Chương 52: Lượn lờ
NG Nguyen 1119
27/11/2024
Bữa tiệc sang trọng ở thành phố B mà họ nói chính là đưa Lam Thiên vào hoạt động. IL là hãng thời trang sẽ được xác nhập vào chuỗi hệ thống của Lam Thiên vì vậy liền chẳng xem ai ra gì. Nhưng họ chưa từng tìm hiểu vị Cố gia Giang Thành ghét nhất chính là thái độ đó. Anh có rất nhiều, rất nhiều tiền nhưng không bao giờ xem thường bất kỳ ai. Cái anh xem thường chính là nhân cách của những kẻ có một chút mùi tiền đều thay đổi.
Nhìn cách một tập đoàn SEE đầy mùi tiền nhưng chưa bao giờ tỏ thái độ với khách hàng. Dù họ không có tiền nhưng bước vào SEE đều được đối xử bình đẳng.
Đó là quy định, chỉ cần làm trái thì không có cơ hội lần thứ hai.
Dư Nguyệt tâm trạng đã ổn định hơn rất nhiều. Chỉ có một đều cô luôn rất muốn biết. Gia đình của anh như thế nào? Tại sao, cô chưa bao giờ nghe anh nhắc đến dù chỉ một lần. Duy nhất chỉ có mẹ.
Cơn gió nhè nhẹ thổi qua, một cảm giác yên bình.
"Thừa Trạch! Anh có thể nói về mẹ cho em nghe được không?"
Cố Thừa Trạch xoa xoa má cô.
"Để lúc khác được không?"
Dư Nguyệt gật đầu. Rõ ràng khi nhắc đến mẹ, ánh mắt anh có chút buồn. Vì vậy, cô không muốn làm khó anh.
Hình ảnh hai người lại lọt vào mắt của người trong chiếc ôtô vừa lướt qua.
"Đó là Dư Nguyệt. Hóa ra, nó trốn ở đây"
Trần Ngọc Mai lên tiếng.
Thấy Dư Trấn im lặng liền khó chịu.
"Ông định bỏ qua như vậy à. Cũng tại vì nó mà chúng ta mất một số tiền lớn"
"Bà có im đi không. Tạm thời đừng để nó biết chúng ta đang ở đây. Tôi đâu dễ để mất số tiền đó được."
Dư Trấn nghiến răng nghiến lợi nói.
Trần Ngọc Mai bán tính bán nghi.
"Vậy ông có cách gì sao?"
"Hừ! Bà đừng làm rối mọi chuyện lên nữa."
Trần Ngọc Mai nghe ông ta nói như vậy thì cũng yên tâm. Số tiền lớn như vậy
mất đi cũng tại Dư Nguyệt bỏ trốn. Giờ tìm được thì phải đòi lại.
[...]
Hai người không vội trở về nhà.
Tay trong tay đi dạo một vòng.
Lúc đi qua Lam Thiên thì cô khựng lại.
Giờ nó đã trở thành nơi xa hoa bật nhất thành phố B rồi. Nhưng nơi này lại có rất nhiều kỉ niệm.
Một giọng nói đáng ghét vang lên.
Sao hôm nay, toàn gặp kẻ chẳng ra gì.
Không ai khác chính là Hứa Đạt và Trần Ngọc Liên.
"Nghèo khổ như cô cũng đến đây à. Thật là muốn làm trò cười cho người khác mà."
Hứa Đạt nhìn thấy hai người tay trong tay lại có chút ghen tị. Dư Nguyệt bây giờ nhìn rất khác, xinh đẹp lúc nào cũng rạng rỡ. Sao trước kia, anh ta không nhìn ra.
Mà người này có phải là người kết hôn với Dư Nguyệt không? Chợt trong đầu xuất hiện một câu hỏi.
Trần Ngọc Liên cười khuẩy.
"Chê tên chồng nghèo khổ của cô. Giờ lại tìm được người mới rồi à."
Cố Thừa Trạch đẩy nhẹ gọng kính.
"Hóa ra không chỉ miệng không sạch sẽ. Đến mắt cũng có vấn đề"
"Anh nói ai hả?"
Anh thản nhiên.
"Đáp án không phải đã có rồi sao."
".." Trần Ngọc Liên.
Hứa Đạt.
Dư Nguyệt không nhịn được bật cười. Ông chồng kiệm lời của cô không nói thì thôi. Câu nào thốt ra đều ngay trọng tâm.
"Thứ ôm đùi đàn ông như cô thì không có tư cách cười người khác. Mới kết hôn không bao lâu giờ lại lên giường người đàn ông khác. Không biết xấu hổ."
." Dư Nguyệt trong đầu đều là dấu chấm hỏi. Ủa, cô đang nói gì vậy?
Anh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô khẽ cười.
"Bà xã! Họ đang ganh tị với em thôi."
"Cái gì?" Cả hai người thốt lên. Bà xã! Người này là... Sao không nhận ra vậy?
Một câu "bà xã" đủ để vả mặt hai người đang ba hoa múa mép.
[...]
Trần Ngọc Liên liền vờ như không để ý.
"Chúng ta vào trong đi. Thư mời đến Lam Thiên không phải ai cũng có."
Còn quơ quơ trước mặt.
"Người nghèo khổ sẽ chẳng bao giờ có cơ hội vào đây"
"Vậy thì... Cứ từ từ tận hưởng."
Anh và cô vẫn tay trong tay bước đi. Dường như chẳng để ý đến lời bọn họ.
"Anh nhìn gì vậy? Chúng ta vào thôi."
"Được! Được."
[...]
Dư Nguyệt miệng cứ cười tủm tỉm.
"Có chuyện gì vui à?"
Dư Nguyệt dừng lại ngẩng mặt lên nhìn anh.
"Cuối thấp xuống, em nói anh nghe."
Anh cúi người xuống.
Dư Nguyệt vòng tay qua cổ anh hôn lên môi.
"Ông xã em lợi hại."
"Em sẽ biết, ông xã em lợi hại thế nào."
Dư Nguyệt cười đắc ý.
"Biết anh ghê gớm lắm rồi. Miệng lưỡi cũng không tầm thường."
"Chỉ vậy thôi à?"
"Còn gì nữa sao?"
Dư Nguyệt chớp chớp mắt nhìn anh.
"Ngốc! Về thôi."
"Ùm!"
Dư Nguyệt cũng không biết tại sao anh cứ nói cô ngốc. Cô thấy rất bình thường mà.
Lam Thiên ngày mai mới chính thức cắt băng khánh thành và đưa vào hoạt động. Ông chủ lớn còn không để tâm mà những người xung quanh đã nhốn nháo đủ thứ các kiểu.
Chỉ một Lam Thiên đã như vậy thì SEE sẽ còn đến mức nào đây.
Anh nhìn cô gái nhỏ bên cạnh...
Lúc hai người vào trong.
Một chiếc xe đỗ bên ngoài vẫn chưa có ý định rời khỏi.
Tay đặt trên vô lăng siết chặt.
"Lần này, mày còn chạy được nữa không."
[...]
Nhìn cách một tập đoàn SEE đầy mùi tiền nhưng chưa bao giờ tỏ thái độ với khách hàng. Dù họ không có tiền nhưng bước vào SEE đều được đối xử bình đẳng.
Đó là quy định, chỉ cần làm trái thì không có cơ hội lần thứ hai.
Dư Nguyệt tâm trạng đã ổn định hơn rất nhiều. Chỉ có một đều cô luôn rất muốn biết. Gia đình của anh như thế nào? Tại sao, cô chưa bao giờ nghe anh nhắc đến dù chỉ một lần. Duy nhất chỉ có mẹ.
Cơn gió nhè nhẹ thổi qua, một cảm giác yên bình.
"Thừa Trạch! Anh có thể nói về mẹ cho em nghe được không?"
Cố Thừa Trạch xoa xoa má cô.
"Để lúc khác được không?"
Dư Nguyệt gật đầu. Rõ ràng khi nhắc đến mẹ, ánh mắt anh có chút buồn. Vì vậy, cô không muốn làm khó anh.
Hình ảnh hai người lại lọt vào mắt của người trong chiếc ôtô vừa lướt qua.
"Đó là Dư Nguyệt. Hóa ra, nó trốn ở đây"
Trần Ngọc Mai lên tiếng.
Thấy Dư Trấn im lặng liền khó chịu.
"Ông định bỏ qua như vậy à. Cũng tại vì nó mà chúng ta mất một số tiền lớn"
"Bà có im đi không. Tạm thời đừng để nó biết chúng ta đang ở đây. Tôi đâu dễ để mất số tiền đó được."
Dư Trấn nghiến răng nghiến lợi nói.
Trần Ngọc Mai bán tính bán nghi.
"Vậy ông có cách gì sao?"
"Hừ! Bà đừng làm rối mọi chuyện lên nữa."
Trần Ngọc Mai nghe ông ta nói như vậy thì cũng yên tâm. Số tiền lớn như vậy
mất đi cũng tại Dư Nguyệt bỏ trốn. Giờ tìm được thì phải đòi lại.
[...]
Hai người không vội trở về nhà.
Tay trong tay đi dạo một vòng.
Lúc đi qua Lam Thiên thì cô khựng lại.
Giờ nó đã trở thành nơi xa hoa bật nhất thành phố B rồi. Nhưng nơi này lại có rất nhiều kỉ niệm.
Một giọng nói đáng ghét vang lên.
Sao hôm nay, toàn gặp kẻ chẳng ra gì.
Không ai khác chính là Hứa Đạt và Trần Ngọc Liên.
"Nghèo khổ như cô cũng đến đây à. Thật là muốn làm trò cười cho người khác mà."
Hứa Đạt nhìn thấy hai người tay trong tay lại có chút ghen tị. Dư Nguyệt bây giờ nhìn rất khác, xinh đẹp lúc nào cũng rạng rỡ. Sao trước kia, anh ta không nhìn ra.
Mà người này có phải là người kết hôn với Dư Nguyệt không? Chợt trong đầu xuất hiện một câu hỏi.
Trần Ngọc Liên cười khuẩy.
"Chê tên chồng nghèo khổ của cô. Giờ lại tìm được người mới rồi à."
Cố Thừa Trạch đẩy nhẹ gọng kính.
"Hóa ra không chỉ miệng không sạch sẽ. Đến mắt cũng có vấn đề"
"Anh nói ai hả?"
Anh thản nhiên.
"Đáp án không phải đã có rồi sao."
".." Trần Ngọc Liên.
Hứa Đạt.
Dư Nguyệt không nhịn được bật cười. Ông chồng kiệm lời của cô không nói thì thôi. Câu nào thốt ra đều ngay trọng tâm.
"Thứ ôm đùi đàn ông như cô thì không có tư cách cười người khác. Mới kết hôn không bao lâu giờ lại lên giường người đàn ông khác. Không biết xấu hổ."
." Dư Nguyệt trong đầu đều là dấu chấm hỏi. Ủa, cô đang nói gì vậy?
Anh nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô khẽ cười.
"Bà xã! Họ đang ganh tị với em thôi."
"Cái gì?" Cả hai người thốt lên. Bà xã! Người này là... Sao không nhận ra vậy?
Một câu "bà xã" đủ để vả mặt hai người đang ba hoa múa mép.
[...]
Trần Ngọc Liên liền vờ như không để ý.
"Chúng ta vào trong đi. Thư mời đến Lam Thiên không phải ai cũng có."
Còn quơ quơ trước mặt.
"Người nghèo khổ sẽ chẳng bao giờ có cơ hội vào đây"
"Vậy thì... Cứ từ từ tận hưởng."
Anh và cô vẫn tay trong tay bước đi. Dường như chẳng để ý đến lời bọn họ.
"Anh nhìn gì vậy? Chúng ta vào thôi."
"Được! Được."
[...]
Dư Nguyệt miệng cứ cười tủm tỉm.
"Có chuyện gì vui à?"
Dư Nguyệt dừng lại ngẩng mặt lên nhìn anh.
"Cuối thấp xuống, em nói anh nghe."
Anh cúi người xuống.
Dư Nguyệt vòng tay qua cổ anh hôn lên môi.
"Ông xã em lợi hại."
"Em sẽ biết, ông xã em lợi hại thế nào."
Dư Nguyệt cười đắc ý.
"Biết anh ghê gớm lắm rồi. Miệng lưỡi cũng không tầm thường."
"Chỉ vậy thôi à?"
"Còn gì nữa sao?"
Dư Nguyệt chớp chớp mắt nhìn anh.
"Ngốc! Về thôi."
"Ùm!"
Dư Nguyệt cũng không biết tại sao anh cứ nói cô ngốc. Cô thấy rất bình thường mà.
Lam Thiên ngày mai mới chính thức cắt băng khánh thành và đưa vào hoạt động. Ông chủ lớn còn không để tâm mà những người xung quanh đã nhốn nháo đủ thứ các kiểu.
Chỉ một Lam Thiên đã như vậy thì SEE sẽ còn đến mức nào đây.
Anh nhìn cô gái nhỏ bên cạnh...
Lúc hai người vào trong.
Một chiếc xe đỗ bên ngoài vẫn chưa có ý định rời khỏi.
Tay đặt trên vô lăng siết chặt.
"Lần này, mày còn chạy được nữa không."
[...]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.