Chương 7: Sốc với tin vừa nghe
NG Nguyen 1119
05/10/2024
Cố Thừa Trạch nhìn cô, vẫn kiên nhẫn trả lời.
"Không phải đều nằm trong giấy kết hôn à."
"..." Dư Nguyệt. Hoá ra, chỉ có mình là không biết gì hết. Khoang đã, sao tay anh ấy lại mềm ấm áp như vậy. Hoàn toàn không giống với người suốt ngày làm việc nặng nhọc. Nói thẳng ra, tay mình còn có chút khô ráp đây.
Cô rút tay lại.
Cửa mở ra.
Cô nhìn vào trong, giấu tay ra sau vờ như không nghĩ cái gì cả.
Nội thất bên trong và trang trí vô cùng đơn giản không giống với gia đình đông người.
"Anh ở đây với ai? Bao nhiêu người?"
"Hai người."
"Còn một người nữa đâu?"
"Bà xã tôi."
"Hả? Vậy..."
Nói đến đây, mặt cô đỏ ửng. Tay xoa xoa vào nhau không nói nữa.
"Không hỏi nữa à."
"Tôi, tôi... Tôi muốn đi rửa mặt."
"Tùy em!"
Dư Nguyệt nghe anh nói như vậy tất nhiên sẽ tìm nơi nào đó để lấy lại bình tĩnh. Nếu không kiểu này sớm muộn gì cũng bị anh làm cho xấu hổ đến chết mất.
Căn nhà không mấy lớn nên tìm nhà vệ sinh cũng không phải là khó.
Dư Nguyệt rút trong nhà vệ sinh. Cô nhìn gương mặt đỏ bừng của mình trong gương. Không biết cô đã tạt nước vào mặt bao giờ lần nhưng dường như cũng không có kết quả.
"Đúng là mình bị anh ta làm cho hỏng não rồi. Từ lúc nào lại hay xấu hổ như vậy."
[...]
Quả thật thời buổi bây giờ có tiền thì cuộc sống thảnh thơi rất nhiều.
Lúc cô vừa rời khỏi phòng vệ sinh thì vật dụng của cô đã được mang đến.
Tất cả đều đóng gói tươm tất.
Và anh cũng đang ngồi trên ghế sofa.
Cô bước ra.
"Dịch vụ bây giờ nhanh thật. Chắc hẳn là tốn kém lắm."
Hai người đang đứng ở cửa sắp xếp gọn gàng sau đó mới lên tiếng.
"Cố phu nhân! Đó là việc nên làm."
Người bên đánh lên vai.
"Haha... Người anh em tôi thích nói đùa lắm."
Dư Nguyệt tất nhiên sẽ không suy nghĩ gì. Cố phu nhân nghe cũng oách lắm chứ bộ. Nhưng nó chỉ dành cho những người có địa vị lớn trong xã hội mà thôi.
"Đi thôi."
"Ê còn..."
Dư Nguyệt vừa lên tiếng họ đã biến mất. Cô quay sang nhìn anh.
"Em vào nghỉ ngơi đi. Để tôi."
Anh đứng dậy.
Cô vội vàng ngăn lại.
"Không cần đâu. Tôi có thể làm được."
"Có lẽ tôi là gánh nặng của em."
Vừa nghe câu này, cô lại nghĩ đến câu cô nói vừa rồi. Nhưng cô hoàn toàn không có ý đó. Giờ có trăm ngàn lời giải thích cũng vô ích.
"Không phải đâu. Đồ phụ nữ, tôi ngại thôi."
Cô gượng gạo nói.
"Tập dần cũng không tệ. Sau này, có cái gì tôi không nhìn thấy."
"..." Dư Nguyệt. Tôi muốn tìm cái lỗ trốn mất. Tên này không biết ngại là gì à. Mặc kệ, dọn cho mệt chết anh đi.
Cô ho một tiếng quay gương mặt đỏ ửng đi.
"Anh muốn dọn thì dọn. Tôi có việc ra ngoài một chút."
Cô cũng không đợi anh trả lời đã chạy tọt ra khỏi cửa, vào trong thang máy.
Cánh cửa thang máy khép lại cô mới thở phào.
Điện thoại trong túi xách cô vang lên.
Dư Nguyệt mở ra xem.
Là tin nhắn của Lý Nhã.
[Cậu rảnh không? Tớ tìm được một nơi khác cho cậu. Đến quán số một chúng ta trao một chút.]
Dư Nguyệt gõ gõ lại vài từ bỏ vào túi xách.
[...]
Quán số một.
Nơi này không gian tương đối thoải mái lại gần với khu Tây Á nơi cô vừa dọn đến.
Vừa nhìn thấy Dư Nguyệt, Lý Nhã cũng hơi ngạc nhiên.
"Cậu đến nhanh vậy?"
Bình thường thì từ nhà cô đến đây tầm một tiếng đồng hồ. Vậy chưa đầy mười lăm phút đã đến nơi.
Dư Nguyệt ngồi xuống.
"Tớ... Tớ đang ở gần đây."
"Cậu lại đến đây tìm việc à."
Cô chưa kịp lên tiếng đã gặp phải Trần Ngọc Liên.
"Dư Nguyệt, ngày hôm qua đi lãnh chứng này nọ giờ lại rầu rĩ ngồi ở đây. Đúng là ra vẻ cho người ta thấy."
Cô ta xoa xoa chiếc nhẫn kim cương trên tay mình.
"Cô khoe mẽ cái gì. Tôi mới không thèm."
"Haha... Cũng đúng. Một tên què còn làm ở công trường xây dựng thì làm sao mua nổi. Tôi chỉ tiếc, một cô gái trẻ như cô lại vướng vào... Cũng có chút tiếc."
Dư Nguyệt cầm cốc nước tạt vào người cô ta.
"A... Cô bị điên hả?"
Cô ta tức giận vung tay lên.
Dư Nguyệt nắm cổ tay cô ta lại.
"Miệng thối của cô sau này ra đường nên bịt kín lại. Đừng để ảnh hưởng đến người xung quanh."
"Cô..."
Mọi người xung quanh phá lên cười.
"Tôi không để yên cho cô đâu."
Vì xấu hổ, cô liền bỏ đi.
Chỉ có Lý Nhã nãy giờ im lặng, mắt chớp chớp ngây ngốc nhìn Dư Nguyệt.
"Cô ta nói thật sao?"
Dư Nguyệt ngồi xuống ghế, gãi gãi đầu.
"Không hẳn đâu. Chuyện này dài dòng lắm."
"Cậu kết hôn thật hả?"
Lý Nhã đứng bật dậy. Hôm qua, mình nói bừa vài câu vậy mà Dư Nguyệt lại làm thật.
"Giờ đi làm giấy ly hôn đi. Cậu đừng có ngốc như vậy chứ. Mà hai người có, có cái đó chưa?"
Lý Nhã kéo tay Dư Nguyệt.
Dư Nguyệt rút tay lại.
"Cậu bình tĩnh lại đi. Cái đó là cái gì?"
"Là như vầy nè."
Lý Nhã ra ám hiệu.
Dư Nguyệt kéo tay bạn mình.
“Chuyện này cũng dài dòng lắm. Để sau này tớ kể cậu nghe.”
“Nhưng...”
“Không phải cậu nói có việc cho tớ sao.”
Dư Nguyệt dời chủ đề.
Lý Nhã lúc này mới tạm ngưng hóng chuyện. Dù sao cũng lo việc chính trước đã.
[...]
"Không phải đều nằm trong giấy kết hôn à."
"..." Dư Nguyệt. Hoá ra, chỉ có mình là không biết gì hết. Khoang đã, sao tay anh ấy lại mềm ấm áp như vậy. Hoàn toàn không giống với người suốt ngày làm việc nặng nhọc. Nói thẳng ra, tay mình còn có chút khô ráp đây.
Cô rút tay lại.
Cửa mở ra.
Cô nhìn vào trong, giấu tay ra sau vờ như không nghĩ cái gì cả.
Nội thất bên trong và trang trí vô cùng đơn giản không giống với gia đình đông người.
"Anh ở đây với ai? Bao nhiêu người?"
"Hai người."
"Còn một người nữa đâu?"
"Bà xã tôi."
"Hả? Vậy..."
Nói đến đây, mặt cô đỏ ửng. Tay xoa xoa vào nhau không nói nữa.
"Không hỏi nữa à."
"Tôi, tôi... Tôi muốn đi rửa mặt."
"Tùy em!"
Dư Nguyệt nghe anh nói như vậy tất nhiên sẽ tìm nơi nào đó để lấy lại bình tĩnh. Nếu không kiểu này sớm muộn gì cũng bị anh làm cho xấu hổ đến chết mất.
Căn nhà không mấy lớn nên tìm nhà vệ sinh cũng không phải là khó.
Dư Nguyệt rút trong nhà vệ sinh. Cô nhìn gương mặt đỏ bừng của mình trong gương. Không biết cô đã tạt nước vào mặt bao giờ lần nhưng dường như cũng không có kết quả.
"Đúng là mình bị anh ta làm cho hỏng não rồi. Từ lúc nào lại hay xấu hổ như vậy."
[...]
Quả thật thời buổi bây giờ có tiền thì cuộc sống thảnh thơi rất nhiều.
Lúc cô vừa rời khỏi phòng vệ sinh thì vật dụng của cô đã được mang đến.
Tất cả đều đóng gói tươm tất.
Và anh cũng đang ngồi trên ghế sofa.
Cô bước ra.
"Dịch vụ bây giờ nhanh thật. Chắc hẳn là tốn kém lắm."
Hai người đang đứng ở cửa sắp xếp gọn gàng sau đó mới lên tiếng.
"Cố phu nhân! Đó là việc nên làm."
Người bên đánh lên vai.
"Haha... Người anh em tôi thích nói đùa lắm."
Dư Nguyệt tất nhiên sẽ không suy nghĩ gì. Cố phu nhân nghe cũng oách lắm chứ bộ. Nhưng nó chỉ dành cho những người có địa vị lớn trong xã hội mà thôi.
"Đi thôi."
"Ê còn..."
Dư Nguyệt vừa lên tiếng họ đã biến mất. Cô quay sang nhìn anh.
"Em vào nghỉ ngơi đi. Để tôi."
Anh đứng dậy.
Cô vội vàng ngăn lại.
"Không cần đâu. Tôi có thể làm được."
"Có lẽ tôi là gánh nặng của em."
Vừa nghe câu này, cô lại nghĩ đến câu cô nói vừa rồi. Nhưng cô hoàn toàn không có ý đó. Giờ có trăm ngàn lời giải thích cũng vô ích.
"Không phải đâu. Đồ phụ nữ, tôi ngại thôi."
Cô gượng gạo nói.
"Tập dần cũng không tệ. Sau này, có cái gì tôi không nhìn thấy."
"..." Dư Nguyệt. Tôi muốn tìm cái lỗ trốn mất. Tên này không biết ngại là gì à. Mặc kệ, dọn cho mệt chết anh đi.
Cô ho một tiếng quay gương mặt đỏ ửng đi.
"Anh muốn dọn thì dọn. Tôi có việc ra ngoài một chút."
Cô cũng không đợi anh trả lời đã chạy tọt ra khỏi cửa, vào trong thang máy.
Cánh cửa thang máy khép lại cô mới thở phào.
Điện thoại trong túi xách cô vang lên.
Dư Nguyệt mở ra xem.
Là tin nhắn của Lý Nhã.
[Cậu rảnh không? Tớ tìm được một nơi khác cho cậu. Đến quán số một chúng ta trao một chút.]
Dư Nguyệt gõ gõ lại vài từ bỏ vào túi xách.
[...]
Quán số một.
Nơi này không gian tương đối thoải mái lại gần với khu Tây Á nơi cô vừa dọn đến.
Vừa nhìn thấy Dư Nguyệt, Lý Nhã cũng hơi ngạc nhiên.
"Cậu đến nhanh vậy?"
Bình thường thì từ nhà cô đến đây tầm một tiếng đồng hồ. Vậy chưa đầy mười lăm phút đã đến nơi.
Dư Nguyệt ngồi xuống.
"Tớ... Tớ đang ở gần đây."
"Cậu lại đến đây tìm việc à."
Cô chưa kịp lên tiếng đã gặp phải Trần Ngọc Liên.
"Dư Nguyệt, ngày hôm qua đi lãnh chứng này nọ giờ lại rầu rĩ ngồi ở đây. Đúng là ra vẻ cho người ta thấy."
Cô ta xoa xoa chiếc nhẫn kim cương trên tay mình.
"Cô khoe mẽ cái gì. Tôi mới không thèm."
"Haha... Cũng đúng. Một tên què còn làm ở công trường xây dựng thì làm sao mua nổi. Tôi chỉ tiếc, một cô gái trẻ như cô lại vướng vào... Cũng có chút tiếc."
Dư Nguyệt cầm cốc nước tạt vào người cô ta.
"A... Cô bị điên hả?"
Cô ta tức giận vung tay lên.
Dư Nguyệt nắm cổ tay cô ta lại.
"Miệng thối của cô sau này ra đường nên bịt kín lại. Đừng để ảnh hưởng đến người xung quanh."
"Cô..."
Mọi người xung quanh phá lên cười.
"Tôi không để yên cho cô đâu."
Vì xấu hổ, cô liền bỏ đi.
Chỉ có Lý Nhã nãy giờ im lặng, mắt chớp chớp ngây ngốc nhìn Dư Nguyệt.
"Cô ta nói thật sao?"
Dư Nguyệt ngồi xuống ghế, gãi gãi đầu.
"Không hẳn đâu. Chuyện này dài dòng lắm."
"Cậu kết hôn thật hả?"
Lý Nhã đứng bật dậy. Hôm qua, mình nói bừa vài câu vậy mà Dư Nguyệt lại làm thật.
"Giờ đi làm giấy ly hôn đi. Cậu đừng có ngốc như vậy chứ. Mà hai người có, có cái đó chưa?"
Lý Nhã kéo tay Dư Nguyệt.
Dư Nguyệt rút tay lại.
"Cậu bình tĩnh lại đi. Cái đó là cái gì?"
"Là như vầy nè."
Lý Nhã ra ám hiệu.
Dư Nguyệt kéo tay bạn mình.
“Chuyện này cũng dài dòng lắm. Để sau này tớ kể cậu nghe.”
“Nhưng...”
“Không phải cậu nói có việc cho tớ sao.”
Dư Nguyệt dời chủ đề.
Lý Nhã lúc này mới tạm ngưng hóng chuyện. Dù sao cũng lo việc chính trước đã.
[...]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.