Cơ Giáp Sư Phế Vật Là Người Mạnh Nhất Các Hành Tinh
Chương 14:
Căng Dĩ
12/07/2024
Ông ấy chỉ vào biểu mẫu có ba phần tư là màu đỏ trên màn hình ảo: “Em là người trượt nhiều môn nhất từ khi Học viện quân sự Đông Thanh thành lập cho tới nay.”
“Có lẽ em biết rõ nhà trường có quy định, nếu như âm tín chỉ, em sẽ bị nhà trường đuổi học. Hiện tại tổng số tín chỉ tích lũy của em chỉ có một, nói cách khác nếu như em không thể hoàn toàn huấn luyện trong tháng này, cuối tháng em sẽ bị đuổi học.”
Với tư cách là Học viện quân sự hàng đầu của tinh vực phía đông, tài nguyên giảng dạy của Học viện quân sự Đông Thanh chỉ có thể so sánh với các trường quân sự hàng đầu ở các tinh vực khác, mỗi người được nhập học đều vô cùng quý trọng cơ hội được học tập tại Học viện quân sự Đông Thanh, từ trước đến nay chưa từng có sinh viên nào bị đuổi học.
Có thể tưởng tượng ra chuyện con gái của nguyên soái Thời Dịch, chiến thần của Liên bang, bị học viện hàng đầu liên bang đuổi học là chuyện mất mặt đến mức nào.
Thời Uẩn chớp mắt, không đưa ra lời bào chữa nào, cũng không hứa hẹn điều gì.
Hành động mãi mãi có tính thuyết phục hơn lời nói.
…
Rời khỏi văn phòng của Tàng Phong, hậu quả của việc chạy bộ của Thời Uẩn liền xuất hiện, cô ngồi trên băng ghế bên cạnh bồn hoa xoa xoa đôi chân mềm nhũn của mình, thở dài.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô được cố vấn, đồng nghiệp và những người khác đặt rất nhiều kỳ vọng, cho nên biết rất rõ áp lực trên lưng lớn như thế nào.
Nguyên chủ là con gái của nguyên soái nhưng lại có khả năng bình thường, còn phải đối mặt với đủ loại ánh mắt thất vọng, cho dù có tự tin lạc quan đến đâu thì tâm lý cũng sẽ dần mất đi sự cân bằng.
Thời Uẩn không có khả năng thay đổi tình trạng này chỉ trong một đêm. Nhưng cô tuyệt đối sẽ không để bản thân bị Học viện quân sự Đông Thanh đuổi học.
Cô xoa đùi mở vòng trí não ra, mua một số lượng nhỏ táo đỏ và kỷ tử từ trung tâm mua sắm.
Trượt môn có thể thi lại, nhưng cơ thể suy sụp thì không có cách nào để cứu vãn.
Thời Uẩn luôn phân biệt nặng nhẹ một cách rõ ràng.
Cô tắt chế độ không làm phiền trong vòng trí não, đang định đứng lên quay về ký túc xá, trước mắt bỗng xuất hiện một bóng đen, cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt chất vấn của Tô Ngữ Hân.
Người trước mặt rời khỏi văn phòng của Tàng Phong sớm hơn cô, không ngờ vẫn luôn ở đây chờ cô.
Có chịu thôi đi không?
Thời Uẩn lười quan tâm đến cô ta, cứ vậy đứng lên đi về phía ký túc xá, nhưng Tô Ngữ Hân lại bước nhanh hơn một bước chặn trước mặt cô, tức giận nói: “Tiểu Uẩn, sao cậu lại trở thành thế này?”
Thế nào?
Thời Uẩn không nói gì nhìn cô ta hai giây: “Cậu không sao chứ?”
Cô không phải nguyên chủ, ngu ngốc đến mức không thể phân biệt được Tô Ngữ Hân là bạn thân hay trà xanh.
Tô Ngữ Hân thấy cô còn dám hỏi cô ta, trừng lớn hai mắt: “Là cậu nói muốn tạo bất ngờ cho Giang Hài trong bữa tiệc sinh nhật, nhưng cuối cùng lại làm cậu ấy mất mặt trước mặt mọi người, hôm nay còn…”
“Giang Hài Giang Hài Giang Hài... Tô Ngữ Hân, Giang Hài là chồng chưa cưới của tôi, sao cô lại quan tâm đến cậu ta như vậy? Muốn đào góc tường sao?” Thời Uẩn khoanh hai tay, cô cao hơn Tô Ngữ Hân một cái đầu, lúc này rất có cảm giác như đang từ trên cao nhìn xuống cô ta.
Tô Ngữ Hân bị cô nói trúng tim đen, có chút trừng lớn mắt, nhưng nhanh chóng nhận ra sự hớ hênh của mình, vội vàng phản bác: “Tiểu Uẩn, sao cậu lại có thể nói mình như vậy? Mình đang quan tâm cậu, nhưng cậu lại...”
“Có lẽ em biết rõ nhà trường có quy định, nếu như âm tín chỉ, em sẽ bị nhà trường đuổi học. Hiện tại tổng số tín chỉ tích lũy của em chỉ có một, nói cách khác nếu như em không thể hoàn toàn huấn luyện trong tháng này, cuối tháng em sẽ bị đuổi học.”
Với tư cách là Học viện quân sự hàng đầu của tinh vực phía đông, tài nguyên giảng dạy của Học viện quân sự Đông Thanh chỉ có thể so sánh với các trường quân sự hàng đầu ở các tinh vực khác, mỗi người được nhập học đều vô cùng quý trọng cơ hội được học tập tại Học viện quân sự Đông Thanh, từ trước đến nay chưa từng có sinh viên nào bị đuổi học.
Có thể tưởng tượng ra chuyện con gái của nguyên soái Thời Dịch, chiến thần của Liên bang, bị học viện hàng đầu liên bang đuổi học là chuyện mất mặt đến mức nào.
Thời Uẩn chớp mắt, không đưa ra lời bào chữa nào, cũng không hứa hẹn điều gì.
Hành động mãi mãi có tính thuyết phục hơn lời nói.
…
Rời khỏi văn phòng của Tàng Phong, hậu quả của việc chạy bộ của Thời Uẩn liền xuất hiện, cô ngồi trên băng ghế bên cạnh bồn hoa xoa xoa đôi chân mềm nhũn của mình, thở dài.
Sau khi tốt nghiệp đại học, cô được cố vấn, đồng nghiệp và những người khác đặt rất nhiều kỳ vọng, cho nên biết rất rõ áp lực trên lưng lớn như thế nào.
Nguyên chủ là con gái của nguyên soái nhưng lại có khả năng bình thường, còn phải đối mặt với đủ loại ánh mắt thất vọng, cho dù có tự tin lạc quan đến đâu thì tâm lý cũng sẽ dần mất đi sự cân bằng.
Thời Uẩn không có khả năng thay đổi tình trạng này chỉ trong một đêm. Nhưng cô tuyệt đối sẽ không để bản thân bị Học viện quân sự Đông Thanh đuổi học.
Cô xoa đùi mở vòng trí não ra, mua một số lượng nhỏ táo đỏ và kỷ tử từ trung tâm mua sắm.
Trượt môn có thể thi lại, nhưng cơ thể suy sụp thì không có cách nào để cứu vãn.
Thời Uẩn luôn phân biệt nặng nhẹ một cách rõ ràng.
Cô tắt chế độ không làm phiền trong vòng trí não, đang định đứng lên quay về ký túc xá, trước mắt bỗng xuất hiện một bóng đen, cô ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt chất vấn của Tô Ngữ Hân.
Người trước mặt rời khỏi văn phòng của Tàng Phong sớm hơn cô, không ngờ vẫn luôn ở đây chờ cô.
Có chịu thôi đi không?
Thời Uẩn lười quan tâm đến cô ta, cứ vậy đứng lên đi về phía ký túc xá, nhưng Tô Ngữ Hân lại bước nhanh hơn một bước chặn trước mặt cô, tức giận nói: “Tiểu Uẩn, sao cậu lại trở thành thế này?”
Thế nào?
Thời Uẩn không nói gì nhìn cô ta hai giây: “Cậu không sao chứ?”
Cô không phải nguyên chủ, ngu ngốc đến mức không thể phân biệt được Tô Ngữ Hân là bạn thân hay trà xanh.
Tô Ngữ Hân thấy cô còn dám hỏi cô ta, trừng lớn hai mắt: “Là cậu nói muốn tạo bất ngờ cho Giang Hài trong bữa tiệc sinh nhật, nhưng cuối cùng lại làm cậu ấy mất mặt trước mặt mọi người, hôm nay còn…”
“Giang Hài Giang Hài Giang Hài... Tô Ngữ Hân, Giang Hài là chồng chưa cưới của tôi, sao cô lại quan tâm đến cậu ta như vậy? Muốn đào góc tường sao?” Thời Uẩn khoanh hai tay, cô cao hơn Tô Ngữ Hân một cái đầu, lúc này rất có cảm giác như đang từ trên cao nhìn xuống cô ta.
Tô Ngữ Hân bị cô nói trúng tim đen, có chút trừng lớn mắt, nhưng nhanh chóng nhận ra sự hớ hênh của mình, vội vàng phản bác: “Tiểu Uẩn, sao cậu lại có thể nói mình như vậy? Mình đang quan tâm cậu, nhưng cậu lại...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.