Chương 40: Tai Nạn Giao Thông
Tống Bắc Bắc
17/02/2024
Ông ta nhìn cô gái trước mắt này, thấy hơi đau đầu.
“Nhưng dù là như vậy, cô Bạch là giáo viên làm tấm gương sáng cho người khác, cô cũng nên biết yêu đương với học sinh củamình là trái với luân lý!”
Bạch Tô Tô liếc mắt nhìn đồng hồ ở đại sảnh, trong lòng hơi không kiên nhẫn, mấy lão cáo già này đều thích đẩy hết sai lầm lên người người khác! Cọ tới cọ lui, nếu không giải quyết nhanh, Trình Minh Sẽ tan học.
Cô thở nhẹ một hơi, rốt cuộc đã hơi thiếu kiên nhẫn: “Hiệu trưởng Trình muốn tôi làm gì?”
Hiệu trưởng Trình nhìn cô chằm chằm: “Nghe Nói cô Bạch là thạc sĩ trường đại học Colombia? Tại sao cô lại tới dạy học ở trường cấp 3 của tôi?”
Vẻ mặt của Bạch Tô Tô hơi cứng đờ: “Tôi sinh ra ở thành phố Lâm, từ nhỏ đã mơ ước được trở thành giáo viên, nên lúc này
mới tới trường cấp 3.”
Lời này có rất nhiều sơ hở, ngược lại hiệu trưởng Trình cũng không để ý lắm, hơi gật đầu nói: “Nhân tài như cô giáo Bạch đây, chỗ nhỏ bé này của chúng tôi không giữ được.” Nói xong, ông lấy một chiếc vé máy bay và một tấm thẻ đặt lên mặt bàn.
“Đây là…”
Lời còn chưa nói hết đã thấy một người đàn ông trung niên tiến vào: “Hiệu trưởng ông mau đi xem một chút, Tiểu Minh, Tiểu Minh gặp tai nạn xe!”
“Bây giờ nó đang ở đâu?”
“Bệnh viện nhân dân số một, người đã được đưa qua.”
Hiệu trưởng Trình vội vàng đứng dậy, đi được hai bước, ông quay lại sắc mặt phức tạp nói: “Cô giáo Bạch không cần nóng nảy, đi xem với tôi một chút đi.”
Trong lòng Bạch Tô Tô “lộp bộp” một tiếng, thời gian này hẳn là vừa tan học, bước chân cũng nhanh hơn một chút.
Dọc đường đi hiệu trưởng Trình liên tục gọi điện thoại, gọi cho bệnh viện, gọi cho trường học, còn gọi cho Cục Cảnh sát.
Cánh môi Bạch Tô Tô mím chặt, tâm trạng phức tạp, vốn dĩ hiệu trưởng Trình đã cho người đến đón cô từ sáng sớm, nhưng lúc đó cô đã đến nhà họ Trình, hiệu trưởng Trình còn có cuộc họp ở trường, trì hoãn dần, nên mới kéo dài đến bây giờ.
Cũng may hai năm gần đây bệnh viện nhân dân số một đã dời đến ngoại ô, bọn họ đi một đường cũng không bị tắc.
Một mạch đến phòng phẫu thuật, nhìn dòng chữ “đang phẫu thuật” trước mắt, Bạch Tô Tô mới cảm nhận được sự sợ hãi.
Trình Minh… rõ ràng tối hôm qua họ còn ôm nhau ngủ.
Rất nhanh sau đó, cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra, cô đi tới với hiệu trưởng Trình theo bản năng.
“Cuộc phẫu thuật rất thành công.”
Tim Bạch Tô Tô thắt chặt lại, vừa nghĩ đến Trình Minh có thể là vì tìm cô nên mới xảy ra tai nạn xe, cô liền vô cùng hoảng loạn.
“Bác sĩ, cậu ấy, cậu ấy rốt cuộc thế nào rồi, tai nạn xe có bị thương nơi nào không?”
Bác sĩ gỡ khẩu trang xuống, kinh ngạc nói:
“Chỉ là cắt bỏ ruột thừa, tai nạn xe chỉ làm trầy xước tay, đã xử lý tốt.”
Bạch Tô Tô: “...” Nước mắt của cô thiếu chút nữa chảy ngược về.
Bác sĩ thấy bộ dáng không hiểu chuyện gì đang xảy ra của cô, còn thấy hơi kỳ quái, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích một lần nữa: “Nguyên nhân gây tai nạn xe là do người bệnh bị đau bụng, tinh thần hoảng hốt tạo thành, chiếc xe máy kia thấy cậu ấy liền giảm tốc độ, đụng vào người cũng không gây bị thương nặng, chỉ bị trầy da một chút.”
Khóe miệng hiệu trưởng Trình giật giật, gật đầu với bác sĩ nói: “Cảm ơn bác sĩ.”
Vừa nói xong, cửa phòng phẫu thuật đã bị đẩy ra, Trình Minh cũng được y tá đẩy ra theo.
Biết nguyên nhân thật sự của cuộc phẫu thuật, Bạch Tô Tô hơi không biết làm sao, cô đi chậm lại vài bước, muốn trực tiếp rời đi.
Hiệu trưởng Trình lại gọi cô lại: “Cô giáo Bạch, đợi lát nữa Trình Minh tỉnh lại, có thể nó sẽ tìm cô, phiền cô chăm sóc nó mấy ngày thay tôi, nó vừa phẫu thuật xong, tâm tình không thể quá kích động.”
Bạch Tô Tô gật đầu, bước vào phòng bệnh.
Bên trong y tá đang bận rộn, hiệu trưởng Trình nhỏ giọng gọi điện thoại, nhìn hết thảy mọi chuyện xung quanh làm cô có loại cảm giác hơi xa lạ.
“Nhưng dù là như vậy, cô Bạch là giáo viên làm tấm gương sáng cho người khác, cô cũng nên biết yêu đương với học sinh củamình là trái với luân lý!”
Bạch Tô Tô liếc mắt nhìn đồng hồ ở đại sảnh, trong lòng hơi không kiên nhẫn, mấy lão cáo già này đều thích đẩy hết sai lầm lên người người khác! Cọ tới cọ lui, nếu không giải quyết nhanh, Trình Minh Sẽ tan học.
Cô thở nhẹ một hơi, rốt cuộc đã hơi thiếu kiên nhẫn: “Hiệu trưởng Trình muốn tôi làm gì?”
Hiệu trưởng Trình nhìn cô chằm chằm: “Nghe Nói cô Bạch là thạc sĩ trường đại học Colombia? Tại sao cô lại tới dạy học ở trường cấp 3 của tôi?”
Vẻ mặt của Bạch Tô Tô hơi cứng đờ: “Tôi sinh ra ở thành phố Lâm, từ nhỏ đã mơ ước được trở thành giáo viên, nên lúc này
mới tới trường cấp 3.”
Lời này có rất nhiều sơ hở, ngược lại hiệu trưởng Trình cũng không để ý lắm, hơi gật đầu nói: “Nhân tài như cô giáo Bạch đây, chỗ nhỏ bé này của chúng tôi không giữ được.” Nói xong, ông lấy một chiếc vé máy bay và một tấm thẻ đặt lên mặt bàn.
“Đây là…”
Lời còn chưa nói hết đã thấy một người đàn ông trung niên tiến vào: “Hiệu trưởng ông mau đi xem một chút, Tiểu Minh, Tiểu Minh gặp tai nạn xe!”
“Bây giờ nó đang ở đâu?”
“Bệnh viện nhân dân số một, người đã được đưa qua.”
Hiệu trưởng Trình vội vàng đứng dậy, đi được hai bước, ông quay lại sắc mặt phức tạp nói: “Cô giáo Bạch không cần nóng nảy, đi xem với tôi một chút đi.”
Trong lòng Bạch Tô Tô “lộp bộp” một tiếng, thời gian này hẳn là vừa tan học, bước chân cũng nhanh hơn một chút.
Dọc đường đi hiệu trưởng Trình liên tục gọi điện thoại, gọi cho bệnh viện, gọi cho trường học, còn gọi cho Cục Cảnh sát.
Cánh môi Bạch Tô Tô mím chặt, tâm trạng phức tạp, vốn dĩ hiệu trưởng Trình đã cho người đến đón cô từ sáng sớm, nhưng lúc đó cô đã đến nhà họ Trình, hiệu trưởng Trình còn có cuộc họp ở trường, trì hoãn dần, nên mới kéo dài đến bây giờ.
Cũng may hai năm gần đây bệnh viện nhân dân số một đã dời đến ngoại ô, bọn họ đi một đường cũng không bị tắc.
Một mạch đến phòng phẫu thuật, nhìn dòng chữ “đang phẫu thuật” trước mắt, Bạch Tô Tô mới cảm nhận được sự sợ hãi.
Trình Minh… rõ ràng tối hôm qua họ còn ôm nhau ngủ.
Rất nhanh sau đó, cửa phòng phẫu thuật bị đẩy ra, cô đi tới với hiệu trưởng Trình theo bản năng.
“Cuộc phẫu thuật rất thành công.”
Tim Bạch Tô Tô thắt chặt lại, vừa nghĩ đến Trình Minh có thể là vì tìm cô nên mới xảy ra tai nạn xe, cô liền vô cùng hoảng loạn.
“Bác sĩ, cậu ấy, cậu ấy rốt cuộc thế nào rồi, tai nạn xe có bị thương nơi nào không?”
Bác sĩ gỡ khẩu trang xuống, kinh ngạc nói:
“Chỉ là cắt bỏ ruột thừa, tai nạn xe chỉ làm trầy xước tay, đã xử lý tốt.”
Bạch Tô Tô: “...” Nước mắt của cô thiếu chút nữa chảy ngược về.
Bác sĩ thấy bộ dáng không hiểu chuyện gì đang xảy ra của cô, còn thấy hơi kỳ quái, nhưng vẫn kiên nhẫn giải thích một lần nữa: “Nguyên nhân gây tai nạn xe là do người bệnh bị đau bụng, tinh thần hoảng hốt tạo thành, chiếc xe máy kia thấy cậu ấy liền giảm tốc độ, đụng vào người cũng không gây bị thương nặng, chỉ bị trầy da một chút.”
Khóe miệng hiệu trưởng Trình giật giật, gật đầu với bác sĩ nói: “Cảm ơn bác sĩ.”
Vừa nói xong, cửa phòng phẫu thuật đã bị đẩy ra, Trình Minh cũng được y tá đẩy ra theo.
Biết nguyên nhân thật sự của cuộc phẫu thuật, Bạch Tô Tô hơi không biết làm sao, cô đi chậm lại vài bước, muốn trực tiếp rời đi.
Hiệu trưởng Trình lại gọi cô lại: “Cô giáo Bạch, đợi lát nữa Trình Minh tỉnh lại, có thể nó sẽ tìm cô, phiền cô chăm sóc nó mấy ngày thay tôi, nó vừa phẫu thuật xong, tâm tình không thể quá kích động.”
Bạch Tô Tô gật đầu, bước vào phòng bệnh.
Bên trong y tá đang bận rộn, hiệu trưởng Trình nhỏ giọng gọi điện thoại, nhìn hết thảy mọi chuyện xung quanh làm cô có loại cảm giác hơi xa lạ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.