trên bàn đầu giường của Hardy, nhưng một cái quầy bán tạp hóa ở cây xăng cũng còn có thứ đẹp mắt hơn. Hardy chẳng bận tâm. Dù sao thì anh cũng không thể trông thấy bó hoa, vì các y tá đã quay anh ra cửa sổ để anh có thể nhìn ngắm bên ngoài.

- Bak gửi lời chào cậu. - Carl nói với Hardy.

Hardy liếc anh với một ánh mắt không thể định nghĩa.

- Thằng cha ấy thì có liên quan gì đến tôi?

- Assad đã truyền lại cho Bak những góp ý của cậu, và bọn họ đã tiến hành được một vụ bắt giữ đúng người.

- Tôi chẳng góp ý cái quái gì cho ai hết.

- Có chứ. Anh đã nói là Bak nên rà soát những nhân viên y tế dính dáng tới nhân chứng chính, Annelise Kvist.

- Anh đang nói về vụ nào vậy?

- Vụ sát hại người đi xe đạp. Hardy nhíu mày.

- Tôi chẳng có khái niệm gì về vụ đó. Anh quẳng cho tôi cái vụ mất tích ngớ ngần của Merete Lynggaard, còn mụ chuyên gia tâm lý kia thì cứ lải nhải mãi về vụ nổ súng ở Amager. Thế là đủ lắm rồi. Tôi hoàn toàn không biết vụ giết người đi xe đạp kia là vụ gì.

Giờ thì không chỉ có Hardy là người nhíu mày.

- Cậu có chắc là Assad không đề cập gì tới vụ người đi xe đạp không? Cậu có gặp vấn đề về trí nhớ không vậy, Hardy? Cứ nói cho tôi biết đi.

- Mệt anh quá, Carl. Tôi không thích nghe chuyện vớ vẩn này. Trí nhớ là kẻ thù tôi tệ nhất của tôi, anh có hiểu không? - Hardy nói đến sùi bọt mép, đôi mắt anh long lên.

Carl giơ tay đầu hàng.

- Xin lỗi cậu, Hardy. Chắc tôi nghe nhầm từ phía Assad. Có thể lắm. Tuy vậy, trong thâm tâm, Carl vô cùng bực bội.

Những chuyện như thế này sẽ không được xảy ra một lần nào nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Gái Trong Lồng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook