Chương 49: Trời sinh voi sinh cỏ
yenvu18
19/04/2022
Hương biết thế nào chị ấy cũng ngạc nhiên với quyết định này của cô, nhưng cô đã quyết định rồi, học ở trong nước rồi đi làm, sau đó ra trường còn nuôi chị ấy...
"Em học trong nước, em quyết định lâu lắm rồi."
Có một sự im lặng giữa hai người, Dung cảm thấy bản thân mình đang làm cản trở Hương, nếu em ấy không biết nàng ắt hẳn đã săn được học bổng rồi ra nước ngoài... Trời xui đất khiến em ấy gặp được nàng rồi yêu nàng... mọi thứ cứ như thế mà lệch khỏi quỹ đạo vốn có.
"Có phải tại chị không?"
"Không! Ngốc quá, em quyết như vậy không phải do chị."
Ổ bánh mì đang ăn dang dở của Dung lại nặng trĩu hệt như có bỏ chì vào trong, nàng ăn không nổi nữa, Hương thấy vậy mới lo lắng nói: "Chị ăn bánh mì đi chứ, đang ăn ngon mà!"
Cô thấy chị ấy rơi nước mắt, mặc dù nước mắt rất nhanh được chị lau đi, nhưng mà cô vẫn thấy được. Chị khóc vì cô, cô chẳng biết đây là lần thứ mấy chị khóc vì mình, nhưng nhìn những giọt nước mắt này khiến tâm can của cô nhói đau, cô làm tất cả vì chị chỉ mong chị sống yên vui, không mong chị rơi nước mắt thương tâm như thế...
"Chị xin lỗi..."
"Em xin lỗi, lại làm chị lo lắng rồi..."
Dung cố gắng nở một nụ cười để Hương yên tâm, nàng ăn cho hết ổ bánh mì của mình, quyết định tin Hương, dù sao Hương của nàng cũng là người giỏi nhất trần đời. Nếu không thể nào học hành giỏi giang nữa cùng lắm hai người mở một tiệm sửa xe kiếm sống qua ngày, nghề nghiệp cha truyền con nối.
"Không sao, em ở Sài Gòn ráng học... sau này chị và con trông cậy vào em..."
Mặc dù Hương là người rất thông minh trong học tập nhưng chẳng hiểu sao yêu vào cô lại biến thành kẻ ngu ngơ, Dung nói đụng đến con một cái cô liền nhảy dựng lên, vô cùng hùng hổ mà bảo: "Ai đụng đến chị em đánh chết!"
"Tự đi mà đánh mình."
Trước đây khi chưa yêu Hương, Dung không biết thật ra Hương là một kẻ rất hay ghen, sau này khi yêu sâu đậm rồi nàng mới nhận ra rằng mình yêu trúng ngay một người có máu ghen nhất hành tinh. Thứ gì không phải của mình Hương sẽ không bày tỏ thái độ gì nhiều, phàm là đồ của mình, Hương phải giữ cho bằng được. Dung được xác định là người của cô, vậy nên sống để bên cạnh chết mang theo, không được ai đem Dung rời xa cô, cũng không được chạm vào Dung thân yêu của cô.
Vì những ngày trước khi vào dạy học Dung khá rảnh nên nàng có đi vòng quanh khu nàng sống để chơi, vừa hay đến dịp chợ phiên vùng cao. Nàng hôm đó mặc một chiếc quần jean mới với áo thun mỏng, so với ngày mới đến thì Dung đã ăn mặc kín kẽ hơn rất nhiều, trong người nàng ít nhất ba cái áo thun mỏng chồng lên nhau, bên ngoài còn khoác một áo phao cực ấm. Nàng không đội nón len, chỉ mang thêm một lớp bao tay để đề phòng lạnh.
Chợ phiên ở đây cũng không khác gì chợ nơi nàng sống, các món ăn cũng có phần tương tự. Trên đường có rất nhiều người dân tộc, từ các bác đến các cô nàng mặc váy dân tộc đi đi lại lại trên đường. Dung tuy rất muốn quan sát họ nhưng giả vờ mình không quan tâm, chỉ lâu lâu nhìn một chút để thỏa, thật sự rất lạ mắt.
Cho dù Dung có giả vờ mình là người ở đây thì cũng bị người dân trên đường nhận ra và hỏi thăm, vì làn da của người ở đây khá trắng vì lạnh, nàng lại trắng tái xanh của thiếu nắng, phong cách ăn mặc của nàng cũng khác hơn họ, ngay cả mái tóc dài mượt của nàng cũng không giống, mỗi người ở mỗi địa phương sẽ có những đặc trưng khác nhau, vậy nên họ nhận ra Dung không thuộc về nơi này cũng là điều nàng dễ hiểu.
Đi trên đường Dung còn nghe các cậu trai nơi này huýt sáo trêu, "Ù ôi xinh thế, xinh thế..."
Nàng không biết mình xinh chỗ nào, gương mặt của nàng khá bình thường, người thì ốm yếu không có lực, tìm mãi còn không tìm ra được một điểm đẹp đẽ nào. Họ khen, Dung cũng thấy họ làm quá...
Vì cơm của giáo viên được phát ở căn tin cho nên Dung không mua đồ nấu ăn trưa, nàng chỉ mua một ít trái cây mang về phòng ăn. Trên đường về Dung có hỏi thử người địa phương thử xem từ đó lên Sapa có xa lắm không, họ trả lời nàng không xa lắm, Dung ngẫm nghĩ mình cũng rảnh nên quyết định đi thăm thú Sapa một chuyến. Thật lòng mà nói Dung muốn được đi du lịch cùng Hương, đi một mình nàng phải đấu tranh xem có muốn đi hay không, có cần đi hay không, hay là đợi đến khi Hương rảnh rỗi dắt Hương cùng đi...
Vừa về đến phòng đã thấy điện thoại đầy ắp tin của Hương, lòng Dung bỗng nhiên ngọt ngào hơn, nàng cầm điện thoại lên xem từng tin từng tin, một chữ một dấu chấm câu cũng không hề xem hời hợt.
"Hôm nay làm lễ chào đón tân sinh viên rồi... Mấy bé học sinh của chị chừng nào học?"
Dung nhìn lịch của mình, nếu tính ra thì chỉ còn tầm vài ngày rảnh rỗi, sắp phải vào lịch dạy. Nàng bóc vỏ trái cây ra cho vào miệng, cười như không cười mà nói: "Vài ngày nữa... Vào đại học rồi phải chuẩn bị thêm nhiều đồ thường mặc đi học, em mua chưa?"
"Chiều nay mua."
Thật ra Hương cũng không thích mua sắm quần áo lắm, cho nên cứ mặc tùy tiện vài bộ có sẵn là được, nhưng cô sợ chị lo nên bảo rằng mình sẽ đi mua đồ mới. Tiền bạc lúc này rất quý đối với Hương, cô đã mua một con heo, cẩn thận đề lên trên con heo dòng chữ "tiền đi tìm vợ". Thật mong đến khi đủ tiền để có thể đến nơi mà chị ấy sống.
"Ở trên đầu tủ, lấy ra một cái ba lô."
"Ba lô?"
Dung gật đầu: "Ừm, ba lô."
Hương để điện thoại đứng vững, cô chạy lại đầu tủ để xem thử ba lô mà chị ấy nói là ba lô gì. Chẳng biết ba lô có chứa gì mà kha khá nặng, mấy hôm trước Hương còn tưởng đó là đồ của hai người khi chuyển nhà chưa xả ra, thì ra chị ấy cố tình cất trên đầu tủ. Mở dây kéo của ba lô ra xem thì thấy một chiếc laptop mới cóng hiệu DELL, Hương ngạc nhiên nên giọng hơi to: "Gì đây???"
"Chúc mừng Hương vào đại học, vào đại học rồi phải dùng laptop rất nhiều, mà chủ yếu là dùng phần mềm nhẹ nên chị mua cho Hương cái này. Không dám nói sợ Hương la chị."
"Em có bao giờ la chị hả?"
"Em không có la chị." Dung ngay lập tức phản đối câu nói mình vừa nói ban nãy, Hương chưa bao giờ giờ la nàng, còn rất thương nàng, tại sao nàng lại sợ Hương la mình?
Hương cất laptop vào lại trong ba lô, mặt cô dụi vào camera điện thoại hệt như đang dụi mặt mình vào mặt chị ấy. Đúng là đồ ngốc, khi yêu thì dùng hết cả tấm lòng ra để lo nghĩ cho đối phương, nếu được yêu thì tốt, còn không thì chị ấy thảm rồi...
"Ngốc..."
Dung mỉm cười: "Hương này... chị nghĩ rồi, nếu em học xong mà không còn gì vướng bận nữa, chị sẽ sinh một đứa con trắng trẻo mập mạp nhé."
"Chị bỏ đi suy nghĩ sinh con đi! Em không thích!"
Thật ra không thích là không thích chị ấy cùng một người đàn ông khác sinh ra con rồi cùng cô nuôi, cô cũng không cần con đến mức đẩy vợ yêu của mình lên giường người khác. Nhưng nghe qua tai Dung thì mọi chuyện lại khác, Dung lại nghĩ Hương không thích trẻ con, cũng không thích có một đứa nhỏ với nàng, mặt nàng thoáng buồn nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần.
"Em không thích thì mình không sinh, chỉ cần em là đủ rồi."
"Em học trong nước, em quyết định lâu lắm rồi."
Có một sự im lặng giữa hai người, Dung cảm thấy bản thân mình đang làm cản trở Hương, nếu em ấy không biết nàng ắt hẳn đã săn được học bổng rồi ra nước ngoài... Trời xui đất khiến em ấy gặp được nàng rồi yêu nàng... mọi thứ cứ như thế mà lệch khỏi quỹ đạo vốn có.
"Có phải tại chị không?"
"Không! Ngốc quá, em quyết như vậy không phải do chị."
Ổ bánh mì đang ăn dang dở của Dung lại nặng trĩu hệt như có bỏ chì vào trong, nàng ăn không nổi nữa, Hương thấy vậy mới lo lắng nói: "Chị ăn bánh mì đi chứ, đang ăn ngon mà!"
Cô thấy chị ấy rơi nước mắt, mặc dù nước mắt rất nhanh được chị lau đi, nhưng mà cô vẫn thấy được. Chị khóc vì cô, cô chẳng biết đây là lần thứ mấy chị khóc vì mình, nhưng nhìn những giọt nước mắt này khiến tâm can của cô nhói đau, cô làm tất cả vì chị chỉ mong chị sống yên vui, không mong chị rơi nước mắt thương tâm như thế...
"Chị xin lỗi..."
"Em xin lỗi, lại làm chị lo lắng rồi..."
Dung cố gắng nở một nụ cười để Hương yên tâm, nàng ăn cho hết ổ bánh mì của mình, quyết định tin Hương, dù sao Hương của nàng cũng là người giỏi nhất trần đời. Nếu không thể nào học hành giỏi giang nữa cùng lắm hai người mở một tiệm sửa xe kiếm sống qua ngày, nghề nghiệp cha truyền con nối.
"Không sao, em ở Sài Gòn ráng học... sau này chị và con trông cậy vào em..."
Mặc dù Hương là người rất thông minh trong học tập nhưng chẳng hiểu sao yêu vào cô lại biến thành kẻ ngu ngơ, Dung nói đụng đến con một cái cô liền nhảy dựng lên, vô cùng hùng hổ mà bảo: "Ai đụng đến chị em đánh chết!"
"Tự đi mà đánh mình."
Trước đây khi chưa yêu Hương, Dung không biết thật ra Hương là một kẻ rất hay ghen, sau này khi yêu sâu đậm rồi nàng mới nhận ra rằng mình yêu trúng ngay một người có máu ghen nhất hành tinh. Thứ gì không phải của mình Hương sẽ không bày tỏ thái độ gì nhiều, phàm là đồ của mình, Hương phải giữ cho bằng được. Dung được xác định là người của cô, vậy nên sống để bên cạnh chết mang theo, không được ai đem Dung rời xa cô, cũng không được chạm vào Dung thân yêu của cô.
Vì những ngày trước khi vào dạy học Dung khá rảnh nên nàng có đi vòng quanh khu nàng sống để chơi, vừa hay đến dịp chợ phiên vùng cao. Nàng hôm đó mặc một chiếc quần jean mới với áo thun mỏng, so với ngày mới đến thì Dung đã ăn mặc kín kẽ hơn rất nhiều, trong người nàng ít nhất ba cái áo thun mỏng chồng lên nhau, bên ngoài còn khoác một áo phao cực ấm. Nàng không đội nón len, chỉ mang thêm một lớp bao tay để đề phòng lạnh.
Chợ phiên ở đây cũng không khác gì chợ nơi nàng sống, các món ăn cũng có phần tương tự. Trên đường có rất nhiều người dân tộc, từ các bác đến các cô nàng mặc váy dân tộc đi đi lại lại trên đường. Dung tuy rất muốn quan sát họ nhưng giả vờ mình không quan tâm, chỉ lâu lâu nhìn một chút để thỏa, thật sự rất lạ mắt.
Cho dù Dung có giả vờ mình là người ở đây thì cũng bị người dân trên đường nhận ra và hỏi thăm, vì làn da của người ở đây khá trắng vì lạnh, nàng lại trắng tái xanh của thiếu nắng, phong cách ăn mặc của nàng cũng khác hơn họ, ngay cả mái tóc dài mượt của nàng cũng không giống, mỗi người ở mỗi địa phương sẽ có những đặc trưng khác nhau, vậy nên họ nhận ra Dung không thuộc về nơi này cũng là điều nàng dễ hiểu.
Đi trên đường Dung còn nghe các cậu trai nơi này huýt sáo trêu, "Ù ôi xinh thế, xinh thế..."
Nàng không biết mình xinh chỗ nào, gương mặt của nàng khá bình thường, người thì ốm yếu không có lực, tìm mãi còn không tìm ra được một điểm đẹp đẽ nào. Họ khen, Dung cũng thấy họ làm quá...
Vì cơm của giáo viên được phát ở căn tin cho nên Dung không mua đồ nấu ăn trưa, nàng chỉ mua một ít trái cây mang về phòng ăn. Trên đường về Dung có hỏi thử người địa phương thử xem từ đó lên Sapa có xa lắm không, họ trả lời nàng không xa lắm, Dung ngẫm nghĩ mình cũng rảnh nên quyết định đi thăm thú Sapa một chuyến. Thật lòng mà nói Dung muốn được đi du lịch cùng Hương, đi một mình nàng phải đấu tranh xem có muốn đi hay không, có cần đi hay không, hay là đợi đến khi Hương rảnh rỗi dắt Hương cùng đi...
Vừa về đến phòng đã thấy điện thoại đầy ắp tin của Hương, lòng Dung bỗng nhiên ngọt ngào hơn, nàng cầm điện thoại lên xem từng tin từng tin, một chữ một dấu chấm câu cũng không hề xem hời hợt.
"Hôm nay làm lễ chào đón tân sinh viên rồi... Mấy bé học sinh của chị chừng nào học?"
Dung nhìn lịch của mình, nếu tính ra thì chỉ còn tầm vài ngày rảnh rỗi, sắp phải vào lịch dạy. Nàng bóc vỏ trái cây ra cho vào miệng, cười như không cười mà nói: "Vài ngày nữa... Vào đại học rồi phải chuẩn bị thêm nhiều đồ thường mặc đi học, em mua chưa?"
"Chiều nay mua."
Thật ra Hương cũng không thích mua sắm quần áo lắm, cho nên cứ mặc tùy tiện vài bộ có sẵn là được, nhưng cô sợ chị lo nên bảo rằng mình sẽ đi mua đồ mới. Tiền bạc lúc này rất quý đối với Hương, cô đã mua một con heo, cẩn thận đề lên trên con heo dòng chữ "tiền đi tìm vợ". Thật mong đến khi đủ tiền để có thể đến nơi mà chị ấy sống.
"Ở trên đầu tủ, lấy ra một cái ba lô."
"Ba lô?"
Dung gật đầu: "Ừm, ba lô."
Hương để điện thoại đứng vững, cô chạy lại đầu tủ để xem thử ba lô mà chị ấy nói là ba lô gì. Chẳng biết ba lô có chứa gì mà kha khá nặng, mấy hôm trước Hương còn tưởng đó là đồ của hai người khi chuyển nhà chưa xả ra, thì ra chị ấy cố tình cất trên đầu tủ. Mở dây kéo của ba lô ra xem thì thấy một chiếc laptop mới cóng hiệu DELL, Hương ngạc nhiên nên giọng hơi to: "Gì đây???"
"Chúc mừng Hương vào đại học, vào đại học rồi phải dùng laptop rất nhiều, mà chủ yếu là dùng phần mềm nhẹ nên chị mua cho Hương cái này. Không dám nói sợ Hương la chị."
"Em có bao giờ la chị hả?"
"Em không có la chị." Dung ngay lập tức phản đối câu nói mình vừa nói ban nãy, Hương chưa bao giờ giờ la nàng, còn rất thương nàng, tại sao nàng lại sợ Hương la mình?
Hương cất laptop vào lại trong ba lô, mặt cô dụi vào camera điện thoại hệt như đang dụi mặt mình vào mặt chị ấy. Đúng là đồ ngốc, khi yêu thì dùng hết cả tấm lòng ra để lo nghĩ cho đối phương, nếu được yêu thì tốt, còn không thì chị ấy thảm rồi...
"Ngốc..."
Dung mỉm cười: "Hương này... chị nghĩ rồi, nếu em học xong mà không còn gì vướng bận nữa, chị sẽ sinh một đứa con trắng trẻo mập mạp nhé."
"Chị bỏ đi suy nghĩ sinh con đi! Em không thích!"
Thật ra không thích là không thích chị ấy cùng một người đàn ông khác sinh ra con rồi cùng cô nuôi, cô cũng không cần con đến mức đẩy vợ yêu của mình lên giường người khác. Nhưng nghe qua tai Dung thì mọi chuyện lại khác, Dung lại nghĩ Hương không thích trẻ con, cũng không thích có một đứa nhỏ với nàng, mặt nàng thoáng buồn nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần.
"Em không thích thì mình không sinh, chỉ cần em là đủ rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.