Chương 96: Còn em thì thế nào?
YangYangQ
26/09/2022
Khương Nhã Tịnh đưa mắt nhìn Nghiêm Đình, trầm lắng thở dài: "Em không
biết. Kể cả khi cô ấy không yêu em nhiều, em vẫn muốn chiếm hữu cô ấy. . ."
Như vậy có gọi là ích kỷ không?
Cô không biết. Điều duy nhất cô biết chính là bản thân rất yêu Diệp Ân.
Và không cách nào để cô dừng lại suy nghĩ muốn chiếm hữu cô ấy cho riêng mình. . .
Cô không dám nghĩ đến, nếu một ngày Diệp Ân thật sự phải lòng Cố Ninh Mẫn, dành hết tâm tư trao cho nữ nhân kia. . .
Đến lúc đó, cô chắc chắn sẽ đau lòng mà chết mất!
"Rè. . . Rèee~"
Phía bàn trang điểm ngân lên từng hồi chuông, Nghiêm Đình tiến đến, cẩn thận nhặt lại chiếc điện thoại đang nằm trên các mảnh kính vỡ vụn.
Cô phủi nhẹ vài cái, mang nó đem trả về tay Khương Nhã Tịnh.
Nhận lấy điện thoại, Khương Nhã Tịnh chỉ biết cười khổ. Sau cú ném khi nãy thì màn hình cũng nứt nẻ cả rồi.
Là Châu Lễ đang gọi đến, cô chậm rãi vuốt nút nghe máy.
"Tiểu thư, Nhậm Phú Cường vừa bị cảnh sát vây bắt ở địa bàn của hắn. Theo thông tin nhận được, cảnh sát nghi ngờ hắn có liên quan đến vụ án sáng nay. Hiện đang giải hắn về đồn để lấy lời khai."
Mảng tin tức sáng nay lại một lần nữa gây chấn động. Người dân vớt được bao tải chứa thi thể của một nữ nhân trôi dạt vào bờ sông. Vẫn phương thức cũ, tứ chi của nạn nhân đều bị cắt rời, trên mặt có nhiều vết thương, cùng với những vết rách sâu đến khó nhận dạng.
Khương Nhã Tịnh nhíu mày: "Được rồi. Anh giúp tôi tiếp cận đám đàn em của hắn, dò hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Còn nữa, tìm hiểu phía cảnh sát đã điều tra đến đâu rồi, hắn vì sao lại được đưa vào diện tình nghi?"
"Vâng." Châu Lễ đáp.
Cúp máy, Khương Nhã Tịnh quay sang Nghiêm Đình, nói: "Em muốn bảo lãnh Nhậm Phú Cường, càng nhanh càng tốt."
Kỳ thật, Nghiêm Đình không muốn giúp tên khốn đó chút nào. Nhưng cô biết, nếu bản thân không nhận lời thì Khương Nhã Tịnh cũng sẽ tìm một luật sư khác để làm việc này.
Về cả công lẫn tư, cô cũng không cách nào từ chối Khương Nhã Tịnh.
"Được rồi. Chị sẽ thu xếp ngay." Nghiêm Đình nói xong cũng vội rời đi.
Ở yên trong phòng, Khương Nhã Tịnh ngẫm nghĩ một lúc liền gọi cho ba mình. Hai người bàn bạc tới lui, đến khi kết thúc cuộc gọi thì nhận được tin nhắn từ Diệp Ân gửi đến.
[Tôi về rồi.]
Ba chữ ngắn gọn, Khương Nhã Tịnh đọc xong chỉ biết thở dài.
Nằm ngay ngắn trên giường, cảm giác tịch mịch bủa vây khiến tâm trạng cô không chút thư thả.
Đầu óc lại nghĩ lung tung đủ thứ chuyện.
Bẵng đi một lúc, cô nhìn điện thoại trên tay, có chút do dự rồi cũng quyết định gọi video call cho Diệp Ân.
Vì không an tâm nên muốn gọi đến để kiểm tra nữ nhân của mình.
Chuông đổ rất lâu, lần này cô kiên trì gọi đến cuộc thứ tư thì mới nhận được phản hồi.
Trên màn hình, diện mạo xinh đẹp của Diệp Ân được phóng to. Vì vừa tắm xong nên trên vai còn vắt một chiếc khăn, mái tóc đen cùng đôi má đào còn có chút ẩm thấp.
Mỹ cảnh trước mắt đều bị những vết nứt ngang dọc chằng chịt gần như che phủ.
Khương Nhã Tịnh không khỏi tiếc nuối.
Vốn muốn gặng hỏi Diệp Ân xem vì sao lại bắt máy lâu đến vậy, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại cô đã tự có đáp án cho mình.
Chắc chắn lúc nãy đang tắm nên nữ nhân này mới không tiện nghe máy.
"Quay nhà em cho tôi xem." Cô chủ động lên tiếng trước, là một mệnh lệnh.
Diệp Ân: ". . ."
Càng ngày càng. . . ưa không nổi!
Cô chuyển camera sau, cầm điện thoại đảo qua đảo lại.
Khương Nhã Tịnh có thể nhận ra khung cảnh trước mắt là phòng ngủ của Diệp Ân.
Chuyển trở về camera trước, Diệp Ân lạnh nhạt nói: "Được rồi chứ? Tôi tắt máy đây."
"Khoan đã." Khương Nhã Tịnh ngăn lại: "Tắt máy xong em sẽ làm gì?"
Cô không biết, liệu Diệp Ân cùng Cố Ninh Mẫn có thói quen nhắn tin thường xuyên không?
Có phải mỗi đêm hai người đều sẽ gọi cho nhau, hay đại loại là nhắn tin chúc nhau ngủ ngon gì đó. . . ?
Nghĩ thôi cũng thấy không cam lòng. . . !
Thở nhẹ một hơi, Diệp Ân lộ ra bộ mặt miễn cưỡng: "Khương tiểu thư, cô muốn can thiệp luôn vấn đề sinh hoạt cá nhân của tôi sao?"
"Ừm." Khương Nhã Tịnh thản nhiên: "Tôi muốn biết, có phải mỗi đêm em cùng Cố Ninh Mẫn sẽ trò chuyện hay không? Để vun đắp tình cảm chẳng hạn?"
Diệp Ân: ". . ."
Tôi rảnh lắm sao. . . ?
Cô nhìn ngắm gương mặt không góc chết của Khương Nhã Tịnh qua màn hình, nội tâm có chút khổ sở.
"Phải thì thế nào? Vẫn không hạnh phúc bằng cô, mỗi ngày đều được bên cạnh người tình của mình thế kia mà?" Giọng Diệp Ân tản đầy vị chua.
Hai hàng lông mày siết chặt, Khương Nhã Tịnh bất mãn, nói: "Trước đây em cũng không nhắn tin, cũng không gọi cho tôi mỗi ngày!"
"Cô buồn cười thật đấy." Diệp Ân mắng: "Không biết liêm sỉ! Vừa làʍ ŧìиɦ với cô ta xong lại cảm thấy thiếu thốn rồi sao? Còn dám nói với tôi những lời này là thế nào?"
Sắc mặt Khương Nhã Tịnh tối xuống, đầy vẻ chán chường.
Hai bên đều yên lặng nhìn nhau.
"Diệp Ân." Khương Nhã Tịnh bất chợt lên tiếng: "Em thật sự chán ghét tôi đến vậy sao?"
Sóng mắt Khương Nhã Tịnh phẳng lặng như hồ nước, ẩn dưới đáy hồ là những gợn sóng lăn tăn rất khó để phát hiện.
Nhưng Diệp Ân có thể cảm nhận được sự chua chát trong câu hỏi này.
Khiến cô đau lòng không thể tả.
"Cô vẫn quan tâm đến cảm nghĩ của tôi sao? Hay hiện giờ vì buồn chán quá nên mới nhớ đến tôi?" Diệp Ân rũ nhẹ mi mắt.
Nghe rõ từng chữ, lại nhận thấy vẻ mặt ảo não kia, Khương Nhã Tịnh thả giọng nhẹ nhàng: "Diệp Ân. Tôi chưa bao giờ xem nhẹ cảm nghĩ của em. Nhưng chính em đã nhiều lần xem nhẹ cảm nghĩ của tôi không phải sao?"
Điều này không sai, Diệp Ân không phản bác.
Bất quá, cô vốn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ lên giường cùng nữ nhân khác. Nhưng Khương Nhã Tịnh thì đã làm thế rồi.
"Nghỉ ngơi đi." Diệp Ân thở nhạt, cô không muốn tiếp tục đôi co vấn đề này. Nó chỉ khiến bản thân thêm đau lòng mà thôi.
Khương Nhã Tịnh mím môi: "Không thích. Em muốn ngưng trò chuyện với tôi để gọi cho cô ta có phải không?"
Diệp Ân: ". . ."
Cô nheo mày khó chịu: "Sao trước đây tôi không biết cô vô liêm sỉ thế này nhỉ? Rõ ràng cô vẫn bên cạnh Nghiêm Đình mỗi ngày, tại sao cứ phải bám chặt tôi không nhả? Xem tôi là thú vui tiêu khiển của cô sao?"
"Em nghĩ sao cũng được." Ý cười Khương Nhã Tịnh trở nên dịu dàng, đầy ý vị: "Tóm lại tôi không thích em quan tâm, không thích em thân mật với ai khác ngoài tôi cả."
Diệp Ân: ". . ."
Nội tâm có chút mềm theo câu nói kia, cô khẽ thở dài: "Tôi từng nghĩ da mặt cô vốn rất mỏng, nhưng đến hôm nay tôi mới biết nó dày như vậy. Cô thì có thể lên giường cùng nữ nhân khác, còn tôi thì cái gì cũng không thể sao?"
Quả tim nhấc nhẹ một nhịp, Khương Nhã Tịnh ngưng mắt nhìn Diệp Ân.
Một ánh nhìn chất chứa rất nhiều hàm ý.
"Mặt dày cũng tốt, nhưng ít ra tôi cũng dám nói thật lòng mình. Còn em thì thế nào?" Khương Nhã Tịnh thừa biết, Diệp Ân chính là không cam tâm khi thấy cô ở bên cạnh Nghiêm Đình.
Thế nhưng. . . nữ nhân này lại chẳng bao giờ chủ động thể hiện bất cứ điều gì để tranh giành lại cô.
Là vì cô không đủ quan trọng, hay vì cảm thấy cô không xứng đáng. . . ?
Muốn cô không bất mãn cũng không được!
"Tôi thế nào? Tôi đương nhiên không giống cô. Đã lên giường cùng nữ nhân khác vẫn muốn tiếp tục dây dưa với tôi. Bây giờ còn ở đây nói những lời này thì có ích gì chứ? Trơ trẽn!"
Chỉ cần nghĩ đến chuyện mỗi ngày Khương Nhã Tịnh cùng Nghiêm Đình đều lăn qua lăn lại trên một chiếc giường, Diệp Ân không tài nào chịu nổi.
Thật muốn điên lên được. . . !!!
Cảm nhận được ánh mắt giận dữ của đối phương, Khương Nhã Tịnh liền bật cười: "Diệp Ân, em đang ghen có phải không?"
Diệp Ân: ". . ."
Cô giữ yên lặng một lúc, sau đó điềm tĩnh đáp: "Tôi cũng không trơ trẽn như cô. Cô hiện tại đã không thuộc về tôi, mắc mớ gì tôi phải ghen kia chứ?"
Khẩu thị tâm phi, cô nói ra những lời này cũng có chút chột dạ. Khẩu khí so với ban nãy đã mềm hơn đôi chút.
"Đồ lừa đảo! Em lúc nào cũng thích nói dối trắng trợn thế này sao?" Khương Nhã Tịnh tức tối trừng mắt.
Diệp Ân: ". . ."
Tâm tình chùng xuống, Diệp Ân vội quay mặt sang nơi khác, không tiếp tục nhìn vào màn hình.
Cô lắng giọng: "Muốn ghen cũng cần phải có tư cách, cả tôi và cô đều không có tư cách để ghen với đối phương nữa rồi. Là cô không hiểu hay cố tình không hiểu?"
Khương Nhã Tịnh buông mi, mỉm cười.
Những lời này, chính là Diệp Ân đang gián tiếp thừa nhận với cô, rằng cô ấy vẫn để cô trong lòng ở một vị trí nào đó. . .
Thứ cô mong mỏi, đôi khi chỉ đơn giản thế này thôi.
Như vậy có gọi là ích kỷ không?
Cô không biết. Điều duy nhất cô biết chính là bản thân rất yêu Diệp Ân.
Và không cách nào để cô dừng lại suy nghĩ muốn chiếm hữu cô ấy cho riêng mình. . .
Cô không dám nghĩ đến, nếu một ngày Diệp Ân thật sự phải lòng Cố Ninh Mẫn, dành hết tâm tư trao cho nữ nhân kia. . .
Đến lúc đó, cô chắc chắn sẽ đau lòng mà chết mất!
"Rè. . . Rèee~"
Phía bàn trang điểm ngân lên từng hồi chuông, Nghiêm Đình tiến đến, cẩn thận nhặt lại chiếc điện thoại đang nằm trên các mảnh kính vỡ vụn.
Cô phủi nhẹ vài cái, mang nó đem trả về tay Khương Nhã Tịnh.
Nhận lấy điện thoại, Khương Nhã Tịnh chỉ biết cười khổ. Sau cú ném khi nãy thì màn hình cũng nứt nẻ cả rồi.
Là Châu Lễ đang gọi đến, cô chậm rãi vuốt nút nghe máy.
"Tiểu thư, Nhậm Phú Cường vừa bị cảnh sát vây bắt ở địa bàn của hắn. Theo thông tin nhận được, cảnh sát nghi ngờ hắn có liên quan đến vụ án sáng nay. Hiện đang giải hắn về đồn để lấy lời khai."
Mảng tin tức sáng nay lại một lần nữa gây chấn động. Người dân vớt được bao tải chứa thi thể của một nữ nhân trôi dạt vào bờ sông. Vẫn phương thức cũ, tứ chi của nạn nhân đều bị cắt rời, trên mặt có nhiều vết thương, cùng với những vết rách sâu đến khó nhận dạng.
Khương Nhã Tịnh nhíu mày: "Được rồi. Anh giúp tôi tiếp cận đám đàn em của hắn, dò hỏi xem đã xảy ra chuyện gì. Còn nữa, tìm hiểu phía cảnh sát đã điều tra đến đâu rồi, hắn vì sao lại được đưa vào diện tình nghi?"
"Vâng." Châu Lễ đáp.
Cúp máy, Khương Nhã Tịnh quay sang Nghiêm Đình, nói: "Em muốn bảo lãnh Nhậm Phú Cường, càng nhanh càng tốt."
Kỳ thật, Nghiêm Đình không muốn giúp tên khốn đó chút nào. Nhưng cô biết, nếu bản thân không nhận lời thì Khương Nhã Tịnh cũng sẽ tìm một luật sư khác để làm việc này.
Về cả công lẫn tư, cô cũng không cách nào từ chối Khương Nhã Tịnh.
"Được rồi. Chị sẽ thu xếp ngay." Nghiêm Đình nói xong cũng vội rời đi.
Ở yên trong phòng, Khương Nhã Tịnh ngẫm nghĩ một lúc liền gọi cho ba mình. Hai người bàn bạc tới lui, đến khi kết thúc cuộc gọi thì nhận được tin nhắn từ Diệp Ân gửi đến.
[Tôi về rồi.]
Ba chữ ngắn gọn, Khương Nhã Tịnh đọc xong chỉ biết thở dài.
Nằm ngay ngắn trên giường, cảm giác tịch mịch bủa vây khiến tâm trạng cô không chút thư thả.
Đầu óc lại nghĩ lung tung đủ thứ chuyện.
Bẵng đi một lúc, cô nhìn điện thoại trên tay, có chút do dự rồi cũng quyết định gọi video call cho Diệp Ân.
Vì không an tâm nên muốn gọi đến để kiểm tra nữ nhân của mình.
Chuông đổ rất lâu, lần này cô kiên trì gọi đến cuộc thứ tư thì mới nhận được phản hồi.
Trên màn hình, diện mạo xinh đẹp của Diệp Ân được phóng to. Vì vừa tắm xong nên trên vai còn vắt một chiếc khăn, mái tóc đen cùng đôi má đào còn có chút ẩm thấp.
Mỹ cảnh trước mắt đều bị những vết nứt ngang dọc chằng chịt gần như che phủ.
Khương Nhã Tịnh không khỏi tiếc nuối.
Vốn muốn gặng hỏi Diệp Ân xem vì sao lại bắt máy lâu đến vậy, nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại cô đã tự có đáp án cho mình.
Chắc chắn lúc nãy đang tắm nên nữ nhân này mới không tiện nghe máy.
"Quay nhà em cho tôi xem." Cô chủ động lên tiếng trước, là một mệnh lệnh.
Diệp Ân: ". . ."
Càng ngày càng. . . ưa không nổi!
Cô chuyển camera sau, cầm điện thoại đảo qua đảo lại.
Khương Nhã Tịnh có thể nhận ra khung cảnh trước mắt là phòng ngủ của Diệp Ân.
Chuyển trở về camera trước, Diệp Ân lạnh nhạt nói: "Được rồi chứ? Tôi tắt máy đây."
"Khoan đã." Khương Nhã Tịnh ngăn lại: "Tắt máy xong em sẽ làm gì?"
Cô không biết, liệu Diệp Ân cùng Cố Ninh Mẫn có thói quen nhắn tin thường xuyên không?
Có phải mỗi đêm hai người đều sẽ gọi cho nhau, hay đại loại là nhắn tin chúc nhau ngủ ngon gì đó. . . ?
Nghĩ thôi cũng thấy không cam lòng. . . !
Thở nhẹ một hơi, Diệp Ân lộ ra bộ mặt miễn cưỡng: "Khương tiểu thư, cô muốn can thiệp luôn vấn đề sinh hoạt cá nhân của tôi sao?"
"Ừm." Khương Nhã Tịnh thản nhiên: "Tôi muốn biết, có phải mỗi đêm em cùng Cố Ninh Mẫn sẽ trò chuyện hay không? Để vun đắp tình cảm chẳng hạn?"
Diệp Ân: ". . ."
Tôi rảnh lắm sao. . . ?
Cô nhìn ngắm gương mặt không góc chết của Khương Nhã Tịnh qua màn hình, nội tâm có chút khổ sở.
"Phải thì thế nào? Vẫn không hạnh phúc bằng cô, mỗi ngày đều được bên cạnh người tình của mình thế kia mà?" Giọng Diệp Ân tản đầy vị chua.
Hai hàng lông mày siết chặt, Khương Nhã Tịnh bất mãn, nói: "Trước đây em cũng không nhắn tin, cũng không gọi cho tôi mỗi ngày!"
"Cô buồn cười thật đấy." Diệp Ân mắng: "Không biết liêm sỉ! Vừa làʍ ŧìиɦ với cô ta xong lại cảm thấy thiếu thốn rồi sao? Còn dám nói với tôi những lời này là thế nào?"
Sắc mặt Khương Nhã Tịnh tối xuống, đầy vẻ chán chường.
Hai bên đều yên lặng nhìn nhau.
"Diệp Ân." Khương Nhã Tịnh bất chợt lên tiếng: "Em thật sự chán ghét tôi đến vậy sao?"
Sóng mắt Khương Nhã Tịnh phẳng lặng như hồ nước, ẩn dưới đáy hồ là những gợn sóng lăn tăn rất khó để phát hiện.
Nhưng Diệp Ân có thể cảm nhận được sự chua chát trong câu hỏi này.
Khiến cô đau lòng không thể tả.
"Cô vẫn quan tâm đến cảm nghĩ của tôi sao? Hay hiện giờ vì buồn chán quá nên mới nhớ đến tôi?" Diệp Ân rũ nhẹ mi mắt.
Nghe rõ từng chữ, lại nhận thấy vẻ mặt ảo não kia, Khương Nhã Tịnh thả giọng nhẹ nhàng: "Diệp Ân. Tôi chưa bao giờ xem nhẹ cảm nghĩ của em. Nhưng chính em đã nhiều lần xem nhẹ cảm nghĩ của tôi không phải sao?"
Điều này không sai, Diệp Ân không phản bác.
Bất quá, cô vốn chưa bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ lên giường cùng nữ nhân khác. Nhưng Khương Nhã Tịnh thì đã làm thế rồi.
"Nghỉ ngơi đi." Diệp Ân thở nhạt, cô không muốn tiếp tục đôi co vấn đề này. Nó chỉ khiến bản thân thêm đau lòng mà thôi.
Khương Nhã Tịnh mím môi: "Không thích. Em muốn ngưng trò chuyện với tôi để gọi cho cô ta có phải không?"
Diệp Ân: ". . ."
Cô nheo mày khó chịu: "Sao trước đây tôi không biết cô vô liêm sỉ thế này nhỉ? Rõ ràng cô vẫn bên cạnh Nghiêm Đình mỗi ngày, tại sao cứ phải bám chặt tôi không nhả? Xem tôi là thú vui tiêu khiển của cô sao?"
"Em nghĩ sao cũng được." Ý cười Khương Nhã Tịnh trở nên dịu dàng, đầy ý vị: "Tóm lại tôi không thích em quan tâm, không thích em thân mật với ai khác ngoài tôi cả."
Diệp Ân: ". . ."
Nội tâm có chút mềm theo câu nói kia, cô khẽ thở dài: "Tôi từng nghĩ da mặt cô vốn rất mỏng, nhưng đến hôm nay tôi mới biết nó dày như vậy. Cô thì có thể lên giường cùng nữ nhân khác, còn tôi thì cái gì cũng không thể sao?"
Quả tim nhấc nhẹ một nhịp, Khương Nhã Tịnh ngưng mắt nhìn Diệp Ân.
Một ánh nhìn chất chứa rất nhiều hàm ý.
"Mặt dày cũng tốt, nhưng ít ra tôi cũng dám nói thật lòng mình. Còn em thì thế nào?" Khương Nhã Tịnh thừa biết, Diệp Ân chính là không cam tâm khi thấy cô ở bên cạnh Nghiêm Đình.
Thế nhưng. . . nữ nhân này lại chẳng bao giờ chủ động thể hiện bất cứ điều gì để tranh giành lại cô.
Là vì cô không đủ quan trọng, hay vì cảm thấy cô không xứng đáng. . . ?
Muốn cô không bất mãn cũng không được!
"Tôi thế nào? Tôi đương nhiên không giống cô. Đã lên giường cùng nữ nhân khác vẫn muốn tiếp tục dây dưa với tôi. Bây giờ còn ở đây nói những lời này thì có ích gì chứ? Trơ trẽn!"
Chỉ cần nghĩ đến chuyện mỗi ngày Khương Nhã Tịnh cùng Nghiêm Đình đều lăn qua lăn lại trên một chiếc giường, Diệp Ân không tài nào chịu nổi.
Thật muốn điên lên được. . . !!!
Cảm nhận được ánh mắt giận dữ của đối phương, Khương Nhã Tịnh liền bật cười: "Diệp Ân, em đang ghen có phải không?"
Diệp Ân: ". . ."
Cô giữ yên lặng một lúc, sau đó điềm tĩnh đáp: "Tôi cũng không trơ trẽn như cô. Cô hiện tại đã không thuộc về tôi, mắc mớ gì tôi phải ghen kia chứ?"
Khẩu thị tâm phi, cô nói ra những lời này cũng có chút chột dạ. Khẩu khí so với ban nãy đã mềm hơn đôi chút.
"Đồ lừa đảo! Em lúc nào cũng thích nói dối trắng trợn thế này sao?" Khương Nhã Tịnh tức tối trừng mắt.
Diệp Ân: ". . ."
Tâm tình chùng xuống, Diệp Ân vội quay mặt sang nơi khác, không tiếp tục nhìn vào màn hình.
Cô lắng giọng: "Muốn ghen cũng cần phải có tư cách, cả tôi và cô đều không có tư cách để ghen với đối phương nữa rồi. Là cô không hiểu hay cố tình không hiểu?"
Khương Nhã Tịnh buông mi, mỉm cười.
Những lời này, chính là Diệp Ân đang gián tiếp thừa nhận với cô, rằng cô ấy vẫn để cô trong lòng ở một vị trí nào đó. . .
Thứ cô mong mỏi, đôi khi chỉ đơn giản thế này thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.