Cơ Giáp Sư Phế Vật Là Người Mạnh Nhất Các Hành Tinh
Chương 27:
Căng Dĩ
12/07/2024
Ra khỏi tầm mắt của Tô Ngữ Hân, Giang Dư Phong liền nhìn bàn tay của Thời Uẩn đang gác trên bả vai mình, người kia vội vàng bỏ tay xuống.
“Không có tôi, cậu cũng sẽ không trượt môn.” Giang Dư Phong lạnh nhạt nói.
Thời Uẩn cười híp mắt: “Ai biết được.”
Giang Dư Phong lại nhìn cô.
Tô Ngữ Hân thấy ba người đã đi xa thì cắn môi, không dám tin rằng Thời Uẩn lại có mối quan hệ tốt như vậy với các thành viên trong tổ.
Cô ta liếc nhìn khu hạ cánh mà tổ nhỏ của Thời Uẩn được phân chia, lặng lẽ mở cửa đi vào.
Mười lăm chiếc cơ giáp khai thác mỏ đã được giữ gìn tu sửa hoàn tất giống như binh lính chờ đợi mệnh lệnh, trầm mặc an tĩnh.
Dưới sự trợ giúp của người máy quét dọn, bụi bặm và rỉ sắt trên bề mặt cơ giáp đã được lau chùi sạch sẽ, màu sắc kim loại hơi sáng bóng khiến bọn chúng trông không khác gì mới ra lò.
Tô Ngữ Hân hít ngụm khí lạnh, cô ta và thành viên trong tổ chỉ mới giữ gìn và tu sửa tổng cộng năm chiếc cơ giáp, hơn nữa hoàn toàn không giữ gìn và tu sửa đến trình độ này.
Giang Dư Phong quá thần rồi đó, lần này Thời Uẩn đúng là chó ngáp phải ruồi.
Mặc dù tới kiểm tra, nhưng cũng không cần phải ở trong khu hạ cánh từ sáng đến tối.
Cuộc sống ở khu khai thác mỏ khá kham khổ, bình thường sẽ dùng dịch dinh dưỡng để giải quyết vấn đề đói khát, các sinh viên Học viện quân sự cũng không được đãi ngộ đặc biệt. Thời Uẩn xoa chiếc bụng đói meo, buổi sáng tập hợp quá sớm, nên cô chỉ kịp dùng dịch dinh dưỡng để lấp đầy bụng, không ngờ buổi trưa cũng không có đồ ăn nóng hổi.
Sau một phút giải quyết vấn đề cơm trưa, có người đề nghị muốn đến khu vực khai thác mỏ xem thử. Văn Khiêm chộn rộn về chuyện này, sau khi lôi kéo Thời Uẩn, người sau đã mặt dày lôi kéo Giang Dư Phong.
Học thần tỏ vẻ từ chối, nhưng hai chân lại thành thật đi theo.
Khu vực khai thác mỏ không có nơi nào hay ho cả, nhưng đối với các sinh viên Học viện quân sự chưa trải sự đời thì nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.
Bình thường công việc ở mỏ quặng bao gồm việc khai thác và vận chuyển khoáng sản, cơ giáp khai thác mỏ cao năm mét giơ cao khoan từ, máy bay vận tải khéo léo bay xuyên qua trong đó, người lái điều khiển cánh tay máy thu thập khoáng thạch.
Sương đỏ mờ ảo, mặt trời từ trên cao chiếu xuyên qua màn sương đỏ, thêm chút cảm giác trong lành của ánh nắng ban mai sau cơn mưa.
Tất nhiên, đây chỉ là ảo giác.
Dưới ánh nắng chiếu xuống, màn sương đỏ chỉ hơi pha loãng, nhưng rất nhanh nơi mà ánh mặt trời không chiếu đến đã tập hợp lại, kính phòng hộ đã gia tăng tầm nhìn, nhưng cũng có hạn.
Mọi người đều cảm thấy hình như nhiệt độ ở khu vực khai thác mỏ quá thấp, mặc đồ cách ly cũng hơi rét run, không giống như thời tiết từ mùa hè sang thu, trái lại lạnh dần như bước vào mùa đông, rõ ràng buổi sáng vẫn chưa có cảm giác này.
Nhân viên công tác Hứa Đồ - người phụ trách khu vực khai thác mỏ tiếp đón nhóm sinh viên Học viện quân sự giới thiệu về khu vực và cách thức khai thác mỏ.
Trong rừng một trận gió lạnh thổi tới, sương đỏ tràn ngập tầng tầng ập đến, giống như đồi núi bị gió xuân thổi qua dấy lên từng đợt sóng hoa.
Thời Uẩn kéo mũ đồ cách ly, nghe thấy vạt áo bị thổi đến mức bay phần phật, rõ ràng xung quanh đều là sương đỏ, nhưng cô lại có cảm giác tinh thần sảng khoái, dường như tinh thần lực bị mệt đến mức sức cùng lực kiệt trước đây không lâu đã được ăn một viên thập toàn đại bổ, đang chen chúc tung tăng nhảy nhót ở bên ngoài cơ thể cô.
“Không có tôi, cậu cũng sẽ không trượt môn.” Giang Dư Phong lạnh nhạt nói.
Thời Uẩn cười híp mắt: “Ai biết được.”
Giang Dư Phong lại nhìn cô.
Tô Ngữ Hân thấy ba người đã đi xa thì cắn môi, không dám tin rằng Thời Uẩn lại có mối quan hệ tốt như vậy với các thành viên trong tổ.
Cô ta liếc nhìn khu hạ cánh mà tổ nhỏ của Thời Uẩn được phân chia, lặng lẽ mở cửa đi vào.
Mười lăm chiếc cơ giáp khai thác mỏ đã được giữ gìn tu sửa hoàn tất giống như binh lính chờ đợi mệnh lệnh, trầm mặc an tĩnh.
Dưới sự trợ giúp của người máy quét dọn, bụi bặm và rỉ sắt trên bề mặt cơ giáp đã được lau chùi sạch sẽ, màu sắc kim loại hơi sáng bóng khiến bọn chúng trông không khác gì mới ra lò.
Tô Ngữ Hân hít ngụm khí lạnh, cô ta và thành viên trong tổ chỉ mới giữ gìn và tu sửa tổng cộng năm chiếc cơ giáp, hơn nữa hoàn toàn không giữ gìn và tu sửa đến trình độ này.
Giang Dư Phong quá thần rồi đó, lần này Thời Uẩn đúng là chó ngáp phải ruồi.
Mặc dù tới kiểm tra, nhưng cũng không cần phải ở trong khu hạ cánh từ sáng đến tối.
Cuộc sống ở khu khai thác mỏ khá kham khổ, bình thường sẽ dùng dịch dinh dưỡng để giải quyết vấn đề đói khát, các sinh viên Học viện quân sự cũng không được đãi ngộ đặc biệt. Thời Uẩn xoa chiếc bụng đói meo, buổi sáng tập hợp quá sớm, nên cô chỉ kịp dùng dịch dinh dưỡng để lấp đầy bụng, không ngờ buổi trưa cũng không có đồ ăn nóng hổi.
Sau một phút giải quyết vấn đề cơm trưa, có người đề nghị muốn đến khu vực khai thác mỏ xem thử. Văn Khiêm chộn rộn về chuyện này, sau khi lôi kéo Thời Uẩn, người sau đã mặt dày lôi kéo Giang Dư Phong.
Học thần tỏ vẻ từ chối, nhưng hai chân lại thành thật đi theo.
Khu vực khai thác mỏ không có nơi nào hay ho cả, nhưng đối với các sinh viên Học viện quân sự chưa trải sự đời thì nhìn cái gì cũng thấy mới lạ.
Bình thường công việc ở mỏ quặng bao gồm việc khai thác và vận chuyển khoáng sản, cơ giáp khai thác mỏ cao năm mét giơ cao khoan từ, máy bay vận tải khéo léo bay xuyên qua trong đó, người lái điều khiển cánh tay máy thu thập khoáng thạch.
Sương đỏ mờ ảo, mặt trời từ trên cao chiếu xuyên qua màn sương đỏ, thêm chút cảm giác trong lành của ánh nắng ban mai sau cơn mưa.
Tất nhiên, đây chỉ là ảo giác.
Dưới ánh nắng chiếu xuống, màn sương đỏ chỉ hơi pha loãng, nhưng rất nhanh nơi mà ánh mặt trời không chiếu đến đã tập hợp lại, kính phòng hộ đã gia tăng tầm nhìn, nhưng cũng có hạn.
Mọi người đều cảm thấy hình như nhiệt độ ở khu vực khai thác mỏ quá thấp, mặc đồ cách ly cũng hơi rét run, không giống như thời tiết từ mùa hè sang thu, trái lại lạnh dần như bước vào mùa đông, rõ ràng buổi sáng vẫn chưa có cảm giác này.
Nhân viên công tác Hứa Đồ - người phụ trách khu vực khai thác mỏ tiếp đón nhóm sinh viên Học viện quân sự giới thiệu về khu vực và cách thức khai thác mỏ.
Trong rừng một trận gió lạnh thổi tới, sương đỏ tràn ngập tầng tầng ập đến, giống như đồi núi bị gió xuân thổi qua dấy lên từng đợt sóng hoa.
Thời Uẩn kéo mũ đồ cách ly, nghe thấy vạt áo bị thổi đến mức bay phần phật, rõ ràng xung quanh đều là sương đỏ, nhưng cô lại có cảm giác tinh thần sảng khoái, dường như tinh thần lực bị mệt đến mức sức cùng lực kiệt trước đây không lâu đã được ăn một viên thập toàn đại bổ, đang chen chúc tung tăng nhảy nhót ở bên ngoài cơ thể cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.