Cơ Giáp Sư Phế Vật Là Người Mạnh Nhất Các Hành Tinh
Chương 26:
Căng Dĩ
12/07/2024
Giang Dư Phong chẳng thèm liếc nhìn cô, mà nhạt nhẽo đáp: “Đợi tôi làm xong cái này đã.”
Cậu ta đang tháo dỡ một cánh tay cơ giới, lưỡi dao kim loại ở bên trên đã bị nứt ra, cần phải thay cái mới.
Nếu một người làm thì không biết phải làm tới khi nào, Thời Uẩn xoa cánh tay bò dậy từ dưới đất, rồi duỗi tay nhận lấy linh kiện mà cậu ta đã tháo ra.
Giang Dư Phong không ngờ rằng cô sẽ làm như vậy, thấy Văn Khiêm cũng theo tới đây, cậu ta mím môi, không từ chối ý tốt của bọn họ.
Cũng không biết có phải chiếc cơ giáp lão hoá quá mức rồi hay không, Giang Dư Phong vặn đinh ốc trên cánh tay máy xuống, miếng sắt sắc bén ở bên trên bỗng lắc lư, không hề có dấu hiệu báo trước rớt xuống.
Vừa khéo Văn Khiêm đứng bên cạnh cánh tay máy, Thời Uẩn nhanh tay lẹ mắt kéo cậu ta qua một bên, miếng sắt xẹt qua đồ cách ly của cô cắm vuông góc xuống mặt đất.
“Cậu cẩn thận một chút, kẻo bị đứt mất cánh tay đấy.” Thời Uẩn vẫn còn sợ hãi nói.
Văn Khiêm cũng sợ hết hồn, gật đầu lia lịa.
Giang Dư Phong không biết miếng sắt trên cánh tay máy sẽ buông lỏng, vội nói: “Xin lỗi, hai người không sao chứ?”
Thời Uẩn lắc đầu, dứt khoát cùng cậu ta tháo dỡ cánh tay máy, còn lẩm bẩm: “Đến giờ cơm rồi, chúng ta phải làm nhanh lên để đi ăn cơm.”
Mỗi tổ nhỏ được chia ở khu hạ cánh khác nhau, cơ giáp giữ gìn và tu sửa xong sẽ được vận chuyển ra ngoài, để tiếp tục đưa cơ giáp cần phải giữ gìn và tu sửa tới đây. Hạ Lan Khỉ phụ trách nghiệm thu, tình hình cho điểm cuối cùng sẽ được quyết định bởi số lượng và chất lượng giữ gìn tu sửa của mỗi tổ.
Thời Uẩn uống nước đi ra ngoài, không chú ý tới ở trong sườn cánh tay đồ cách ly đã bị rách một lỗ nhỏ.
Bọn họ vừa ra khỏi khu hạ cánh, vừa khéo đụng phải người ở khu hạ cánh sát bên.
Tô Ngữ Hân thấy Thời Uẩn lẩm bẩm với Giang Dư Phong, nhưng người kia lại mặt không cảm xúc, mím môi cười giả lả: “Tiểu Uẩn, tiến độ của các cậu thế nào? Nếu không phải lần này chia tổ theo máy thì tôi nhất định sẽ cùng tổ với cậu.”
Cô ta tự cho rằng mình che giấu rất kỹ vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, nhưng đáy lòng của Thời Uẩn – chuyên gia nhìn thấu trà xanh thầm hô đen đủi ngay.
Đối phương giả vờ cười nói: “May mà chia tổ theo máy, bằng không làm sao tôi có thể chung tổ với học thần cơ chứ?”
Nụ cười trên khóe miệng của Tô Ngữ Hân cứng đờ, mặc dù thành tích của cô ta khá cao, nhưng còn lâu mới có thể so bì với Giang Dư Phong. Nếu so sánh việc chung tổ với cô ta, đương nhiên chung tổ với Giang Dư Phong sẽ tốt hơn.
Cô ta lộ ra vẻ mặt tổn thương, đang định nói gì đó, Thời Uẩn đã thân thiết gác tay lên bả vai Giang Dư Phong nói: “Có học thần ở đây, chắc chắn lần này tôi sẽ không trượt môn nữa.”
Giang Dư Phong lườm cô, có lẽ là nể tình thành viên cùng tổ nên không phá dỡ bậc thang của cô, mà bình tĩnh làm người công cụ.
Thời Uẩn nghênh ngang rời đi, Văn Khiêm nhìn Tô Ngữ Hân rồi lại nhìn hai người đã đi xa, sau đó cười lúng túng vội vàng đuổi theo.
Chẳng phải Thời Uẩn và Tô Ngữ Hân là bạn thân luôn dính lấy nhau à? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Cãi nhau sao?
Cũng đúng, chỉ riêng việc Tô Ngữ Hân ra sức sáp tới trước mặt Giang Hài, bọn họ không trở mặt mới là lạ đó.
Cậu ta đang tháo dỡ một cánh tay cơ giới, lưỡi dao kim loại ở bên trên đã bị nứt ra, cần phải thay cái mới.
Nếu một người làm thì không biết phải làm tới khi nào, Thời Uẩn xoa cánh tay bò dậy từ dưới đất, rồi duỗi tay nhận lấy linh kiện mà cậu ta đã tháo ra.
Giang Dư Phong không ngờ rằng cô sẽ làm như vậy, thấy Văn Khiêm cũng theo tới đây, cậu ta mím môi, không từ chối ý tốt của bọn họ.
Cũng không biết có phải chiếc cơ giáp lão hoá quá mức rồi hay không, Giang Dư Phong vặn đinh ốc trên cánh tay máy xuống, miếng sắt sắc bén ở bên trên bỗng lắc lư, không hề có dấu hiệu báo trước rớt xuống.
Vừa khéo Văn Khiêm đứng bên cạnh cánh tay máy, Thời Uẩn nhanh tay lẹ mắt kéo cậu ta qua một bên, miếng sắt xẹt qua đồ cách ly của cô cắm vuông góc xuống mặt đất.
“Cậu cẩn thận một chút, kẻo bị đứt mất cánh tay đấy.” Thời Uẩn vẫn còn sợ hãi nói.
Văn Khiêm cũng sợ hết hồn, gật đầu lia lịa.
Giang Dư Phong không biết miếng sắt trên cánh tay máy sẽ buông lỏng, vội nói: “Xin lỗi, hai người không sao chứ?”
Thời Uẩn lắc đầu, dứt khoát cùng cậu ta tháo dỡ cánh tay máy, còn lẩm bẩm: “Đến giờ cơm rồi, chúng ta phải làm nhanh lên để đi ăn cơm.”
Mỗi tổ nhỏ được chia ở khu hạ cánh khác nhau, cơ giáp giữ gìn và tu sửa xong sẽ được vận chuyển ra ngoài, để tiếp tục đưa cơ giáp cần phải giữ gìn và tu sửa tới đây. Hạ Lan Khỉ phụ trách nghiệm thu, tình hình cho điểm cuối cùng sẽ được quyết định bởi số lượng và chất lượng giữ gìn tu sửa của mỗi tổ.
Thời Uẩn uống nước đi ra ngoài, không chú ý tới ở trong sườn cánh tay đồ cách ly đã bị rách một lỗ nhỏ.
Bọn họ vừa ra khỏi khu hạ cánh, vừa khéo đụng phải người ở khu hạ cánh sát bên.
Tô Ngữ Hân thấy Thời Uẩn lẩm bẩm với Giang Dư Phong, nhưng người kia lại mặt không cảm xúc, mím môi cười giả lả: “Tiểu Uẩn, tiến độ của các cậu thế nào? Nếu không phải lần này chia tổ theo máy thì tôi nhất định sẽ cùng tổ với cậu.”
Cô ta tự cho rằng mình che giấu rất kỹ vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, nhưng đáy lòng của Thời Uẩn – chuyên gia nhìn thấu trà xanh thầm hô đen đủi ngay.
Đối phương giả vờ cười nói: “May mà chia tổ theo máy, bằng không làm sao tôi có thể chung tổ với học thần cơ chứ?”
Nụ cười trên khóe miệng của Tô Ngữ Hân cứng đờ, mặc dù thành tích của cô ta khá cao, nhưng còn lâu mới có thể so bì với Giang Dư Phong. Nếu so sánh việc chung tổ với cô ta, đương nhiên chung tổ với Giang Dư Phong sẽ tốt hơn.
Cô ta lộ ra vẻ mặt tổn thương, đang định nói gì đó, Thời Uẩn đã thân thiết gác tay lên bả vai Giang Dư Phong nói: “Có học thần ở đây, chắc chắn lần này tôi sẽ không trượt môn nữa.”
Giang Dư Phong lườm cô, có lẽ là nể tình thành viên cùng tổ nên không phá dỡ bậc thang của cô, mà bình tĩnh làm người công cụ.
Thời Uẩn nghênh ngang rời đi, Văn Khiêm nhìn Tô Ngữ Hân rồi lại nhìn hai người đã đi xa, sau đó cười lúng túng vội vàng đuổi theo.
Chẳng phải Thời Uẩn và Tô Ngữ Hân là bạn thân luôn dính lấy nhau à? Hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Cãi nhau sao?
Cũng đúng, chỉ riêng việc Tô Ngữ Hân ra sức sáp tới trước mặt Giang Hài, bọn họ không trở mặt mới là lạ đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.