Chương 12: Tuần Doanh (2)
Trần Đăng
27/08/2023
Tô Cẩn một đường theo sau Lưu Tầm, lúc ngang qua thần xạ doanh thì bắt gặp binh sĩ đang luyện bắn tên. Đây vẫn là lần đầu tiên cô được chứng kiến quân nhân diễn luyện, không ngừng quay đầu nhìn đăm đăm không chớp mắt bất chợt va phải người Lưu Tầm đi đằng trước, cô có chút lúng túng, Lưu Tầm lại lạnh nhạt nói: “Lâu rồi trẫm chưa luyện bắn tên, nhìn thấy lại hơi ngứa tay.”
Các tướng quân xung quanh đã sớm vội vã nhường đường cho bệ hạ tiến về phía thao trường, trong lòng Cao Vĩnh Phúc thầm than: Rõ ràng cánh tay bệ hạ có thương tích, bắn cái gì mà tên… Rành rành là thấy Tô nữ quan người ta nóng lòng muốn thử ấy chứ.
Các binh sĩ đứng nghiêm trang một bên, nhìn Lưu Tầm cầm chiếc cung huyền mộc cường cung ngự dụng giương cung mà đứng, lẫm liệt tựa thiên thần, tên bắn vùn vụt lao đi, mỗi một tên đều trúng giữa hồng tâm, dường như không hề bị ảnh hưởng của vết thương trên cánh tay. Tô Cẩn nhớ tới bắp thịt cường tráng trên cánh tay đêm qua, không khỏi nghĩ thầm, Võ đế này quả nhiên là một vị hoàng đế chinh chiến trên lưng ngựa, không phải mấy tên hoàng đế bất tài dưỡng tại thâm cung trong tay phụ nhân kia.
Tiếng hoan hô vạn tuế thần dũng vang dậy khắp sân, Lưu Tầm lại đưa cung qua cho cô, như hờ hững nói: “Nàng thử xem?”
Mấy vị tướng quân đều giật mình, nhưng cũng không dám chen vào, Tô Cẩn nhận lấy cung, phát hiện thân cung khá nặng. Cô cầm lên, thử vận lực kéo ra, xung quanh liền ồ lên những tràng sửng sốt nho nhỏ. Cô cũng không biết cung của Lưu Tầm là Quán Nhật cung, là cường cung vô cùng nổi danh, người bình thường không thể kéo ra, một cô gái thon nhỏ mảnh mai lại kéo cung mà tựa hồ không hề phí bất cứ sức lực gì, các tướng sĩ xung quanh đều đã nhìn cô bằng cặp mắt khác.
Tô Cẩn ngắm chuẩn bia, bắn ra một mũi tên, song vì không quá quen nên mũi tên bay trượt, các tướng sĩ không dám thở mạnh, tựa hồ đang lúng túng thay cho cô, thế nhưng trên mặt cô lại hoàn toàn chẳng có vẻ ngượng ngùng, dưới chân hơi dịch chuyển, nhắm mắt cảm giác vận tốc gió giây lát, lần thứ hai ngắm bia, vù vù vù ba tên, từng mũi từng mũi trúng hồng tâm, trên sân tức thì reo hò rền vang.
Lưu Tầm quay mặt sang, biểu cảm phảng phất vương một tia hoài niệm, lại chấn chỉnh các võ tướng: “Nam tử các ngươi còn chẳng bằng một nữ tử mảnh mai yếu ớt, cần thao luyện không ngừng mới được.” Chúng võ tướng cúi đầu đáp dạ, Tô Cẩn xưa nay không thích nổi bật, bị Lưu Tầm lôi ra làm bia ngắm thì hơi khó chịu, nhưng cũng thầm biết mới đại thắng, các đại tướng ắt hẳn sẽ có phần kiêu ngạo, chẳng qua là Lưu Tầm mượn cô áp nhuệ khí của họ xuống mà thôi. Tô Cẩn thả cung lui ra sau lưng Lưu Tầm, Lưu Tầm cũng không tiếp tục nói thêm, tự bước về phía quân giới doanh.
Trong quân giới doanh la liệt máy ném đá, quân sĩ đang khiêng đá làm thí nghiệm, Tiết Lung ngồi trên xe lăn đang cùng Lưu Kinh và mấy nam tử kiểm tra từng cỗ xe một, bắt gặp Lưu Tầm đi tới thì dồn dập thi lễ. Lưu Tầm gật đầu nói: “Miễn lễ, tu sửa tới đâu rồi? Vừa rồi trẫm mới cùng thương nghị với chúng tướng, mấy ngày nữa sẽ chuẩn bị đánh hạ thành Lương Cương, các món khí giới như xe thang công thành, xe chùy có thể chuẩn bị kịp không?”
Gương mặt Tiết Lung ửng lên một vệt đỏ, khẽ trả lời: “Hôm nay thần dẫn theo các sư huynh sư đệ kiểm tu máy ném đá và xe đao hôm qua, vẫn cần chút thời giờ để xem xét, khí giới công thành thì có lẽ cần thêm một thời gian nữa.”
Lưu Tầm bước tới cạnh máy ném đá sờ sờ giá đỡ, hỏi: “Trong vòng năm ngày có thể giải quyết?”
Tiết Lung đỏ bừng mặt, Lý Như Minh bên cạnh lại nói: “Hôm qua Tô cô nương chỉ cần một phút đã sửa lại được mấy cỗ xe của chúng thần, chi bằng để Tô cô nương xem thử.”
Tiết Lung đã sớm trông thấy nữ quan lạ mặt sau lưng Lưu Tầm, trong lòng đang phỏng đoán thân phận người này, bây giờ lại bắt gặp Lý Như Minh nhìn nàng ta nói chuyện thì biết đây chính là Tô thị ngày hôm qua nhắc đến, lại thấy đối phương đã mặc trang phục nữ quan tam phẩm, lẽ nào bệ hạ lại tín nhiệm đối phương đến thế?
Lưu Tầm ngoảnh đầu liếc Tô Cẩn: “Tô thị chính là em gái Phụng Thánh quận chúa, đối với cơ quan quân giới cũng khá am hiểu, trẫm đã phong nàng làm thị chiếu chính tam phẩm, mấy ngày nay hãy để Tô thị chiếu chủ quản việc kiểm tu quân giới trong doanh, toàn thể quân sĩ và công tượng trong quân giới doanh nhất loạt nghe lệnh nàng, trong vòng năm ngày nhất định phải kiểm tu toàn bộ quân giới xong xuôi. Tiết Lung đi đứng bất tiện, để tránh bôn ba mệt nhọc, hãy mang toàn bộ người Thiên Cơ môn một bên hỗ trợ.”
Tô Cẩn đứng ra khom người nhận lệnh, Tiết Lung cắn chặt môi, ngồi trên xe lăn đáp một tiếng, vành mắt lại đỏ lên, Lưu Tầm lờ đi, chỉ quay sang hỏi Cao Vĩnh Phúc: “Tiếp theo đi đâu?”
Cao Vĩnh Phúc tâu: “Giữ nguyên kế hoạch thì là đi thương binh doanh an ủi binh sĩ.”
Lưu Tầm gật đầu, thoáng liếc sang Tô Cẩn, lại như nhớ ra một chuyện, vội nói: “Tô thị chiếu cứ ở đây kiểm tu đi, chỗ thương binh doanh không cần ghé.”
Tô Cẩn đáp một tiếng, Tiết Lung lại cất lời: “Nếu nơi này đã có Tô thị chiếu phụ trách thì thần cũng muốn tùy giá đi thăm thương binh doanh, thần cũng hơi am hiểu y thuật, có lẽ sẽ giúp được đôi chút.”
Lưu Tầm không ừ hử gì, chỉ gật gật liền nhanh chân cất bước, Tiết Lung đưa mắt ra hiệu với Lưu Kinh cùng mấy vị sư đệ, Lưu Kinh vội vàng đẩy nàng ta đuổi theo hoàng thượng, lập tức người Thiên Cơ môn đang hiện diện trong quân giới doanh đều mất bóng sạch sẽ, chỉ còn dư lại các binh sĩ hai mặt nhìn nhau.
Một tiểu đầu mục tiến lên thưa với Tô Cẩn: “Mạt tướng giáo úy quân giới doanh Vũ Tiểu Ngưu, kính xin Tô thị chiếu chỉ bày cách kiểm tu.” Vũ Tiểu Ngưu vốn là tộc đệ của Vũ Thanh, lần này Vũ Thanh bị ăn thiệt lớn, trong lòng đang ngứa mắt Tiết Lung, nên Tô Cẩn đến liền xu nịnh sáp lại.
Tô Cẩn hơi trả lễ, song vì cũng không quen xã giao nên cô chỉ đi sang một bên đánh giá những cỗ xe ném đá, lại hỏi binh sĩ xung quanh hỏng hóc ở đâu, sau đó xem xét từng cỗ một, không bao lâu đã tìm ra hết vấn đề, liền bảo các công tượng chiếu theo ý cô chế tạo linh kiện, chờ sau khi làm xong lại ráp vào. Khai thông với các công tượng rồi, cô lại sai người kéo một ít khí giới công thành ra kiểm tra một lượt, xem có chỗ nào cần gia cố thêm hay không, vừa bận rộn liền quên cả giờ giấc.
Các tướng quân xung quanh đã sớm vội vã nhường đường cho bệ hạ tiến về phía thao trường, trong lòng Cao Vĩnh Phúc thầm than: Rõ ràng cánh tay bệ hạ có thương tích, bắn cái gì mà tên… Rành rành là thấy Tô nữ quan người ta nóng lòng muốn thử ấy chứ.
Các binh sĩ đứng nghiêm trang một bên, nhìn Lưu Tầm cầm chiếc cung huyền mộc cường cung ngự dụng giương cung mà đứng, lẫm liệt tựa thiên thần, tên bắn vùn vụt lao đi, mỗi một tên đều trúng giữa hồng tâm, dường như không hề bị ảnh hưởng của vết thương trên cánh tay. Tô Cẩn nhớ tới bắp thịt cường tráng trên cánh tay đêm qua, không khỏi nghĩ thầm, Võ đế này quả nhiên là một vị hoàng đế chinh chiến trên lưng ngựa, không phải mấy tên hoàng đế bất tài dưỡng tại thâm cung trong tay phụ nhân kia.
Tiếng hoan hô vạn tuế thần dũng vang dậy khắp sân, Lưu Tầm lại đưa cung qua cho cô, như hờ hững nói: “Nàng thử xem?”
Mấy vị tướng quân đều giật mình, nhưng cũng không dám chen vào, Tô Cẩn nhận lấy cung, phát hiện thân cung khá nặng. Cô cầm lên, thử vận lực kéo ra, xung quanh liền ồ lên những tràng sửng sốt nho nhỏ. Cô cũng không biết cung của Lưu Tầm là Quán Nhật cung, là cường cung vô cùng nổi danh, người bình thường không thể kéo ra, một cô gái thon nhỏ mảnh mai lại kéo cung mà tựa hồ không hề phí bất cứ sức lực gì, các tướng sĩ xung quanh đều đã nhìn cô bằng cặp mắt khác.
Tô Cẩn ngắm chuẩn bia, bắn ra một mũi tên, song vì không quá quen nên mũi tên bay trượt, các tướng sĩ không dám thở mạnh, tựa hồ đang lúng túng thay cho cô, thế nhưng trên mặt cô lại hoàn toàn chẳng có vẻ ngượng ngùng, dưới chân hơi dịch chuyển, nhắm mắt cảm giác vận tốc gió giây lát, lần thứ hai ngắm bia, vù vù vù ba tên, từng mũi từng mũi trúng hồng tâm, trên sân tức thì reo hò rền vang.
Lưu Tầm quay mặt sang, biểu cảm phảng phất vương một tia hoài niệm, lại chấn chỉnh các võ tướng: “Nam tử các ngươi còn chẳng bằng một nữ tử mảnh mai yếu ớt, cần thao luyện không ngừng mới được.” Chúng võ tướng cúi đầu đáp dạ, Tô Cẩn xưa nay không thích nổi bật, bị Lưu Tầm lôi ra làm bia ngắm thì hơi khó chịu, nhưng cũng thầm biết mới đại thắng, các đại tướng ắt hẳn sẽ có phần kiêu ngạo, chẳng qua là Lưu Tầm mượn cô áp nhuệ khí của họ xuống mà thôi. Tô Cẩn thả cung lui ra sau lưng Lưu Tầm, Lưu Tầm cũng không tiếp tục nói thêm, tự bước về phía quân giới doanh.
Trong quân giới doanh la liệt máy ném đá, quân sĩ đang khiêng đá làm thí nghiệm, Tiết Lung ngồi trên xe lăn đang cùng Lưu Kinh và mấy nam tử kiểm tra từng cỗ xe một, bắt gặp Lưu Tầm đi tới thì dồn dập thi lễ. Lưu Tầm gật đầu nói: “Miễn lễ, tu sửa tới đâu rồi? Vừa rồi trẫm mới cùng thương nghị với chúng tướng, mấy ngày nữa sẽ chuẩn bị đánh hạ thành Lương Cương, các món khí giới như xe thang công thành, xe chùy có thể chuẩn bị kịp không?”
Gương mặt Tiết Lung ửng lên một vệt đỏ, khẽ trả lời: “Hôm nay thần dẫn theo các sư huynh sư đệ kiểm tu máy ném đá và xe đao hôm qua, vẫn cần chút thời giờ để xem xét, khí giới công thành thì có lẽ cần thêm một thời gian nữa.”
Lưu Tầm bước tới cạnh máy ném đá sờ sờ giá đỡ, hỏi: “Trong vòng năm ngày có thể giải quyết?”
Tiết Lung đỏ bừng mặt, Lý Như Minh bên cạnh lại nói: “Hôm qua Tô cô nương chỉ cần một phút đã sửa lại được mấy cỗ xe của chúng thần, chi bằng để Tô cô nương xem thử.”
Tiết Lung đã sớm trông thấy nữ quan lạ mặt sau lưng Lưu Tầm, trong lòng đang phỏng đoán thân phận người này, bây giờ lại bắt gặp Lý Như Minh nhìn nàng ta nói chuyện thì biết đây chính là Tô thị ngày hôm qua nhắc đến, lại thấy đối phương đã mặc trang phục nữ quan tam phẩm, lẽ nào bệ hạ lại tín nhiệm đối phương đến thế?
Lưu Tầm ngoảnh đầu liếc Tô Cẩn: “Tô thị chính là em gái Phụng Thánh quận chúa, đối với cơ quan quân giới cũng khá am hiểu, trẫm đã phong nàng làm thị chiếu chính tam phẩm, mấy ngày nay hãy để Tô thị chiếu chủ quản việc kiểm tu quân giới trong doanh, toàn thể quân sĩ và công tượng trong quân giới doanh nhất loạt nghe lệnh nàng, trong vòng năm ngày nhất định phải kiểm tu toàn bộ quân giới xong xuôi. Tiết Lung đi đứng bất tiện, để tránh bôn ba mệt nhọc, hãy mang toàn bộ người Thiên Cơ môn một bên hỗ trợ.”
Tô Cẩn đứng ra khom người nhận lệnh, Tiết Lung cắn chặt môi, ngồi trên xe lăn đáp một tiếng, vành mắt lại đỏ lên, Lưu Tầm lờ đi, chỉ quay sang hỏi Cao Vĩnh Phúc: “Tiếp theo đi đâu?”
Cao Vĩnh Phúc tâu: “Giữ nguyên kế hoạch thì là đi thương binh doanh an ủi binh sĩ.”
Lưu Tầm gật đầu, thoáng liếc sang Tô Cẩn, lại như nhớ ra một chuyện, vội nói: “Tô thị chiếu cứ ở đây kiểm tu đi, chỗ thương binh doanh không cần ghé.”
Tô Cẩn đáp một tiếng, Tiết Lung lại cất lời: “Nếu nơi này đã có Tô thị chiếu phụ trách thì thần cũng muốn tùy giá đi thăm thương binh doanh, thần cũng hơi am hiểu y thuật, có lẽ sẽ giúp được đôi chút.”
Lưu Tầm không ừ hử gì, chỉ gật gật liền nhanh chân cất bước, Tiết Lung đưa mắt ra hiệu với Lưu Kinh cùng mấy vị sư đệ, Lưu Kinh vội vàng đẩy nàng ta đuổi theo hoàng thượng, lập tức người Thiên Cơ môn đang hiện diện trong quân giới doanh đều mất bóng sạch sẽ, chỉ còn dư lại các binh sĩ hai mặt nhìn nhau.
Một tiểu đầu mục tiến lên thưa với Tô Cẩn: “Mạt tướng giáo úy quân giới doanh Vũ Tiểu Ngưu, kính xin Tô thị chiếu chỉ bày cách kiểm tu.” Vũ Tiểu Ngưu vốn là tộc đệ của Vũ Thanh, lần này Vũ Thanh bị ăn thiệt lớn, trong lòng đang ngứa mắt Tiết Lung, nên Tô Cẩn đến liền xu nịnh sáp lại.
Tô Cẩn hơi trả lễ, song vì cũng không quen xã giao nên cô chỉ đi sang một bên đánh giá những cỗ xe ném đá, lại hỏi binh sĩ xung quanh hỏng hóc ở đâu, sau đó xem xét từng cỗ một, không bao lâu đã tìm ra hết vấn đề, liền bảo các công tượng chiếu theo ý cô chế tạo linh kiện, chờ sau khi làm xong lại ráp vào. Khai thông với các công tượng rồi, cô lại sai người kéo một ít khí giới công thành ra kiểm tra một lượt, xem có chỗ nào cần gia cố thêm hay không, vừa bận rộn liền quên cả giờ giấc.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.