Chương 95: Khiêu khích
YangYangQ
26/09/2022
Dáng vẻ có chút bất đắc dĩ, Diệp Ân từ từ mở ra từng khuy áo.
Cô thầm mắng, không biết hôm nay là ngày gì. . . bản thân như thế lại bị hai nữ nhân mềm yếu cưỡng ép cô phải cởϊ áσ ở trước mặt họ!
Mặt này nhăn nhó, chỉ trong chớp nhoáng Diệp Ân đã cởi xong xuôi, hậm hực vứt chiếc áo sơ mi sang một góc.
Nửa thân trên trần trụi, chỉ còn độc một lớp bảo hộ bao phủ hai bầu ngực căng tròn.
Thân hình đẹp hoàn mỹ thế kia, đáng tiếc ngay lúc này Khương Nhã Tịnh lại không có tâm tư để ngắm nhìn.
Thứ duy nhất mà cô chú ý chính là vết thương đã được băng kín cẩn thận, có vẻ vẫn còn rướm máu, thấm ướt băng gạc bên ngoài.
Khương Nhã Tịnh đau lòng.
Cô chồm sát người đến, từng đầu ngón tay như vẽ vời lên đó một cách ôn nhu, ánh mắt cũng lặng dần.
"Còn đau lắm không? Vẫn còn rỉ máu đây này. . ."
Thanh âm trong trẻo như vuốt ve cõi lòng Diệp Ân. Cô cụp mắt nhìn Khương Nhã Tịnh, nhìn đến mức chuyên chú.
Ngắm tỉ mỉ vết thương một hồi lâu, Khương Nhã Tịnh nhịn không được liền áp môi đến, khẽ hôn lên nơi đó như muốn xoa dịu.
Diệp Ân cắn nhẹ môi dưới, nhịp tim gia tốc như súng liên thanh, không cách nào dừng lại.
Ngước mắt nhìn lên, ở khoảng cách cực gần Khương Nhã Tịnh có thể nhìn rõ đôi má đối phương đang dần ửng đỏ.
Cô khẽ cười: "Em cũng biết đỏ mặt sao? Trong trí nhớ của tôi, em vốn mặt dày lắm kia mà?"
Diệp Ân đanh mắt, "hừ" nhẹ: "Còn trong trí nhớ của tôi, cô Khương cũng không phải hạng người không biết liêm sỉ!"
Sóng mắt lay động, Khương Nhã Tịnh ngồi thẳng người dậy, cô nhướn mi: "Cho nên, hiện giờ em ghét tôi lắm có đúng không?"
Diệp Ân không trả lời, chỉ lẳng lặng dời tầm mắt sang nơi khác.
"Ghét tôi cũng được." Khương Nhã Tịnh cười đầy hàm ý: "Như vậy em sẽ luôn nghĩ về tôi, luôn nhớ đến tôi."
Diệp Ân: ". . ."
Dứt lời, Khương Nhã Tịnh cũng duỗi tay đến, vụt một cái liền gỡ ra miếng băng gạc được băng cẩn thận trên ngực Diệp Ân.
"Aiii!" Diệp Ân rùng mình, lấy tay che lại chỗ vết thương.
Cô trừng mắt nhìn Khương Nhã Tịnh.
Nữ nhân độc ác, tàn nhẫn, vô lương tâm. . . !
Đáp lại ánh nhìn của Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh chỉ nhếch môi cười nhẹ. Tiếp đến liền xuống giường bước đến vị trí kệ thuốc gần phía cửa, lấy một số vật dụng rồi quay trở lại.
Cô ngồi xuống, cẩn thận dùng cây pen kẹp lấy miếng bông gòn, thấm chút dung dịch sát khuẩn chấm chấm lên vết thương.
Cảm giác đau rát lại truyền đến khiến Diệp Ân cau mày, mồ hôi nhỏ giọt.
Quan sát vết thương vẫn tiếp tục rỉ máu, lại nhìn đến vẻ mặt nhăn nhó của Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh bất giác nhíu mày: "Chịu đau một chút. Vết thương sâu thế này, sao lúc nãy không chạy đến bệnh viện để xem xét?"
Diệp Ân còn chưa kịp trả lời, Khương Nhã Tịnh đã nói tiếp: "Thích được cô ta quan tâm đến vậy sao? Có phải cô ta giúp em xử lý sẽ khiến em vui hơn không?"
Vừa nói, Khương Nhã Tịnh vừa dùng lực ấn mạnh miếng bông gòn lên vết thương.
Diệp Ân nghiến răng chịu đựng, sắc mặt cũng tái xanh đến đáng kể.
Mồ hôi lấm tấm trên vầng trán.
Đột nhiên khựng lại động tác, Khương Nhã Tịnh nheo chặt đôi mắt như đang nghĩ đến chuyện gì đó.
"Lúc nãy. . ." Khương Nhã Tịnh đằng đằng sát khí nhìn Diệp Ân: "Lúc nãy em cũng cởi hết đồ ở trước mặt cô ta thế này sao?"
Cứ cho là hai người đã lên giường với nhau rồi đi, nhưng cũng không nhanh đến mức mới đó nữ nhân kia đã được nhìn thấy cơ thể của Diệp Ân cả rồi, đúng chứ?
Ngay cả cô. . . ngay cả cô cũng phải chờ đến vài lần mới được chứng kiến kia mà. . . ?
Có bất công quá rồi không?!
Nghe Khương Nhã Tịnh hỏi, Diệp Ân ngoài ngạc nhiên ra còn có chút cảm giác buồn cười.
Cô nén lại, bình thản đáp: "Phải thì thế nào, không phải thì thế nào?"
Khương Nhã Tịnh mím chặt môi, cô dồn lực đạo xuống tay ấn mạnh một phát.
"Aiii! Đau. . . đau! Chết mất!!!" Diệp Ân la oai oái, cô bắt vội cổ tay Khương Nhã Tịnh, nước mắt lưng tròng theo phản xạ tự nhiên.
Nhìn vẻ mặt mếu máo của Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh lườm mắt: "Đáng đời! Bỏ tay tôi ra, đồ lừa đảo!"
Diệp Ân: ". . ."
Cô vẫn giữ chặt tay Khương Nhã Tịnh, phùng mang trợn má: "Đau thật a! Cô muốn hành hạ tôi đến chết thì mới hả dạ có đúng không?!"
Khương Nhã Tịnh giãy mạnh tay ra, chỉ "hừ" lên một tiếng. Cô tỏ vẻ không quan tâm, tiếp tục băng kín lại vết thương.
Sau khi xong xuôi, cô quan sát vết thương một cách kỹ lưỡng. Cảm thấy mọi thứ đã ổn thoả, cô nhìn nhìn Diệp Ân, phủi tay nói: "Ổn rồi. Em về đi."
Diệp Ân: ". . ."
Gọi tôi đến. . . chỉ có vậy thôi sao?
Có chút thất vọng dâng lên không rõ, Diệp Ân mở hé môi, cô muốn nói gì đó thì bất ngờ phía bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
"Nhã Tịnh, chị vào có được không?"
Là giọng Nghiêm Đình. Sắc mặt Diệp Ân ngay lập tức chùng xuống.
Hoá ra là vậy. . . !
Vì những ngày vừa qua đều có Nghiêm Đình bên cạnh, nên mới không cần đến cô sao. . . ?
Hiện tại cũng vậy có phải không. . . ?
Cô thật sự chỉ là người thay thế để giải khuây những lúc nữ nhân này buồn chán. . . !
Diệp Ân vội chụp lấy áo sơ mi mặc vào, đóng lại khuy cẩn thận.
"Vào đi." Sau khi Diệp Ân chỉnh trang mọi thứ, Khương Nhã Tịnh lúc này mới nâng cao âm lượng.
Ánh mắt vẫn đặt trên người Diệp Ân, cô có thể nhìn rõ vẻ mặt kia có bao nhiêu chua xót.
Nghiêm Đình mở cửa bước vào, vừa trông thấy Diệp Ân, mọi thắc mắc trong đầu cô lập tức được giải toả.
Trước đó, cô vốn không rõ vì sao lúc chiều Khương Nhã Tịnh lại nhắn tin cho mình, nhắn nhủ cô phải có mặt ở đây vào giờ này.
Xem ra đều là vì nữ nhân kia cả. . . !
Đảo mắt nhìn xung quanh, Nghiêm Đình nhận thấy có điều không ổn liền tự hỏi, chẳng lẽ. . . hai người này vừa mới tranh cãi sao?
Còn đập phá đồ đạc là thế nào. . . ?
Không đặt Diệp Ân vào mắt, Nghiêm Đình tiến đến ngồi xuống bên cạnh Khương Nhã Tịnh, cầm lấy tay đối phương, hỏi: "Em sao vậy? Có chuyện gì không vui sao?"
Chứng kiến một màn này, quả tim Diệp Ân như bị ai giày xéo, vô cùng khó chịu.
"Không sao." Khương Nhã Tịnh nắm lại tay Nghiêm Đình, mỉm cười đáp: "Lúc nãy. . . em lỡ tay làm vỡ kính, chút nữa sẽ cho người thu dọn sau."
Diệp Ân đứng lên, cô không nhìn đến hai người kia, trực tiếp xoay người bước thẳng ra cửa.
"Đứng lại đã." Khương Nhã Tịnh gọi với lại.
Dừng lại động tác, Diệp Ân hơi nghiêng mặt, muốn xem người phía sau sẽ nói gì.
"Tôi bảo em về, chính là về nhà em. Tuyệt đối không được đến nhà Cố Ninh Mẫn."
Khương Nhã Tịnh nói như đang ra lệnh, Diệp Ân lập tức xoay hẳn người lại, nhíu mày khó hiểu.
Thấy rõ biểu tình kia, Khương Nhã Tịnh cười nhạt: "Sau khi rời khỏi đây, em chỉ được phép lái xe thẳng về nhà thôi, nghe rõ chứ?"
"Thần kinh của cô có vấn đề sao?" Diệp Ân nghiêm giọng: "Tôi thích đi đâu là quyền của tôi, liên quan gì đến cô?"
"Tuỳ em thôi." Khương Nhã Tịnh nhún vai: "Đơn kháng nghị tôi vẫn chưa rút."
Diệp Ân điên tiết, cô chậm rãi bước đến trước mặt hai nữ nhân ngồi trên giường.
Nhìn một lượt cả hai, sau đó dừng tầm mắt ở Nghiêm Đình, cô nói: "Cô chấp nhận cô ta như vậy sao? Chấp nhận khi không có cô, cô ta được phép lên giường cùng người khác thế này sao?"
Nghiêm Đình cười như không cười: "Không sao. Chỉ cần cô ấy vui vẻ, tôi đều chấp nhận."
Diệp Ân: ". . ."
Mê muội!
Thật tức chết cô luôn rồi!!!
Lại quay phắt mặt nhìn chằm chằm Khương Nhã Tịnh, vẻ mặt cợt nhả kia càng khiến Diệp Ân thêm tức tối.
"Khương Nhã Tịnh! Cô có thể, còn tôi thì không thể sao?!" Cô nghiến răng, quát lớn.
Khoé môi vươn lên, Khương Nhã Tịnh nhướn nhẹ mi mắt: "Em hỏi Cố Ninh Mẫn thử xem, cô ta có chấp nhận em như vậy không đã?"
Hai bàn tay run lên, Diệp Ân siết chặt ánh mắt dán chặt lên người Khương Nhã Tịnh.
"Nhớ kỹ những lời tôi nói, chút nữa về đến nhà lập tức nhắn tin cho tôi. Bằng không, lần tiếp theo chúng ta gặp nhau sẽ chính là ở toà." Khương Nhã Tịnh lãnh đạm.
Diệp Ân giận đến sôi gan, nhưng ngoài câm lặng ra thì cô không phản ứng được gì khác.
Cô lườm mắt, dứt khoát xoay người rời khỏi.
"Rầm!"
Cánh cửa đóng chặt, Khương Nhã Tịnh lúc này mới buông bỏ bàn tay Nghiêm Đình, cô cười gượng: "Cảm ơn chị. . ."
Nghiêm Đình lắc đầu, thở dài: "Em làm thế này sẽ thoải mái hơn thật sao? Chị cảm thấy. . . em đang tự giày vò bản thân thì đúng hơn!"
Hàng mi Khương Nhã Tịnh nhẹ rũ xuống: "Em muốn cô ấy phải thừa nhận. . . phải nhận ra bản thân yêu em nhiều đến thế nào. Như vậy khó lắm sao. . . ?"
"Cũng có thể cô ta không yêu em nhiều như em vẫn nghĩ." Nghiêm Đình nheo mày.
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Không phải cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này. . .
Nhưng mỗi lần đối diện Diệp Ân, cô đều có thể cảm nhận được tình cảm đối phương dành cho mình rất to lớn, rất chân thật!
Nếu không phải vì những hiểu lầm xoay quanh, khiến Diệp Ân xem cô là hạng người xấu xa, chắc chắn Diệp Ân sẽ không vội tìm đến Cố Ninh Mẫn để rời bỏ cô.
Nhắc đến lại đau lòng. . . nhưng kể cả khi mọi chuyện đã thành ra thế này, cô vẫn quyết phải giành lại nữ nhân của mình bằng mọi giá!
Bất luận cô có là loại người gì đi chăng nữa, tình yêu tôi dành cho cô vẫn không thay đổi.
Trước đây, khi cô nghe được những lời này từ chính miệng Diệp Ân, cõi lòng cô đã có bao nhiêu ấm áp.
Cho đến hiện tại, cô vẫn không phân định được lời nói khi đó của Diệp Ân có mấy phần là thật, mấy phần là giả. . . ?
Thế nhưng, cô nhất định sẽ khiến Diệp Ân phải thốt ra câu nói đó một lần nữa. . . !
Nhất định sẽ như vậy!
Cô thầm mắng, không biết hôm nay là ngày gì. . . bản thân như thế lại bị hai nữ nhân mềm yếu cưỡng ép cô phải cởϊ áσ ở trước mặt họ!
Mặt này nhăn nhó, chỉ trong chớp nhoáng Diệp Ân đã cởi xong xuôi, hậm hực vứt chiếc áo sơ mi sang một góc.
Nửa thân trên trần trụi, chỉ còn độc một lớp bảo hộ bao phủ hai bầu ngực căng tròn.
Thân hình đẹp hoàn mỹ thế kia, đáng tiếc ngay lúc này Khương Nhã Tịnh lại không có tâm tư để ngắm nhìn.
Thứ duy nhất mà cô chú ý chính là vết thương đã được băng kín cẩn thận, có vẻ vẫn còn rướm máu, thấm ướt băng gạc bên ngoài.
Khương Nhã Tịnh đau lòng.
Cô chồm sát người đến, từng đầu ngón tay như vẽ vời lên đó một cách ôn nhu, ánh mắt cũng lặng dần.
"Còn đau lắm không? Vẫn còn rỉ máu đây này. . ."
Thanh âm trong trẻo như vuốt ve cõi lòng Diệp Ân. Cô cụp mắt nhìn Khương Nhã Tịnh, nhìn đến mức chuyên chú.
Ngắm tỉ mỉ vết thương một hồi lâu, Khương Nhã Tịnh nhịn không được liền áp môi đến, khẽ hôn lên nơi đó như muốn xoa dịu.
Diệp Ân cắn nhẹ môi dưới, nhịp tim gia tốc như súng liên thanh, không cách nào dừng lại.
Ngước mắt nhìn lên, ở khoảng cách cực gần Khương Nhã Tịnh có thể nhìn rõ đôi má đối phương đang dần ửng đỏ.
Cô khẽ cười: "Em cũng biết đỏ mặt sao? Trong trí nhớ của tôi, em vốn mặt dày lắm kia mà?"
Diệp Ân đanh mắt, "hừ" nhẹ: "Còn trong trí nhớ của tôi, cô Khương cũng không phải hạng người không biết liêm sỉ!"
Sóng mắt lay động, Khương Nhã Tịnh ngồi thẳng người dậy, cô nhướn mi: "Cho nên, hiện giờ em ghét tôi lắm có đúng không?"
Diệp Ân không trả lời, chỉ lẳng lặng dời tầm mắt sang nơi khác.
"Ghét tôi cũng được." Khương Nhã Tịnh cười đầy hàm ý: "Như vậy em sẽ luôn nghĩ về tôi, luôn nhớ đến tôi."
Diệp Ân: ". . ."
Dứt lời, Khương Nhã Tịnh cũng duỗi tay đến, vụt một cái liền gỡ ra miếng băng gạc được băng cẩn thận trên ngực Diệp Ân.
"Aiii!" Diệp Ân rùng mình, lấy tay che lại chỗ vết thương.
Cô trừng mắt nhìn Khương Nhã Tịnh.
Nữ nhân độc ác, tàn nhẫn, vô lương tâm. . . !
Đáp lại ánh nhìn của Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh chỉ nhếch môi cười nhẹ. Tiếp đến liền xuống giường bước đến vị trí kệ thuốc gần phía cửa, lấy một số vật dụng rồi quay trở lại.
Cô ngồi xuống, cẩn thận dùng cây pen kẹp lấy miếng bông gòn, thấm chút dung dịch sát khuẩn chấm chấm lên vết thương.
Cảm giác đau rát lại truyền đến khiến Diệp Ân cau mày, mồ hôi nhỏ giọt.
Quan sát vết thương vẫn tiếp tục rỉ máu, lại nhìn đến vẻ mặt nhăn nhó của Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh bất giác nhíu mày: "Chịu đau một chút. Vết thương sâu thế này, sao lúc nãy không chạy đến bệnh viện để xem xét?"
Diệp Ân còn chưa kịp trả lời, Khương Nhã Tịnh đã nói tiếp: "Thích được cô ta quan tâm đến vậy sao? Có phải cô ta giúp em xử lý sẽ khiến em vui hơn không?"
Vừa nói, Khương Nhã Tịnh vừa dùng lực ấn mạnh miếng bông gòn lên vết thương.
Diệp Ân nghiến răng chịu đựng, sắc mặt cũng tái xanh đến đáng kể.
Mồ hôi lấm tấm trên vầng trán.
Đột nhiên khựng lại động tác, Khương Nhã Tịnh nheo chặt đôi mắt như đang nghĩ đến chuyện gì đó.
"Lúc nãy. . ." Khương Nhã Tịnh đằng đằng sát khí nhìn Diệp Ân: "Lúc nãy em cũng cởi hết đồ ở trước mặt cô ta thế này sao?"
Cứ cho là hai người đã lên giường với nhau rồi đi, nhưng cũng không nhanh đến mức mới đó nữ nhân kia đã được nhìn thấy cơ thể của Diệp Ân cả rồi, đúng chứ?
Ngay cả cô. . . ngay cả cô cũng phải chờ đến vài lần mới được chứng kiến kia mà. . . ?
Có bất công quá rồi không?!
Nghe Khương Nhã Tịnh hỏi, Diệp Ân ngoài ngạc nhiên ra còn có chút cảm giác buồn cười.
Cô nén lại, bình thản đáp: "Phải thì thế nào, không phải thì thế nào?"
Khương Nhã Tịnh mím chặt môi, cô dồn lực đạo xuống tay ấn mạnh một phát.
"Aiii! Đau. . . đau! Chết mất!!!" Diệp Ân la oai oái, cô bắt vội cổ tay Khương Nhã Tịnh, nước mắt lưng tròng theo phản xạ tự nhiên.
Nhìn vẻ mặt mếu máo của Diệp Ân, Khương Nhã Tịnh lườm mắt: "Đáng đời! Bỏ tay tôi ra, đồ lừa đảo!"
Diệp Ân: ". . ."
Cô vẫn giữ chặt tay Khương Nhã Tịnh, phùng mang trợn má: "Đau thật a! Cô muốn hành hạ tôi đến chết thì mới hả dạ có đúng không?!"
Khương Nhã Tịnh giãy mạnh tay ra, chỉ "hừ" lên một tiếng. Cô tỏ vẻ không quan tâm, tiếp tục băng kín lại vết thương.
Sau khi xong xuôi, cô quan sát vết thương một cách kỹ lưỡng. Cảm thấy mọi thứ đã ổn thoả, cô nhìn nhìn Diệp Ân, phủi tay nói: "Ổn rồi. Em về đi."
Diệp Ân: ". . ."
Gọi tôi đến. . . chỉ có vậy thôi sao?
Có chút thất vọng dâng lên không rõ, Diệp Ân mở hé môi, cô muốn nói gì đó thì bất ngờ phía bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
"Nhã Tịnh, chị vào có được không?"
Là giọng Nghiêm Đình. Sắc mặt Diệp Ân ngay lập tức chùng xuống.
Hoá ra là vậy. . . !
Vì những ngày vừa qua đều có Nghiêm Đình bên cạnh, nên mới không cần đến cô sao. . . ?
Hiện tại cũng vậy có phải không. . . ?
Cô thật sự chỉ là người thay thế để giải khuây những lúc nữ nhân này buồn chán. . . !
Diệp Ân vội chụp lấy áo sơ mi mặc vào, đóng lại khuy cẩn thận.
"Vào đi." Sau khi Diệp Ân chỉnh trang mọi thứ, Khương Nhã Tịnh lúc này mới nâng cao âm lượng.
Ánh mắt vẫn đặt trên người Diệp Ân, cô có thể nhìn rõ vẻ mặt kia có bao nhiêu chua xót.
Nghiêm Đình mở cửa bước vào, vừa trông thấy Diệp Ân, mọi thắc mắc trong đầu cô lập tức được giải toả.
Trước đó, cô vốn không rõ vì sao lúc chiều Khương Nhã Tịnh lại nhắn tin cho mình, nhắn nhủ cô phải có mặt ở đây vào giờ này.
Xem ra đều là vì nữ nhân kia cả. . . !
Đảo mắt nhìn xung quanh, Nghiêm Đình nhận thấy có điều không ổn liền tự hỏi, chẳng lẽ. . . hai người này vừa mới tranh cãi sao?
Còn đập phá đồ đạc là thế nào. . . ?
Không đặt Diệp Ân vào mắt, Nghiêm Đình tiến đến ngồi xuống bên cạnh Khương Nhã Tịnh, cầm lấy tay đối phương, hỏi: "Em sao vậy? Có chuyện gì không vui sao?"
Chứng kiến một màn này, quả tim Diệp Ân như bị ai giày xéo, vô cùng khó chịu.
"Không sao." Khương Nhã Tịnh nắm lại tay Nghiêm Đình, mỉm cười đáp: "Lúc nãy. . . em lỡ tay làm vỡ kính, chút nữa sẽ cho người thu dọn sau."
Diệp Ân đứng lên, cô không nhìn đến hai người kia, trực tiếp xoay người bước thẳng ra cửa.
"Đứng lại đã." Khương Nhã Tịnh gọi với lại.
Dừng lại động tác, Diệp Ân hơi nghiêng mặt, muốn xem người phía sau sẽ nói gì.
"Tôi bảo em về, chính là về nhà em. Tuyệt đối không được đến nhà Cố Ninh Mẫn."
Khương Nhã Tịnh nói như đang ra lệnh, Diệp Ân lập tức xoay hẳn người lại, nhíu mày khó hiểu.
Thấy rõ biểu tình kia, Khương Nhã Tịnh cười nhạt: "Sau khi rời khỏi đây, em chỉ được phép lái xe thẳng về nhà thôi, nghe rõ chứ?"
"Thần kinh của cô có vấn đề sao?" Diệp Ân nghiêm giọng: "Tôi thích đi đâu là quyền của tôi, liên quan gì đến cô?"
"Tuỳ em thôi." Khương Nhã Tịnh nhún vai: "Đơn kháng nghị tôi vẫn chưa rút."
Diệp Ân điên tiết, cô chậm rãi bước đến trước mặt hai nữ nhân ngồi trên giường.
Nhìn một lượt cả hai, sau đó dừng tầm mắt ở Nghiêm Đình, cô nói: "Cô chấp nhận cô ta như vậy sao? Chấp nhận khi không có cô, cô ta được phép lên giường cùng người khác thế này sao?"
Nghiêm Đình cười như không cười: "Không sao. Chỉ cần cô ấy vui vẻ, tôi đều chấp nhận."
Diệp Ân: ". . ."
Mê muội!
Thật tức chết cô luôn rồi!!!
Lại quay phắt mặt nhìn chằm chằm Khương Nhã Tịnh, vẻ mặt cợt nhả kia càng khiến Diệp Ân thêm tức tối.
"Khương Nhã Tịnh! Cô có thể, còn tôi thì không thể sao?!" Cô nghiến răng, quát lớn.
Khoé môi vươn lên, Khương Nhã Tịnh nhướn nhẹ mi mắt: "Em hỏi Cố Ninh Mẫn thử xem, cô ta có chấp nhận em như vậy không đã?"
Hai bàn tay run lên, Diệp Ân siết chặt ánh mắt dán chặt lên người Khương Nhã Tịnh.
"Nhớ kỹ những lời tôi nói, chút nữa về đến nhà lập tức nhắn tin cho tôi. Bằng không, lần tiếp theo chúng ta gặp nhau sẽ chính là ở toà." Khương Nhã Tịnh lãnh đạm.
Diệp Ân giận đến sôi gan, nhưng ngoài câm lặng ra thì cô không phản ứng được gì khác.
Cô lườm mắt, dứt khoát xoay người rời khỏi.
"Rầm!"
Cánh cửa đóng chặt, Khương Nhã Tịnh lúc này mới buông bỏ bàn tay Nghiêm Đình, cô cười gượng: "Cảm ơn chị. . ."
Nghiêm Đình lắc đầu, thở dài: "Em làm thế này sẽ thoải mái hơn thật sao? Chị cảm thấy. . . em đang tự giày vò bản thân thì đúng hơn!"
Hàng mi Khương Nhã Tịnh nhẹ rũ xuống: "Em muốn cô ấy phải thừa nhận. . . phải nhận ra bản thân yêu em nhiều đến thế nào. Như vậy khó lắm sao. . . ?"
"Cũng có thể cô ta không yêu em nhiều như em vẫn nghĩ." Nghiêm Đình nheo mày.
Khương Nhã Tịnh: ". . ."
Không phải cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này. . .
Nhưng mỗi lần đối diện Diệp Ân, cô đều có thể cảm nhận được tình cảm đối phương dành cho mình rất to lớn, rất chân thật!
Nếu không phải vì những hiểu lầm xoay quanh, khiến Diệp Ân xem cô là hạng người xấu xa, chắc chắn Diệp Ân sẽ không vội tìm đến Cố Ninh Mẫn để rời bỏ cô.
Nhắc đến lại đau lòng. . . nhưng kể cả khi mọi chuyện đã thành ra thế này, cô vẫn quyết phải giành lại nữ nhân của mình bằng mọi giá!
Bất luận cô có là loại người gì đi chăng nữa, tình yêu tôi dành cho cô vẫn không thay đổi.
Trước đây, khi cô nghe được những lời này từ chính miệng Diệp Ân, cõi lòng cô đã có bao nhiêu ấm áp.
Cho đến hiện tại, cô vẫn không phân định được lời nói khi đó của Diệp Ân có mấy phần là thật, mấy phần là giả. . . ?
Thế nhưng, cô nhất định sẽ khiến Diệp Ân phải thốt ra câu nói đó một lần nữa. . . !
Nhất định sẽ như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.