Chương 12
Pơry Susu
21/06/2017
Tử Kỳ nhìn bà rồi nhìn lại vết thương của bà mà đau lòng , cậu gật đầu rồi nói :
-Mẹ ngủ thêm tí đi !
-Ùm !
Nói xong bà nhắm mắt ngủ say , Tử Kỳ thì ở bên cạnh rồi ngủ gục bên cạnh bà.
Sáng sớm ngày hôm sau , Phượng Hoa được Chấn Hạo đưa vô bệnh viện nhìn thấy cảnh tượng Tử Kỳ nằm gục bên cạnh giường bà lòng cô cũng phấn chấn hơn phần nào .
-Em đã làm rất tốt đấy ! – Chấn Hạo mỉm cười.
-Do cô ấy thôi ạ..em chỉ là nói cho cậu ta nghe về nỗi lòng của cô ấy thôi , may mà cậu ta hiểu được bằng không sau này hối hận..cũng không kịp ! – Phượng Hoa mỉm cười nhẹ nhìn cảnh phu nhân Lenso đang nhẹ nhàng xoa đầu con mình nhưng sợ cậu thức.
Chấn Hạo cười nhẹ xoa đầu cô rồi mở cửa nhẹ nhàng đi vào :
-Um..mọi người tới rồi à ! – Tử Kỳ ngồi dậy nhìn.
-Có vẻ cậu chăm sóc cô ấy cả đêm nhỉ ? – Phượng Hoa mỉm cười.
-…! – Tử Kỳ đỏ mặt.
-Anh đi mua đồ ăn..! – Chấn Hạo định quay đi.
-Chấn Hạo , dì có chuyện muốn nói với con ! Tử Kỳ với Phượng Hoa đi mua đồ ăn với nhau nhé ! – phu nhân Lenso mỉm cười.
Tử Kỳ gật đầu sau đó vào phòng vệ sinh sửa soạn lại rồi đi ra ngoài cùng Phượng Hoa , Chấn Hạo cũng đến bên cạnh ngồi với bà :
-Dì , có chuyện gì sao ?
-Cám ơn con về những thời gian qua đã theo dõi Tử Kỳ giúp ta nhé ! .. sau này nhờ con chăm sóc nó rồi ! – phu nhân Lenso mỉm cười.
-Dì là người con kính trọng , những việc như vậy thì có gì chứ , sau này cậu ấy con sẽ không để bị tổn hại đâu ạ ! – Chấn Hạo nói dịu dàng.
-Tâm tư của các con làm sao ta không hiểu chứ ..nhưng các con nên nhớ , tương lai các con không hề có cuộc sống bình thản yên lặng , phải suy nghĩ thật kỹ xem có chắc là bảo vệ được con bé hay không rồi hãy hành động .. ta cũng mong con bé là con dâu mình nhưng hình như tâm tư nó không có chỗ cho Tử Kỳ !
----
Cả hai người đi đến nhà hàng gần đó , Phượng Hoa cẩn thận gọi món rồi quay sang nhìn Tử Kỳ nói :
-Hôm qua hai người làm hòa rồi sao ?
-Ừ..cám ơn cậu nhé ! – Tử Kỳ nhìn cô dịu dàng.
-Nắm bắt những gì mình đang có cũng là điều tốt đấy , tôi chỉ mong sau này cậu không hối hận thôi ! – Phượng Hoa gật gù , uống lấy ly nước cam.
-Tôi sẽ về nhà .. nhưng hiện tại tôi sẽ ở đây chăm sóc mẹ cho đến khi bà khỏi hẳn !
-Tốt quá ..vậy tôi sẽ về chuẩn bị phòng cho cậu !
Phượng Hoa cười tươi rồi cầm lấy đồ ăn đi ra ngoài xe cùng Tử Kỳ trên đường về thì :
-Cậu..có để ý ai chưa ? – Tử Kỳ bỗng quay sang nhìn cô.
-Hử..tự dưng hỏi để ý gì ? – Phượng Hoa cầm lấy bánh sandwich mà ăn.
-Thì hỏi cho biết thôi , cậu với anh Chấn Hạo đang hẹn hò à ? – Tử Kỳ liếc sang nhìn.
-Làm gì có , tớ với anh ấy là anh em thôi , nghĩ sao vậy , anh ấy dịu dàng với mọi người mà !
Phượng Hoa chăm chú ăn bánh sandwich cho xong , bên cạnh ai đó nở nụ cười nhẹ.
Cả hai đi vào bệnh viện , phu nhân Lenso mỉm cười nhìn hai người :
-Mẹ , đây là cháo do con nhỏ này chọn đó , không ngon mẹ cứ lên tiếng cho cậu ta đi mua lại ! – Tử Kỳ đổ cháo ra chén rồi nói.
-Ơ hay , chỗ là cậu lựa mà , với lại cháo thịt bò bổ sung máu , dì ấy ăn vào thì mau khỏe thôi ! – Phượng Hoa chu mỏ lên cãi , tay thì gọt trái cây.
-Cháu cũng có việc ở công ty , dì mau khỏe nhé ! – Chấn Hạo mỉm cười.
-Ừ .. cẩn thận sức khỏe nhé con ! – phu nhân Lenso dịu dàng.
Chấn Hạo rời đi , không gian trong phòng cũng yên tĩnh lạ thường , Phượng Hoa thì chăm chú gọt trái cây ,Tử Kỳ thì đút cháo cho bà :
-Phượng Hoa này ..con có muốn ta là mẹ con không ? – bỗng phu nhân Lenso gọi.
-Mẹ ..! – Tử Kỳ nhíu mày.
-Tất nhiên chứ , cô vừa dịu dàng lại xinh đẹp vậy ..cháu mơ cũng không dám ! – Phượng Hoa cười tít mắt , mang trái cây được gọt đặt lên bàn.
-Thế con làm con dâu ta đi , nhìn hai đứa có tướng phu thê quá mà ! – bà mỉm cười.
-Mẹ .. mẹ nói gì vậy ? – Tử Kỳ đỏ mặt.
-A..haha..chắc cô hiểu lầm , cháu với Tử Kỳ là bạn tốt mà , với lại cháu với cậu ta cãi nhau như nước với lữa thì tướng phu thê làm sao được ạ .. ! – Phượng Hoa cười đùa.
Phu nhân Lenso nhận ra trong đôi mắt cậu con trai mình có tia hụt hẫng nên cũng cười trừ lướt qua .
----
Mấy hôm sau , Phượng Hoa cùng Hàn Phong và Chấn Hạo về nước , Phượng Hoa liền điện thoại cho Huyền Trân nhưng không được , gọi qua cho Minh Khải :
-Anh hai !
- giọng anh có vẻ mệt mỏi.
-Vâng , em vừa mới đáp máy bay , anh à , Huyền Trân sao không nghe máy của em , anh biết cậu ấy ở đâu không ? – Phượng Hoa cầm lấy vali đi ra xe cùng với Chấn Hạo.
- Minh Khải nói nhẹ.
Phượng Hoa hốt hoảng , liền cúp máy quay sang nói với Hàn Phong :
-Em đi vào bệnh viện có chút việc , em sẽ gọi điện thông báo sau ạ !
Nói xong , cô liền chạy lên taxi đi mất . Chấn Hạo cùng Hàn Phong nhìn nhau rồi lắc đầu lên xe về nhà.
Vừa vào tới bệnh viện , Phượng Hoa hỏi phòng của Huyền Trân thì nhanh chóng chạy tới . Nhin thấy cảnh tượng cô gái gầy gò nằm trên giường đang truyền nước biển mà lòng xót xa , Minh Khải thấy cô liền bảo :
-Em ấy do không ăn uống mà cứ uống rượu làm tổn hại đến gan và bao tử nên đã ngất đi !
-Sao cậu ấy lại ốm lại như vậy , em đi mới có 10 ngày mà sao cậu ấy .. anh không chăm sóc cho cậu ấy sao ? – Phượng Hoa nhìn anh.
-Anh cũng phải có việc riêng chứ..Phượng Hoa , bình tĩnh đi !
-Anh kêu em bình tĩnh , làm sao bình tĩnh được chứ ..bạn em đang la liệt trên giường , gầy gò ốm yếu như thế thì sao em bình tĩnh được !
-Thế em xem anh là gì hả ? – Minh Khải bực dọc.
Phượng Hoa nhìn anh rồi quay sang ngồi bên cạnh Huyền Trân , cô nói nhẹ :
-Anh về nghỉ đi , em lo cho cậu ấy !
Minh Khải cũng không nói gì liền rời đi . Phượng Hoa xót xa nhìn cô gái nằm trên giường , tuy cô ốm đi rất là xinh đẹp nhưng mà Phượng Hoa vẫn thích Huyền Trân có sức khỏe tốt chứ không như bây giờ ..nằm bất tỉnh trên giường với khuôn mặt trắng xanh như thế .
Đợi Huyền Trân tỉnh giấc thì trời cũng gần sáng , Phượng Hoa thấy cô cử động cũng tỉnh giấc :
-Thức rồi sao ?
-..Cậu về nước rồi sao ? – Huyền Trân mơ màng tỉnh dậy.
-Nói cho tớ nghe ..sao lại ra như vậy ?
-..Phượng Hoa , tớ đói !
-Không nói không cho ăn ! – Phượng Hoa nhíu mày.
-Vậy thì cứ để tớ bất tỉnh nữa đi !
Đúng là đấu không lại được con bạn này mà ..Phượng Hoa liền lấy canh gà ra hâm nóng rồi đút cho cô , ăn xong khuôn mặt Huyền Trân cũng hồng hào được vài phần. -..Phượng Hoa , anh ấy không thích tớ ! – Huyền Trân trầm mặc.
-Minh Khải..tình cảm cậu dành cho anh ấy , không ai có thể hơn được ! – Phượng Hoa nhìn cô.
-Anh ấy chỉ xem tớ là em gái ..tớ không thích như vậy , tớ đã nghĩ có lẽ là do ngoại hình của mình nhưng không…tâm can của anh ấy không có chỗ cho tớ ! – Huyền Trân đau lòng nói , khóe mắt ửng đỏ.
-Thế thì anh ấy thích ai chứ..anh ấy đúng là không có mắt nhìn người mà , Huyền Trân của tớ xinh đẹp như vậy mà không để ý đúng là ..!
Huyền Trân nhìn cô rồi thở dài , đúng lúc cửa mở ra , Minh Khải cùng Khánh Ân đi vào :
-Phượng Hoa , em về nước rồi à ! – Khánh Ân ôm cô mừng rỡ .
-Dạ , tối hôm qua em đáp máy bay là tới đây ngay ! – Phượng Hoa cười nhẹ.
-Có em mới trị được con nhóc này thôi đấy !
-Anh , em muốn xuất viện ! – Huyền Trân nói lạnh.
-Cậu chưa khỏe mà !
-Được rồi , anh làm thủ tục , em với Phượng Hoa ra xe đi ! – Khánh Ân quay người đi.
Phượng Hoa lắc đầu , giúp cô thay quần áo rồi thì Minh Khải bước tới hơi cúi người xuống :
-Em lên đi , em đang không khỏe , để anh cõng !
Huyền Trân hơi lưỡng lự thì bị Phượng Hoa đẩy té lên người anh , Minh Khải không nói gì cõng cô đi ra xe Khánh Ân:
-Em theo anh ra đây ! – Minh Khải kéo tay Phượng Hoa rời đi.
Đôi mắt Huyền Trân nhìn theo đau thương , cô ngã người nằm vào ghế sau .
Phượng Hoa bị anh kéo ra xe một đoạn liền dừng lại :
-Anh làm gì vậy , anh không chăm sóc cho cậu ấy thì để em chăm sóc , kéo em ra đây làm quái gì ?
-Đừng vô lý nữa , em ấy không cần em chăm sóc ! – Minh Khải bực tức.
-Anh làm gì vậy , anh làm tay em đau ! – Phượng Hoa nhíu mày giơ tay bị anh năm lên.
-Rốt cuộc anh là gì của em hả , trong tim em rốt cuộc có anh không ? – Minh Khải thật sự tức giận.
-Anh nói gì vậy hả..đau quá ! – Phượng Hoa nhíu mày.
-Vô lý ..vô tâm..em là đứa vô tâm đấy , Phượng Hoa !
-Đau..buông ra !
-Cô ấy đã bảo anh buông ra mà ..sao anh không nghe vậy ? – chàng trai lạnh nhạt bước tới.
-Huy An..thiếu gia ! – Phượng Hoa quay mặt nhìn cậu.
-Đã người ta bảo đau mà , sao anh cứ ngoan cố thế ? – Huy An kéo tay cô ra khỏi Minh Khải.
-Chuyện của chúng tôi đến phiên cậu quản sao ? – Minh Khải nhếch môi.
-Tôi không cần biết ! Và không quan tâm !
-Anh em nhà Lâm Chấn có vẻ thích xen vào chuyện người khác nhỉ ? –Minh Khải nhìn cậu.
-Đừng gộp tôi vào họ !
-Anh hai..được rồi , anh về nhà đi ! – Phượng Hoa nhíu mày.
Minh Khải nhìn cô rồi bực dọc đi ra xe , Phượng Hoa quay sang nhìn Huy An:
-Cám ơn anh nhé !
-Không cần đâu , tay em có sao không ? – Huy An dịu dàng hỏi.
-Dạ , cũng không sao ạ !
-Nghe nói em đi Italy thuyết phục Tử Kỳ quay về thành công rồi ?
-Vâng..cậu ấy nói đang chăm sóc cho phu nhân nên sẽ quay về sau !
-Vậy à…vậy anh đi trước nhé !
Huy An rời đi , Phượng Hoa cũng không nói gì đi về xe nhìn thấy Khánh Ân đang đỡ Huyền Trân ngủ ngon thì im lặng ngồi ghế cạnh người lái . Minh Khải liền cho xe chạy đi , khuôn mặt anh lạnh nhạt không nói gì cả :
-Phượng Hoa..!
-Em không muốn nói chuyện lúc này ! – Phượng Hoa quay mặt nhìn ra cửa sổ.
Minh Khải im lặng lái xe đi về nhà Huyền Trân , Khánh Ân bế cô vào nhà . Phượng Hoa dặn dò :
-Nhớ là cho cậu ấy uống thuốc đầy đủ nhé , à..còn phải cho ăn theo đơn kê này !
-Cô Phượng Hoa , cô dặn tôi nhiều lần rồi ạ , cô yên tâm đi tôi sẽ chăm sóc cho tiểu thư cẩn thận mà ! – chị quản gia mỉm cười.
-Vậy có gì thì gọi cho em nhé ! Em về đây !
Minh Khải nhìn ra thấy Phượng Hoa lên xe liền gạt bỏ điếu thuốc trên tay , cô nhíu mày nhìn anh , xe liền chuyển động :
-Từ khi nào anh hút thuốc vậy ?
-..Chỉ là thứ giải tỏa căng thẳng !
-Có nhiều thứ để giải tỏa đấy ! Những thứ có hại ..đừng nên hút nhiều !
-Anh hiểu …xin lỗi , lúc nảy làm tay em đau !
-Không có gì đâu .. chuyện của anh ..em cũng nghe từ Huyền Trân , nếu anh đã thích người khác thì mau chóng mà tiến tới đi đừng để người khác chờ mong !
Minh Khải không trả lời chỉ im lặng lái xe .. Nếu cậu nói..thì liệu có được chấp nhận không chứ ?..
-Mẹ ngủ thêm tí đi !
-Ùm !
Nói xong bà nhắm mắt ngủ say , Tử Kỳ thì ở bên cạnh rồi ngủ gục bên cạnh bà.
Sáng sớm ngày hôm sau , Phượng Hoa được Chấn Hạo đưa vô bệnh viện nhìn thấy cảnh tượng Tử Kỳ nằm gục bên cạnh giường bà lòng cô cũng phấn chấn hơn phần nào .
-Em đã làm rất tốt đấy ! – Chấn Hạo mỉm cười.
-Do cô ấy thôi ạ..em chỉ là nói cho cậu ta nghe về nỗi lòng của cô ấy thôi , may mà cậu ta hiểu được bằng không sau này hối hận..cũng không kịp ! – Phượng Hoa mỉm cười nhẹ nhìn cảnh phu nhân Lenso đang nhẹ nhàng xoa đầu con mình nhưng sợ cậu thức.
Chấn Hạo cười nhẹ xoa đầu cô rồi mở cửa nhẹ nhàng đi vào :
-Um..mọi người tới rồi à ! – Tử Kỳ ngồi dậy nhìn.
-Có vẻ cậu chăm sóc cô ấy cả đêm nhỉ ? – Phượng Hoa mỉm cười.
-…! – Tử Kỳ đỏ mặt.
-Anh đi mua đồ ăn..! – Chấn Hạo định quay đi.
-Chấn Hạo , dì có chuyện muốn nói với con ! Tử Kỳ với Phượng Hoa đi mua đồ ăn với nhau nhé ! – phu nhân Lenso mỉm cười.
Tử Kỳ gật đầu sau đó vào phòng vệ sinh sửa soạn lại rồi đi ra ngoài cùng Phượng Hoa , Chấn Hạo cũng đến bên cạnh ngồi với bà :
-Dì , có chuyện gì sao ?
-Cám ơn con về những thời gian qua đã theo dõi Tử Kỳ giúp ta nhé ! .. sau này nhờ con chăm sóc nó rồi ! – phu nhân Lenso mỉm cười.
-Dì là người con kính trọng , những việc như vậy thì có gì chứ , sau này cậu ấy con sẽ không để bị tổn hại đâu ạ ! – Chấn Hạo nói dịu dàng.
-Tâm tư của các con làm sao ta không hiểu chứ ..nhưng các con nên nhớ , tương lai các con không hề có cuộc sống bình thản yên lặng , phải suy nghĩ thật kỹ xem có chắc là bảo vệ được con bé hay không rồi hãy hành động .. ta cũng mong con bé là con dâu mình nhưng hình như tâm tư nó không có chỗ cho Tử Kỳ !
----
Cả hai người đi đến nhà hàng gần đó , Phượng Hoa cẩn thận gọi món rồi quay sang nhìn Tử Kỳ nói :
-Hôm qua hai người làm hòa rồi sao ?
-Ừ..cám ơn cậu nhé ! – Tử Kỳ nhìn cô dịu dàng.
-Nắm bắt những gì mình đang có cũng là điều tốt đấy , tôi chỉ mong sau này cậu không hối hận thôi ! – Phượng Hoa gật gù , uống lấy ly nước cam.
-Tôi sẽ về nhà .. nhưng hiện tại tôi sẽ ở đây chăm sóc mẹ cho đến khi bà khỏi hẳn !
-Tốt quá ..vậy tôi sẽ về chuẩn bị phòng cho cậu !
Phượng Hoa cười tươi rồi cầm lấy đồ ăn đi ra ngoài xe cùng Tử Kỳ trên đường về thì :
-Cậu..có để ý ai chưa ? – Tử Kỳ bỗng quay sang nhìn cô.
-Hử..tự dưng hỏi để ý gì ? – Phượng Hoa cầm lấy bánh sandwich mà ăn.
-Thì hỏi cho biết thôi , cậu với anh Chấn Hạo đang hẹn hò à ? – Tử Kỳ liếc sang nhìn.
-Làm gì có , tớ với anh ấy là anh em thôi , nghĩ sao vậy , anh ấy dịu dàng với mọi người mà !
Phượng Hoa chăm chú ăn bánh sandwich cho xong , bên cạnh ai đó nở nụ cười nhẹ.
Cả hai đi vào bệnh viện , phu nhân Lenso mỉm cười nhìn hai người :
-Mẹ , đây là cháo do con nhỏ này chọn đó , không ngon mẹ cứ lên tiếng cho cậu ta đi mua lại ! – Tử Kỳ đổ cháo ra chén rồi nói.
-Ơ hay , chỗ là cậu lựa mà , với lại cháo thịt bò bổ sung máu , dì ấy ăn vào thì mau khỏe thôi ! – Phượng Hoa chu mỏ lên cãi , tay thì gọt trái cây.
-Cháu cũng có việc ở công ty , dì mau khỏe nhé ! – Chấn Hạo mỉm cười.
-Ừ .. cẩn thận sức khỏe nhé con ! – phu nhân Lenso dịu dàng.
Chấn Hạo rời đi , không gian trong phòng cũng yên tĩnh lạ thường , Phượng Hoa thì chăm chú gọt trái cây ,Tử Kỳ thì đút cháo cho bà :
-Phượng Hoa này ..con có muốn ta là mẹ con không ? – bỗng phu nhân Lenso gọi.
-Mẹ ..! – Tử Kỳ nhíu mày.
-Tất nhiên chứ , cô vừa dịu dàng lại xinh đẹp vậy ..cháu mơ cũng không dám ! – Phượng Hoa cười tít mắt , mang trái cây được gọt đặt lên bàn.
-Thế con làm con dâu ta đi , nhìn hai đứa có tướng phu thê quá mà ! – bà mỉm cười.
-Mẹ .. mẹ nói gì vậy ? – Tử Kỳ đỏ mặt.
-A..haha..chắc cô hiểu lầm , cháu với Tử Kỳ là bạn tốt mà , với lại cháu với cậu ta cãi nhau như nước với lữa thì tướng phu thê làm sao được ạ .. ! – Phượng Hoa cười đùa.
Phu nhân Lenso nhận ra trong đôi mắt cậu con trai mình có tia hụt hẫng nên cũng cười trừ lướt qua .
----
Mấy hôm sau , Phượng Hoa cùng Hàn Phong và Chấn Hạo về nước , Phượng Hoa liền điện thoại cho Huyền Trân nhưng không được , gọi qua cho Minh Khải :
-Anh hai !
- giọng anh có vẻ mệt mỏi.
-Vâng , em vừa mới đáp máy bay , anh à , Huyền Trân sao không nghe máy của em , anh biết cậu ấy ở đâu không ? – Phượng Hoa cầm lấy vali đi ra xe cùng với Chấn Hạo.
- Minh Khải nói nhẹ.
Phượng Hoa hốt hoảng , liền cúp máy quay sang nói với Hàn Phong :
-Em đi vào bệnh viện có chút việc , em sẽ gọi điện thông báo sau ạ !
Nói xong , cô liền chạy lên taxi đi mất . Chấn Hạo cùng Hàn Phong nhìn nhau rồi lắc đầu lên xe về nhà.
Vừa vào tới bệnh viện , Phượng Hoa hỏi phòng của Huyền Trân thì nhanh chóng chạy tới . Nhin thấy cảnh tượng cô gái gầy gò nằm trên giường đang truyền nước biển mà lòng xót xa , Minh Khải thấy cô liền bảo :
-Em ấy do không ăn uống mà cứ uống rượu làm tổn hại đến gan và bao tử nên đã ngất đi !
-Sao cậu ấy lại ốm lại như vậy , em đi mới có 10 ngày mà sao cậu ấy .. anh không chăm sóc cho cậu ấy sao ? – Phượng Hoa nhìn anh.
-Anh cũng phải có việc riêng chứ..Phượng Hoa , bình tĩnh đi !
-Anh kêu em bình tĩnh , làm sao bình tĩnh được chứ ..bạn em đang la liệt trên giường , gầy gò ốm yếu như thế thì sao em bình tĩnh được !
-Thế em xem anh là gì hả ? – Minh Khải bực dọc.
Phượng Hoa nhìn anh rồi quay sang ngồi bên cạnh Huyền Trân , cô nói nhẹ :
-Anh về nghỉ đi , em lo cho cậu ấy !
Minh Khải cũng không nói gì liền rời đi . Phượng Hoa xót xa nhìn cô gái nằm trên giường , tuy cô ốm đi rất là xinh đẹp nhưng mà Phượng Hoa vẫn thích Huyền Trân có sức khỏe tốt chứ không như bây giờ ..nằm bất tỉnh trên giường với khuôn mặt trắng xanh như thế .
Đợi Huyền Trân tỉnh giấc thì trời cũng gần sáng , Phượng Hoa thấy cô cử động cũng tỉnh giấc :
-Thức rồi sao ?
-..Cậu về nước rồi sao ? – Huyền Trân mơ màng tỉnh dậy.
-Nói cho tớ nghe ..sao lại ra như vậy ?
-..Phượng Hoa , tớ đói !
-Không nói không cho ăn ! – Phượng Hoa nhíu mày.
-Vậy thì cứ để tớ bất tỉnh nữa đi !
Đúng là đấu không lại được con bạn này mà ..Phượng Hoa liền lấy canh gà ra hâm nóng rồi đút cho cô , ăn xong khuôn mặt Huyền Trân cũng hồng hào được vài phần. -..Phượng Hoa , anh ấy không thích tớ ! – Huyền Trân trầm mặc.
-Minh Khải..tình cảm cậu dành cho anh ấy , không ai có thể hơn được ! – Phượng Hoa nhìn cô.
-Anh ấy chỉ xem tớ là em gái ..tớ không thích như vậy , tớ đã nghĩ có lẽ là do ngoại hình của mình nhưng không…tâm can của anh ấy không có chỗ cho tớ ! – Huyền Trân đau lòng nói , khóe mắt ửng đỏ.
-Thế thì anh ấy thích ai chứ..anh ấy đúng là không có mắt nhìn người mà , Huyền Trân của tớ xinh đẹp như vậy mà không để ý đúng là ..!
Huyền Trân nhìn cô rồi thở dài , đúng lúc cửa mở ra , Minh Khải cùng Khánh Ân đi vào :
-Phượng Hoa , em về nước rồi à ! – Khánh Ân ôm cô mừng rỡ .
-Dạ , tối hôm qua em đáp máy bay là tới đây ngay ! – Phượng Hoa cười nhẹ.
-Có em mới trị được con nhóc này thôi đấy !
-Anh , em muốn xuất viện ! – Huyền Trân nói lạnh.
-Cậu chưa khỏe mà !
-Được rồi , anh làm thủ tục , em với Phượng Hoa ra xe đi ! – Khánh Ân quay người đi.
Phượng Hoa lắc đầu , giúp cô thay quần áo rồi thì Minh Khải bước tới hơi cúi người xuống :
-Em lên đi , em đang không khỏe , để anh cõng !
Huyền Trân hơi lưỡng lự thì bị Phượng Hoa đẩy té lên người anh , Minh Khải không nói gì cõng cô đi ra xe Khánh Ân:
-Em theo anh ra đây ! – Minh Khải kéo tay Phượng Hoa rời đi.
Đôi mắt Huyền Trân nhìn theo đau thương , cô ngã người nằm vào ghế sau .
Phượng Hoa bị anh kéo ra xe một đoạn liền dừng lại :
-Anh làm gì vậy , anh không chăm sóc cho cậu ấy thì để em chăm sóc , kéo em ra đây làm quái gì ?
-Đừng vô lý nữa , em ấy không cần em chăm sóc ! – Minh Khải bực tức.
-Anh làm gì vậy , anh làm tay em đau ! – Phượng Hoa nhíu mày giơ tay bị anh năm lên.
-Rốt cuộc anh là gì của em hả , trong tim em rốt cuộc có anh không ? – Minh Khải thật sự tức giận.
-Anh nói gì vậy hả..đau quá ! – Phượng Hoa nhíu mày.
-Vô lý ..vô tâm..em là đứa vô tâm đấy , Phượng Hoa !
-Đau..buông ra !
-Cô ấy đã bảo anh buông ra mà ..sao anh không nghe vậy ? – chàng trai lạnh nhạt bước tới.
-Huy An..thiếu gia ! – Phượng Hoa quay mặt nhìn cậu.
-Đã người ta bảo đau mà , sao anh cứ ngoan cố thế ? – Huy An kéo tay cô ra khỏi Minh Khải.
-Chuyện của chúng tôi đến phiên cậu quản sao ? – Minh Khải nhếch môi.
-Tôi không cần biết ! Và không quan tâm !
-Anh em nhà Lâm Chấn có vẻ thích xen vào chuyện người khác nhỉ ? –Minh Khải nhìn cậu.
-Đừng gộp tôi vào họ !
-Anh hai..được rồi , anh về nhà đi ! – Phượng Hoa nhíu mày.
Minh Khải nhìn cô rồi bực dọc đi ra xe , Phượng Hoa quay sang nhìn Huy An:
-Cám ơn anh nhé !
-Không cần đâu , tay em có sao không ? – Huy An dịu dàng hỏi.
-Dạ , cũng không sao ạ !
-Nghe nói em đi Italy thuyết phục Tử Kỳ quay về thành công rồi ?
-Vâng..cậu ấy nói đang chăm sóc cho phu nhân nên sẽ quay về sau !
-Vậy à…vậy anh đi trước nhé !
Huy An rời đi , Phượng Hoa cũng không nói gì đi về xe nhìn thấy Khánh Ân đang đỡ Huyền Trân ngủ ngon thì im lặng ngồi ghế cạnh người lái . Minh Khải liền cho xe chạy đi , khuôn mặt anh lạnh nhạt không nói gì cả :
-Phượng Hoa..!
-Em không muốn nói chuyện lúc này ! – Phượng Hoa quay mặt nhìn ra cửa sổ.
Minh Khải im lặng lái xe đi về nhà Huyền Trân , Khánh Ân bế cô vào nhà . Phượng Hoa dặn dò :
-Nhớ là cho cậu ấy uống thuốc đầy đủ nhé , à..còn phải cho ăn theo đơn kê này !
-Cô Phượng Hoa , cô dặn tôi nhiều lần rồi ạ , cô yên tâm đi tôi sẽ chăm sóc cho tiểu thư cẩn thận mà ! – chị quản gia mỉm cười.
-Vậy có gì thì gọi cho em nhé ! Em về đây !
Minh Khải nhìn ra thấy Phượng Hoa lên xe liền gạt bỏ điếu thuốc trên tay , cô nhíu mày nhìn anh , xe liền chuyển động :
-Từ khi nào anh hút thuốc vậy ?
-..Chỉ là thứ giải tỏa căng thẳng !
-Có nhiều thứ để giải tỏa đấy ! Những thứ có hại ..đừng nên hút nhiều !
-Anh hiểu …xin lỗi , lúc nảy làm tay em đau !
-Không có gì đâu .. chuyện của anh ..em cũng nghe từ Huyền Trân , nếu anh đã thích người khác thì mau chóng mà tiến tới đi đừng để người khác chờ mong !
Minh Khải không trả lời chỉ im lặng lái xe .. Nếu cậu nói..thì liệu có được chấp nhận không chứ ?..
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.