Chương 51: Chạm mặt
NG Nguyen 1119
23/11/2024
IL_ Thời trang cao cấp.
Dư Nguyệt nhìn cái bản hiệu thôi cũng đủ khựng lại.
Anh rũ mắt xuống nhìn cô.
"Sao vậy?"
"Cái đó... Rất đắt tiền. Hay là chúng ta đến nơi khác đi."
"Giá trị hay không cũng phải chờ em quyết định"
Dư Nguyệt. Nghe sao cấn cấn cái gì vậy?
Chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo vào trong.
Dư Nguyệt chưa bao giờ bước vào một cửa hàng cao cấp đừng nói đến là mua. Ủa, mà sao nó giống giống với những bộ quần áo mà anh mua cho cô vậy. Đơn giản nhưng mặc vào rất thoải mái.
"Thừa Trạch, chúng ta vào đây làm gì?"
Nhân viên ở quầy tỏ vẻ không xem ai ra gì. Bởi những trang phục ở đây đều là hàng cao cấp. Người bình thường ít ai có thể mua được.
Dư Nguyệt lại níu tay anh.
"Chúng ta đến nơi khác đi."
Cổ Thừa Trạch đẩy nhẹ gọng kính.
"Thời trang cao cấp nghe có vẻ sang trọng. Tuy nhiên, cách cư xử này dẹp đi là vừa."
Lúc này, bọn họ mới đứng dậy.
"Hai người không có khả năng mua thì thôi nhanh rời khỏi để chúng tôi còn buôn bán."
"Thừa Trạch! Chúng ta đi đi."
Dư Nguyệt kéo tay anh.
Cánh cửa mở ra.
Không ai khác chính là mẹ con Trần Linh.
Cô ta vừa trông thấy liền cười khuẩy vì sắp có cơ hội trả thù rồi.
Dư Nguyệt ngơ ra khi nhìn thấy cô ta đang đi bên cạnh mẹ mình.
Bà ta cũng không khác hơn là bao, sắc mặt vô cùng biến hóa.
"Mẹ, cô ta chính là người con đã nói đó."
Bàn tay đang níu tay anh siết chặt.
Một từ "mẹ" phát ra khỏi miệng cô ta khiến Dư Nguyệt nghẹn lại.
Cố Thừa Trạch nhíu mày. Người phụ nữ này...
"Không có tiền còn muốn mua hàng cao cấp, đúng là không biết tự lượng sức."
Cô ta mỉa mai.
Cố Thừa Trạch kéo cô lại ghế ngồi xuống.
"Thừa Trạch! Anh làm gì vậy?"
"Xem kịch!'
"Hả? Kịch gì?"
Dư Nguyệt thật sự không biết anh có ý gì.
Chỉ là, cô khẽ nhìn sang mẹ mình. Hóa ra, mẹ không nhận cô lí do là như vậy.
Nhân viên ở đây liền niềm nở cho cô ta xem những chiếc váy xinh đẹp nhất. Còn khen ngợi đủ lời hay.
"Tiểu thư đây xinh đẹp, cao quý như vậy mặc vào sẽ càng xinh đẹp hơn."
Dư Nguyệt nhìn thấy bà ấy chăm chú ngắm nhìn, sửa lại gốc váy cho cô ta. Không biết tại sao, cô lại muốn khóc. Có thể là tủi thân. Bởi cô chưa từng có được may mắn như vậy. Tất cả kí ức của cô đều gói gọn ở cái tuổi hồn nhiên nhất. Chỉ cần một cái bánh cũng đủ để cô cười vui vẻ cả ngày.
Cô ta nhếch môi.
"Chắc những người nghèo khổ như hai người chưa từng mặc qua được những thứ quần áo đắt tiền như vậy. Hôm nay, hai người cứ tha hồ ngắm"
"Khỉ dù khoát kim cương kín người vẫn chỉ là khỉ. Nhảy múa cho lắm khi rơi xuống sẽ không dễ coi một chút nào"
"Anh nói ai là khỉ hả?"
Cô ta quát lên.
"Hóa ra cũng hiểu tiếng người."
Dư Nguyệt xém chút nữa là bật cười thành tiếng. Hoá ra, ông xã của cô miệng lưỡi cũng đáng sợ thật.
" Trần Linh.
Cô ta liền quay sang khó chịu.
"Mẹ, bọn họ ức hiếp con. Sao mẹ cứ im lặng như vậy?"
"Mẹ..."
Bà ta ngập ngừng quay sang nhìn Dư Nguyệt.
Người này là chồng của con gái mình sao. Hoàn toàn không giống như lời Trần Linh nói.
Cố Thừa Trạch đẩy nhẹ gọng kính.
"Loại người tham hư vinh, chạy theo dục vọng bản thân sẽ không có tư cách để nói bất kỳ ai cả."
Tay bà ta siết chặt vào nhau.
Anh nắm lấy tay cô.
"Về thôi."
Lí do, anh đưa Dư Nguyệt rời khỏi chỉ vì thấy ánh mắt buồn bã của cô.
Rời khỏi cửa hàng.
Dư Nguyệt vẫn nhìn lại.
"Bà ta không muốn nhìn nhận em. Có đáng không?"
"Sao...
Dư Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn anh.
"Ánh mắt em anh có thể nhận ra"
Dư Nguyệt nghe anh nói như vậy bao nhiêu tủi thân liền không kiềm chế được. Cô ôm lấy anh mà khóc nấc lên.
"Ngoan! Người như vậy không gặp lại sẽ tốt hơn"
Vừa nhìn thấy bà ấy, anh đã nhận ra. Anh thường xuyên thấy bà ấy xuất hiện ở ngôi chùa đó. Lễ Phật chỉ là bên ngoài thật sự thật là có hẹn với một người đàn ông. Và càng không ngờ, người đó lại là mẹ Dư Nguyệt. Lí do đó, anh mới không giúp cô tìm lại mẹ mình. Nhưng rồi cũng phải nhìn vào sự thật mà thôi.
[.....]
Dư Nguyệt vẫn còn xịt xịt trong lòng anh. Giọng vẫn nghẹn ngào.
"Em cũng là con bà ấy mà."
"Anh hiểu. Nếu mẹ anh còn sống, bà ấy sẽ rất thương em."
Dư Nguyệt nghe câu này cũng khựng lại. Cô khẽ nhìn anh.
Khi nhắc đến mẹ dường như ánh mắt anh rất buồn.
"Thừa Trạch!
Cô khẽ gọi.
"Mẹ anh mất đến một bức ảnh cũng không có. Chỉ có một bài vị được khắc bằng tay.
Lần đầu tiên, cô nghe anh nhắc về mẹ mình.
"Giờ anh cũng có thể làm mà."
Anh lắc đầu.
"Bà ấy muốn như vậy.
"Thừa Trạch!"
Cô ôm lấy anh.
Anh xoa xoa mái tóc cô.
"Anh quen rồi. Chỉ cần bà xã anh vui vẻ, anh sẽ vui vẻ. Vì vậy, không được khóc nữa."
Dư Nguyệt gật đầu thật mạnh.
Cô đã hứa trước bài vị mẹ anh sẽ chăm sóc, yêu thương anh. Và cả đời này sẽ như vậy.
Anh nói đúng. Gặp lại mẹ thấy bà ấy có cuộc sống tốt vậy cô cũng yên lòng rồi.
Dư Nguyệt nhìn cái bản hiệu thôi cũng đủ khựng lại.
Anh rũ mắt xuống nhìn cô.
"Sao vậy?"
"Cái đó... Rất đắt tiền. Hay là chúng ta đến nơi khác đi."
"Giá trị hay không cũng phải chờ em quyết định"
Dư Nguyệt. Nghe sao cấn cấn cái gì vậy?
Chưa kịp phản ứng đã bị anh kéo vào trong.
Dư Nguyệt chưa bao giờ bước vào một cửa hàng cao cấp đừng nói đến là mua. Ủa, mà sao nó giống giống với những bộ quần áo mà anh mua cho cô vậy. Đơn giản nhưng mặc vào rất thoải mái.
"Thừa Trạch, chúng ta vào đây làm gì?"
Nhân viên ở quầy tỏ vẻ không xem ai ra gì. Bởi những trang phục ở đây đều là hàng cao cấp. Người bình thường ít ai có thể mua được.
Dư Nguyệt lại níu tay anh.
"Chúng ta đến nơi khác đi."
Cổ Thừa Trạch đẩy nhẹ gọng kính.
"Thời trang cao cấp nghe có vẻ sang trọng. Tuy nhiên, cách cư xử này dẹp đi là vừa."
Lúc này, bọn họ mới đứng dậy.
"Hai người không có khả năng mua thì thôi nhanh rời khỏi để chúng tôi còn buôn bán."
"Thừa Trạch! Chúng ta đi đi."
Dư Nguyệt kéo tay anh.
Cánh cửa mở ra.
Không ai khác chính là mẹ con Trần Linh.
Cô ta vừa trông thấy liền cười khuẩy vì sắp có cơ hội trả thù rồi.
Dư Nguyệt ngơ ra khi nhìn thấy cô ta đang đi bên cạnh mẹ mình.
Bà ta cũng không khác hơn là bao, sắc mặt vô cùng biến hóa.
"Mẹ, cô ta chính là người con đã nói đó."
Bàn tay đang níu tay anh siết chặt.
Một từ "mẹ" phát ra khỏi miệng cô ta khiến Dư Nguyệt nghẹn lại.
Cố Thừa Trạch nhíu mày. Người phụ nữ này...
"Không có tiền còn muốn mua hàng cao cấp, đúng là không biết tự lượng sức."
Cô ta mỉa mai.
Cố Thừa Trạch kéo cô lại ghế ngồi xuống.
"Thừa Trạch! Anh làm gì vậy?"
"Xem kịch!'
"Hả? Kịch gì?"
Dư Nguyệt thật sự không biết anh có ý gì.
Chỉ là, cô khẽ nhìn sang mẹ mình. Hóa ra, mẹ không nhận cô lí do là như vậy.
Nhân viên ở đây liền niềm nở cho cô ta xem những chiếc váy xinh đẹp nhất. Còn khen ngợi đủ lời hay.
"Tiểu thư đây xinh đẹp, cao quý như vậy mặc vào sẽ càng xinh đẹp hơn."
Dư Nguyệt nhìn thấy bà ấy chăm chú ngắm nhìn, sửa lại gốc váy cho cô ta. Không biết tại sao, cô lại muốn khóc. Có thể là tủi thân. Bởi cô chưa từng có được may mắn như vậy. Tất cả kí ức của cô đều gói gọn ở cái tuổi hồn nhiên nhất. Chỉ cần một cái bánh cũng đủ để cô cười vui vẻ cả ngày.
Cô ta nhếch môi.
"Chắc những người nghèo khổ như hai người chưa từng mặc qua được những thứ quần áo đắt tiền như vậy. Hôm nay, hai người cứ tha hồ ngắm"
"Khỉ dù khoát kim cương kín người vẫn chỉ là khỉ. Nhảy múa cho lắm khi rơi xuống sẽ không dễ coi một chút nào"
"Anh nói ai là khỉ hả?"
Cô ta quát lên.
"Hóa ra cũng hiểu tiếng người."
Dư Nguyệt xém chút nữa là bật cười thành tiếng. Hoá ra, ông xã của cô miệng lưỡi cũng đáng sợ thật.
" Trần Linh.
Cô ta liền quay sang khó chịu.
"Mẹ, bọn họ ức hiếp con. Sao mẹ cứ im lặng như vậy?"
"Mẹ..."
Bà ta ngập ngừng quay sang nhìn Dư Nguyệt.
Người này là chồng của con gái mình sao. Hoàn toàn không giống như lời Trần Linh nói.
Cố Thừa Trạch đẩy nhẹ gọng kính.
"Loại người tham hư vinh, chạy theo dục vọng bản thân sẽ không có tư cách để nói bất kỳ ai cả."
Tay bà ta siết chặt vào nhau.
Anh nắm lấy tay cô.
"Về thôi."
Lí do, anh đưa Dư Nguyệt rời khỏi chỉ vì thấy ánh mắt buồn bã của cô.
Rời khỏi cửa hàng.
Dư Nguyệt vẫn nhìn lại.
"Bà ta không muốn nhìn nhận em. Có đáng không?"
"Sao...
Dư Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn anh.
"Ánh mắt em anh có thể nhận ra"
Dư Nguyệt nghe anh nói như vậy bao nhiêu tủi thân liền không kiềm chế được. Cô ôm lấy anh mà khóc nấc lên.
"Ngoan! Người như vậy không gặp lại sẽ tốt hơn"
Vừa nhìn thấy bà ấy, anh đã nhận ra. Anh thường xuyên thấy bà ấy xuất hiện ở ngôi chùa đó. Lễ Phật chỉ là bên ngoài thật sự thật là có hẹn với một người đàn ông. Và càng không ngờ, người đó lại là mẹ Dư Nguyệt. Lí do đó, anh mới không giúp cô tìm lại mẹ mình. Nhưng rồi cũng phải nhìn vào sự thật mà thôi.
[.....]
Dư Nguyệt vẫn còn xịt xịt trong lòng anh. Giọng vẫn nghẹn ngào.
"Em cũng là con bà ấy mà."
"Anh hiểu. Nếu mẹ anh còn sống, bà ấy sẽ rất thương em."
Dư Nguyệt nghe câu này cũng khựng lại. Cô khẽ nhìn anh.
Khi nhắc đến mẹ dường như ánh mắt anh rất buồn.
"Thừa Trạch!
Cô khẽ gọi.
"Mẹ anh mất đến một bức ảnh cũng không có. Chỉ có một bài vị được khắc bằng tay.
Lần đầu tiên, cô nghe anh nhắc về mẹ mình.
"Giờ anh cũng có thể làm mà."
Anh lắc đầu.
"Bà ấy muốn như vậy.
"Thừa Trạch!"
Cô ôm lấy anh.
Anh xoa xoa mái tóc cô.
"Anh quen rồi. Chỉ cần bà xã anh vui vẻ, anh sẽ vui vẻ. Vì vậy, không được khóc nữa."
Dư Nguyệt gật đầu thật mạnh.
Cô đã hứa trước bài vị mẹ anh sẽ chăm sóc, yêu thương anh. Và cả đời này sẽ như vậy.
Anh nói đúng. Gặp lại mẹ thấy bà ấy có cuộc sống tốt vậy cô cũng yên lòng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.