Cơ Giáp Sư Phế Vật Là Người Mạnh Nhất Các Hành Tinh
Chương 34:
Căng Dĩ
15/07/2024
Cứu…
Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, Thời Uẩn chợt ngừng thở.
Trong tầm mắt của cô, cách đó không xa trên cây đại thụ cao mười mấy mét, một đôi mắt trứng gà màu xanh thẫm đang ẩn nấp sau lá cây, động tác của Xích Tinh Thiên Túc khổng lồ linh hoạt, hành động bí ẩn, giống như rắn độc tùy thời cơ mà hành động, lặng lẽ di chuyển cơ thể dài mười mấy mét, bò xuống từ trên cành cây phía trước.
Mẹ kiếp!!!
Nếu có sự lựa chọn, Thời Uẩn thà trượt môn bị Học viện quân sự Đông Thanh thôi học, cũng không muốn đến tham gia kỳ kiểm tra này.
“Ôi mẹ ơi! Đó là gì vậy?”
“Mẹ kiếp! Tại sao lại có Xích Tinh Thiên Túc lớn như vậy?”
“Làm sao bây giờ? Bây giờ chúng ta chạy về còn kịp không?”
Không chỉ có Thời Uẩn, mấy người khác cũng nhìn thấy Xích Tinh Thiên Túc uốn lượn trên cây cao, thân hình to lớn của nó khiến đám sinh viên Học viện quân sự mất bình tĩnh.
Con làm tiêu bản ở viện bảo tàng Ương Thành cũng chỉ có chín mét, hình như con ở trước mắt này còn dài hơn.
So với nhóm Đơn binh bị đưa đến các sân huấn luyện để tiến hành huấn luyện thực chiến hoang dã, với các cơ giáp sư khoa cơ giáp giống như đóa hoa trong phòng ấm thì bọn họ biết kỹ năng chiến đấu, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải chuyện nguy hiểm kích thích như vậy.
Văn Khiêm theo bản năng nắm chặt khuỷu tay của Thời Uẩn, giọng nói run rẩy đến mức giống cái sàng: “Chúng ta sẽ không chết ở đây chứ?”
Trước đây không lâu Thời Uẩn còn cảm thấy cậu ta rất bình tĩnh lạnh nhạt nói: “Có lẽ là vậy…”
Nhưng Văn Khiêm không muốn câu trả lời này: “…”
Xích Tinh Thiên Túc một năm dài một mét, con Xích Tinh Thiên Túc trước mắt này ít nhất cũng phải mười mét.
Con người mười năm cũng có thể từ trẻ sơ sinh tay trói gà không chặt biến thành đứa trẻ tinh nghịch chuyên gây sự, huống chi là loài sinh vật dị chủng một năm có thể từ ấu trùng phát triển thành côn trùng trưởng thành.
Làm sao bây giờ?
Hầu như trong đầu mỗi người đều hiện ra bốn chữ này, Hứa Đồ cũng không nghĩ ra đối sách, bởi vì ông ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Xích Tinh Thiên Túc khổng lồ như vậy.
Sương đỏ đang chảy xuôi trong không khí, trong lúc Thời Uẩn cam chịu số phận nghĩ đến cảnh tượng côn trùng bò ra khỏi cơ thể mình sẽ như thế nào thì cảm nhận được tinh thần lực nhảy nhót đến mức như muốn biến thành vòi rồng.
Cô đã quên mất rằng đồ cách ly của cô bị rách, lẽ ra tinh thần lực phải bị uể oải vì bị sương đỏ ăn mòn mới đúng chứ, tại sao lại hưng phấn như thể sắp ăn Mãn Hán toàn tịch vậy?
Cô không có thời gian suy nghĩ, dường như Xích Tinh Thiên Túc đã chờ đợi đủ rồi, nó ngóc nửa người trên, xích tinh tố đậm đặc giống như tuyết đỏ rơi lả tả từ trên bầu trời.
Giang Dư Phong giành lấy súng năng lượng từ một sinh viên Học viện quân sự, bắn phát súng đầu tiên.
Đạn năng lượng bắn ra, lúc bay với tốc độ cao kèm them hồ quang màu bạc nhạt, vài tiếng súng cùng nổ ra, hồ quang cảm ứng lẫn nhau, tết thành mạng lưới năng lượng dày đặc lao về phía Xích Tinh Thiên Túc.
Nó không những không tránh đi, mà còn vung cái đuôi như quạt hương bồ dễ dàng hất đạn năng lượng bay ngược trở lại.
Văn Khiêm nhanh tay lẹ mắt, túm chặt Thời Uẩn trốn ra phía sau cây đại thụ, tránh đạn năng lượng bay ngược trở lại, mấy người khác cũng nhanh chóng ẩn nấp.
Trong lúc đang suy nghĩ lung tung, Thời Uẩn chợt ngừng thở.
Trong tầm mắt của cô, cách đó không xa trên cây đại thụ cao mười mấy mét, một đôi mắt trứng gà màu xanh thẫm đang ẩn nấp sau lá cây, động tác của Xích Tinh Thiên Túc khổng lồ linh hoạt, hành động bí ẩn, giống như rắn độc tùy thời cơ mà hành động, lặng lẽ di chuyển cơ thể dài mười mấy mét, bò xuống từ trên cành cây phía trước.
Mẹ kiếp!!!
Nếu có sự lựa chọn, Thời Uẩn thà trượt môn bị Học viện quân sự Đông Thanh thôi học, cũng không muốn đến tham gia kỳ kiểm tra này.
“Ôi mẹ ơi! Đó là gì vậy?”
“Mẹ kiếp! Tại sao lại có Xích Tinh Thiên Túc lớn như vậy?”
“Làm sao bây giờ? Bây giờ chúng ta chạy về còn kịp không?”
Không chỉ có Thời Uẩn, mấy người khác cũng nhìn thấy Xích Tinh Thiên Túc uốn lượn trên cây cao, thân hình to lớn của nó khiến đám sinh viên Học viện quân sự mất bình tĩnh.
Con làm tiêu bản ở viện bảo tàng Ương Thành cũng chỉ có chín mét, hình như con ở trước mắt này còn dài hơn.
So với nhóm Đơn binh bị đưa đến các sân huấn luyện để tiến hành huấn luyện thực chiến hoang dã, với các cơ giáp sư khoa cơ giáp giống như đóa hoa trong phòng ấm thì bọn họ biết kỹ năng chiến đấu, nhưng đây là lần đầu tiên bọn họ gặp phải chuyện nguy hiểm kích thích như vậy.
Văn Khiêm theo bản năng nắm chặt khuỷu tay của Thời Uẩn, giọng nói run rẩy đến mức giống cái sàng: “Chúng ta sẽ không chết ở đây chứ?”
Trước đây không lâu Thời Uẩn còn cảm thấy cậu ta rất bình tĩnh lạnh nhạt nói: “Có lẽ là vậy…”
Nhưng Văn Khiêm không muốn câu trả lời này: “…”
Xích Tinh Thiên Túc một năm dài một mét, con Xích Tinh Thiên Túc trước mắt này ít nhất cũng phải mười mét.
Con người mười năm cũng có thể từ trẻ sơ sinh tay trói gà không chặt biến thành đứa trẻ tinh nghịch chuyên gây sự, huống chi là loài sinh vật dị chủng một năm có thể từ ấu trùng phát triển thành côn trùng trưởng thành.
Làm sao bây giờ?
Hầu như trong đầu mỗi người đều hiện ra bốn chữ này, Hứa Đồ cũng không nghĩ ra đối sách, bởi vì ông ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Xích Tinh Thiên Túc khổng lồ như vậy.
Sương đỏ đang chảy xuôi trong không khí, trong lúc Thời Uẩn cam chịu số phận nghĩ đến cảnh tượng côn trùng bò ra khỏi cơ thể mình sẽ như thế nào thì cảm nhận được tinh thần lực nhảy nhót đến mức như muốn biến thành vòi rồng.
Cô đã quên mất rằng đồ cách ly của cô bị rách, lẽ ra tinh thần lực phải bị uể oải vì bị sương đỏ ăn mòn mới đúng chứ, tại sao lại hưng phấn như thể sắp ăn Mãn Hán toàn tịch vậy?
Cô không có thời gian suy nghĩ, dường như Xích Tinh Thiên Túc đã chờ đợi đủ rồi, nó ngóc nửa người trên, xích tinh tố đậm đặc giống như tuyết đỏ rơi lả tả từ trên bầu trời.
Giang Dư Phong giành lấy súng năng lượng từ một sinh viên Học viện quân sự, bắn phát súng đầu tiên.
Đạn năng lượng bắn ra, lúc bay với tốc độ cao kèm them hồ quang màu bạc nhạt, vài tiếng súng cùng nổ ra, hồ quang cảm ứng lẫn nhau, tết thành mạng lưới năng lượng dày đặc lao về phía Xích Tinh Thiên Túc.
Nó không những không tránh đi, mà còn vung cái đuôi như quạt hương bồ dễ dàng hất đạn năng lượng bay ngược trở lại.
Văn Khiêm nhanh tay lẹ mắt, túm chặt Thời Uẩn trốn ra phía sau cây đại thụ, tránh đạn năng lượng bay ngược trở lại, mấy người khác cũng nhanh chóng ẩn nấp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.