Chương 39: Hiệu Trưởng Trình Ngăn Cản
Tống Bắc Bắc
17/02/2024
Trình Minh nhìn chằm chằm cô, đột nhiên rút côn thịt ra rồi lại hung hăng cắm vào.
Lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng xe đi qua ở bên ngoài.
Bạch Tố Tố run lên, tiểu huyệt kẹp chặt lại.
Trình Minh nhanh chóng rút côn thịt ra rồi kéo rèm xuống.
“Về phòng trước đi!” Cậu thấp giọng nói.
Bạch Tố Tố không rõ nguyên do, ngoan ngoãn vào nhà.
Thấy cô đi, Trình Minh mới nhanh chóng mặc quần vào, sau đó nhặt quần áo của Bạch Tố Tố trên mặt đất lên.
Còn chưa có thu dọn xong, quả nhiên đã nghe được tiếng gõ cửa.
Cậu cắn đầu lưỡi, thu dọn quần áo xong xuôi mới đi mở cửa.
Hiệu trưởng Trình đã đợi một lúc, cửa vừa được mở ra đã thấy dáng vẻ vai trần của Trình Minh, ông ta nhíu mày lại.
Ông ta đi vào phòng khách, nhìn một vòng xung quanh, trong phòng rất sạch sẽ, chỉ có ghế dựa bày biện lung tung, ông ta tìm một vị trí sạch sẽ ngồi xuống.
Trình Minh ngoan ngoãn đi đến trước mặt ông ta.
Hiệu trưởng Trình xoay chiếc đồng hồ trên cổ tay, giương mắt nhìn cậu: “Nghe nói xếp hạng trong kỳ thi lần này của con tụt xuống rất nhiều?”
Trình Minh rũ mắt.
“Chủ nhiệm lớp của con đã nói với bố có hơn con không học tiết tự học buổi tối?”
Trình Minh nhìn mũi chân, cậu biết ông Trình trở về sẽ bắt đầu khiển trách, cậu ra ngoài giao lưu cả tháng nay, giấu giếm đủ rồi.
Vậy nên lúc này sẽ vô cùng ngoan ngoãn.
Hiệu trưởng Trình càng nhìn càng tức: “Con bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn con xem, cô giáo kia dám quyến rũ con, cô ta đang phạm tội!”
Trình Minh cau mày nói: “Cô ấy không quyến rũ tôi.”
“Không quyến rũ con? Một người phụ nữ lớn hơn con mười tuổi, nếu cha con không phải hiệu trưởng, con cho rằng người ta sẽ ở bên con sao?” Hiệu trưởng Trình không che giấu sự chán ghét trong đáy mắt chút nào.
“Chỉ lớn hơn tám tuổi thôi!” Trình Minh nhỏ giọng nói.
Hiệu trưởng Trình không nhịn được đứng dậy tát cậu một cái “bốp”.
Hốc mắt Trình Minh lập tức đỏ lên, cậu ngẩng đầu thấp giọng nói: “Tôi sẽ ở bên cô ấy, sau này con muốn cưới cô ấy!”
“Con dám!” Hiệu trưởng Trình tức giận đến hồ đồ, giơ tay tát thêm một cái.
Trình Minh cũng đứng yên để ông ta đánh, không nói một lời, chỉ quật cường nhìn chằm chằm vào ông ta.
Sau khi cậu mười tuổi, hiệu trưởng Trình chưa từng đánh cậu, luôn bảo vệ cậu như bảo bối, lần này ông ta đã vô cùng tức giận, nên xoay người rời đi không thèm nhìn cậu.
Thấy người đi rồi, Trình Minh vươn đầu lưỡi chạm vào má, ông ta đánh vào hai bên má nên mặt cậu đã tê rần.
Cậu không biết phải làm sao, từ nhỏ cậu thích thứ gì đều nắm được trong tay, bố lại luôn cưng chiều cậu, nên trong lòng cậu cảm thấy đây không phải chuyện lớn.
Kết quả trưa hôm sau trở về, cô giáo đã không thấy tăm hơi!
Trình Minh vội vàng gọi điện thoại, điện thoại trong nhà không gọi được, điện thoại của hiệu trưởng Trình cũng không ai nghe, cậu sợ xảy ra chuyện gì, vội vàng lao ra đón xe đi về nhà cũ.
Bạch Tố Tố đang ngồi trong nhà họ Trình, cách lần đầu tiên cô đến đây đã ba tháng, tâm trạng và thân phận lại khác nhau rất lớn.
Hiệu trưởng Trình là một con cáo già, nhưng đối mặt với con trai của mình lại không kiềm chế được tính tình.
Sắc mặt ông ta hơi lạnh: “Cô giáo Bạch muốn gì?”
Bạch Tố Tố chửi thầm trong lòng, chẳng lẽ bước tiếp theo sẽ là quăng chi phiếu? Trên mặt cô vẫn duy trì lễ độ: “Không phải tôi muốn gì, mà là con trai ngài không cho tôi đi, nếu hiệu trưởng Trình đã điều tra thì cũng biết tôi từng có ý định trốn thoát.”
Đương nhiên hiệu trưởng Trình biết điều này, cũng vì chuyện này nên sắc mặt ông ta càng khó coi, thằng khốn Trình Minh dám làm chuyện như vậy, nếu để cho người khác biết thì ông ta sẽ phải ngồi tù.
Lúc này, đột nhiên nghe thấy tiếng xe đi qua ở bên ngoài.
Bạch Tố Tố run lên, tiểu huyệt kẹp chặt lại.
Trình Minh nhanh chóng rút côn thịt ra rồi kéo rèm xuống.
“Về phòng trước đi!” Cậu thấp giọng nói.
Bạch Tố Tố không rõ nguyên do, ngoan ngoãn vào nhà.
Thấy cô đi, Trình Minh mới nhanh chóng mặc quần vào, sau đó nhặt quần áo của Bạch Tố Tố trên mặt đất lên.
Còn chưa có thu dọn xong, quả nhiên đã nghe được tiếng gõ cửa.
Cậu cắn đầu lưỡi, thu dọn quần áo xong xuôi mới đi mở cửa.
Hiệu trưởng Trình đã đợi một lúc, cửa vừa được mở ra đã thấy dáng vẻ vai trần của Trình Minh, ông ta nhíu mày lại.
Ông ta đi vào phòng khách, nhìn một vòng xung quanh, trong phòng rất sạch sẽ, chỉ có ghế dựa bày biện lung tung, ông ta tìm một vị trí sạch sẽ ngồi xuống.
Trình Minh ngoan ngoãn đi đến trước mặt ông ta.
Hiệu trưởng Trình xoay chiếc đồng hồ trên cổ tay, giương mắt nhìn cậu: “Nghe nói xếp hạng trong kỳ thi lần này của con tụt xuống rất nhiều?”
Trình Minh rũ mắt.
“Chủ nhiệm lớp của con đã nói với bố có hơn con không học tiết tự học buổi tối?”
Trình Minh nhìn mũi chân, cậu biết ông Trình trở về sẽ bắt đầu khiển trách, cậu ra ngoài giao lưu cả tháng nay, giấu giếm đủ rồi.
Vậy nên lúc này sẽ vô cùng ngoan ngoãn.
Hiệu trưởng Trình càng nhìn càng tức: “Con bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn con xem, cô giáo kia dám quyến rũ con, cô ta đang phạm tội!”
Trình Minh cau mày nói: “Cô ấy không quyến rũ tôi.”
“Không quyến rũ con? Một người phụ nữ lớn hơn con mười tuổi, nếu cha con không phải hiệu trưởng, con cho rằng người ta sẽ ở bên con sao?” Hiệu trưởng Trình không che giấu sự chán ghét trong đáy mắt chút nào.
“Chỉ lớn hơn tám tuổi thôi!” Trình Minh nhỏ giọng nói.
Hiệu trưởng Trình không nhịn được đứng dậy tát cậu một cái “bốp”.
Hốc mắt Trình Minh lập tức đỏ lên, cậu ngẩng đầu thấp giọng nói: “Tôi sẽ ở bên cô ấy, sau này con muốn cưới cô ấy!”
“Con dám!” Hiệu trưởng Trình tức giận đến hồ đồ, giơ tay tát thêm một cái.
Trình Minh cũng đứng yên để ông ta đánh, không nói một lời, chỉ quật cường nhìn chằm chằm vào ông ta.
Sau khi cậu mười tuổi, hiệu trưởng Trình chưa từng đánh cậu, luôn bảo vệ cậu như bảo bối, lần này ông ta đã vô cùng tức giận, nên xoay người rời đi không thèm nhìn cậu.
Thấy người đi rồi, Trình Minh vươn đầu lưỡi chạm vào má, ông ta đánh vào hai bên má nên mặt cậu đã tê rần.
Cậu không biết phải làm sao, từ nhỏ cậu thích thứ gì đều nắm được trong tay, bố lại luôn cưng chiều cậu, nên trong lòng cậu cảm thấy đây không phải chuyện lớn.
Kết quả trưa hôm sau trở về, cô giáo đã không thấy tăm hơi!
Trình Minh vội vàng gọi điện thoại, điện thoại trong nhà không gọi được, điện thoại của hiệu trưởng Trình cũng không ai nghe, cậu sợ xảy ra chuyện gì, vội vàng lao ra đón xe đi về nhà cũ.
Bạch Tố Tố đang ngồi trong nhà họ Trình, cách lần đầu tiên cô đến đây đã ba tháng, tâm trạng và thân phận lại khác nhau rất lớn.
Hiệu trưởng Trình là một con cáo già, nhưng đối mặt với con trai của mình lại không kiềm chế được tính tình.
Sắc mặt ông ta hơi lạnh: “Cô giáo Bạch muốn gì?”
Bạch Tố Tố chửi thầm trong lòng, chẳng lẽ bước tiếp theo sẽ là quăng chi phiếu? Trên mặt cô vẫn duy trì lễ độ: “Không phải tôi muốn gì, mà là con trai ngài không cho tôi đi, nếu hiệu trưởng Trình đã điều tra thì cũng biết tôi từng có ý định trốn thoát.”
Đương nhiên hiệu trưởng Trình biết điều này, cũng vì chuyện này nên sắc mặt ông ta càng khó coi, thằng khốn Trình Minh dám làm chuyện như vậy, nếu để cho người khác biết thì ông ta sẽ phải ngồi tù.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.