Cơ Giáp Sư Phế Vật Là Người Mạnh Nhất Các Hành Tinh
Chương 33:
Căng Dĩ
15/07/2024
Hình như tiếng sụp đổ của tòa kiến trúc xa xa đã tiếp thêm dũng khí để Xích Tinh Thiên Túc ngóc đầu trở lại, tiếng lít nhít càng lúc càng lớn.
Tuy cấp bậc của bọn chúng đều không cao, nhưng nhiều con kiến có thể cắn chết con voi.
Giang Dư Phong nghe thấy chuông cảnh báo phòng không vang vọng thì nhanh chóng quyết định: “Đi thôi!”
Hứa Đồ vội nói: “Đây là chuông cảnh báo phòng không cấp một của khu khai thác mỏ, có nghĩa là nhà máy gặp phải biến cố lớn cần sự chi viện khẩn cấp, chúng ta không thể trở về, mà hãy đi tới khu nghỉ ngơi ở gần đây đi.”
Khu mỏ quặng Thu Sơn cực kỳ rộng, nhà máy mà mọi người đang ở là khu vực trung tâm, cũng là nơi trung chuyển của khu mỏ quặng, ngoại trừ nhà máy, khu mỏ quặng Thu Sơn còn phân bố nhiều khu nghỉ ngơi để khai thác mỏ.
“Mọi người hãy đi theo tôi, nhất định phải chú ý đừng để Xích Tinh Thiên Túc cắn bị thương.” Hứa Đồ lên tiếng.
Sau khi bị Xích Tinh Thiên Túc truyền độc tố vào người, sẽ mất đi năng lực hành động, để ấu trùng làm tổ trong cơ thể.
Có người dẫn đường ở đây, mọi người không đến nỗi sờ soạng chạy lung tung, xung quanh tràn ngập sương đỏ, ngoại trừ tiếng lít nhít do Xích Tinh Thiên Túc hoạt động phát ra thì chỉ còn tiếng chấn động cuồn cuộn không dứt ở đằng xa.
Văn Khiêm chạy đến bên cạnh Thời Uẩn, không nhịn được nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao Xích Tinh Thiên Túc lại đẻ trứng vào mùa này?”
“Rất có khả năng dưới đất đã xảy ra dị biến.” Giang Dư Phong tiếp lời cậu ta.
Xích Tinh Thiên Túc đang ngủ say dưới mặt đất, cộng thêm mùa sinh sản lại là mùa đông, chỉ có khả năng nhiệt độ ở dưới lòng đất đã xảy ra biến hóa, dẫn tới cảm giác thông tin đối với thế giới bên ngoài của Xích Tinh Thiên Túc sai lầm, ngủ say chưa được bao lâu đã thức tỉnh trước mùa sinh sản.
Đây không phải là suy đoán tốt.
Con đường ở khu mỏ quặng thông suốt bốn bề, trong sương đỏ tầm nhìn có hạn, dưới tác dụng của từ trường đặc biệt ở khu mỏ quặng, thiết bị thông minh không thể nào gửi tin tức, cộng thêm Xích Tinh Thiên Túc bám sát không chịu từ bỏ.
Mọi người đi chưa được bao lâu thì phát hiện hình như phương hướng phía trước yên tĩnh đến mức thái quá.
Cảnh báo cấp một của nhà máy gần như vang vọng cả khu rừng này, không lý nào mấy nơi trung chuyển khác trong khu mỏ quặng Thu Sơn lại không có một chút phản ứng.
Như thể khu rừng cây cối xum xuê biến thành một con ma há cái miệng lớn như chậu máu, lặng lẽ nuốt chửng toàn bộ khu mỏ quặng Thu Sơn.
Dưới ánh sáng u ám, cây cối mờ mờ ảo ảo, giống như vong linh đang giương nanh múa vuốt.
Thời Uẩn phát hiện, không biết từ khi nào tiếng lít nhít ở đằng sau đã biến mất.
Hứa Đồ chạy đầu tiên dừng bước, rồi làm động tác ngừng lại với mọi người.
Một khi Xích Tinh Thiên Túc đã xác định được mục tiêu thì hiếm khi từ bỏ giữa chừng, vừa rồi chúng còn bám sát không buông, vậy mà hiện giờ lại không còn bóng dáng, lời giải thích duy nhất là ở gần đây có thứ khiến chúng sợ hãi.
Suy đoán này khiến vẻ mặt của Hứa Đồ trở nên tồi tệ.
Thời Uẩn bị máu tươi rửa tội nắm chặt súng năng lượng, hơi thở của cô bình ổn, nhưng trong lòng lại suy sụp.
Tại sao thi giữa học kỳ trong thời đại giữa các vì sao lại mạo hiểm như vậy? Chẳng lẽ con đường cô đi không phải là tuyến đường kỹ thuật mà là tuyến đường Long Ngạo Thiên thăng cấp hay sao?
Tuy cấp bậc của bọn chúng đều không cao, nhưng nhiều con kiến có thể cắn chết con voi.
Giang Dư Phong nghe thấy chuông cảnh báo phòng không vang vọng thì nhanh chóng quyết định: “Đi thôi!”
Hứa Đồ vội nói: “Đây là chuông cảnh báo phòng không cấp một của khu khai thác mỏ, có nghĩa là nhà máy gặp phải biến cố lớn cần sự chi viện khẩn cấp, chúng ta không thể trở về, mà hãy đi tới khu nghỉ ngơi ở gần đây đi.”
Khu mỏ quặng Thu Sơn cực kỳ rộng, nhà máy mà mọi người đang ở là khu vực trung tâm, cũng là nơi trung chuyển của khu mỏ quặng, ngoại trừ nhà máy, khu mỏ quặng Thu Sơn còn phân bố nhiều khu nghỉ ngơi để khai thác mỏ.
“Mọi người hãy đi theo tôi, nhất định phải chú ý đừng để Xích Tinh Thiên Túc cắn bị thương.” Hứa Đồ lên tiếng.
Sau khi bị Xích Tinh Thiên Túc truyền độc tố vào người, sẽ mất đi năng lực hành động, để ấu trùng làm tổ trong cơ thể.
Có người dẫn đường ở đây, mọi người không đến nỗi sờ soạng chạy lung tung, xung quanh tràn ngập sương đỏ, ngoại trừ tiếng lít nhít do Xích Tinh Thiên Túc hoạt động phát ra thì chỉ còn tiếng chấn động cuồn cuộn không dứt ở đằng xa.
Văn Khiêm chạy đến bên cạnh Thời Uẩn, không nhịn được nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy, tại sao Xích Tinh Thiên Túc lại đẻ trứng vào mùa này?”
“Rất có khả năng dưới đất đã xảy ra dị biến.” Giang Dư Phong tiếp lời cậu ta.
Xích Tinh Thiên Túc đang ngủ say dưới mặt đất, cộng thêm mùa sinh sản lại là mùa đông, chỉ có khả năng nhiệt độ ở dưới lòng đất đã xảy ra biến hóa, dẫn tới cảm giác thông tin đối với thế giới bên ngoài của Xích Tinh Thiên Túc sai lầm, ngủ say chưa được bao lâu đã thức tỉnh trước mùa sinh sản.
Đây không phải là suy đoán tốt.
Con đường ở khu mỏ quặng thông suốt bốn bề, trong sương đỏ tầm nhìn có hạn, dưới tác dụng của từ trường đặc biệt ở khu mỏ quặng, thiết bị thông minh không thể nào gửi tin tức, cộng thêm Xích Tinh Thiên Túc bám sát không chịu từ bỏ.
Mọi người đi chưa được bao lâu thì phát hiện hình như phương hướng phía trước yên tĩnh đến mức thái quá.
Cảnh báo cấp một của nhà máy gần như vang vọng cả khu rừng này, không lý nào mấy nơi trung chuyển khác trong khu mỏ quặng Thu Sơn lại không có một chút phản ứng.
Như thể khu rừng cây cối xum xuê biến thành một con ma há cái miệng lớn như chậu máu, lặng lẽ nuốt chửng toàn bộ khu mỏ quặng Thu Sơn.
Dưới ánh sáng u ám, cây cối mờ mờ ảo ảo, giống như vong linh đang giương nanh múa vuốt.
Thời Uẩn phát hiện, không biết từ khi nào tiếng lít nhít ở đằng sau đã biến mất.
Hứa Đồ chạy đầu tiên dừng bước, rồi làm động tác ngừng lại với mọi người.
Một khi Xích Tinh Thiên Túc đã xác định được mục tiêu thì hiếm khi từ bỏ giữa chừng, vừa rồi chúng còn bám sát không buông, vậy mà hiện giờ lại không còn bóng dáng, lời giải thích duy nhất là ở gần đây có thứ khiến chúng sợ hãi.
Suy đoán này khiến vẻ mặt của Hứa Đồ trở nên tồi tệ.
Thời Uẩn bị máu tươi rửa tội nắm chặt súng năng lượng, hơi thở của cô bình ổn, nhưng trong lòng lại suy sụp.
Tại sao thi giữa học kỳ trong thời đại giữa các vì sao lại mạo hiểm như vậy? Chẳng lẽ con đường cô đi không phải là tuyến đường kỹ thuật mà là tuyến đường Long Ngạo Thiên thăng cấp hay sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.