Cơ Giáp Sư Phế Vật Là Người Mạnh Nhất Các Hành Tinh
Chương 15:
Căng Dĩ
12/07/2024
“Được rồi, tôi không có hứng thú muốn biết cô có thích Giang Hài hay không, nhưng nếu cô còn muốn cản đường tôi, tôi không ngại nói cho mọi người biết cô muốn làm kẻ thứ ba.”
Nói xong, cô lướt qua Tô Ngữ Hân, người phía sau vẫn đang trừng lớn mắt, giống như không quen biết cô.
Thời Uẩn không có hứng thú với cung tâm kế, có thời gian chi bằng nghĩ lại xem nên cứu vãn chuyện học hành sa sút của cô như thế nào.
Bị đuổi học rất mất mặt.
Sinh viên cá biệt nhưng lựa chọn giữ thể diện đã nghĩ như vậy.
Tô Ngữ Hân không dám chặn đường cô nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi, nhưng cô ta nhanh chóng mở vòng trí não ra gửi tin nhắn cho Giang Hài.
[Giang hài, Tiểu Uẩn nói xin lỗi vì chuyện hôm qua và hôm nay, cậu ấy không có mặt mũi để gặp cậu, bảo mình nói xin lỗi với cậu, là cậu ấy quá tức giận nên mới làm ra chuyện như vậy.]
Giang Hài vừa huấn luyện xong, nhìn thấy tin nhắn kia lập tức nhíu mày, sau đó cười chế giễu một tiếng, tắt vòng trí não đi.
Vừa rồi còn dám ngang nhiên trước mặt cậu ta, bây giờ lại nói không có mặt mũi gặp cậu ta, diễn viên cũng không diễn được như cô.
Cậu ta không thèm cưới một cô gái tính tình sáng nắng chiều mưa như vậy làm vợ, hôn ước là bị hủy bỏ là chuyện chắc chắn rồi!
Thời Uẩn không biết Tô Ngữ Hân diễn đến mức như vậy, cô nằm xuống giường, kêu rên một tiếng, cam chịu số phận mở vòng trí não ra kiểm tra tình trạng cụ thể các tín chỉ.
Nguyên chủ đã trượt ba trên bốn môn, một phần tư còn lại cũng chỉ vừa đủ tiêu chuẩn qua môn, bảng điểm thật thê thảm.
Vốn dĩ vẫn còn dư một số tín chỉ, nhưng bởi vì từ năm nhất đến năm ba cô ấy không thể đáp ứng được huấn luyện hằng tháng của Học viện quân sự Đông Thanh, cho nên toàn bộ tín chỉ còn lại đều bị khấu trừ vào đây, nói chung chỉ còn lại một con số một duy nhất.
Thời Uẩn giãy giụa ngồi thẳng dậy, bắt đầu mở vòng trí não ra xe sách chuyên ngành được lưu trữ bên trong, sau khi xem qua đại khái, trong lòng cũng đã có ý tưởng.
Ký ức của nguyên chủ đứt quãng, khiến cô không có đủ hiểu biết về thế giới này, kiến thức chuyên môn cái gì cũng không biết , trong cuộc thi chỉ có thể nộp giấy trắng.
Cô không thích bị động đem toàn bộ cuộc sống và hy vọng trong tương lai của mình gửi gắm vào người cha đã qua đời vì cống hiến cho liêng bang, ít nhất cô phải có đủ kỹ năng để kiếm sống trong thời đại này, không còn nghi ngờ gì nữa, cơ giáp sư là một lựa chọn không tệ, cũng coi như một nghề nghiệp phù hợp với khẩu vị của cô.
Hệ thống giảng dạy của Học viện quân sự Đông Thanh có quy định, mỗi người đều có một cơ hội xin thi lại, nhưng cho dù thành tích của đạt tiêu chuẩn hay không, vẫn sẽ lấy điểm số của lần thi sau thay thế cho lần đầu tiên.
Tóm lại, nếu điểm thi của bài thi lại thấp hơn bài trước đó, vẫn sẽ được ghi đè lên điểm số trước đó.
Cô nhanh chóng sắp xếp kế hoạch học tập cho mình, vòng trí não đột nhiên gửi đến một tin nhắn.
[Ngọc thụ lâm phong (người lạ): Xin chào, có nhìn thấy tin nhắn trước đó của tôi không? Sao lại ẩn trang chủ rồi?]
Thời Uẩn nhìn tin nhắn trong khung đối thoại, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào, cô im lặng thì thầm hai tiếng xin lỗi, rồi kéo đọc lịch sử tin nhắn.
Nguyên chủ và người tên “Ngọc thụ lâm phong” này hoàn toàn không có liên lạc gì, nói chính xác hơn là chỉ có đối phương gửi tin nhắn, chỉ có mấy từ ngắn ngủi, dừng lại ở hôm trước.
Nói xong, cô lướt qua Tô Ngữ Hân, người phía sau vẫn đang trừng lớn mắt, giống như không quen biết cô.
Thời Uẩn không có hứng thú với cung tâm kế, có thời gian chi bằng nghĩ lại xem nên cứu vãn chuyện học hành sa sút của cô như thế nào.
Bị đuổi học rất mất mặt.
Sinh viên cá biệt nhưng lựa chọn giữ thể diện đã nghĩ như vậy.
Tô Ngữ Hân không dám chặn đường cô nữa, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời đi, nhưng cô ta nhanh chóng mở vòng trí não ra gửi tin nhắn cho Giang Hài.
[Giang hài, Tiểu Uẩn nói xin lỗi vì chuyện hôm qua và hôm nay, cậu ấy không có mặt mũi để gặp cậu, bảo mình nói xin lỗi với cậu, là cậu ấy quá tức giận nên mới làm ra chuyện như vậy.]
Giang Hài vừa huấn luyện xong, nhìn thấy tin nhắn kia lập tức nhíu mày, sau đó cười chế giễu một tiếng, tắt vòng trí não đi.
Vừa rồi còn dám ngang nhiên trước mặt cậu ta, bây giờ lại nói không có mặt mũi gặp cậu ta, diễn viên cũng không diễn được như cô.
Cậu ta không thèm cưới một cô gái tính tình sáng nắng chiều mưa như vậy làm vợ, hôn ước là bị hủy bỏ là chuyện chắc chắn rồi!
Thời Uẩn không biết Tô Ngữ Hân diễn đến mức như vậy, cô nằm xuống giường, kêu rên một tiếng, cam chịu số phận mở vòng trí não ra kiểm tra tình trạng cụ thể các tín chỉ.
Nguyên chủ đã trượt ba trên bốn môn, một phần tư còn lại cũng chỉ vừa đủ tiêu chuẩn qua môn, bảng điểm thật thê thảm.
Vốn dĩ vẫn còn dư một số tín chỉ, nhưng bởi vì từ năm nhất đến năm ba cô ấy không thể đáp ứng được huấn luyện hằng tháng của Học viện quân sự Đông Thanh, cho nên toàn bộ tín chỉ còn lại đều bị khấu trừ vào đây, nói chung chỉ còn lại một con số một duy nhất.
Thời Uẩn giãy giụa ngồi thẳng dậy, bắt đầu mở vòng trí não ra xe sách chuyên ngành được lưu trữ bên trong, sau khi xem qua đại khái, trong lòng cũng đã có ý tưởng.
Ký ức của nguyên chủ đứt quãng, khiến cô không có đủ hiểu biết về thế giới này, kiến thức chuyên môn cái gì cũng không biết , trong cuộc thi chỉ có thể nộp giấy trắng.
Cô không thích bị động đem toàn bộ cuộc sống và hy vọng trong tương lai của mình gửi gắm vào người cha đã qua đời vì cống hiến cho liêng bang, ít nhất cô phải có đủ kỹ năng để kiếm sống trong thời đại này, không còn nghi ngờ gì nữa, cơ giáp sư là một lựa chọn không tệ, cũng coi như một nghề nghiệp phù hợp với khẩu vị của cô.
Hệ thống giảng dạy của Học viện quân sự Đông Thanh có quy định, mỗi người đều có một cơ hội xin thi lại, nhưng cho dù thành tích của đạt tiêu chuẩn hay không, vẫn sẽ lấy điểm số của lần thi sau thay thế cho lần đầu tiên.
Tóm lại, nếu điểm thi của bài thi lại thấp hơn bài trước đó, vẫn sẽ được ghi đè lên điểm số trước đó.
Cô nhanh chóng sắp xếp kế hoạch học tập cho mình, vòng trí não đột nhiên gửi đến một tin nhắn.
[Ngọc thụ lâm phong (người lạ): Xin chào, có nhìn thấy tin nhắn trước đó của tôi không? Sao lại ẩn trang chủ rồi?]
Thời Uẩn nhìn tin nhắn trong khung đối thoại, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào, cô im lặng thì thầm hai tiếng xin lỗi, rồi kéo đọc lịch sử tin nhắn.
Nguyên chủ và người tên “Ngọc thụ lâm phong” này hoàn toàn không có liên lạc gì, nói chính xác hơn là chỉ có đối phương gửi tin nhắn, chỉ có mấy từ ngắn ngủi, dừng lại ở hôm trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.