Cơ Giáp Sư Phế Vật Là Người Mạnh Nhất Các Hành Tinh
Chương 25:
Căng Dĩ
12/07/2024
Khi ở trên đoàn tàu lơ lửng rõ ràng Thời Uẩn còn đang xem [Đại Cương Cơ Giáp]. Đó là sách nhập môn của cơ giáp sư đó.
Giang Dư Phong nhìn Thời Uẩn đang hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, vẻ mặt rất phức tạp.
Cậu ta biết rõ trên con đường cơ giáp sư này mình bước đi nhanh hơn người khác rất nhiều là bởi vì tinh thần lực cấp cao, nhưng Thời Uẩn chỉ có tinh thần lực cấp B, ngay cả tiêu chuẩn thấp nhất của Học viện quân sự Đông Thanh cũng không đạt được.
Giang Dư Phong mím môi, không nói gì nữa, mà tập trung vào công việc trong tay.
Cậu ta không thể thua một sinh viên yếu kém môn nào cũng trượt được.
Văn Khiêm nhìn cậu ta, rồi lại nhìn Thời Uẩn, hoảng sợ phát hiện trong ba người tổ nhỏ, mình mới là người rác rưởi nhất.
Tóc xoăn vốn định nắm chiến thắng rưng rưng nước mắt gia nhập hàng ngũ cuốn vương*.
*Ví dụ mười người ứng tuyển một cương vị, ai cũng ra sức cố gắng, kết quả ai cũng cực kỳ mệt nhọc, nhưng chỉ có một người được tuyển, người được tuyển đó gọi là cuốn vương.
…
Tinh thần lực cấp B tiêu hao rất nhanh, Thời Uẩn không thể không dừng lại nghỉ ngơi.
Cô cầm nước khoáng ngồi trên mặt đất, nhìn ba chiếc cơ giáp khai thác mỏ được giữ gìn và tu sửa hoàn tất, đáy lòng dâng lên lòng hăng hái cao ngất, cô nhất định phải đạt được điểm trong lần kiểm tra thực hành này.
Cô thầm nghĩ rồi liếc nhìn bên cạnh, nghẹn ngào thành công rồi.
Văn Khiêm đã sửa xong năm chiếc cơ giáp khai thác mỏ, Giang Dư Phong ở bên cạnh đã sửa xong sáu chiếc cơ giáp khai thác mỏ.
Thời Uẩn rơi vào trầm tư.
Rốt cuộc phải tới ngày tháng năm nào cô mới có thể thoát khỏi hàng ngũ học yếu kém đây?
Thời học yếu hoàn toàn không có ý thức được trong mười lớp cơ giáp sư Giang Dư Phong có địa vị thống trị như thế nào, càng không biết tóc xoăn Văn Khiêm là người đứng thứ hai vạn năm không ai chú ý đến dưới Giang Dư Phong chói mắt.
Nhưng Thời học yếu rất hài lòng với thu hoạch hôm nay thu hoạch, hơn nữa tinh thần lực của cô thật sự không còn một giọt, không thể không nghỉ ngơi.
Đều là thời đại giữa các hành tinh rồi, còn cuốn cái gì nữa?
Thời Uẩn ngồi phịch dưới đất, vô cùng nhàm chán nhìn người máy quét dọn sạch sẽ bụi bặm và rỉ sắt rớt dưới đất, dồn lại thành một đống rỉ sắt.
Chẳng mấy chốc Văn Khiêm cũng tới đây, cô dùng khuỷu tay chạm vào cậu ta, rồi hấc cằm về phía Giang Dư Phong vẫn đang giữ gìn và tu sửa cơ giáp thứ bảy.
“Cậu ta là người máy sao? Hình như làm lâu như vậy mà không hề mệt tý nào.”
Qua hai tiếng “bạn bè hợp tác”, Văn Khiêm đã nhìn Thời Uẩn bằng cặp mắt khác xưa, tình hữu nghị cũng tăng vọt, thiếu niên tóc xoăn thở dài: “Cậu không biết à? Cậu ta có thể năng cấp S, là người mạnh có thể một mình đấu với sinh viên lớp Đơn binh, cấp bậc tinh thần lực cũng rất cao, ít nhất cũng là cấp S.”
Thời Uẩn thật sự không biết, cô chỉ biết Giang Hài có thể năng gần cấp song S cấp và tinh thần lực cấp S, là thiên tài khó gặp, từ nhỏ đã được bề trên gửi gắm nhiều kỳ vọng.
Thể năng tốt cũng không nên làm như vậy, hơn nữa cô và Văn Khiêm đều không có sức để mò cá, để lại một mình học thần phấn đấu cũng quá không biết điều rồi.
Thời Uẩn ném cho Giang Dư Phong một chai nước khoáng: “Học thần, không thể nghỉ một lát sao? Tới đây uống nước đi.”
Giang Dư Phong nhìn Thời Uẩn đang hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, vẻ mặt rất phức tạp.
Cậu ta biết rõ trên con đường cơ giáp sư này mình bước đi nhanh hơn người khác rất nhiều là bởi vì tinh thần lực cấp cao, nhưng Thời Uẩn chỉ có tinh thần lực cấp B, ngay cả tiêu chuẩn thấp nhất của Học viện quân sự Đông Thanh cũng không đạt được.
Giang Dư Phong mím môi, không nói gì nữa, mà tập trung vào công việc trong tay.
Cậu ta không thể thua một sinh viên yếu kém môn nào cũng trượt được.
Văn Khiêm nhìn cậu ta, rồi lại nhìn Thời Uẩn, hoảng sợ phát hiện trong ba người tổ nhỏ, mình mới là người rác rưởi nhất.
Tóc xoăn vốn định nắm chiến thắng rưng rưng nước mắt gia nhập hàng ngũ cuốn vương*.
*Ví dụ mười người ứng tuyển một cương vị, ai cũng ra sức cố gắng, kết quả ai cũng cực kỳ mệt nhọc, nhưng chỉ có một người được tuyển, người được tuyển đó gọi là cuốn vương.
…
Tinh thần lực cấp B tiêu hao rất nhanh, Thời Uẩn không thể không dừng lại nghỉ ngơi.
Cô cầm nước khoáng ngồi trên mặt đất, nhìn ba chiếc cơ giáp khai thác mỏ được giữ gìn và tu sửa hoàn tất, đáy lòng dâng lên lòng hăng hái cao ngất, cô nhất định phải đạt được điểm trong lần kiểm tra thực hành này.
Cô thầm nghĩ rồi liếc nhìn bên cạnh, nghẹn ngào thành công rồi.
Văn Khiêm đã sửa xong năm chiếc cơ giáp khai thác mỏ, Giang Dư Phong ở bên cạnh đã sửa xong sáu chiếc cơ giáp khai thác mỏ.
Thời Uẩn rơi vào trầm tư.
Rốt cuộc phải tới ngày tháng năm nào cô mới có thể thoát khỏi hàng ngũ học yếu kém đây?
Thời học yếu hoàn toàn không có ý thức được trong mười lớp cơ giáp sư Giang Dư Phong có địa vị thống trị như thế nào, càng không biết tóc xoăn Văn Khiêm là người đứng thứ hai vạn năm không ai chú ý đến dưới Giang Dư Phong chói mắt.
Nhưng Thời học yếu rất hài lòng với thu hoạch hôm nay thu hoạch, hơn nữa tinh thần lực của cô thật sự không còn một giọt, không thể không nghỉ ngơi.
Đều là thời đại giữa các hành tinh rồi, còn cuốn cái gì nữa?
Thời Uẩn ngồi phịch dưới đất, vô cùng nhàm chán nhìn người máy quét dọn sạch sẽ bụi bặm và rỉ sắt rớt dưới đất, dồn lại thành một đống rỉ sắt.
Chẳng mấy chốc Văn Khiêm cũng tới đây, cô dùng khuỷu tay chạm vào cậu ta, rồi hấc cằm về phía Giang Dư Phong vẫn đang giữ gìn và tu sửa cơ giáp thứ bảy.
“Cậu ta là người máy sao? Hình như làm lâu như vậy mà không hề mệt tý nào.”
Qua hai tiếng “bạn bè hợp tác”, Văn Khiêm đã nhìn Thời Uẩn bằng cặp mắt khác xưa, tình hữu nghị cũng tăng vọt, thiếu niên tóc xoăn thở dài: “Cậu không biết à? Cậu ta có thể năng cấp S, là người mạnh có thể một mình đấu với sinh viên lớp Đơn binh, cấp bậc tinh thần lực cũng rất cao, ít nhất cũng là cấp S.”
Thời Uẩn thật sự không biết, cô chỉ biết Giang Hài có thể năng gần cấp song S cấp và tinh thần lực cấp S, là thiên tài khó gặp, từ nhỏ đã được bề trên gửi gắm nhiều kỳ vọng.
Thể năng tốt cũng không nên làm như vậy, hơn nữa cô và Văn Khiêm đều không có sức để mò cá, để lại một mình học thần phấn đấu cũng quá không biết điều rồi.
Thời Uẩn ném cho Giang Dư Phong một chai nước khoáng: “Học thần, không thể nghỉ một lát sao? Tới đây uống nước đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.