Chương 46: Nơi Ở Cũ (2)
Trần Đăng
21/07/2024
Nghiêm Sương dạo qua một vòng rồi bẩm: "Đúng là không nghe sai bảo, người đi đâu hết rồi? Cô cô ngồi xuống trước, ta đi tìm chậu than đến, trong phòng lạnh lẽo, không thể để cô cô bị lạnh được." Nói xong liền đi ra ngoài.
Tô Cẩn cũng không sợ lạnh, cô vô cùng tò mò đi dạo một vòng căn phòng, rất giống thói quen sinh hoạt của cô, hoàn toàn không có nhiều thứ đồ vật bài trí, chỉ bày một chiếc bàn gỗ hoa lê, một chiếc ghế nệm đỏ, một tủ sách bằng gỗ tựa vào vách tường, nàng đi qua nhìn gáy sách, đều là mấy quyển sách như《Ba trăm bài thơ》, 《Khúc vận》 , còn có mấy quyển hí khúc, phù hợp với sở thích của cô. Cô hứng thú lật xem, nhưng lại vô tình nhìn thấy một cuốn sách bìa da cừu, cô sửng sốt, quyển này khác với những quyển sách khác ở đây, cô lấy xuống mở ra, trang đầu chỉ đơn giản viết hai chữ Tô Cẩn bằng bút lông nhỏ. Là bút tích của cô.
Cô lật mở, thấy bên trong đều dùng lối viết chữ khải cực nhỏ, ghi chép bên trong chẳng qua cũng chỉ là vài chuyện vụn vặt thường ngày, như là tiền tiêu hằng tháng, vật liệu may mặc cùng với chuyện cần làm hằng ngày, có chuyện nào chưa làm, ghi chép rất đơn giản, không có một chút chủ quan ngôn từ, xem ra sự tình trong cung rất phức tạp, cho nên cô cố ý ghi chép lại, nhưng vì cẩn thận, cô cũng không tiết lộ gì ở bên trong.
Cô lật giở một lượt mãi cho đến trang cuối cùng, một vài dòng tiếng anh khiến cô chú ý.
If recollecting were forgetting,
Then I remember not.
And if forgetting, recollecting,
How near I had forgot.
Nếu nhớ lại là quên
Thì em đây không nhớ
Nếu quên là nhớ lại
Thì em đây sắp quên
Đây là bài thơ của Emily Dickinson, đây là một người phụ nữ yên tĩnh viết thơ trong cô độc và sống ẩn dật cho đến khi qua đời. Người ta gọi bà là "Nữ tu của Amherst"
Tại sao mình lại viết những dòng thơ này ở đây? Mình viết những dòng thơ này khi nào? Khi đó, có phải mình đã quyết định sẽ xóa bỏ kí ức không? Tô Cẩn lật ngược đến ghi chép của trang trước, nhưng chỉ viết một ít vật tư cần chuẩn bị, cô nhìn một lúc, hình như là vật tư cần chuẩn bị cho một chuyến đi xa, hơn nữa còn là đi vào quân đội, mà những vật tư như y phục, ủng,....tất cả dường như đều là đến Thượng Phục cục để lĩnh.
Cô cau mày nhìn một lúc, không biết nên làm gì, cất cuốn sổ lại, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, theo lý thuyết sau khi bọn họ xuất cung khai phủ thì Thế Nhân cung này cũng ít khi ở, lẽ ra mình sẽ không đem những đồ vật cá nhân ở đây như vậy, mà Kỷ vương phủ sau đó được đổi thành Quận chúa phủ, đã bị chính cô một mồi lửa đem thiêu rụi, không thể còn sót lại một quyển sổ như vậy. Dù sao đi nữa, nếu mình đã muốn đi, thì đối với những vật phẩm cá nhân cô nhất định sẽ tìm mọi cách xử lý chúng.
Cuốn sổ này đã viết hết, chắc hẳn sẽ có một cuốn sổ mới, như vậy cái này cuốn cũ, nhưng sao mình lại cất nó ở trong cung? Mình không giống như là người bất cẩn như vậy.
Tô Cẩn rời khỏi tủ sách, đi thêm vài bước, cạnh bàn làm việc cạnh cửa sổ có một chiếc bàn dài phủ vải, cô kéo ra thì phát hiện bên dưới thế mà lại là một mô hình sa bàn lập thể được gấp bằng giấy, có núi có hồ, có kiến trúc quanh co, còn có những hình tam giác được gấp bằng giấy màu xanh để thể hiện khu rừng, mô hình khá là tinh xảo, cô không khỏi bật cười, có thể tượng tượng được đây là mô hình chiến thuật sa bàn, kết hợp địa hình bên ngoài và bên trong phòng... Chắc mình đã dùng cái này để dạy Lưu Tầm chiến thuật nhỉ? Thời đại vũ khí lạnh, kỳ thực chính mình cũng không am hiểu nhiều những thứ này, bộ đội đặc chủng được xưng danh là lực lượng có sức chiến đấu cá nhân mạnh mẽ nhất, cô cũng chỉ hiểu biết chút ít về chiến thuật, chắc là những thứ có thể dạy cho Lưu Tầm cũng chỉ có hạn.
Cô cúi đầu nhìn mô hình với vẻ thích thú, chợt phát hiện ra một ngôi nhà nhỏ nằm phía sau núi trước hồ nước. Nhìn qua cửa sổ, cô mơ hồ nhìn thấy đồ đạc bên trong, cô rất kinh ngạc, đây là trò chơi gia đình à?
Cô quỳ xuống, cẩn thận nhìn vào trong phòng, quả thực có thể nhìn thấy bên trong có hai hình nhân nhỏ bé, nhưng ánh sáng quá tối nên không nhìn rõ, cô đứng dậy nhìn xung quanh, thấy trên bàn có một cái dao đánh lửa và một ngọn nến, cô liền thắp nến lên, ngồi xổm xuống dùng ánh nến cố gắng soi sáng góc có căn phòng nhỏ.
Đang lúc hết sức chăm chú, bỗng nhiên nghe thấy cửa gỗ "két~" ,một tiếng, sau đó nghe thấy Phi Hà kinh hô: "Đại nhân ngài đang làm gì vậy!"
Cô ngạc nhiên ngước lên quay người sang, tay hơi run, ngọn nến lập tức bén vào sa bàn, bên cạnh ngôi nhà nhỏ là những cái cây được làm từ giấy, chúng lập tức bốc cháy, cô giật mình lao tới dập lửa. Phi Hà ở trước cửa cũng hét lên lao tới. Ngọn lửa không lớn, nhưng mô hình được làm bằng giấy, lại đã qua một thời gian dài nên rất giòn, đã bị cháy mất một góc. Ngôi nhà nhỏ đã cháy thành tro, mang máng nhìn thấy hai hình nhân bằng giấy không toàn vẹn cũng ngã vào trong đám tro tàn.
Phi Hà sắc mặt giận dữ: "Thị chiếu đại nhân, ngài gây họa rồi!"
Tô Cẩn cũng không sợ lạnh, cô vô cùng tò mò đi dạo một vòng căn phòng, rất giống thói quen sinh hoạt của cô, hoàn toàn không có nhiều thứ đồ vật bài trí, chỉ bày một chiếc bàn gỗ hoa lê, một chiếc ghế nệm đỏ, một tủ sách bằng gỗ tựa vào vách tường, nàng đi qua nhìn gáy sách, đều là mấy quyển sách như《Ba trăm bài thơ》, 《Khúc vận》 , còn có mấy quyển hí khúc, phù hợp với sở thích của cô. Cô hứng thú lật xem, nhưng lại vô tình nhìn thấy một cuốn sách bìa da cừu, cô sửng sốt, quyển này khác với những quyển sách khác ở đây, cô lấy xuống mở ra, trang đầu chỉ đơn giản viết hai chữ Tô Cẩn bằng bút lông nhỏ. Là bút tích của cô.
Cô lật mở, thấy bên trong đều dùng lối viết chữ khải cực nhỏ, ghi chép bên trong chẳng qua cũng chỉ là vài chuyện vụn vặt thường ngày, như là tiền tiêu hằng tháng, vật liệu may mặc cùng với chuyện cần làm hằng ngày, có chuyện nào chưa làm, ghi chép rất đơn giản, không có một chút chủ quan ngôn từ, xem ra sự tình trong cung rất phức tạp, cho nên cô cố ý ghi chép lại, nhưng vì cẩn thận, cô cũng không tiết lộ gì ở bên trong.
Cô lật giở một lượt mãi cho đến trang cuối cùng, một vài dòng tiếng anh khiến cô chú ý.
If recollecting were forgetting,
Then I remember not.
And if forgetting, recollecting,
How near I had forgot.
Nếu nhớ lại là quên
Thì em đây không nhớ
Nếu quên là nhớ lại
Thì em đây sắp quên
Đây là bài thơ của Emily Dickinson, đây là một người phụ nữ yên tĩnh viết thơ trong cô độc và sống ẩn dật cho đến khi qua đời. Người ta gọi bà là "Nữ tu của Amherst"
Tại sao mình lại viết những dòng thơ này ở đây? Mình viết những dòng thơ này khi nào? Khi đó, có phải mình đã quyết định sẽ xóa bỏ kí ức không? Tô Cẩn lật ngược đến ghi chép của trang trước, nhưng chỉ viết một ít vật tư cần chuẩn bị, cô nhìn một lúc, hình như là vật tư cần chuẩn bị cho một chuyến đi xa, hơn nữa còn là đi vào quân đội, mà những vật tư như y phục, ủng,....tất cả dường như đều là đến Thượng Phục cục để lĩnh.
Cô cau mày nhìn một lúc, không biết nên làm gì, cất cuốn sổ lại, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, theo lý thuyết sau khi bọn họ xuất cung khai phủ thì Thế Nhân cung này cũng ít khi ở, lẽ ra mình sẽ không đem những đồ vật cá nhân ở đây như vậy, mà Kỷ vương phủ sau đó được đổi thành Quận chúa phủ, đã bị chính cô một mồi lửa đem thiêu rụi, không thể còn sót lại một quyển sổ như vậy. Dù sao đi nữa, nếu mình đã muốn đi, thì đối với những vật phẩm cá nhân cô nhất định sẽ tìm mọi cách xử lý chúng.
Cuốn sổ này đã viết hết, chắc hẳn sẽ có một cuốn sổ mới, như vậy cái này cuốn cũ, nhưng sao mình lại cất nó ở trong cung? Mình không giống như là người bất cẩn như vậy.
Tô Cẩn rời khỏi tủ sách, đi thêm vài bước, cạnh bàn làm việc cạnh cửa sổ có một chiếc bàn dài phủ vải, cô kéo ra thì phát hiện bên dưới thế mà lại là một mô hình sa bàn lập thể được gấp bằng giấy, có núi có hồ, có kiến trúc quanh co, còn có những hình tam giác được gấp bằng giấy màu xanh để thể hiện khu rừng, mô hình khá là tinh xảo, cô không khỏi bật cười, có thể tượng tượng được đây là mô hình chiến thuật sa bàn, kết hợp địa hình bên ngoài và bên trong phòng... Chắc mình đã dùng cái này để dạy Lưu Tầm chiến thuật nhỉ? Thời đại vũ khí lạnh, kỳ thực chính mình cũng không am hiểu nhiều những thứ này, bộ đội đặc chủng được xưng danh là lực lượng có sức chiến đấu cá nhân mạnh mẽ nhất, cô cũng chỉ hiểu biết chút ít về chiến thuật, chắc là những thứ có thể dạy cho Lưu Tầm cũng chỉ có hạn.
Cô cúi đầu nhìn mô hình với vẻ thích thú, chợt phát hiện ra một ngôi nhà nhỏ nằm phía sau núi trước hồ nước. Nhìn qua cửa sổ, cô mơ hồ nhìn thấy đồ đạc bên trong, cô rất kinh ngạc, đây là trò chơi gia đình à?
Cô quỳ xuống, cẩn thận nhìn vào trong phòng, quả thực có thể nhìn thấy bên trong có hai hình nhân nhỏ bé, nhưng ánh sáng quá tối nên không nhìn rõ, cô đứng dậy nhìn xung quanh, thấy trên bàn có một cái dao đánh lửa và một ngọn nến, cô liền thắp nến lên, ngồi xổm xuống dùng ánh nến cố gắng soi sáng góc có căn phòng nhỏ.
Đang lúc hết sức chăm chú, bỗng nhiên nghe thấy cửa gỗ "két~" ,một tiếng, sau đó nghe thấy Phi Hà kinh hô: "Đại nhân ngài đang làm gì vậy!"
Cô ngạc nhiên ngước lên quay người sang, tay hơi run, ngọn nến lập tức bén vào sa bàn, bên cạnh ngôi nhà nhỏ là những cái cây được làm từ giấy, chúng lập tức bốc cháy, cô giật mình lao tới dập lửa. Phi Hà ở trước cửa cũng hét lên lao tới. Ngọn lửa không lớn, nhưng mô hình được làm bằng giấy, lại đã qua một thời gian dài nên rất giòn, đã bị cháy mất một góc. Ngôi nhà nhỏ đã cháy thành tro, mang máng nhìn thấy hai hình nhân bằng giấy không toàn vẹn cũng ngã vào trong đám tro tàn.
Phi Hà sắc mặt giận dữ: "Thị chiếu đại nhân, ngài gây họa rồi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.