Chương 13: Kiểm Tu (1)
Trần Đăng
27/08/2023
Cuối cùng là do một thái giám đến truyền cô: “Đã qua bữa trưa, Cao công công sai tiểu nhân mời Tô thị chiếu về.”
Tô Cẩn nhìn nhìn mặt trời, trở về, được tiểu thái giám dẫn đường tới trung trướng, vừa bước vào thì thấy Lưu Tầm đang ngồi ngay ngắn bên bàn, một bên y phục cởi xuống, lộ cánh tay trần, một thái giám đang lau vết thương cho y, trên bàn bày băng gạc thuốc nước, Cao Vĩnh Phúc thấy cô đến liền vui vẻ: “Nghe nói đêm qua là Tô thị chiếu đổi dược cho hoàng thượng, bây giờ bệ hạ tốt lên rồi, nhưng vẫn phải phiền Tô thị chiếu tiếp tục đổi dược… Nghe bệ hạ bảo ngài còn muốn khâu?”
Tô Cẩn tiến lên xem xét vết thương của Lưu Tầm, đã hết sưng tấy, như vậy sẽ không còn viêm nữa, miệng vết thương lật mở, cảm giác vẫn nên khâu lại thì sẽ lành nhanh hơn, chỉ là… Cô có chút do dự: “Có lẽ sẽ phải cắt bỏ một ít thịt thối sưng mủ phía trên mới khâu được…”
Lưu Tầm đáp: “Không sao, cứ theo lời nàng.”
Tô Cẩn lưỡng lự chốc lát, lại nhớ ra chỗ của mình có túi cấp cứu và ống xịt thuốc tê, bèn khẽ lên tiếng: “Tôi đi một chút sẽ quay lại.” Xoay người về trướng lấy đồ đạc, lúc trở lại thì phát hiện các tiểu thái giám đều đã cho lui, chỉ còn dư lại Cao Vĩnh Phúc đứng hầu một bên, thấy cô mở túi cấp cứu ra thì mắt lóe vui sướng.
Tô Cẩn cầm thuốc xịt định phun vào vết thương của Lưu Tầm, Cao Vĩnh Phúc hỏi vội: “Thứ này có tác dụng gì?”
Tô Cẩn đáp: “Là thuốc gây tê vết thương, nếu không để lát nữa khâu sẽ rất đau.”
Lưu Tầm đưa tay đè lại: “Thuốc này quý giá, vết thương cỏn con này không cần đâu, ta chịu được.”
Tô Cẩn hơi do dự, bắt gặp ánh mắt Lưu Tầm nhìn mình trấn định mà kiên trì, lại nhớ tới đêm qua quả thực y chịu đau rất giỏi, mà thuốc tê cũng không mang nhiều, thời khắc mấu chốt lại có thể cứu mạng, cô bèn thả xuống, cầm lấy một ống thuốc xịt tiêu viêm bình thường khác phun lên, cầm lấy dao phẩu thuật nhỏ, cắt từng phần thịt thối xuống, lúc máu tươi trào ra thì cổ tay cô run nhẹ, Lưu Tầm lại không rên một tiếng, nếu chẳng phải trông thấy vầng trán ướt mồ hôi hột, cánh tay cũng khẽ run của y thì cô còn tưởng người nọ thật sự không biết đau.
Sau khi căt bỏ, cô dùng chỉ chuyên dụng đã khử trùng tỉ mẩn khâu lại, sau khi khâu xong vết thương dài hơn mười xăng-ti-mét lại phun thêm thuốc xịt mau lành và xịt tiêu viêm, thoa dược cầm máu, dùng băng gạc giúp y băng bó. Toàn bộ quá trình Lưu Tầm đều lẳng lặng quan sát cô, nhìn cô băng bó xong nâng mắt nhìn y, liền trầm giọng: “Những thứ thuốc này quá quý giá, lúc ở ngoài nàng đừng tùy tiện để lộ, tránh cho kẻ khác tơ tưởng.”
Tô Cẩn ừ một tiếng, thu lại túi thuốc, cô tự nhiên biết phải che giấu, Lưu Tầm vẫn ánh mắt thâm trầm, lần thứ hai cường điệu: “Phải nhớ kỹ, ngoại trừ trẫm và Cao Vĩnh Phúc thì không được để lộ trước mặt kẻ khác! Càng không được tùy ý chữa trị cho ai!”
Tô Cẩn không thể làm gì khác hơn là đáp lại một tiếng nữa: “Vâng.”
Lưu Tầm thở ra một hơi, ánh mắt nhìn cô tựa hồ có chút bất đắc dĩ, quay đầu phân phó Cao Vĩnh Phúc đang giúp y mặc lại vạt áo: “Sai người dâng ngọ thiện, Tô thị chiếu cũng dùng ở đây.”
Tô Cẩn ngớ ra, dù buổi sáng đã ăn một bát cháo, mà cô dẫu không giỏi cung quy thì cũng biết có thể cùng ăn với đế vương là một vinh dự lớn lao, cô hơi bất an nói: “Tôi lui xuống dùng là được rồi, đây là không hợp quy củ.”
Cao Vĩnh Phục lại vội vàng cười: “Tô thị chiếu không biết đấy chứ, ngài lưu lại quân giới doanh quá lâu, thời gian cơm trưa cũng đã lỡ, giờ ngài trở về thì phía dưới còn phải làm riêng cho ngài, chẳng bằng dùng ngay tại đây với bệ hạ. Trên đường hành quân vốn không bàn những quy củ quân thần, trong quân doanh bệ hạ bàn bạc việc quân với các tướng quân mà lỡ giờ cơm thì cũng đều cùng ăn với nhau cả.”
Tô Cẩn vừa nghĩ đến quay về còn phiền hà người ta làm riêng thì cũng hơi do dự, mà tiểu thái giám bên ngoài đã sớm lục tục dâng thức ăn vào. Lưu Tầm an toạ trên ghế đầu, tiếp đó quay sang nhìn cô: “Ngồi dùng bữa đi.”
Cô không thể làm gì khác hơn là tiến qua ngồi xuống ghế dưới, thấy tiểu thái giám bưng cho cô một bát canh thịt dê thì giương mắt nhìn Lưu Tầm, Lưu Tầm cũng không nhìn cô mà chuyên tâm uống canh, cử chỉ vô cùng tao nhã. Trong lòng cô cảm giác chắc mình quá mức câu nệ nên cũng không để ý nữa, bắt đầu dùng canh, thịt dê được ninh nhừ, nước canh trắng như tuyết, không hôi không tanh, mùi vị cực ngon. Cô uống mấy ngụm liền hết, tiểu thái giám bên cạnh lại nhanh chóng múc thêm một bát nữa, cô đưa mắt cảm ơn, lại bắt gặp Lưu Tầm phía trên đang nhìn cô, khóe miệng lộ nét cười.
Dùng xong ngọ thiện Tô Cẩn liền vội vàng đứng dậy cáo lui, Lưu Tầm cũng không giữ, dõi theo bước cô ra ngoài, trầm tư chốc lát mới nói: “Truyền lời cho người theo bên quân giới doanh, có bận rộn cũng không được lỡ dùng bữa và nghỉ ngơi của Tô thị chiếu.”
Cao Vĩnh Phúc cuống quýt cười: “Ngài cũng biết quận chúa đã làm việc là phải làm tới bất chấp, tiểu nhân lui ra sẽ phái người chú ý chuyện này.”
Lưu Tầm hừ một tiếng: “Nếu chẳng phải hôm nay trẫm nhắc, trẫm xem buổi trưa nàng chưa ăn cũng chẳng kẻ nào nhớ ra.”
Cao Vĩnh Phúc vội tát má mình thấp giọng bẩm: “Là tiểu nhân suy nghĩ không chu đáo.”
Lưu Tầm không để ý tới hắn, mà ngẫm nghĩ một hồi rồi ra lệnh: “Truyền lệnh thương binh doanh, không cho phép thương bệnh binh đi loạn, đặc biệt không một ai được bước chân qua quân giới doanh.”
Cao Vĩnh Phúc ngầm hiểu trong lòng: “Vâng, quận chúa luôn luôn nhân từ, trông thấy chỉ sợ lại sinh lòng không đặng.”
Trên mặt Lưu Tầm vụt qua một tia mờ mịt: “Năm đó nàng ở trong quân, vì mấy binh sĩ bình thường mà đem linh dược dùng hết, kết quả đến khi bản thân trúng tên lại chẳng còn dược mà dùng, nàng thiện tâm, không nhìn được có người chịu khổ trước mắt nàng, chẳng qua hai quân giao chiến, há có thể không thương tàn… Trẫm khó tránh khỏi phải làm ác nhân… Nàng coi chúng sinh bình đẳng, ta đành che mắt nàng lại thôi.”
Cao Vĩnh Phúc thấp giọng đồng ý, Lưu Tầm tựa hồ lại đắm chìm trong chuyện cũ đau thương, một lát sau mới nói tiếp: “Phía Thiên Cơ môn, tuy rằng Tiết Lung xưa nay ôn hòa, song e rằng những kẻ phía dưới sẽ ghen ghét sinh sự, phân phó quân giới doanh nhất loạt đều lấy mệnh lệnh của Tô thị chiếu hành sự… Bản vẽ, linh kiện cùng tất cả quá trình chế tạo lắp đạt khí giới tất cả đều sai người theo dõi sít sao, Tô thị chiếu tính tình lương thiện, tuy am hiểu kỹ thuật, lại không rành lòng người khó lường, đại chiến sắp tới, phàm có tiểu nhân coi nhẹ đại cục, viện cớ vu oan giá họa, cứ giết mà răn đe!”
Cao Vĩnh Phúc nhìn đến lửa âm u dấy trong mắt Lưu Tầm, mà quả thực cũng từng phát sinh chuyện như vậy thì không khỏi hoảng sợ, vội vàng đáp: “Vậy nô tài đi giao phó.”
Lưu Tầm ngồi một mình trong trướng, nhẹ nhàng vân vê hổ phách trên ngón tay, chìm vào hồi ức.
Tô Cẩn nhìn nhìn mặt trời, trở về, được tiểu thái giám dẫn đường tới trung trướng, vừa bước vào thì thấy Lưu Tầm đang ngồi ngay ngắn bên bàn, một bên y phục cởi xuống, lộ cánh tay trần, một thái giám đang lau vết thương cho y, trên bàn bày băng gạc thuốc nước, Cao Vĩnh Phúc thấy cô đến liền vui vẻ: “Nghe nói đêm qua là Tô thị chiếu đổi dược cho hoàng thượng, bây giờ bệ hạ tốt lên rồi, nhưng vẫn phải phiền Tô thị chiếu tiếp tục đổi dược… Nghe bệ hạ bảo ngài còn muốn khâu?”
Tô Cẩn tiến lên xem xét vết thương của Lưu Tầm, đã hết sưng tấy, như vậy sẽ không còn viêm nữa, miệng vết thương lật mở, cảm giác vẫn nên khâu lại thì sẽ lành nhanh hơn, chỉ là… Cô có chút do dự: “Có lẽ sẽ phải cắt bỏ một ít thịt thối sưng mủ phía trên mới khâu được…”
Lưu Tầm đáp: “Không sao, cứ theo lời nàng.”
Tô Cẩn lưỡng lự chốc lát, lại nhớ ra chỗ của mình có túi cấp cứu và ống xịt thuốc tê, bèn khẽ lên tiếng: “Tôi đi một chút sẽ quay lại.” Xoay người về trướng lấy đồ đạc, lúc trở lại thì phát hiện các tiểu thái giám đều đã cho lui, chỉ còn dư lại Cao Vĩnh Phúc đứng hầu một bên, thấy cô mở túi cấp cứu ra thì mắt lóe vui sướng.
Tô Cẩn cầm thuốc xịt định phun vào vết thương của Lưu Tầm, Cao Vĩnh Phúc hỏi vội: “Thứ này có tác dụng gì?”
Tô Cẩn đáp: “Là thuốc gây tê vết thương, nếu không để lát nữa khâu sẽ rất đau.”
Lưu Tầm đưa tay đè lại: “Thuốc này quý giá, vết thương cỏn con này không cần đâu, ta chịu được.”
Tô Cẩn hơi do dự, bắt gặp ánh mắt Lưu Tầm nhìn mình trấn định mà kiên trì, lại nhớ tới đêm qua quả thực y chịu đau rất giỏi, mà thuốc tê cũng không mang nhiều, thời khắc mấu chốt lại có thể cứu mạng, cô bèn thả xuống, cầm lấy một ống thuốc xịt tiêu viêm bình thường khác phun lên, cầm lấy dao phẩu thuật nhỏ, cắt từng phần thịt thối xuống, lúc máu tươi trào ra thì cổ tay cô run nhẹ, Lưu Tầm lại không rên một tiếng, nếu chẳng phải trông thấy vầng trán ướt mồ hôi hột, cánh tay cũng khẽ run của y thì cô còn tưởng người nọ thật sự không biết đau.
Sau khi căt bỏ, cô dùng chỉ chuyên dụng đã khử trùng tỉ mẩn khâu lại, sau khi khâu xong vết thương dài hơn mười xăng-ti-mét lại phun thêm thuốc xịt mau lành và xịt tiêu viêm, thoa dược cầm máu, dùng băng gạc giúp y băng bó. Toàn bộ quá trình Lưu Tầm đều lẳng lặng quan sát cô, nhìn cô băng bó xong nâng mắt nhìn y, liền trầm giọng: “Những thứ thuốc này quá quý giá, lúc ở ngoài nàng đừng tùy tiện để lộ, tránh cho kẻ khác tơ tưởng.”
Tô Cẩn ừ một tiếng, thu lại túi thuốc, cô tự nhiên biết phải che giấu, Lưu Tầm vẫn ánh mắt thâm trầm, lần thứ hai cường điệu: “Phải nhớ kỹ, ngoại trừ trẫm và Cao Vĩnh Phúc thì không được để lộ trước mặt kẻ khác! Càng không được tùy ý chữa trị cho ai!”
Tô Cẩn không thể làm gì khác hơn là đáp lại một tiếng nữa: “Vâng.”
Lưu Tầm thở ra một hơi, ánh mắt nhìn cô tựa hồ có chút bất đắc dĩ, quay đầu phân phó Cao Vĩnh Phúc đang giúp y mặc lại vạt áo: “Sai người dâng ngọ thiện, Tô thị chiếu cũng dùng ở đây.”
Tô Cẩn ngớ ra, dù buổi sáng đã ăn một bát cháo, mà cô dẫu không giỏi cung quy thì cũng biết có thể cùng ăn với đế vương là một vinh dự lớn lao, cô hơi bất an nói: “Tôi lui xuống dùng là được rồi, đây là không hợp quy củ.”
Cao Vĩnh Phục lại vội vàng cười: “Tô thị chiếu không biết đấy chứ, ngài lưu lại quân giới doanh quá lâu, thời gian cơm trưa cũng đã lỡ, giờ ngài trở về thì phía dưới còn phải làm riêng cho ngài, chẳng bằng dùng ngay tại đây với bệ hạ. Trên đường hành quân vốn không bàn những quy củ quân thần, trong quân doanh bệ hạ bàn bạc việc quân với các tướng quân mà lỡ giờ cơm thì cũng đều cùng ăn với nhau cả.”
Tô Cẩn vừa nghĩ đến quay về còn phiền hà người ta làm riêng thì cũng hơi do dự, mà tiểu thái giám bên ngoài đã sớm lục tục dâng thức ăn vào. Lưu Tầm an toạ trên ghế đầu, tiếp đó quay sang nhìn cô: “Ngồi dùng bữa đi.”
Cô không thể làm gì khác hơn là tiến qua ngồi xuống ghế dưới, thấy tiểu thái giám bưng cho cô một bát canh thịt dê thì giương mắt nhìn Lưu Tầm, Lưu Tầm cũng không nhìn cô mà chuyên tâm uống canh, cử chỉ vô cùng tao nhã. Trong lòng cô cảm giác chắc mình quá mức câu nệ nên cũng không để ý nữa, bắt đầu dùng canh, thịt dê được ninh nhừ, nước canh trắng như tuyết, không hôi không tanh, mùi vị cực ngon. Cô uống mấy ngụm liền hết, tiểu thái giám bên cạnh lại nhanh chóng múc thêm một bát nữa, cô đưa mắt cảm ơn, lại bắt gặp Lưu Tầm phía trên đang nhìn cô, khóe miệng lộ nét cười.
Dùng xong ngọ thiện Tô Cẩn liền vội vàng đứng dậy cáo lui, Lưu Tầm cũng không giữ, dõi theo bước cô ra ngoài, trầm tư chốc lát mới nói: “Truyền lời cho người theo bên quân giới doanh, có bận rộn cũng không được lỡ dùng bữa và nghỉ ngơi của Tô thị chiếu.”
Cao Vĩnh Phúc cuống quýt cười: “Ngài cũng biết quận chúa đã làm việc là phải làm tới bất chấp, tiểu nhân lui ra sẽ phái người chú ý chuyện này.”
Lưu Tầm hừ một tiếng: “Nếu chẳng phải hôm nay trẫm nhắc, trẫm xem buổi trưa nàng chưa ăn cũng chẳng kẻ nào nhớ ra.”
Cao Vĩnh Phúc vội tát má mình thấp giọng bẩm: “Là tiểu nhân suy nghĩ không chu đáo.”
Lưu Tầm không để ý tới hắn, mà ngẫm nghĩ một hồi rồi ra lệnh: “Truyền lệnh thương binh doanh, không cho phép thương bệnh binh đi loạn, đặc biệt không một ai được bước chân qua quân giới doanh.”
Cao Vĩnh Phúc ngầm hiểu trong lòng: “Vâng, quận chúa luôn luôn nhân từ, trông thấy chỉ sợ lại sinh lòng không đặng.”
Trên mặt Lưu Tầm vụt qua một tia mờ mịt: “Năm đó nàng ở trong quân, vì mấy binh sĩ bình thường mà đem linh dược dùng hết, kết quả đến khi bản thân trúng tên lại chẳng còn dược mà dùng, nàng thiện tâm, không nhìn được có người chịu khổ trước mắt nàng, chẳng qua hai quân giao chiến, há có thể không thương tàn… Trẫm khó tránh khỏi phải làm ác nhân… Nàng coi chúng sinh bình đẳng, ta đành che mắt nàng lại thôi.”
Cao Vĩnh Phúc thấp giọng đồng ý, Lưu Tầm tựa hồ lại đắm chìm trong chuyện cũ đau thương, một lát sau mới nói tiếp: “Phía Thiên Cơ môn, tuy rằng Tiết Lung xưa nay ôn hòa, song e rằng những kẻ phía dưới sẽ ghen ghét sinh sự, phân phó quân giới doanh nhất loạt đều lấy mệnh lệnh của Tô thị chiếu hành sự… Bản vẽ, linh kiện cùng tất cả quá trình chế tạo lắp đạt khí giới tất cả đều sai người theo dõi sít sao, Tô thị chiếu tính tình lương thiện, tuy am hiểu kỹ thuật, lại không rành lòng người khó lường, đại chiến sắp tới, phàm có tiểu nhân coi nhẹ đại cục, viện cớ vu oan giá họa, cứ giết mà răn đe!”
Cao Vĩnh Phúc nhìn đến lửa âm u dấy trong mắt Lưu Tầm, mà quả thực cũng từng phát sinh chuyện như vậy thì không khỏi hoảng sợ, vội vàng đáp: “Vậy nô tài đi giao phó.”
Lưu Tầm ngồi một mình trong trướng, nhẹ nhàng vân vê hổ phách trên ngón tay, chìm vào hồi ức.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.