Chương 45: Nơi Ở Cũ (1)
Trần Đăng
21/07/2024
Đảo mắt đã tới Thể Nhân cung, Nghiêm Sương đẩy cửa đi vào, mái hiên đỏ ngói xanh, rường cột chạm trỗ, có phần hoa lệ khang trang, chính giữa là con đường lót đá xanh trơn bóng như gương soi, tuyết được quét dọn sạch sẽ, có thể thấy thường xuyên có người dọn dẹp, Nghiêm Sương bẩm: "Hoàng thượng năm đó là trưởng tử, mười lăm tuổi đã được phong làm Thái tử, trước đó vẫn luôn cùng Nguyên hậu ở tại Trung cung, sau này Nguyên hậu qua đời, lý ra thái tử phải chuyển đến ở Đông cung, nhưng người chưởng quản lục cung lúc đó là Hiền phi nói còn chưa thu xếp ổn thỏa, hơn nữa Thái tử tuổi còn nhỏ, liền trước tiên thu dọn Thể Nhân cung nơi tiên hoàng từng ở cho Thái tử chuyển vào, Thể Nhân cung lúc đó là cung thất rộng rãi và tiện nghi nhất, bởi vậy cũng không ai nói lời gì. Chuyển vào ở rồi liên không hề chuyển đi nữa, với bên ngoài thì nói rằng Thái tử còn nhỏ, chưa phân phối quan chức đông cung, ở Thể Nhân cung cũng thuận bề chiếu cố —— hoàng thượng sau khi đăng cơ, nơi này đương nhiên không để người khác dễ dàng tiến nhập, còn phái người mỗi ngày đến thu dọn thỏa đáng."
Tô Cẩn hơi thở dài, chậm rãi đi vào, hậu viện Thể Nhân cung có một khu vườn rộng lớn và ao sen, mặt nước đã đóng một lớp băng mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy những cành sen gãy còn sót lại. Bên cạnh ao sen là những chiếc thuyền rồng màu sắc hoa văn tươi sáng,những hòn non bộ trong vườn được xếp chồng lên nhau một cách tinh tế và tinh xảo, những hành lang uốn lượn với nhiều kì hoa dị thảo hai bên. Tuy là ngày đông, vẫn mang một màu xanh tươi đẹp, ngoài ra còn có một lồng sắt lớn, bên trong nuôi vài loại chim quý, trời lạnh nên trốn vào trong hang.
Tô Cẩn nhớ tới lời Lưu Tầm từng nói, chắc hẳn lúc trước nhờ có khu vườn này, bọn họ có được không ít đồ chay, cô không khỏi nhìn lá sen mà nghĩ thầm, củ sen cũng có thể ăn được, hạt sen, lá sen cũng có thể dùng để nấu canh...
Nghiêm Sương cười nói: "Cô cô có muốn đi xem nơi người từng ở?"
Tô Cẩn trầm tư nhưng vẫn cảnh giác nói: "Ý ngươi là nơi tỷ tỷ từng ở?"
Nghiêm Sương cười liếc nhìn nàng một cái: "Vâng, mặc dù ta chưa từng ở Thể Nhân cung, nhưng sau khi hoàng thượng đăng cơ, ta cũng đã cùng cô cô đến thăm lại nơi đây. Khi đó, hoàng đế đã ban Kỷ Vương phủ cho quận chúa để làm Quận chúa phủ, nói muốn giữ nguyên bộ dáng nơi này, để Quận chúa vào cung có thể ở lại.”
Tô Cẩn hiếu kỳ hỏi: "Ký vương phủ?"
Nghiêm Sương gật đầu: "Kỷ vương là phong hào thân vương của hoàng thượng sau khi bị phế truất, lúc đó hoàng thượng xuất cung khai phủ, về nơi ở, Trinh Hiền hoàng hậu sợ người khác nói mình khắt khe hoàng tử, cố ý chọn tòa nhà vô cùng tốt, mười năm trước bị cháy, sau đó bệ hạ sai người xây dựng lại y như cũ."
Nghiêm Sương vừa nói vừa dẫn Tô Cẩn ra khỏi hậu viện, đi vào một gian phụ, mới đi vào liền có người quát lên: "Là ai mà giám đến đi loạn vào đây? Không biết nơi đây không được phép vào sao?"
Thanh âm sắc bén, Tô Cẩn sửng sốt, chân vừa bước vào cửa hơi dừng một chút, hóa ra bên trong là một cung nữ mặc cung phục màu xanh nhạt, mày liễu mắt sáng, tay cầm khăn lau, đang lườm mắt nhìn Nghiêm Sương, lại liếc mắt nhìn Tô Cẩn mặc áo choàng gấm xanh cổ lông chồn, ngẩn ngơ, nhìn lướt từ trên xuống dưới. Vốn dĩ hôm nay Tô Cẩn vì không cần đến ngự tiền hầu nên Như Tú không mặc cho cô trang phục nữ quan mà chỉ mặc thường phục màu tím sẫm thêu phượng hoàng, búi tóc song hoàn vẫn chỉ cài một chiếc trâm bằng vàng tím, nhưng người trong cung mắt tinh tâm sáng, đương nhiên nhận ra vật liệu may mạc bất phàm, huống chi Tô Cẩn xuất thân quân nhân, mày thanh mục lãng, tự nhiên cho người ta cảm giác bình thản không e sợ, tao nhã trác việt. Dịch truyện: Maya Dtruyen.com
Nghiêm Sương liếc nhìn phục sức của cung nữ kia, cười nói: "Hóa ra là một vị tiểu đáp ứng, đến đây dọn dẹp à?"
Đáp ứng kia nhíu mày : "Chưa nghe nói là có tuyển tú nha? Là thải nữ cung nào đi loạn? Ở đây không thể tùy tiện đi loạn ."
Nghiêm Sương kiêu căng đáp: "Đây là ngự tiền tam phẩm thị chiếu Tô cô cô, không được vô lễ, hãy xưng tên."
Đáp ứng kia nhíu mày tiến lên qua loa hành lễ thưa: "Nô tì tên gọi Phi Hà, đáp ứng của Thế Nhân cung, mỗi ngày phụng chỉ dụ tới đây kiểm tra quét tước, không biết Thị chiếu nên vừa nãy mới mạo phạm... Mong cô cô hiểu cho, Thế Nhân cung không được tùy tiện đi vào, cho dù là hai vị thái phi ở Ngọc đường, Thọ An cung nếu muốn vào cũng cần thỉnh chỉ, còn thỉnh cô cô thứ lỗi."
Nghiêm Sương trách mắng: "Vị Tô Thị chiếu này chính là muội muội ruột của Phụng Thánh quận chúa, hôm nay đến xem nơi ở cũ của Phụng Thánh quận chúa, bệ hạ cũng đã biết đến, ngươi lui ra đi."
Phi Hà nhíu mày, vẫn là hơi cúi đầu thưa: "Bệ hạ nếu có chỉ dụ, vì sao hôm nay không thấy Cao tổng quản hay Vu phó tổng quản đến nói gì với Thế Nhân cung? Vị công công này cũng rất lạ mặt, Thế Nhân cung là nơi ở trước đây của bệ hạ, đây không phải chuyện nhỏ, còn thỉnh thị chiếu, công công trở về, đợi đến khi bệ hạ cho phép lại đến xem cũng không muộn."
Nghiêm Sương lạnh lùng nói: "Ngươi tiểu đáp ứng này thật là vô lễ, chưa nói tới phẩm cấp thị chiếu cao hơn ngươi rất nhiều, nếu có phân phó gì ngươi phải tuân theo, mà nói đến Thể Nhân cung này, ngươi chẳng qua chỉ là một đáp ứng vẩy nước quét dọn, sao lại cứ như là chủ nhân của nơi đây?"
Phi Hà sắc mặc đỏ bừng, nàng vốn siêng năng, ngăn nắp gọn gàng, có lần hoàng thượng đến nhìn thấy nàng cẩn thận lau chùi song cửa, trí nhớ lại tốt, mỗi một vật đều giữ nguyên vị trí cũ, lại sạch sẽ không một hạt bụi, vô cùng tán thưởng, liền đem việc vệ sinh quét dọn Thể Nhân cung này cho nàng phụ trách. Bởi vì thường ngày không ai ở, một cung thất to lớn như vậy cũng chỉ có hoàng thượng lúc rảnh rỗi đến dạo dạo, dần dần nàng coi nơi này là địa bàn của mình, nàng còn không để người khác chạm vào bất cứ thứ gì khi không được phép, thậm chí nàng còn tận hưởng khoảng thời gian bệ hạ lặng lẽ ngồi trong phòng trong khi cô đang lặng lẽ ở một bên dọn dẹp, thỉnh thoảng nhẹ nhàng thay tách trà nóng cho bệ hạ.
Bây giờ bị người nói toạc tâm tư, không khỏi có chút thẹn quá hóa giận, nhưng nàng đã từng chứng kiến hoàng thượng nghiêm khắc xử lý những người làm hỏng đồ vật hay tự ý tiến vào Thế Nhân cung như thế nào, nói là muội muội của Phụng Thánh quận chúa, nhưng Phụng Thánh quận chúa không ở đây, vị muội muội này mặc dù là tam phẩm thị chiếu, nhưng chắc cũng chỉ là hoàng thượng vì nể mặt Phụng Thánh quận chúa cấp cho, chưa chắc thích có người khác vào đây, nàng lấy hết dũng khí còn muốn tranh chấp, nhưng Nghiêm Sương thấy phiền, thấp giọng quát: "Còn không ra! Nếu chúng ta kháng chỉ , tự có hoàng thượng cân nhắc quyết định, ngươi là thứ gì mà dám ở đây sủa!"
Phi Hà bị mắng đến mặt trắng bệt ra, hơi cúi đầu lui ra ngoài, Tô Cẩn tự mình quan sát căn phòng, đây là phòng ở của cung nữ tứ phẩm, cũng coi như là một căn phòng không tồi trong cung điện, bên ngoài trời hơi ám, bên trong phòng cũng âm u yên lặng, tường tróc sơn loang lỗ, rèm che đều đã bạc màu, có lẽ mười năm qua cũng chưa thay đổi, mặc dù đã cẩn thận bảo dưỡng quét dọn, nhưng vẫn toát lên bầu không khí điêu tàn.
Tô Cẩn hơi thở dài, chậm rãi đi vào, hậu viện Thể Nhân cung có một khu vườn rộng lớn và ao sen, mặt nước đã đóng một lớp băng mỏng, mơ hồ có thể nhìn thấy những cành sen gãy còn sót lại. Bên cạnh ao sen là những chiếc thuyền rồng màu sắc hoa văn tươi sáng,những hòn non bộ trong vườn được xếp chồng lên nhau một cách tinh tế và tinh xảo, những hành lang uốn lượn với nhiều kì hoa dị thảo hai bên. Tuy là ngày đông, vẫn mang một màu xanh tươi đẹp, ngoài ra còn có một lồng sắt lớn, bên trong nuôi vài loại chim quý, trời lạnh nên trốn vào trong hang.
Tô Cẩn nhớ tới lời Lưu Tầm từng nói, chắc hẳn lúc trước nhờ có khu vườn này, bọn họ có được không ít đồ chay, cô không khỏi nhìn lá sen mà nghĩ thầm, củ sen cũng có thể ăn được, hạt sen, lá sen cũng có thể dùng để nấu canh...
Nghiêm Sương cười nói: "Cô cô có muốn đi xem nơi người từng ở?"
Tô Cẩn trầm tư nhưng vẫn cảnh giác nói: "Ý ngươi là nơi tỷ tỷ từng ở?"
Nghiêm Sương cười liếc nhìn nàng một cái: "Vâng, mặc dù ta chưa từng ở Thể Nhân cung, nhưng sau khi hoàng thượng đăng cơ, ta cũng đã cùng cô cô đến thăm lại nơi đây. Khi đó, hoàng đế đã ban Kỷ Vương phủ cho quận chúa để làm Quận chúa phủ, nói muốn giữ nguyên bộ dáng nơi này, để Quận chúa vào cung có thể ở lại.”
Tô Cẩn hiếu kỳ hỏi: "Ký vương phủ?"
Nghiêm Sương gật đầu: "Kỷ vương là phong hào thân vương của hoàng thượng sau khi bị phế truất, lúc đó hoàng thượng xuất cung khai phủ, về nơi ở, Trinh Hiền hoàng hậu sợ người khác nói mình khắt khe hoàng tử, cố ý chọn tòa nhà vô cùng tốt, mười năm trước bị cháy, sau đó bệ hạ sai người xây dựng lại y như cũ."
Nghiêm Sương vừa nói vừa dẫn Tô Cẩn ra khỏi hậu viện, đi vào một gian phụ, mới đi vào liền có người quát lên: "Là ai mà giám đến đi loạn vào đây? Không biết nơi đây không được phép vào sao?"
Thanh âm sắc bén, Tô Cẩn sửng sốt, chân vừa bước vào cửa hơi dừng một chút, hóa ra bên trong là một cung nữ mặc cung phục màu xanh nhạt, mày liễu mắt sáng, tay cầm khăn lau, đang lườm mắt nhìn Nghiêm Sương, lại liếc mắt nhìn Tô Cẩn mặc áo choàng gấm xanh cổ lông chồn, ngẩn ngơ, nhìn lướt từ trên xuống dưới. Vốn dĩ hôm nay Tô Cẩn vì không cần đến ngự tiền hầu nên Như Tú không mặc cho cô trang phục nữ quan mà chỉ mặc thường phục màu tím sẫm thêu phượng hoàng, búi tóc song hoàn vẫn chỉ cài một chiếc trâm bằng vàng tím, nhưng người trong cung mắt tinh tâm sáng, đương nhiên nhận ra vật liệu may mạc bất phàm, huống chi Tô Cẩn xuất thân quân nhân, mày thanh mục lãng, tự nhiên cho người ta cảm giác bình thản không e sợ, tao nhã trác việt. Dịch truyện: Maya Dtruyen.com
Nghiêm Sương liếc nhìn phục sức của cung nữ kia, cười nói: "Hóa ra là một vị tiểu đáp ứng, đến đây dọn dẹp à?"
Đáp ứng kia nhíu mày : "Chưa nghe nói là có tuyển tú nha? Là thải nữ cung nào đi loạn? Ở đây không thể tùy tiện đi loạn ."
Nghiêm Sương kiêu căng đáp: "Đây là ngự tiền tam phẩm thị chiếu Tô cô cô, không được vô lễ, hãy xưng tên."
Đáp ứng kia nhíu mày tiến lên qua loa hành lễ thưa: "Nô tì tên gọi Phi Hà, đáp ứng của Thế Nhân cung, mỗi ngày phụng chỉ dụ tới đây kiểm tra quét tước, không biết Thị chiếu nên vừa nãy mới mạo phạm... Mong cô cô hiểu cho, Thế Nhân cung không được tùy tiện đi vào, cho dù là hai vị thái phi ở Ngọc đường, Thọ An cung nếu muốn vào cũng cần thỉnh chỉ, còn thỉnh cô cô thứ lỗi."
Nghiêm Sương trách mắng: "Vị Tô Thị chiếu này chính là muội muội ruột của Phụng Thánh quận chúa, hôm nay đến xem nơi ở cũ của Phụng Thánh quận chúa, bệ hạ cũng đã biết đến, ngươi lui ra đi."
Phi Hà nhíu mày, vẫn là hơi cúi đầu thưa: "Bệ hạ nếu có chỉ dụ, vì sao hôm nay không thấy Cao tổng quản hay Vu phó tổng quản đến nói gì với Thế Nhân cung? Vị công công này cũng rất lạ mặt, Thế Nhân cung là nơi ở trước đây của bệ hạ, đây không phải chuyện nhỏ, còn thỉnh thị chiếu, công công trở về, đợi đến khi bệ hạ cho phép lại đến xem cũng không muộn."
Nghiêm Sương lạnh lùng nói: "Ngươi tiểu đáp ứng này thật là vô lễ, chưa nói tới phẩm cấp thị chiếu cao hơn ngươi rất nhiều, nếu có phân phó gì ngươi phải tuân theo, mà nói đến Thể Nhân cung này, ngươi chẳng qua chỉ là một đáp ứng vẩy nước quét dọn, sao lại cứ như là chủ nhân của nơi đây?"
Phi Hà sắc mặc đỏ bừng, nàng vốn siêng năng, ngăn nắp gọn gàng, có lần hoàng thượng đến nhìn thấy nàng cẩn thận lau chùi song cửa, trí nhớ lại tốt, mỗi một vật đều giữ nguyên vị trí cũ, lại sạch sẽ không một hạt bụi, vô cùng tán thưởng, liền đem việc vệ sinh quét dọn Thể Nhân cung này cho nàng phụ trách. Bởi vì thường ngày không ai ở, một cung thất to lớn như vậy cũng chỉ có hoàng thượng lúc rảnh rỗi đến dạo dạo, dần dần nàng coi nơi này là địa bàn của mình, nàng còn không để người khác chạm vào bất cứ thứ gì khi không được phép, thậm chí nàng còn tận hưởng khoảng thời gian bệ hạ lặng lẽ ngồi trong phòng trong khi cô đang lặng lẽ ở một bên dọn dẹp, thỉnh thoảng nhẹ nhàng thay tách trà nóng cho bệ hạ.
Bây giờ bị người nói toạc tâm tư, không khỏi có chút thẹn quá hóa giận, nhưng nàng đã từng chứng kiến hoàng thượng nghiêm khắc xử lý những người làm hỏng đồ vật hay tự ý tiến vào Thế Nhân cung như thế nào, nói là muội muội của Phụng Thánh quận chúa, nhưng Phụng Thánh quận chúa không ở đây, vị muội muội này mặc dù là tam phẩm thị chiếu, nhưng chắc cũng chỉ là hoàng thượng vì nể mặt Phụng Thánh quận chúa cấp cho, chưa chắc thích có người khác vào đây, nàng lấy hết dũng khí còn muốn tranh chấp, nhưng Nghiêm Sương thấy phiền, thấp giọng quát: "Còn không ra! Nếu chúng ta kháng chỉ , tự có hoàng thượng cân nhắc quyết định, ngươi là thứ gì mà dám ở đây sủa!"
Phi Hà bị mắng đến mặt trắng bệt ra, hơi cúi đầu lui ra ngoài, Tô Cẩn tự mình quan sát căn phòng, đây là phòng ở của cung nữ tứ phẩm, cũng coi như là một căn phòng không tồi trong cung điện, bên ngoài trời hơi ám, bên trong phòng cũng âm u yên lặng, tường tróc sơn loang lỗ, rèm che đều đã bạc màu, có lẽ mười năm qua cũng chưa thay đổi, mặc dù đã cẩn thận bảo dưỡng quét dọn, nhưng vẫn toát lên bầu không khí điêu tàn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.