Chương 53: Lượn lờ (tiếp theo)
NG Nguyen 1119
27/11/2024
Trở về nhà lúc nào cũng thoải mái nhất.
Cô ngã lên ghế.
Anh ngồi xuống bên cạnh, tháo giày trên chân cô ra.
Cô lè lưỡi... Mình quên không cởi giày rồi.
"Cũng tại anh đó."
"Hum?"
Anh nhướn mày.
"Tại anh chiều em riết nên mới như vậy.
Anh nở nụ cười.
"Ùm!"
Dư Nguyệt ngồi dậy, vòng tay ôm lấy anh.
"Thừa Trạch! Chỉ có anh là tốt, tốt, tốt nhất."
"Nịnh bợ"
"Em nói thật mà"
Kể từ lúc sống cùng anh dường như tất cả sự yêu chiều, ấm áp nhất cô đều
cảm nhận được.
Anh xoa xoa mái tóc cô.
"Nghỉ ngơi một chút. Chắc là em đói rồi."
Dư Nguyệt gật đầu. Đúng là có chút đói thật.
Anh đứng dậy đi vào trong phòng bếp.
Cô vẫn cứ cho rằng như mọi lần nên không để ý nhiều.
Cô mở tivi lên xem.
Lại ngay vào lúc đám cưới diễn ra. Chú rể và cô dâu trao nhẫn cho nhau.
Lúc này, cô nhìn vào trong bếp khi ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức bay ra. Cô lẩm bẩm.
"Ủa, nãy giờ mình chưa nghe tiếng chuông cửa mà."
Tò mò, cô bước xuống.
Khóe môi công lên khi thấy đôi dép bông. Chồng mình đúng là quá chu đáo
rồi. Mình sắp thành con sâu lười mất thôi.
Mang dép bông bước về phía phòng bếp.
Mắt cô mở to... Sau đó nhẹ nhàng bước về phía anh.
Cô ôm lấy anh từ phía sau. Mặt áp vào lưng anh.
"Lúc trước em nghe anh nói mình không biết nấu ăn mà"
Anh tắt bếp, nắm lấy bàn tay nhỏ đang ôm lấy mình xoay người lại.
"Không biết thì học."
Dư Nguyệt chớp chớp đôi mắt ngây ngô nhìn anh. Sao nghe anh nói dễ dàng
quá vậy. Đâu phải muốn học là học được ngay.
"Ngoan sang ghế ngồi. Thức ăn xong rồi."
Dư Nguyệt gật gật đầu.
Cô ngồi vào ghế.
Thức ăn rất nhanh đã được anh mang ra.
Dư Nguyệt nhìn mấy đĩa thức ăn rồi lại quay sang nhìn anh.
Anh cắt thịt ra thành từng miếng vừa ăn đẩy sang cho cô.
"Thử xem.
Dư Nguyệt đưa lên miệng, vừa mềm vừa giữ được độ ngọt của thịt. Cái này là mới học đó hả?
Dư Nguyệt nuốt xuống.
"Anh mới học thật hả?"
"Khó ăn à?"
Anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại.
Dư Nguyệt lắc đầu.
"Không phải mà là... Quá ngon. Ông xã, anh còn có cái gì không biết làm nữa không hả?"
"Ngon thì ăn nhiều vào. Lắm lời"
Anh cong môi. Đưa tay lau khoé miệng cô.
Dư Nguyệt bĩu môi.
"Cũng tại anh."
"Được rồi tại anh."
Dư Nguyệt vui vẻ tiếp tục ăn. Biết mình sơ ý dính bẩn vậy mà vẫn nói là do anh làm. Mà có một đều ngọt ngào chết đi được là anh vẫn gật đầu chiều cô.
"Anh há miệng ra"
Cô ghim miếng thịt đưa về phía anh.
Cố Thừa Trạch đành há miệng để chiều lòng cô. Quả thật gần mười năm nay anh rất ít khi ăn thịt.
Với anh chỉ cần thấy nụ cười ấy là đủ rồi. Cô gái nhỏ của anh... Càng gần cô, anh càng không biết giới hạn của sự yêu thương là thế nào nữa. Chỉ muốn cho cô vui vẻ, hạnh phúc mỗi ngày.
[.....]
Ăn uống xong, tắm rửa ngủ một giấc thì đã xế chiều.
Lúc này, cô bước ra thấy anh cầm túi rác liền chạy đến giật lấy.
"Để em đi cho. Không được giành"
Vừa dứt lời, cô đã chạy mất.
".." Cố Thừa Trạch.
Dư Nguyệt tâm trạng lúc nào cũng tốt vừa đi vừa hát xuống dưới tầng.
Cô đặt túi rác xuống.
Chuẩn bị đi lên thì khựng lại.
Một chiếc xe dừng lại phá vỡ sự tĩnh lặng lúc này.
Cô lùi lại khi thấy người bước xuống.
Tay cô siết chặt lại.
"Haha... Mày trốn cũng giỏi lắm khiến tao phải bồi thường người ta. Theo tao về!"
Giọng người đàn ông quát lên tiến về phía cô.
Dư Nguyệt quay đầu bỏ chạy.
Người đàn ông ấy không ai khác chính là ba cô Dư Trấn.
Và bên cạnh còn một người phụ nữ đó là mẹ kế Trần Ngọc Mai.
Dáng vẻ hổ báo như muốn ăn tươi nuốt sống Dư Nguyệt vậy.
Tất nhiên, họ sẽ không cho cô cơ hội bỏ trốn. Họ chờ cả nửa ngày trời chỉ chờ đến lúc này.
Ông ta lao thẳng đến giữ tay cô lại.
Trần Ngọc Mai thấy chiếc nhẫn trên tay cô liền không muốn bỏ qua.
"Mới đi không bao lâu cũng ra vẻ lắm. Ăn mặc, trang sức. Hẳn là lên giường cũng không ít người."
Dư Nguyệt nghiến răng.
"Tôi không giống như dì."
"Mày..."
Bà ta tức giận kéo tay cô muốn cướp chiếc nhẫn.
"Thả ra. Thả tôi ra."
Dư Nguyệt cố gắng giãy dụa. Với sức cô thì với họ chẳng là gì.
Nhưng mà họ trăm tính ngàn tình cũng không biết mình đã chạm vào ai.
Chiếc xe chuyên dụng dừng lại. Người bước xuống đều cao lớn vạm vỡ.
Khiến hai người họ giật mình khựng lại.
Và đang bước về phía này.
Họ nhìn xung quanh cũng chỉ thấy có hai người bọn họ và Dư Nguyệt. Não liền hoạt động.
Liền đẩy cô ra trước.
"Haha... Mấy đại ca! Tôi không quen nó. Muốn tìm nó tính sổ cứ việc chúng tôi không quấy rầy nữa."
Bọn họ không ai lên tiếng. Dáng vẻ nghiêm trang nhìn về phía hai người họ.
Dư Nguyệt nhân cơ hội này liền giật mạnh tay chạy.
"Mày.."
Lời muốn nói liền nuốt trở về. Giờ thì đi cho chắc. Muốn đánh giết gì đó thì tùy.
Dư Nguyệt đâm sầm vào vào ai đó do cứ nhìn về phía sau.
"Xin lỗi! Tôi không."
Nhưng mà... Cảm giác này, mùi hương này... Cô từ từ ngẩng mặt lên.
Vừa trông thấy rõ là anh liền không thể nào kiềm chế được.
Anh vẫn ôm cô vào lòng.
"Ngoan không sao. Anh ở đây."
"Hức... Em sợ lắm."
Bước chân khựng lại.
Hai người càng tức giận hơn khi cô đang nép vào người đàn ông.
"Sang đây nhanh lên. Mày có tin tao đánh gãy chân mày không."
Ông ta quát lên.
Anh phất tay.
Hai hàng người lùi lại phía sau.
[.....]
Cô ngã lên ghế.
Anh ngồi xuống bên cạnh, tháo giày trên chân cô ra.
Cô lè lưỡi... Mình quên không cởi giày rồi.
"Cũng tại anh đó."
"Hum?"
Anh nhướn mày.
"Tại anh chiều em riết nên mới như vậy.
Anh nở nụ cười.
"Ùm!"
Dư Nguyệt ngồi dậy, vòng tay ôm lấy anh.
"Thừa Trạch! Chỉ có anh là tốt, tốt, tốt nhất."
"Nịnh bợ"
"Em nói thật mà"
Kể từ lúc sống cùng anh dường như tất cả sự yêu chiều, ấm áp nhất cô đều
cảm nhận được.
Anh xoa xoa mái tóc cô.
"Nghỉ ngơi một chút. Chắc là em đói rồi."
Dư Nguyệt gật đầu. Đúng là có chút đói thật.
Anh đứng dậy đi vào trong phòng bếp.
Cô vẫn cứ cho rằng như mọi lần nên không để ý nhiều.
Cô mở tivi lên xem.
Lại ngay vào lúc đám cưới diễn ra. Chú rể và cô dâu trao nhẫn cho nhau.
Lúc này, cô nhìn vào trong bếp khi ngửi thấy mùi thức ăn thơm phức bay ra. Cô lẩm bẩm.
"Ủa, nãy giờ mình chưa nghe tiếng chuông cửa mà."
Tò mò, cô bước xuống.
Khóe môi công lên khi thấy đôi dép bông. Chồng mình đúng là quá chu đáo
rồi. Mình sắp thành con sâu lười mất thôi.
Mang dép bông bước về phía phòng bếp.
Mắt cô mở to... Sau đó nhẹ nhàng bước về phía anh.
Cô ôm lấy anh từ phía sau. Mặt áp vào lưng anh.
"Lúc trước em nghe anh nói mình không biết nấu ăn mà"
Anh tắt bếp, nắm lấy bàn tay nhỏ đang ôm lấy mình xoay người lại.
"Không biết thì học."
Dư Nguyệt chớp chớp đôi mắt ngây ngô nhìn anh. Sao nghe anh nói dễ dàng
quá vậy. Đâu phải muốn học là học được ngay.
"Ngoan sang ghế ngồi. Thức ăn xong rồi."
Dư Nguyệt gật gật đầu.
Cô ngồi vào ghế.
Thức ăn rất nhanh đã được anh mang ra.
Dư Nguyệt nhìn mấy đĩa thức ăn rồi lại quay sang nhìn anh.
Anh cắt thịt ra thành từng miếng vừa ăn đẩy sang cho cô.
"Thử xem.
Dư Nguyệt đưa lên miệng, vừa mềm vừa giữ được độ ngọt của thịt. Cái này là mới học đó hả?
Dư Nguyệt nuốt xuống.
"Anh mới học thật hả?"
"Khó ăn à?"
Anh không trả lời câu hỏi của cô mà hỏi ngược lại.
Dư Nguyệt lắc đầu.
"Không phải mà là... Quá ngon. Ông xã, anh còn có cái gì không biết làm nữa không hả?"
"Ngon thì ăn nhiều vào. Lắm lời"
Anh cong môi. Đưa tay lau khoé miệng cô.
Dư Nguyệt bĩu môi.
"Cũng tại anh."
"Được rồi tại anh."
Dư Nguyệt vui vẻ tiếp tục ăn. Biết mình sơ ý dính bẩn vậy mà vẫn nói là do anh làm. Mà có một đều ngọt ngào chết đi được là anh vẫn gật đầu chiều cô.
"Anh há miệng ra"
Cô ghim miếng thịt đưa về phía anh.
Cố Thừa Trạch đành há miệng để chiều lòng cô. Quả thật gần mười năm nay anh rất ít khi ăn thịt.
Với anh chỉ cần thấy nụ cười ấy là đủ rồi. Cô gái nhỏ của anh... Càng gần cô, anh càng không biết giới hạn của sự yêu thương là thế nào nữa. Chỉ muốn cho cô vui vẻ, hạnh phúc mỗi ngày.
[.....]
Ăn uống xong, tắm rửa ngủ một giấc thì đã xế chiều.
Lúc này, cô bước ra thấy anh cầm túi rác liền chạy đến giật lấy.
"Để em đi cho. Không được giành"
Vừa dứt lời, cô đã chạy mất.
".." Cố Thừa Trạch.
Dư Nguyệt tâm trạng lúc nào cũng tốt vừa đi vừa hát xuống dưới tầng.
Cô đặt túi rác xuống.
Chuẩn bị đi lên thì khựng lại.
Một chiếc xe dừng lại phá vỡ sự tĩnh lặng lúc này.
Cô lùi lại khi thấy người bước xuống.
Tay cô siết chặt lại.
"Haha... Mày trốn cũng giỏi lắm khiến tao phải bồi thường người ta. Theo tao về!"
Giọng người đàn ông quát lên tiến về phía cô.
Dư Nguyệt quay đầu bỏ chạy.
Người đàn ông ấy không ai khác chính là ba cô Dư Trấn.
Và bên cạnh còn một người phụ nữ đó là mẹ kế Trần Ngọc Mai.
Dáng vẻ hổ báo như muốn ăn tươi nuốt sống Dư Nguyệt vậy.
Tất nhiên, họ sẽ không cho cô cơ hội bỏ trốn. Họ chờ cả nửa ngày trời chỉ chờ đến lúc này.
Ông ta lao thẳng đến giữ tay cô lại.
Trần Ngọc Mai thấy chiếc nhẫn trên tay cô liền không muốn bỏ qua.
"Mới đi không bao lâu cũng ra vẻ lắm. Ăn mặc, trang sức. Hẳn là lên giường cũng không ít người."
Dư Nguyệt nghiến răng.
"Tôi không giống như dì."
"Mày..."
Bà ta tức giận kéo tay cô muốn cướp chiếc nhẫn.
"Thả ra. Thả tôi ra."
Dư Nguyệt cố gắng giãy dụa. Với sức cô thì với họ chẳng là gì.
Nhưng mà họ trăm tính ngàn tình cũng không biết mình đã chạm vào ai.
Chiếc xe chuyên dụng dừng lại. Người bước xuống đều cao lớn vạm vỡ.
Khiến hai người họ giật mình khựng lại.
Và đang bước về phía này.
Họ nhìn xung quanh cũng chỉ thấy có hai người bọn họ và Dư Nguyệt. Não liền hoạt động.
Liền đẩy cô ra trước.
"Haha... Mấy đại ca! Tôi không quen nó. Muốn tìm nó tính sổ cứ việc chúng tôi không quấy rầy nữa."
Bọn họ không ai lên tiếng. Dáng vẻ nghiêm trang nhìn về phía hai người họ.
Dư Nguyệt nhân cơ hội này liền giật mạnh tay chạy.
"Mày.."
Lời muốn nói liền nuốt trở về. Giờ thì đi cho chắc. Muốn đánh giết gì đó thì tùy.
Dư Nguyệt đâm sầm vào vào ai đó do cứ nhìn về phía sau.
"Xin lỗi! Tôi không."
Nhưng mà... Cảm giác này, mùi hương này... Cô từ từ ngẩng mặt lên.
Vừa trông thấy rõ là anh liền không thể nào kiềm chế được.
Anh vẫn ôm cô vào lòng.
"Ngoan không sao. Anh ở đây."
"Hức... Em sợ lắm."
Bước chân khựng lại.
Hai người càng tức giận hơn khi cô đang nép vào người đàn ông.
"Sang đây nhanh lên. Mày có tin tao đánh gãy chân mày không."
Ông ta quát lên.
Anh phất tay.
Hai hàng người lùi lại phía sau.
[.....]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.