Chương 8: Một chút ấm áp không tên
NG Nguyen 1119
05/10/2024
Dư Nguyệt xấu hổ lên tiếng. Mới gặp nhau thì làm cái gì chứ.
"Cậu đừng nói bậy. Tớ..."
"Nói bậy cái gì. Giờ ly hôn còn kịp. Cô ta nói người đó tệ như vậy. Mắt cậu có vấn đề rồi à."
Dư Nguyệt nghĩ lại cũng có chút buồn cười.
Chưa biết mặt mày người ta đã đòi đăng ký kết hôn. Có một đều không ai biết, sau lớp khẩu trang, quần áo nhếch nhác ấy là gương mặt sắc sảo. Cô nhìn anh còn phát ghen tị đây.
"Tớ không ly hôn. Tớ đã hứa sẽ chăm sóc anh ấy."
Lý Nhã đỡ trán sau đó kiểm tra cô.
"Cậu không sốt mà. Sao lại ăn nói hàm hồ cái gì vậy."
Dư Nguyệt đẩy tay bạn mình ra.
"Tớ nói thật. Yêu đương với kẻ không ra gì đã khiến tớ mệt rồi. Có một gia đình thuộc về mình cũng tốt."
"Cậu... Hết thuốc chữa."
Sau đó như nhớ ra gì đó hỏi tiếp.
"Anh ta bao nhiêu tuổi, mập ốm thế nào?"
"..." Dư Nguyệt.
Thấy cô im lặng Lý Nhã ghét bỏ ra mặt.
Dư Nguyệt cười cười.
"Anh ấy cao lắm. Chắc hơn mét tám."
"Gì chứ?"
"Tớ chỉ vỏn vẹn tới vai anh ấy thôi."
"..." Lý Nhã. Ủa, là biết nhiều dữ chưa.
Dư Nguyệt nhìn thời gian trên điện thoại.
Âm thanh cuộc gọi đến.
Dư Nguyệt khẽ nhíu mày. Là một dãy số lạ mà con số này hẳn mua không ít tiền nhỉ.
"Sao cậu không nghe? Lỡ như phòng nhà a sự gọi thì sao."
Lý Nhã lên tiếng.
"Để tớ nghe."
Dư Nguyệt nghe cũng có lý. Nhưng phòng nhân sự nào lại xài số điện thoại đỉnh cấp như vậy. Tuy nhiên vẫn nghe.
[Em đang ở đâu?]
Âm thanh trầm thấp ấy khiến cô ngơ ra.
"Anh là..."
Cô không biết mình có nghe lầm không.
[Vừa ra khỏi nhà đã không quen rồi.]
"Tôi, tôi đang ở chỗ bạn. Sao anh biết số của tôi?"
[Em dí vào tay tôi. Giờ lại hỏi câu đó.]
"..." Dư Nguyệt. Xem như tôi hỏi thừa.
[Em gửi địa chỉ qua, tôi đến đón em.]
"Không..."
Cuộc gọi kết thúc.
Dư Nguyệt quay lại nhìn bạn mình cười cười.
"Cậu nói chuyện với ai mà lạ vậy?"
"Chồng, chồng tớ."
"..." Lý Nhã.
[...]
Dư Nguyệt sau khi gửi tin nhắn đi lại hối hận rồi. Chân anh đã đi đứng không tiện còn đến đón kiểu gì. Mà cô đi xe điện đến nữa.
"Tớ về đây. Để dịp khác tớ sẽ kể cho cậu nghe."
"Sao cậu về vội thế? Anh ta không cho cậu đi à?"
"Không phải. Là tớ muốn về thôi."
"Tớ thấy cậu lạ lắm. Đã xảy ra chuyện gì?"
Dư Nguyệt khẽ cười.
"Cậu xem phim hơi nhiều rồi. Tớ không xảy ra chuyện gì. Thật đó."
Không đợi cô bạn mình nói thêm gì cô đã đứng dậy.
"Lần sau, tớ sẽ giới thiệu anh ấy cho cậu biết. Tớ về đây."
"Khoang..."
Chưa kịp nói hết câu, bóng người đã biến mất.
Lý Nhã thở dài.
"Dư Nguyệt ơi Dư Nguyệt sao cậu không rút được bài học nào cả. Đêm qua, mới khóc bù lu bù loa. Giờ lại đi kết hôn với một người xa lạ. Giàu có cũng không nói còn đằng này... Mình phải giúp cậu ấy mới được."
[...]
Dư Nguyệt chạy một mạch ra khỏi quán lại quên mất xe điện còn ở bãi đỗ xe.
Vừa định quay lại đã ngơ ngác như bị trời trồng.
"Đến thật sao?"
Anh bước về phía cô.
Cảm giác ấm áp bao trùm lấy cơ thể nhỏ bé. Tay cô siết chặt gốc áo.
"Thời tiết này giữ ấm cơ thể một chút."
"Cám ơn!"
Dư Nguyệt không biết tại sao, đối với anh vừa có chút lạ lại có chút quen.
"Về thôi!"
"Tôi có thể tự về. Không cần phải như vậy."
"Tôi không yên tâm để em đi một mình."
Câu nói này... Sao lại quen thuộc như vậy. Dường như ai đó đã từng nói với mình.
Tuy nhiên, cô không biết là ai đã nói.
Cô im lặng nhìn bóng hai người kéo dài dưới ánh đèn đường. Quả thật bình yên đến lạ.
Hy vọng, sau này cũng được như vậy.
Lúc hai người trở về nhà cũng đã muộn.
Gió bên ngoài thật sự rất lạnh. Vô thức lại nhìn xuống chân anh.
Cô nghe người khác nói những người từng bị thương ở chân khi thời tiết thay đổi sẽ rất khó chịu. Cô cũng không biết anh bẩm sinh đã như vậy hay chỉ là do tai nạn lao động nào đó gây ra. Mới gặp nhau mà hỏi như vậy cũng thấy ngại. Nhưng đã là vợ chồng chắc là không sao đâu.
"Chân anh, có khó chịu không?"
"Em không cần để tâm. Tôi ổn."
"Vậy... Anh nghỉ ngơi đi. Cần gì có thể gọi tôi."
"Cám ơn!"
Cuộc nói chuyện của hai người vẫn còn khách sáo như vậy. Nhưng ở một khía cạnh nào đó là một chút quan tâm. Dù rất nhỏ cũng khiến sự ấm áp len lõi.
[...]
Dư Nguyệt sau khi tắm rửa xong lại quên mất đây không phải nhà mình thuê. Vậy quần áo ở đâu?
Cô khóc không ra nước mắt.
Cố gắng bình tĩnh, cô lấy khăn quấn quanh người lại ló đầu ra khe cửa.
"Anh Cố, anh có ở đó không?"
Anh quay lại.
"Có việc?"
"Tôi..."
Cô nở nụ cười gượng gạo.
Anh đứng dậy.
Dư Nguyệt liền giật bắn người xua tay.
"Anh đừng qua đây. Tôi không..."
Trái ngược với suy nghĩ của cô. Anh đi đến lấy bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn cầm trên tay.
"Tôi đã để đây. Em không để ý thôi."
"..." Dư Nguyệt. được, là cô sai suy nghĩ xấu cho anh.
Cô nhận lấy liền rút tay lại.
Cánh cửa đóng sầm.
Anh trở lại ghế ngồi xuống.
Lúc Dư Nguyệt trở ra lần nữa vẫn thấy anh ngồi ở đó. Cô có chút tò mò.
"Anh làm gì vậy?"
Cố Thừa Trạch đẩy laptop sang cho cô nhìn rõ.
Dư Nguyệt kinh ngạc.
"Đây là..."
"Tôi đã giúp em tạo một trang bán hàng. Em có thể tự chủ thời gian."
"Anh..."
Dư Nguyệt mắt chớp chớp. Cô cũng từng nghĩ đến nhưng để thuê làm chi phí khá cao. Cô lại không rành về mảng này.
"Sang đây. Tôi dạy em."
Dư Nguyệt thật sự rất thích cái potter anh tạo cho cửa hàng này cho mình. Cô đi đến ngồi xuống.
Anh vòng tay qua như thể đang ôm cô vậy.
"Rất dễ. Tôi sẽ dạy em cách quản lý."
Dư Nguyệt có cảm giác trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Đây là cảm giác gì?
Tất cả sự cố gắng của cô vô ích sắp trụ hết nổi rồi.
"Tôi muốn đi ngủ."
Vội vàng đứng dậy chạy vào trong phòng.
"..." Cố Thừa Trạch. Hay là cô không thích hình ảnh này.
[...]
"Cậu đừng nói bậy. Tớ..."
"Nói bậy cái gì. Giờ ly hôn còn kịp. Cô ta nói người đó tệ như vậy. Mắt cậu có vấn đề rồi à."
Dư Nguyệt nghĩ lại cũng có chút buồn cười.
Chưa biết mặt mày người ta đã đòi đăng ký kết hôn. Có một đều không ai biết, sau lớp khẩu trang, quần áo nhếch nhác ấy là gương mặt sắc sảo. Cô nhìn anh còn phát ghen tị đây.
"Tớ không ly hôn. Tớ đã hứa sẽ chăm sóc anh ấy."
Lý Nhã đỡ trán sau đó kiểm tra cô.
"Cậu không sốt mà. Sao lại ăn nói hàm hồ cái gì vậy."
Dư Nguyệt đẩy tay bạn mình ra.
"Tớ nói thật. Yêu đương với kẻ không ra gì đã khiến tớ mệt rồi. Có một gia đình thuộc về mình cũng tốt."
"Cậu... Hết thuốc chữa."
Sau đó như nhớ ra gì đó hỏi tiếp.
"Anh ta bao nhiêu tuổi, mập ốm thế nào?"
"..." Dư Nguyệt.
Thấy cô im lặng Lý Nhã ghét bỏ ra mặt.
Dư Nguyệt cười cười.
"Anh ấy cao lắm. Chắc hơn mét tám."
"Gì chứ?"
"Tớ chỉ vỏn vẹn tới vai anh ấy thôi."
"..." Lý Nhã. Ủa, là biết nhiều dữ chưa.
Dư Nguyệt nhìn thời gian trên điện thoại.
Âm thanh cuộc gọi đến.
Dư Nguyệt khẽ nhíu mày. Là một dãy số lạ mà con số này hẳn mua không ít tiền nhỉ.
"Sao cậu không nghe? Lỡ như phòng nhà a sự gọi thì sao."
Lý Nhã lên tiếng.
"Để tớ nghe."
Dư Nguyệt nghe cũng có lý. Nhưng phòng nhân sự nào lại xài số điện thoại đỉnh cấp như vậy. Tuy nhiên vẫn nghe.
[Em đang ở đâu?]
Âm thanh trầm thấp ấy khiến cô ngơ ra.
"Anh là..."
Cô không biết mình có nghe lầm không.
[Vừa ra khỏi nhà đã không quen rồi.]
"Tôi, tôi đang ở chỗ bạn. Sao anh biết số của tôi?"
[Em dí vào tay tôi. Giờ lại hỏi câu đó.]
"..." Dư Nguyệt. Xem như tôi hỏi thừa.
[Em gửi địa chỉ qua, tôi đến đón em.]
"Không..."
Cuộc gọi kết thúc.
Dư Nguyệt quay lại nhìn bạn mình cười cười.
"Cậu nói chuyện với ai mà lạ vậy?"
"Chồng, chồng tớ."
"..." Lý Nhã.
[...]
Dư Nguyệt sau khi gửi tin nhắn đi lại hối hận rồi. Chân anh đã đi đứng không tiện còn đến đón kiểu gì. Mà cô đi xe điện đến nữa.
"Tớ về đây. Để dịp khác tớ sẽ kể cho cậu nghe."
"Sao cậu về vội thế? Anh ta không cho cậu đi à?"
"Không phải. Là tớ muốn về thôi."
"Tớ thấy cậu lạ lắm. Đã xảy ra chuyện gì?"
Dư Nguyệt khẽ cười.
"Cậu xem phim hơi nhiều rồi. Tớ không xảy ra chuyện gì. Thật đó."
Không đợi cô bạn mình nói thêm gì cô đã đứng dậy.
"Lần sau, tớ sẽ giới thiệu anh ấy cho cậu biết. Tớ về đây."
"Khoang..."
Chưa kịp nói hết câu, bóng người đã biến mất.
Lý Nhã thở dài.
"Dư Nguyệt ơi Dư Nguyệt sao cậu không rút được bài học nào cả. Đêm qua, mới khóc bù lu bù loa. Giờ lại đi kết hôn với một người xa lạ. Giàu có cũng không nói còn đằng này... Mình phải giúp cậu ấy mới được."
[...]
Dư Nguyệt chạy một mạch ra khỏi quán lại quên mất xe điện còn ở bãi đỗ xe.
Vừa định quay lại đã ngơ ngác như bị trời trồng.
"Đến thật sao?"
Anh bước về phía cô.
Cảm giác ấm áp bao trùm lấy cơ thể nhỏ bé. Tay cô siết chặt gốc áo.
"Thời tiết này giữ ấm cơ thể một chút."
"Cám ơn!"
Dư Nguyệt không biết tại sao, đối với anh vừa có chút lạ lại có chút quen.
"Về thôi!"
"Tôi có thể tự về. Không cần phải như vậy."
"Tôi không yên tâm để em đi một mình."
Câu nói này... Sao lại quen thuộc như vậy. Dường như ai đó đã từng nói với mình.
Tuy nhiên, cô không biết là ai đã nói.
Cô im lặng nhìn bóng hai người kéo dài dưới ánh đèn đường. Quả thật bình yên đến lạ.
Hy vọng, sau này cũng được như vậy.
Lúc hai người trở về nhà cũng đã muộn.
Gió bên ngoài thật sự rất lạnh. Vô thức lại nhìn xuống chân anh.
Cô nghe người khác nói những người từng bị thương ở chân khi thời tiết thay đổi sẽ rất khó chịu. Cô cũng không biết anh bẩm sinh đã như vậy hay chỉ là do tai nạn lao động nào đó gây ra. Mới gặp nhau mà hỏi như vậy cũng thấy ngại. Nhưng đã là vợ chồng chắc là không sao đâu.
"Chân anh, có khó chịu không?"
"Em không cần để tâm. Tôi ổn."
"Vậy... Anh nghỉ ngơi đi. Cần gì có thể gọi tôi."
"Cám ơn!"
Cuộc nói chuyện của hai người vẫn còn khách sáo như vậy. Nhưng ở một khía cạnh nào đó là một chút quan tâm. Dù rất nhỏ cũng khiến sự ấm áp len lõi.
[...]
Dư Nguyệt sau khi tắm rửa xong lại quên mất đây không phải nhà mình thuê. Vậy quần áo ở đâu?
Cô khóc không ra nước mắt.
Cố gắng bình tĩnh, cô lấy khăn quấn quanh người lại ló đầu ra khe cửa.
"Anh Cố, anh có ở đó không?"
Anh quay lại.
"Có việc?"
"Tôi..."
Cô nở nụ cười gượng gạo.
Anh đứng dậy.
Dư Nguyệt liền giật bắn người xua tay.
"Anh đừng qua đây. Tôi không..."
Trái ngược với suy nghĩ của cô. Anh đi đến lấy bộ quần áo đã chuẩn bị sẵn cầm trên tay.
"Tôi đã để đây. Em không để ý thôi."
"..." Dư Nguyệt. được, là cô sai suy nghĩ xấu cho anh.
Cô nhận lấy liền rút tay lại.
Cánh cửa đóng sầm.
Anh trở lại ghế ngồi xuống.
Lúc Dư Nguyệt trở ra lần nữa vẫn thấy anh ngồi ở đó. Cô có chút tò mò.
"Anh làm gì vậy?"
Cố Thừa Trạch đẩy laptop sang cho cô nhìn rõ.
Dư Nguyệt kinh ngạc.
"Đây là..."
"Tôi đã giúp em tạo một trang bán hàng. Em có thể tự chủ thời gian."
"Anh..."
Dư Nguyệt mắt chớp chớp. Cô cũng từng nghĩ đến nhưng để thuê làm chi phí khá cao. Cô lại không rành về mảng này.
"Sang đây. Tôi dạy em."
Dư Nguyệt thật sự rất thích cái potter anh tạo cho cửa hàng này cho mình. Cô đi đến ngồi xuống.
Anh vòng tay qua như thể đang ôm cô vậy.
"Rất dễ. Tôi sẽ dạy em cách quản lý."
Dư Nguyệt có cảm giác trái tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi. Đây là cảm giác gì?
Tất cả sự cố gắng của cô vô ích sắp trụ hết nổi rồi.
"Tôi muốn đi ngủ."
Vội vàng đứng dậy chạy vào trong phòng.
"..." Cố Thừa Trạch. Hay là cô không thích hình ảnh này.
[...]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.