Cô Hầu Ngu Ngốc! Tôi Yêu Em

Chương 11

Pơry Susu

18/06/2017

Tối về , sau khi tắm rửa xong , Phượng Hoa ngã nhào lên giường cầm lấy điện thoại gọi cho Huyền Trân :

-Huyền Trân à…!

-Này..cậu có biết múi giờ ta lệch nhau không hả ? Chết mất thôi .. ! – Huyền Trân than , nói giọng ngái ngủ vì bị đánh thức khi mới 4 giờ sáng.

-Tớ quên mất..chúng ta cách nhau 6 tiếng thì phải .. ngày mai , tớ vẫn chưa về được đó Huyền Trân ! – Phượng Hoa kể khổ.

-Sao lại chưa về ? Có cần tớ kêu người ra đón không ? –Huyền Trân nhắm mắt lại hỏi khẽ.

-Chỉ là tớ gặp được Gray đấy , còn có thần tượng thời trang Jackson nữa ..ngày mai được Gray mời đi chơi nhưng mà tam thiếu không thích ..cậu nghĩ nên làm gì ?

-Thế thì bảo anh ấy đi chung luôn ..khổ với cậu quá đi !

-Um..cậu ngủ đi nhé ! Hẹn gặp lại !

Phượng Hoa quăng điện thoại sang một bên rồi tự đắm chìm vào mớ suy nghĩ ..ngủ đi lúc nào không hay.

-----

Sáng hôm sau , trước cổng khách sạn là chiếc xe thể thao mẫu mới nhất năm , Phượng Hoa nhếch môi khinh bỉ , đúng là dân quý tộc có khác.

Thấy cô lên xe , Gray khẽ cười cho xe chạy bay vụt đi :

-Đi chơi công viên giải trí nhé ! Anh lâu lắm rồi cũng chưa từng đi !

-Tùy anh nhưng đừng để tôi bị đe dọa tính mạng là được ! – Phượng Hoa nhìn vào điện thoại phát hiện ra tin tức Tử Kỳ đã qua bên Italy biểu diễn.

Chiếc xe lao vụt tới khu giải trí , Phượng Hoa cất điện thoại vào túi rồi đi ra cùng Gray. Nhưng loại trò chơi hiện đại vô cùng , Phượng Hoa ngỡ ngàng , cô chưa từng nghĩ sẽ có ngày mình sẽ tới đây , đang bỡ ngỡ trước sự hoa lệ của khu vui chơi thì tay cô được kéo đi .

-Hôm nay chơi thật vui nhé ! – Gray cười tươi.

Phượng Hoa gật đầu , cô bắt đầu chơi bằng trò tàu lượn , đang trên đường đi mua vé thì cô va phải một người :

-Xin lỗi ..anh có sao không ạ ? – Phượng Hoa nhìn người con trai trước mặt bịt kín cả mặt.

-Sao..là cô ? Cô sao lại ở đây ? – Chàng trai bỡ ngỡ nhìn cô.

-Tử..Kỳ..là cậu sao ? – Phượng Hoa giật mình.

-Bé cái miệng thôi..cô đi đâu vậy ? – Tử Kỳ kéo cô vào một góc khuất ít người.

-À..hôm nay tôi được mời đi chơi..chẳng phải tối nay cậu biểu diễn sao .. sao bây giờ ở đây ? – Phượng Hoa ngạc nhiên.

-Tôi bị lạc đường..quản lý tôi đi đâu mất rồi , anh ấy đang giữ túi của tôi nên tôi đang đi tìm !

-Phượng Hoa..em làm gì ở đây vậy ? – Gray cầm vé đi tới.

Tử Kỳ nhíu mày nhìn Gray , cậu kéo tay Phượng Hoa về phía mình rồi nhìn chăm chăm vào Gray :

-Anh làm gì ở đây .. sao anh biết cô ta ?

-Ô..thì ra là Tử Kỳ..anh mời cô ấy đi chơi đấy thì sao ? – Gray cầm hai vé chơi tàu lượn lên.

-Ô..xin lỗi , nhưng cô ấy hiện tại là người của tôi nhé ! –Tử Kỳ vòng tay qua cổ cô.

-Cái gì vậy..? – Phượng Hoa hốt hoảng.

-Mau buông ra đi nhóc con..em nên quay về biểu diễn cái thứ âm nhạc của mình đi !

-Anh không có quyền ra lệnh cho tôi !

-Phượng Hoa , chúng ta đi thôi ! – Gray cầm tay cô đi.

-Cô ấy là của tôi !

Tử Kỳ nắm chặt tay còn lại , hai người nhìn nhau chằm chằm khiến cho Phượng Hoa khó xử , cô cười gượng bảo :

-Tử Kỳ hiện tại cũng rảnh , cho cậu ấy đi chung cũng không có gì mà !

-Đây là buổi hẹn của anh , sao có thể để cho thằng nhóc như nó phá hủy chứ ! – Gray nghiêm mặt.

-Anh chẳng lớn hơn tôi được bao nhiêu đây mà gọi là nhóc này nhóc nọ , đồ thứ dê già ! –Tử Kỳ cũng lạnh giọng.

-…Hai người..được rồi , đi thôi !

Phượng Hoa trở hai tay mình lại kéo hai người đi tới phòng vé mua thêm một vé nữa rồi đi đến tàu lượn , cả hai người không ai nhường ai nên cô quyết định ngồi với một cậu nhóc nước ngoài trên ghế họ một hàng.

Ai có thể ngờ hai người này là anh cùng cha khác mẹ chứ ?.. Từ nhỏ hai người rất thân thiết nhưng không hiểu vì sao những năm gần đây cả hai gặp nhau là như nước với lửa , đối nghịch hoàn toàn .

Tử Kỳ vốn sợ tốc độ nên khí đi tàu lượn siêu tốc , anh níu chặt cánh tay Gray mà la hét , bên cạnh là tràn cười hả hê của Gray .

Vừa xuống tới mặt đất , Tử Kỳ liền ôm chặt lấy cây cột để đứng vũng , Gray cười to hả hê khiến nhiều người chú ý , Phượng Hoa khó xử cầm chai nước đưa cho Tử Kỳ:

-Không sao chứ ?

-Thật là..! –Tử Kỳ khó chịu , mở nắp chai mà uống.

-Không ngờ em vẫn còn bị chứng sợ tốc độ như vậy..buồn cười thật !

Gray ôm bụng cười lớn , Phượng Hoa khẽ cười đi mua thêm ba vé nhà ma nữa , giơ lên thì khuôn mặt Gray tái nhợt :

-Ô..thì ra anh vẫn còn chứng sợ ma quỷ à..đi thôi , em dẫn anh !

Tử Kỳ cười đểu kéo Gray đi , Phượng Hoa che miệng cười khẽ thì hai người đó đã đi tới cổng , Gray cứ muốn thoát ra nhưng không được . Cả ba đi vào trong..và như dự đoán chỉ toàn nghe tiếng la của Gray thôi .

-Ahaha..hóa ra anh sợ thứ này ! –Phượng Hoa cười.

-..Hứ..! –Gray ngồi nghỉ trên băng ghế.

-Này..anh đi mua nước đi , tụi em khát nước ! –Tử Kỳ bảo.

-Để tớ..! –Phượng Hoa định nói thì tay bị Tử Kỳ kéo.

-..Đúng là thích sai vặt , đợi đó !

Gray đi mua nước thì lúc này quản lý của Tử Kỳ chạy ra xin lỗi cậu quyết liệt , Phượng Hoa chỉ im lặng bên cạnh thì tay bị cậu kéo đi lên xe :

-Này..còn anh ta..!

-Anh ta sẽ tới buổi diễn mà , tớ dẫn cậu đi xem thế giới thần tượng ra sao ! Đi thôi !

Tử Kỳ cười tươi , cô mỉm cười nhẹ rồi nghe theo. Chiếc xe chạy tới nơi diễn ra buổi hòa nhạc , Tử Kỳ chạy nhanh vào trong . Mọi người nhìn thấy cậu rất mừng :

-Rốt cuộc em đã về !



-Tử Kỳ , em không sao chứ ?

-Cám ơn mọi người đã lo cho em , bây giờ chúng ta đi chuẩn bị nhé !

Tử Kỳ cười tươi , thế là mấy cô gái đều rụng tim hết , Phượng Hoa đi vào thì Tử Kỳ nói với anh quản lý :

-Chăm sóc cho con nhóc này giúp em nhé , để cho cô ta và ông anh em chỗ VIP luôn nhé !

-Anh sẽ chuẩn bị , em chuẩn bị tốt nhé !

Tử Kỳ chỉ mỉm cười nhìn cô rồi rời đi , Phượng Hoa được anh quản lý dẫn đi tham quan , quả nhiên là người nổi tiếng cũng không hẳn là sung sướng lắm nhỉ .. nhưng ..sao nụ cười cậu ấy có thể tươi tắn như vậy..

Chẳng mấy chốc , buổi trình diễn cũng được diễn ra , Phượng Hoa đi ra chỗ VIP mà xem , bên cạnh là Gray , mặt anh tối sầm khi thấy cô đi vào :

-Sao em lại bỏ anh giữa chừng như vậy ?

-…Xin lỗi , nhưng mà Tử Kỳ , cậu ấy bảo em theo cậu ấy có việc !

-Em không cần phải giải thích với cậu ta đâu , nhiệm vụ ngày hôm nay đến đây là chấm hết ! – Chấn Hạo bước tới quàng tay ngang cổ cô.

-Được rồi , mọi người mau vào chỗ đi , buổi diễn sắp bắt đầu rồi ! – Hàn Phong cũng bước vào , anh đơn giản trông chiếc áo phông trắng và quần đen thoải mái.

Mọi người ngồi vào chỗ , Phượng Hoa nhìn thấy có một người phụ nữ bước vào và tất cả đều có vẻ kính trọng cô ấy :

- Dì ! - Hàn Phong , Chấn Hạo đều cúi đầu với cô ấy.

-Hai con cũng đến à .. Tử..Kỳ có biết không ?

-Có lẽ ạ , chương trình này cũng có một phần bên công ty tài trợ ! –Hàn Phong nói.

Cô ấy chỉ mỉm cười dịu dàng rồi ngồi vào ghế trống cuối cùng , Phượng Hoa ngồi xuống cùng hai vị thiếu gia , Gray thì đanh mặt lại không nói gì .

-Cô ấy..là mẹ của Tử Kỳ , phu nhân Lenso ! – Chấn Hạo thì thầm vào tai cô.

-Hả..thật sao ạ ? – Phượng Hoa hét lên sau đó liền lấy tay che miệng nói nhỏ.

-Cô ấy trước khi lấy ba anh là vợ của ba Gray nhưng họ ly hôn vì Tử Kỳ không phải là con ruột chú ấy , Tử Kỳ theo cô ấy đến Lâm Chấn gia , chẳng hiểu sao cô ấy và ba anh lại không ở cùng nữa .. từ đó Tử Kỳ không hề muốn gặp mặt cô nên đã không về nhà ! – Chấn Hạo kể cho cô nghe.

-..Cô ấy…Tử Kỳ..rất hận cô sao ? – Phượng Hoa nhìn.

-Anh không rõ lắm ! Nhưng tốt nhất em đừng chọc giận cô ấy , bình thường thì dịu dàng vậy , chứ khi tức giận cả Hàn Phong cũng phải nhường nhịn đấy !

Chấn Hạo dặn dò cô rồi quay lại xem tiết mục của Tử Kỳ , Phượng Hoa liếc sang nhìn cô ấy , cô thật sự rất đẹp , cứ như một mỹ nhân không tuổi vậy . Đôi mắt cô nhìn Tử Kỳ biết bao nhiêu tình cảm chứ , rốt cuộc người phụ nữ này đã chịu bao nhiêu đau khổ mà có thể ra như thế ?.

Buổi diễn cũng được diễn ra suôn sẻ , Tử Kỳ hăng say hơn ai bao giờ , Phượng Hoa nhận thấy cậu chỉ vui khi ở sân khấu thôi , bỗng cô ấy đứng lên đi về phía Phượng Hoa :

-Cô bé ..con là bạn gái của Tử Kỳ sao ?

-A…! –Phượng Hoa đang định nói thì.

-Cô ấy là người của tôi , bà muốn làm gì ? –Gray chặn ngang hai người.

-Cậu ..lập tức cút ra đi..nhìn như thế nào thì cô bé này cũng hợp với Tử Kỳ hơn cậu đấy ! – Phu nhân Lenso quay sang nhìn cô. –Nói chuyện với ta một chút nhé !.

-Vâng ạ !

Phượng Hoa thì cô ra ngoài khỏi khán phòng , lên xe thì chiếc xe lao vụt đi , trong lòng hơi hoảng nhưng khuôn mặt Phượng Hoa lại bình tĩnh hỏi :

-Cô có ý gì vậy ?.

-Xin lỗi cháu nhé ..hiện giờ cháu ngủ một chút nhé ! -nói xong bà đưa khăn mùi soa lên mũi cô .

Phượng Hoa lim dim ngủ đi không hề hay biết chuyện gì .

-----

Tử Kỳ diễn xong liền đi tìm Phượng Hoa khoe chiến tích thì bị Gray nắm lấy cổ áo mà hét : -Lập tức kêu bà ta thả Phượng Hoa ra cho anh !.

-Anh đang nói quái gì vậy ? Buông em ra ! - Tử Kỳ đẩy tay anh ra chỉnh lại cổ áo.

-Bà ta đưa cô ấy hơn cả tiếng rồi mà chưa quay lại ..chắc chắn là âm mưu bà ta chơi anh đây mà !”Gray bực tức.

Thì ngay lúc này điện thoại Gray reo lên , màn hình hiển thị tên “Dì Nhỏ” :

-Bà đang làm gì em ấy ? -Gray hét.

- giọng nói đầu dây vang lên uy nghiêm.

Gray quay sang đưa điện thoại cho Tử Kỳ , cậu hơi lưỡng lự rồi cầm điện thoại lên nói lạnh :

-Bà mau thả cô ấy ra đi !

- giọng nói dịu dàng của một người mẹ.

-Được !

Tử Kỳ đưa điện thoại lại cho Gray rồi đi ra ngoài xe nói với quản lý :

-Anh cứ về nước trước , em sẽ về sau ! Bây giờ em có việc , anh bắt taxi về nhé !

Nói xong , cậu chạy xe vụt nhanh trên con đường dài nước Italy .

-----

Phượng Hoa mơ màng tỉnh giấc thì thấy mình đang nằm trên một chiếc giường , quần áo cũng được thay đổi bằng chiếc đầm đáng yêu màu trắng , phu nhân Lenso mở cửa ra mỉm cười với cô :

-Cháu tỉnh rồi à , xin lỗi cháu nhé !

-A..không sao ạ , mà sao cô đưa cho tới đây ạ ? – Phượng Hoa nhìn quanh toàn là hình ảnh Tử Kỳ , từ lúc nhỏ đến lớn , ngây ngô đến khi trưởng thành.

-..Cháu là người thực hiện nhiệm vụ đúng không ? – bà chỉ lắc ly rượu trong tay hỏi ngược lại cô.

-Vâng ạ !

-Vậy cháu cũng biết tình hình của ta với Tử Kỳ..nó chán ghét ta nên mới không về nhà đó , vì ngày xưa ta đã đưa nó vào , lòng tự ái Tử Kỳ rất cao .. nên nó không muốn cho ai biết ta là mẹ nó !

-Cô đừng nói vậy .. cậu ấy có thể do còn nhỏ !

-…Cháu thật đáng yêu đấy..rất giống một người..mà nó hận ta cũng đúng..vì ngày xưa ta từng rất hận sự tồn tại của nó , mới sinh con ra một tháng lại giao con bà vú nuôi thì bảo sao nó không hận ta ..đã thế khi lớn phải biết thêm là mình không phải con ruột của người mà nó yêu .. ta là người mẹ tồi tệ ! – đôi mắt bà đượm buồn chất chứa bao điều.

-Cháu xin lỗi , nhưng cháu thắc mắc cô yêu ba Gray vậy thì sao lại phát sinh quan hệ với ông Lâm ạ ? – Phượng Hoa nhìn bà.

-Do sự cố thôi cháu ạ..bản chất của ông ta thì sao ta không biết , ngày xưa ta với ba Gray cũng do lầm lỡ nên mới cưới nhau , nhưng về sau ta phát hiện ông ấy còn qua lại với vợ cũ nên cùng lão Lâm phát sinh quan hệ ..không ngờ lại có sự tình !

Phượng Hoa cũng hoàn toàn hiểu ra phần nào , thì ra do bà ghen nên mới lầm lỡ , nhưng hình như ông Lâm rất để ý sự có mặt của Tử Kỳ mới bảo cô kêu cậu ta về nhà ..dù sau thì cũng là máu mủ tình thâm mà.

Đang nói chuyện kể về khúc mắc của hai mẹ con họ thì bên dưới có tiếng động vang , bà Lenso khẽ cười nhìn Phượng Hoa :



-Nó tới rồi .. đi thôi !

Phượng Hoa chẳng hiểu gì nên đi theo bà xuống sảnh , giờ mới phát hiện nhà bà đang tổ chức tiệc thì phải mà chấn động lúc nảy là do cậu thiếu niên đẹp như hoa Tử Kỳ đây . Tử Kỳ nhìn chằm chằm vào cô rồi quan sát xem xét trên người sau đó kéo cô ra sau lưng :

-Tôi đến đưa cô ấy đi !

-Con bé đồng ý làm con nuôi của ta , ta với con nuôi đang tâm sự con bảo đưa là đưa sao ? – bà nhìn cậu chăm chăm , nhưng cô biết trong lòng bà muốn ôm chặt cậu nhường nào.

-Cô ấy không phải con bà ! – Tử Kỳ hét.

-Sao con lại phản ứng .. ta đang tổ chức tiệc mừng chào đón con gái ta mà , nếu con không thích thì cứ lên thông báo con là con ta là được !

-Không bao giờ có chuyện đó ! Tôi không có mẹ , mẹ tôi chết rồi !

Phượng Hoa bực tức kéo tay cậu quát :

-Ăn nói gì vậy hả ? Cậu điên à , có biết bao người mà nói vậy ?

-Không cần cậu lo !

-Tôi là muốn làm con gái của phu nhân đó , cậu làm gì mà có quyền can thiệp ?

-Tôi là con bà ấy , tôi không thích cậu làm em gái được chưa ?

Phu nhân Lenso mỉm cười ..rốt cuộc thì nó cũng nhận rồi..rốt cuộc ước nguyện cuối cùng cũng thực hiện được rồi..

Mọi người đang xôn xao bàn tán thì .. trong số quan khách có kẻ giả mạo . Khẩu súng hướng tới Tử Kỳ .. và bóp còi.

-Tử Kỳ..!

tiếng súng vang lên vội cả phòng , quản gia lập tức cho người khóa cửa truy tìm người ra tay , mọi thứ lộn xộn lên , và ai cũng phát hoảng khi thấy phu nhân Lenso đang chảy máu nằm trong lòng cô gái, cậu thanh niên đứng yên :

-..Máu..máu kìa ! – Phượng Hoa run rẩy , nước mắt cũng rơi ra theo phản xạ.

-Tử..Kỳ..con không sao chứ ? – bà nói không ra hơi , tay ôm lấy bụng đang chảy máu.

-..Đừng…đừng ! –Tử Kỳ run rẩy.

-..Tử Kỳ, cô ấy chảy máu nhìn quá , mau đưa tới bệnh viện ! – Phượng Hoa hét.

-Đừng diễn nữa , đây là một trong những trò lừa của bà phải không ? – Tử Kỳ cười khinh bỉ.

-Cậu điên hả ? Tử Kỳ , cậu bị điên rồi , máu thật đấy .. mau đưa cô ấy đi !

Tử Kỳ bực dọc ngồi xuống bế bà lên chạy nhanh ra xe , lần đầu tiên trong đời cậu dám lái xe nhanh hơn bình thường .. lần đầu tiên chứng sợ tốc độ của cậu không hề ảnh hưởng..

Đưa phu nhân Lenso vào phòng cấp cứu xong , Phượng Hoa run rẩy cả tay , bấm điện thoại gọi cho Hàn Phong ..thì bị Tử Kỳ nói :

-Bà ta không chết đâu mà cô lo , chỉ diễn kịch cho tôi thương hại thôi !

Bàn tay cô tát mạnh vào khuôn mặt của cậu , cơn tức giận dâng trào trong lòng cô bộc phát ra , nước mắt cũng tràn ra vì tức :

-Lòng thương hại cậu đáng giá vậy sao hả .. cô ấy là vì cậu mà bị thương , không vì tình mẹ con thì cậu cũng phải biết ơn người cứu mình chứ …cô ấy bây giờ đang trong tình trạng nguy hiểm mà cậu còn nghĩ đó là trò đùa à..lương tâm cậu để ở đâu vậy hả ?

-Cô thì biết gì mà nói ? –Tử Kỳ hét.

-Tôi không biết nên mới nói ..tôi chưa từng thấy có người con nào như cậu..cậu nghĩ cậu giỏi lắm à , cậu nghĩ cậu thăng hoa như vậy là do cậu giỏi à ..nếu không có cô ấy phía sau tài trợ thì cậu có nổi tiếng như vậy không hả .. cô ấy chính là vì muốn gặp cậu nên mới bắt tôi về nhà .. cậu biết cô ấy quan sát cậu bao lâu chưa hả ..có biết cô ấy kể về cậu với giọng điệu tự hào ra sao không hả..vậy mà cậu dám nói đó là trò đùa ..tôi nói cậu biết , cô ấy mà có gì thì cậu đừng trách tôi !

Phượng Hoa tức giận thật rồi .. Tử Kỳ nhìn cô hơi giật mình , cô gái yếu đuối đâu rồi , sao bây giờ lại quật cường như vậy chứ ..chẳng lẽ..cô ấy nói thât..

Lúc này , mọi người cũng đến , Gray đến bên Tử Kỳ vỗ vai cậu hỏi :

-Dì sao rồi ?

-..Anh gọi bà ta là dì ..chẳng phải anh ghét bà ta lắm sao ? – Tử Kỳ nhìn .

-Diễn kịch thôi , tại dì nói em không thích dì nên mới nhờ anh làm trung gian .. bây giờ dì sao rồi ?

-Đang ..cấp cứu !

Chấn Hạo đến bên cạnh Phượng Hoa , cô vừa thấy anh liền run rẩy , nước mắt rơi ra không ngừng , hai tay đan vào nhau mà cầu nguyện :

-..Cô ấy chảy rất nhiều máu ..em cảm nhận được đó anh ạ..!

-Em yên tâm đi , có chuyên viên bác sĩ hàng đầu rồi , dì ấy không sao đâu !

Hàn Phong im lặng .. cả đám người chờ đợi..đến khi đèn đỏ tắt đi , bác sĩ đi ra nói với Hàn Phong tình hình của phu nhân Lenso rồi rời đi .. chiếc giường đẩy ra , khuôn mặt bà trắng bệt , Phượng Hoa liền hỏi :

“Cô..cô không sao chứ ?”.

“Tử…Kỳ..không có vết thương chứ ?”.

“Cậu ta không sao ..cháu đưa cô về phòng !”.

Phượng Hoa theo y tá đưa cô về phòng , Tử Kỳ đi theo nhưng chỉ đứng ngoài cửa , hiện tại tâm trạng cậu đang rối bời lắm..rốt cuộc mọi chuyện là sao.

Hàn Phong đứng bên cạnh nói :

-Có phải hối hận lắm đúng không ?

-Anh thì biết gì ..!

-Dì là người anh kính trọng..anh nể dì ấy vì dì ấy có thể hi sinh tất cả vì con mình..đừng vì vài phút mất lý trí mà đánh mất đi người thân , nó không dễ để cậu vượt qua đâu !

Hàn Phong nói thâm thúy , sau đó cậu vào trong dặn dò gì đó rồi đi ra về .

Tối đó , Tử Kỳ ngồi bên cạnh phu nhân Lenso rất lâu , bác sĩ nói viên đạn đã một chút nữa bắn ngay phổi nên hơi thở của bà cũng khó nhọc hơn bình thường rất nhiều cho nên đừng để bà ấy chịu thêm kích động gì khác.

Nhìn khuôn mặt bà mà lòng cậu đượm buồn , tay bất giác nắm chặt lấy tay bà mà rơi nước mắt :

-Sao lại liều lĩnh như vậy ..con không xứng..?

-Nói ngu ngốc…gì thế ..con là con trai duy nhất của ta ..là con trai bảo bối của ta thì sao lại để con xảy ra chuyện được ! – bàn tay bà lau đi nước mắt của anh.

-Nhưng..con đã..đã gây ra tổn thương cho mẹ !

-Thế thì đã sao ..con là con trai ta , đó chỉ là điều ta biết , bảo bối của ta thì sao ta lại không bảo vệ !

Tử Kỳ đau lòng rơi lệ , bà cũng rơi nước mắt :

-Con không cần cảm thấy tội lỗi , chỉ cần con vui vẻ , thì cho dù chuyện hơn thế ta cũng sẽ không bỏ rơi con !

-…!

-Con rất hận ta , ta biết , nhưng ta xin lỗi , ta chưa làm tròn trách nhiệm của người mẹ , ta xin hứa ta sẽ bù đắp cho con ..Tử Kỳ..tha thứ cho mẹ được không ?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Hầu Ngu Ngốc! Tôi Yêu Em

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook