Chương 11: Tuần Doanh (1)
Trần Đăng
27/08/2023
Lúc Lưu Tầm tỉnh lại thì cả người nhẹ nhàng khoan khoái, cơn sốt đã lui. Thân thể y xưa nay vốn khỏe mạnh, Tô Cẩn lại cho dùng thuốc hay nên tự nhiên sẽ hạ sốt rất nhanh.
Y vẫn luôn biết trên người Tô Cẩn có những thứ thuốc vô cùng tốt, thế nhưng số lượng lại không nhiều. Nàng mang trong mình võ kĩ độc đáo cùng những tri thức kỹ năng khác xa tất cả mọi người, lai lịch lại bí ẩn, y vẫn ngỡ rằng, có lẽ nàng là đường lui mẫu hậu lưu lại cho mình, là người của mẫu cữu*, sau này lớn lên, nếm trải quá nhiều nhân tâm, y mới phát hiện tất cả những ai đối tốt với y, đều muốn thứ gì đó từ trên người y, chỉ độc mình Tô Cẩn, phảng phất tựa như sứ giả trời cao phái xuống, đối tốt với y vô điều kiện.
*mẫu cữu: cữu cữu nhà mẹ đẻ (cậu, anh trai của mẹ)
Y ngồi dậy, Cao Vĩnh Phúc đã đến hầu mặc y phục rửa mặt, lại nói: “Bệ hạ đã hạ sốt rồi, tối qua Tô thị chiếu canh chừng ngài đến nửa đêm, đợi đến khi hạ sốt mới xuống nghỉ ngơi.”
Hắn vừa nói vừa lén dò xét thần sắc Lưu Tầm, chỉ thấy sườn mặt lạnh lùng rõ ràng đã hòa hoãn lại, y nói: “Để nàng nghỉ ngơi cho tốt.”
Vừa dứt lời, Tô Cẩn đã bước vào trướng, trên người mặc trang phục nữ quan cổ chéo cạp cao ngoài đen trong đỏ, đai lưng buộc dây đỏ với túi gấm hoa văn con cá đại biểu thân phận nữ quan tam phẩm, trên búi tóc cài trâm hồng san hô, đeo bông tai trân châu san hô, mày như lông quạ, mắt tựa sao sáng, dáng người cao thẳng được bộ nữ quan trang nghiêm tôn lên càng lộ vẻ đoan trang phong nhã, thanh lãnh xuất chúng. Lưu Tầm nheo nheo mắt, mạnh mẽ đè xuống tiếng hò reo trong lòng, mở miệng hỏi: “Sao không nghỉ ngơi thêm?”
Tô Cẩn có phần lạ lẫm, vừa tinh mơ Cao Vĩnh Phúc đã đặc biệt tìm một tiểu thư nữ* đưa quan phục qua cho cô, giúp cô chải đầu thay áo, lại giải thích tường tận các quy củ khi hầu hạ ngự tiền một phen, cô nghe xong đầy đầu quy củ, lập tức còn chưa quen lắm đã qua đây, lúc vào vốn là phải hành lễ, bị Lưu Tầm đón đầu hỏi thì cũng quên khuấy, trả lời: “Cao công công nói hôm nay để tôi theo bệ hạ tuần sát các doanh trong quân.”
*tiểu thư nữ : tên một chức nữ quan thời Bắc Ngụy
Nét mặt Lưu Tầm hơi hòa hoãn, hỏi: “Đã dùng bữa sáng chưa?”
Tô Cẩn đáp: “Uống một bát cháo rồi.”
Lưu Tầm vừa nói: “Nàng dùng với ta đi.” vừa nhìn Cao Vĩnh Phúc đã giúp y bó lại tóc, mặc võ bào màu tím đậm. Y đứng dậy dẫn theo Tô Cẩn đi ra, quả nhiên phía ngoài đã dọn thức ăn sẵn sàng, Cao Vĩnh Phúc lại khôn khéo, nghĩ Lưu Tầm mới hạ sốt thì không thể dùng cháo gạo lức binh sĩ bình thường hay ăn được, bèn đun cháo tổ yến cùng mấy chiếc màn thầu trắng, một đĩa dưa cải xắt nhỏ, hắn nghe Lưu Tầm nói thì vội vã múc một bát cháo cho Tô Cẩn.
Tô Cẩn có chút ngập ngừng, bắt gặp Lưu Tầm và Cao Vĩnh Phúc đều một bộ dáng đương nhiên thì cũng ngồi xuống dùng bát cháo yến đó, Lưu Tầm thấy nàng dứt khoát như vậy thì khóe miệng cong lên, với tay giúp nàng gắp một miếng củ cải. Tô Cẩn ngẩn ra, nhưng Lưu Tầm vẫn điềm nhiên như không ăn cháo.
Dùng bữa xong Lưu Tầm đội quan, bên ngoài mấy võ tướng đã chờ sẵn, trong đó có Lý Như Minh mà Tô Cẩn quen biết, hắn bắt gặp Tô Cẩn mặc trang phục nữ quan thì vẻ mặt đầy sửng sốt, nhưng vẫn trầm tĩnh như cũ thi lễ với Lưu Tầm, Lưu Tầm chỉ hơi gật đầu liền nhanh chân dẫn đầu tiến ra ngoài, đám võ tướng vội vã đuổi theo sau.
Doanh trại quân Sở lượn quanh kéo dài mấy dặm liền, chiến hào sâu rộng, hàng rào dày cao, giữa bãi đất trống quân sĩ các doanh đang đâm thương múa đao, hăng hái tranh dũng, Lưu Tầm tay đặt trên kiếm mà đi, rồng bay hổ bước, trên y phục thêu hoa văn ngân long, thần dung chói lòa, không thể nhìn thẳng, ánh mắt các quân sĩ dõi sang đều tràn ngập sùng bái thành kính, ý chí quên mình phục vụ đến điên cuồng, Tô Cẩn đi sau bắt gặp ánh mắt của họ thì đáy lòng cũng thầm kính sợ, đây là một vị hoàng đế đầy sức hấp dẫn lãnh tụ và khí phách, chẳng trách sử sách hậu thế không tiếc ngôn từ ca ngợi y.
Lưu Tầm đang hỏi mấy viên đại tướng các doanh tình hình chiến tổn và tình hình Tây Yết hiện giờ, trầm tư mà rằng: “Hiện nay Tây Nguyên đã giáng sương, khí trời lạnh giá, thế nhưng đến mức tuyết lớn lấp đường phải còn một tháng nữa, đây cũng tính là một thời cơ cho chúng ta tiến quân. Lúc này Tây Yết bị chúng ta đánh bại, lui khốn về Lương Cương, binh lực chỉ còn một nửa, song vì đại bại, sĩ khí tất giảm, mà phần lớn binh lực của chúng ta đều bảo toàn, sĩ khí lại lên cao, quả là thời cơ tốt thừa thắng truy kích, nên nhân cơ hội những ngày tới tổ chức tiến công thành Lương Cương, tận lực trước khi tuyết rơi phá hủy kho lương của chúng, như vậy mùa đông kéo đến chúng sẽ khốn đốn, Tây Cương có thể bảo đảm năm năm an bình.”
Mấy đại tướng đã sớm đồng thanh: “Bệ hạ anh minh.”
Lưu Tầm lại không để ý đến lời nịnh hót của họ, lạnh nhạt hỏi: “Khí giới công thành, quân giới doanh chuẩn bị xong chưa?”
Một tướng lĩnh bẩm báo: “Hôm qua gặp sự cố nên máy ném đá và xe nỏ đều đang được kiểm tra tu sửa, Tiết nữ quan cùng công bộ Lưu thị lang sớm hôm nay đã dẫn đệ tử Thiên Cơ môn đến quân giới doanh kiểm tra hỏng hóc, những xe thang dùng để công thành, xe chùy, xe tổ*, xe đao chặn cổng thành thì vẫn chưa được kiểm tra…”
*xe tổ : trên xe đựng cột cao, đầu cột là cái chòi nhỏ, lính leo lên đó để quan sát tình hình quân địch, hoặc để các tướng lĩnh chỉ huy chiến trận
Lưu Tầm không đáp lại, vừa đi vừa nói: “Đi xem xem.”
Y vẫn luôn biết trên người Tô Cẩn có những thứ thuốc vô cùng tốt, thế nhưng số lượng lại không nhiều. Nàng mang trong mình võ kĩ độc đáo cùng những tri thức kỹ năng khác xa tất cả mọi người, lai lịch lại bí ẩn, y vẫn ngỡ rằng, có lẽ nàng là đường lui mẫu hậu lưu lại cho mình, là người của mẫu cữu*, sau này lớn lên, nếm trải quá nhiều nhân tâm, y mới phát hiện tất cả những ai đối tốt với y, đều muốn thứ gì đó từ trên người y, chỉ độc mình Tô Cẩn, phảng phất tựa như sứ giả trời cao phái xuống, đối tốt với y vô điều kiện.
*mẫu cữu: cữu cữu nhà mẹ đẻ (cậu, anh trai của mẹ)
Y ngồi dậy, Cao Vĩnh Phúc đã đến hầu mặc y phục rửa mặt, lại nói: “Bệ hạ đã hạ sốt rồi, tối qua Tô thị chiếu canh chừng ngài đến nửa đêm, đợi đến khi hạ sốt mới xuống nghỉ ngơi.”
Hắn vừa nói vừa lén dò xét thần sắc Lưu Tầm, chỉ thấy sườn mặt lạnh lùng rõ ràng đã hòa hoãn lại, y nói: “Để nàng nghỉ ngơi cho tốt.”
Vừa dứt lời, Tô Cẩn đã bước vào trướng, trên người mặc trang phục nữ quan cổ chéo cạp cao ngoài đen trong đỏ, đai lưng buộc dây đỏ với túi gấm hoa văn con cá đại biểu thân phận nữ quan tam phẩm, trên búi tóc cài trâm hồng san hô, đeo bông tai trân châu san hô, mày như lông quạ, mắt tựa sao sáng, dáng người cao thẳng được bộ nữ quan trang nghiêm tôn lên càng lộ vẻ đoan trang phong nhã, thanh lãnh xuất chúng. Lưu Tầm nheo nheo mắt, mạnh mẽ đè xuống tiếng hò reo trong lòng, mở miệng hỏi: “Sao không nghỉ ngơi thêm?”
Tô Cẩn có phần lạ lẫm, vừa tinh mơ Cao Vĩnh Phúc đã đặc biệt tìm một tiểu thư nữ* đưa quan phục qua cho cô, giúp cô chải đầu thay áo, lại giải thích tường tận các quy củ khi hầu hạ ngự tiền một phen, cô nghe xong đầy đầu quy củ, lập tức còn chưa quen lắm đã qua đây, lúc vào vốn là phải hành lễ, bị Lưu Tầm đón đầu hỏi thì cũng quên khuấy, trả lời: “Cao công công nói hôm nay để tôi theo bệ hạ tuần sát các doanh trong quân.”
*tiểu thư nữ : tên một chức nữ quan thời Bắc Ngụy
Nét mặt Lưu Tầm hơi hòa hoãn, hỏi: “Đã dùng bữa sáng chưa?”
Tô Cẩn đáp: “Uống một bát cháo rồi.”
Lưu Tầm vừa nói: “Nàng dùng với ta đi.” vừa nhìn Cao Vĩnh Phúc đã giúp y bó lại tóc, mặc võ bào màu tím đậm. Y đứng dậy dẫn theo Tô Cẩn đi ra, quả nhiên phía ngoài đã dọn thức ăn sẵn sàng, Cao Vĩnh Phúc lại khôn khéo, nghĩ Lưu Tầm mới hạ sốt thì không thể dùng cháo gạo lức binh sĩ bình thường hay ăn được, bèn đun cháo tổ yến cùng mấy chiếc màn thầu trắng, một đĩa dưa cải xắt nhỏ, hắn nghe Lưu Tầm nói thì vội vã múc một bát cháo cho Tô Cẩn.
Tô Cẩn có chút ngập ngừng, bắt gặp Lưu Tầm và Cao Vĩnh Phúc đều một bộ dáng đương nhiên thì cũng ngồi xuống dùng bát cháo yến đó, Lưu Tầm thấy nàng dứt khoát như vậy thì khóe miệng cong lên, với tay giúp nàng gắp một miếng củ cải. Tô Cẩn ngẩn ra, nhưng Lưu Tầm vẫn điềm nhiên như không ăn cháo.
Dùng bữa xong Lưu Tầm đội quan, bên ngoài mấy võ tướng đã chờ sẵn, trong đó có Lý Như Minh mà Tô Cẩn quen biết, hắn bắt gặp Tô Cẩn mặc trang phục nữ quan thì vẻ mặt đầy sửng sốt, nhưng vẫn trầm tĩnh như cũ thi lễ với Lưu Tầm, Lưu Tầm chỉ hơi gật đầu liền nhanh chân dẫn đầu tiến ra ngoài, đám võ tướng vội vã đuổi theo sau.
Doanh trại quân Sở lượn quanh kéo dài mấy dặm liền, chiến hào sâu rộng, hàng rào dày cao, giữa bãi đất trống quân sĩ các doanh đang đâm thương múa đao, hăng hái tranh dũng, Lưu Tầm tay đặt trên kiếm mà đi, rồng bay hổ bước, trên y phục thêu hoa văn ngân long, thần dung chói lòa, không thể nhìn thẳng, ánh mắt các quân sĩ dõi sang đều tràn ngập sùng bái thành kính, ý chí quên mình phục vụ đến điên cuồng, Tô Cẩn đi sau bắt gặp ánh mắt của họ thì đáy lòng cũng thầm kính sợ, đây là một vị hoàng đế đầy sức hấp dẫn lãnh tụ và khí phách, chẳng trách sử sách hậu thế không tiếc ngôn từ ca ngợi y.
Lưu Tầm đang hỏi mấy viên đại tướng các doanh tình hình chiến tổn và tình hình Tây Yết hiện giờ, trầm tư mà rằng: “Hiện nay Tây Nguyên đã giáng sương, khí trời lạnh giá, thế nhưng đến mức tuyết lớn lấp đường phải còn một tháng nữa, đây cũng tính là một thời cơ cho chúng ta tiến quân. Lúc này Tây Yết bị chúng ta đánh bại, lui khốn về Lương Cương, binh lực chỉ còn một nửa, song vì đại bại, sĩ khí tất giảm, mà phần lớn binh lực của chúng ta đều bảo toàn, sĩ khí lại lên cao, quả là thời cơ tốt thừa thắng truy kích, nên nhân cơ hội những ngày tới tổ chức tiến công thành Lương Cương, tận lực trước khi tuyết rơi phá hủy kho lương của chúng, như vậy mùa đông kéo đến chúng sẽ khốn đốn, Tây Cương có thể bảo đảm năm năm an bình.”
Mấy đại tướng đã sớm đồng thanh: “Bệ hạ anh minh.”
Lưu Tầm lại không để ý đến lời nịnh hót của họ, lạnh nhạt hỏi: “Khí giới công thành, quân giới doanh chuẩn bị xong chưa?”
Một tướng lĩnh bẩm báo: “Hôm qua gặp sự cố nên máy ném đá và xe nỏ đều đang được kiểm tra tu sửa, Tiết nữ quan cùng công bộ Lưu thị lang sớm hôm nay đã dẫn đệ tử Thiên Cơ môn đến quân giới doanh kiểm tra hỏng hóc, những xe thang dùng để công thành, xe chùy, xe tổ*, xe đao chặn cổng thành thì vẫn chưa được kiểm tra…”
*xe tổ : trên xe đựng cột cao, đầu cột là cái chòi nhỏ, lính leo lên đó để quan sát tình hình quân địch, hoặc để các tướng lĩnh chỉ huy chiến trận
Lưu Tầm không đáp lại, vừa đi vừa nói: “Đi xem xem.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.