Chương 48: Vấn Tự (Hỏi tên tự) 2
Trần Đăng
21/07/2024
Quả nhiên không đến thời gian một nén hương, thủ kho đã đem đến một hộp to thạch khắc chương đến, nào là Điền hoàng, Kê huyết, Thanh điền, Ngải hiệp lục, đều có cả, chồng chất đủ loại, ngay đến dao khắc cũng đã chuẩn bị xong.
Tô Cẩn còn đang cảm thán người trong cung đều là nhân tinh thì bên kia đã nhiệt tình giới thiệu lên, cuối cùng cô chọn một khối điền hoàng thạch trong suốt như pha lê, nhưng lại rầu rĩ nên khắc gì bây giờ? Tên của hoàng đế là kỵ húy, nhưng bảo cô nghĩ ra khắc cái gì thì quá khó khăn, rầu rĩ một hồi thì nghĩ ra nghe nói cổ nhân cũng khắc tên tự tên hiệu, chỉ là không biết hoàng đế có tên tự tên hiệu không.
Nàng khó xử một hồi, cũng không dám hỏi Nghiêm Sương, bèn tìm cơ hội nhỏ giọng hỏi Như Tú: “Ngươi có biết bệ hạ có tên chữ hay tên hiệu gì đó không?”
Như Tú khẽ cau mày, nhưng cũng rất lanh lợi đáp lại: “Nô tì sẽ tìm người lặng lẽ hỏi thăm.”
Quả nhiên không thể xem nhẹ những cung nhân này, chỉ qua thời gian một bữa ăn, Như Tú đã vui vẻ đến bẩm báo : " Nô tỳ đã tìm một vị đại nhân trực ở Hàn Lâm viện lặng lẽ hỏi thăm, lúc còn ở Tiềm Để, bệ hạ lấy tự Mịch Chi."
Tô Cẩn giãn chân mày: "Cảm ơn ngươi."
Mà bên kia Lưu Tầm cũng đã nhận được tin tức: Quận chúa sau khi nghỉ trưa xong, bảo muốn khắc ấn chương, Thủ kho bên kia đã chọn đồ tốt đưa sang đó. Cung nữ bên cạnh người kia còn lặng lẽ hỏi thăm thái giám Hàn Lâm viện, muốn biết tên tự tên hiệu của bệ hạ.
Lưu Tầm hơi suy nghĩ một chút, đã là vui vẻ ra mặt, thầm nghĩ mô hình bằng giấy tuy bị đốt mất nhưng lại có thể đổi được một vật có thể tùy thân mang theo, lại còn không hư không mòn, sau này còn có thể chôn cùng y....Điều này thật sự quá tuyệt vời, về việc hoàng đế kỵ húy gì đó, y hoàn toàn ném ra sau đầu, hiện trên thế giới này chỉ có một người trực tiếp gọi tên y sẽ khiến y cảm thấy ngọt ngào và trầm luân.
Hắn cả buổi chiều tâm tình cực tốt, con người vốn luôn nghiêm nghị lãnh đạm bỗng nhiên thay đổi trạng thái trở nên hòa nhã dễ gần, khiến người ta có cảm giác như đang ngồi trong gió xuân, vui mừng khôn xiết.
Đáng thương Nghiêm Sương mắt thấy Tô Cẩn liên tục viết hai chữ Mịch Chi, tìm một tờ tốt nhất để khắc ấn, trái tim hắn như muốn bể nát, hắn cầm một khối thứ phẩm Điền hoàng thạch đưa cho Tô Cẩn nói: " Cô cô là lần đầu tiên khắc Điền hoàng thạch đi? Lỡ như dùng lực không đúng sẽ lãng phí lắm, chi bằng khắc một cái cho ta trước để luyện tay, được không?"
Tô Cẩn sửng sốt, Nghiêm Sương bắt đầu thủ đoạn cứng hay mềm đều dùng cả: "Cô cô khắc cho ta một cái thôi, cô cô cũng chưa từng tặng ta thứ gì... Vậy khắc cho ta một cái ấn chương, có được không?"
Tô Cẩn nghĩ nghĩ, quả nhiên thực sự lấy khối Điền hoàng trong tay hắn, khắc trước cho hắn một cái "Kinh Sương" .
Vì cổ tay cô khác với người thường khỏe hơn nên có thể khắc rất nhanh, đến thời điểm ăn tối là cô đã khắc xong.
Nghiêm Sương vui mừng khôn xiết, cầm lấy hộp mực đóng trực tiếp lên trên mu bàn tay, Tô Cẩn không kịp ngăn cản, xấu hổ nói: "Cái này khắc vội, có một số đường khắc chưa tốt, không đủ sắc nét gọn gàng, không bằng mài lại rồi đợi sau ta khắc cho ngươi một cái khác đẹp hơn." Đồng thời thấy may mắn vì mình đã luyện tay trước, nếu không khắc lên khối thạch của Lưu Tầm mà cũng như vậy thì đã lãng phí thứ tốt rồi.
Nghiêm Sương như được bảo vật chứ nào đâu ghét bỏ, cầm ở trong tay vuốt ve, mặt cười ngây ngô: "Ta thấy rất tốt, nếu cô cô sau này có thời gian, ta sẽ tìm vật liệu tốt hơn, đến lúc đó cô cô phải khắc cho ta một cái khác nhé."
Khi hầu hạ Tô Cẩn dùng bữa tối, hắn không khỏi cố ý làm lộ vết ấn trên mu bàn tay. Cư nhiên bị người khác chiếm trước, Lưu Tầm ngồi phía trên dùng bữa cơ hồ nghiền nát cả răng, còn Nghiêm Sương lại tươi cười rạng rỡ, đứng một bên vui vẻ phục vụ.
Dùng xong bữa tối, Lưu Tầm nói với Tô Cẩn: "Ngày mai sáng sớm ta phải đến Nam giao tế tổ, nàng cứ ở tại viện dùng bữa, trời lạnh, nàng cứ ở trong viện đi để tránh gặp gió, đừng sợ buồn chán, khi nào thời tiết tốt lên ta sẽ mang nàng đi dạo, ta còn nghe người nói nàng tìm thạch để khắc ấn giết thời gian, cứ chậm rãi khắc, chớ cố gắng quá khiến đôi mắt tổn thương, ta tự sẽ dặn cung nhân, nếu có cung nhân xúi bẩy chủ tử làm hỏng thân thể sẽ trừng phạt nghiêm khắc." Nói xong câu cuối cùng, đã mang theo thái độ uy nghiêm, liếc xéo Nghiêm Sương đang đứng hầu hạ bên cạnh.
Tô Cẩn vì sợ Lưu Tầm biết cô định khắc ấn cho y nên cố lãng tránh chủ đề này, cũng không để ý đến mạch nước ngầm giữa Lưu Tầm và Nghiêm Sương, chỉ vội lái sang chuyện khác: “Vậy khi nào Hoàng thượng sẽ trở lại?”
Lưu Tầm cho rằng nàng lưu luyến chính mình, tâm trạng càng thêm ngọt ngào: "Đến khi nghi lễ kết thúc là sẽ quay về, chỉ là đi đường tốn một chút thời gian, nàng cứ dùng bữa tối trước đi."
Tô Cẩn gật gật đầu, nghĩ thầm đúng lúc có thể dành thời gian ở trong viện khắc ấn.
Ngày hôm sau rời giường, quả nhiên nghe nói bệ hạ đã đi rồi, nhưng vẫn là phái thị vệ cưỡi ngựa như bay hồi cung, đưa tới những cành hoa mơ xanh bệ hạ đích thân hái trên đường đi, trên những cánh hoa xanh nhạt vẫn còn đọng hơi nước.
Tô Cẩn dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa, trong lòng có một loại cảm giác kỳ lạ. Dường như là cảm động, những tình cảm được một vị hoàng đế văn thành võ đức thể hiện ra một cách tinh tế và dịu dàng như vậy đặc biệt khiến người ta kích động, khó trách được dân chúng ủng hộ một lòng, hiện tại cô có cảm giác...thực sự rất muốn làm điều gì đó cho y.
Ăn sáng xong, cô liền lấy khối điền hoàng thạch kia, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng hồi lâu, cô cẩn thận lấy con dao và khắc nét đầu tiên.
Cả ngày cô vẫn tập trung khắc chữ, hai chữ “Mịch Chi” cứ lặp đi lặp lại trong lòng, suy nghĩ thật sâu, từng nét, từng nét đều theo sự xoay chuyển của mũi dao, càng trở nên rõ ràng và sâu sắc hơn, dần xuất hiện trong tâm trí mình.
Buổi tối, Nghiêm Sương đến giục mấy lần, cô mới thả ấn chương xuống, vội vội vàng vàng ăn xong trở về phòng, bởi vì đã đến những nét cuối cùng nên không cho Nghiêm Sương và những người khác làm phiền cô. Trong phòng một mảng yên tĩnh, con dấu đã khắc xòng, cô thử ấn mấy lần, cảm thấy khá hài lòng, chỉ cảm thấy một khối lập phương thì quá đơn điệu, đang băn khoăn không biết nên khắc cái gì lên trên, quá tinh xảo thì cô không làm được, chỉ hướng đến mộc mạc đơn giản. Đang suy nghĩ thì cô đột nhiên nghe thấy một tiếng khóc yếu ớt truyền đến.
Mùa đông trời nhanh tối, trong cung lại yên tĩnh, xa xa có thể nghe thấy tiếng khóc sầu muộn, khuấy động tâm hồn.
Tô Cẩn còn đang cảm thán người trong cung đều là nhân tinh thì bên kia đã nhiệt tình giới thiệu lên, cuối cùng cô chọn một khối điền hoàng thạch trong suốt như pha lê, nhưng lại rầu rĩ nên khắc gì bây giờ? Tên của hoàng đế là kỵ húy, nhưng bảo cô nghĩ ra khắc cái gì thì quá khó khăn, rầu rĩ một hồi thì nghĩ ra nghe nói cổ nhân cũng khắc tên tự tên hiệu, chỉ là không biết hoàng đế có tên tự tên hiệu không.
Nàng khó xử một hồi, cũng không dám hỏi Nghiêm Sương, bèn tìm cơ hội nhỏ giọng hỏi Như Tú: “Ngươi có biết bệ hạ có tên chữ hay tên hiệu gì đó không?”
Như Tú khẽ cau mày, nhưng cũng rất lanh lợi đáp lại: “Nô tì sẽ tìm người lặng lẽ hỏi thăm.”
Quả nhiên không thể xem nhẹ những cung nhân này, chỉ qua thời gian một bữa ăn, Như Tú đã vui vẻ đến bẩm báo : " Nô tỳ đã tìm một vị đại nhân trực ở Hàn Lâm viện lặng lẽ hỏi thăm, lúc còn ở Tiềm Để, bệ hạ lấy tự Mịch Chi."
Tô Cẩn giãn chân mày: "Cảm ơn ngươi."
Mà bên kia Lưu Tầm cũng đã nhận được tin tức: Quận chúa sau khi nghỉ trưa xong, bảo muốn khắc ấn chương, Thủ kho bên kia đã chọn đồ tốt đưa sang đó. Cung nữ bên cạnh người kia còn lặng lẽ hỏi thăm thái giám Hàn Lâm viện, muốn biết tên tự tên hiệu của bệ hạ.
Lưu Tầm hơi suy nghĩ một chút, đã là vui vẻ ra mặt, thầm nghĩ mô hình bằng giấy tuy bị đốt mất nhưng lại có thể đổi được một vật có thể tùy thân mang theo, lại còn không hư không mòn, sau này còn có thể chôn cùng y....Điều này thật sự quá tuyệt vời, về việc hoàng đế kỵ húy gì đó, y hoàn toàn ném ra sau đầu, hiện trên thế giới này chỉ có một người trực tiếp gọi tên y sẽ khiến y cảm thấy ngọt ngào và trầm luân.
Hắn cả buổi chiều tâm tình cực tốt, con người vốn luôn nghiêm nghị lãnh đạm bỗng nhiên thay đổi trạng thái trở nên hòa nhã dễ gần, khiến người ta có cảm giác như đang ngồi trong gió xuân, vui mừng khôn xiết.
Đáng thương Nghiêm Sương mắt thấy Tô Cẩn liên tục viết hai chữ Mịch Chi, tìm một tờ tốt nhất để khắc ấn, trái tim hắn như muốn bể nát, hắn cầm một khối thứ phẩm Điền hoàng thạch đưa cho Tô Cẩn nói: " Cô cô là lần đầu tiên khắc Điền hoàng thạch đi? Lỡ như dùng lực không đúng sẽ lãng phí lắm, chi bằng khắc một cái cho ta trước để luyện tay, được không?"
Tô Cẩn sửng sốt, Nghiêm Sương bắt đầu thủ đoạn cứng hay mềm đều dùng cả: "Cô cô khắc cho ta một cái thôi, cô cô cũng chưa từng tặng ta thứ gì... Vậy khắc cho ta một cái ấn chương, có được không?"
Tô Cẩn nghĩ nghĩ, quả nhiên thực sự lấy khối Điền hoàng trong tay hắn, khắc trước cho hắn một cái "Kinh Sương" .
Vì cổ tay cô khác với người thường khỏe hơn nên có thể khắc rất nhanh, đến thời điểm ăn tối là cô đã khắc xong.
Nghiêm Sương vui mừng khôn xiết, cầm lấy hộp mực đóng trực tiếp lên trên mu bàn tay, Tô Cẩn không kịp ngăn cản, xấu hổ nói: "Cái này khắc vội, có một số đường khắc chưa tốt, không đủ sắc nét gọn gàng, không bằng mài lại rồi đợi sau ta khắc cho ngươi một cái khác đẹp hơn." Đồng thời thấy may mắn vì mình đã luyện tay trước, nếu không khắc lên khối thạch của Lưu Tầm mà cũng như vậy thì đã lãng phí thứ tốt rồi.
Nghiêm Sương như được bảo vật chứ nào đâu ghét bỏ, cầm ở trong tay vuốt ve, mặt cười ngây ngô: "Ta thấy rất tốt, nếu cô cô sau này có thời gian, ta sẽ tìm vật liệu tốt hơn, đến lúc đó cô cô phải khắc cho ta một cái khác nhé."
Khi hầu hạ Tô Cẩn dùng bữa tối, hắn không khỏi cố ý làm lộ vết ấn trên mu bàn tay. Cư nhiên bị người khác chiếm trước, Lưu Tầm ngồi phía trên dùng bữa cơ hồ nghiền nát cả răng, còn Nghiêm Sương lại tươi cười rạng rỡ, đứng một bên vui vẻ phục vụ.
Dùng xong bữa tối, Lưu Tầm nói với Tô Cẩn: "Ngày mai sáng sớm ta phải đến Nam giao tế tổ, nàng cứ ở tại viện dùng bữa, trời lạnh, nàng cứ ở trong viện đi để tránh gặp gió, đừng sợ buồn chán, khi nào thời tiết tốt lên ta sẽ mang nàng đi dạo, ta còn nghe người nói nàng tìm thạch để khắc ấn giết thời gian, cứ chậm rãi khắc, chớ cố gắng quá khiến đôi mắt tổn thương, ta tự sẽ dặn cung nhân, nếu có cung nhân xúi bẩy chủ tử làm hỏng thân thể sẽ trừng phạt nghiêm khắc." Nói xong câu cuối cùng, đã mang theo thái độ uy nghiêm, liếc xéo Nghiêm Sương đang đứng hầu hạ bên cạnh.
Tô Cẩn vì sợ Lưu Tầm biết cô định khắc ấn cho y nên cố lãng tránh chủ đề này, cũng không để ý đến mạch nước ngầm giữa Lưu Tầm và Nghiêm Sương, chỉ vội lái sang chuyện khác: “Vậy khi nào Hoàng thượng sẽ trở lại?”
Lưu Tầm cho rằng nàng lưu luyến chính mình, tâm trạng càng thêm ngọt ngào: "Đến khi nghi lễ kết thúc là sẽ quay về, chỉ là đi đường tốn một chút thời gian, nàng cứ dùng bữa tối trước đi."
Tô Cẩn gật gật đầu, nghĩ thầm đúng lúc có thể dành thời gian ở trong viện khắc ấn.
Ngày hôm sau rời giường, quả nhiên nghe nói bệ hạ đã đi rồi, nhưng vẫn là phái thị vệ cưỡi ngựa như bay hồi cung, đưa tới những cành hoa mơ xanh bệ hạ đích thân hái trên đường đi, trên những cánh hoa xanh nhạt vẫn còn đọng hơi nước.
Tô Cẩn dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào cánh hoa, trong lòng có một loại cảm giác kỳ lạ. Dường như là cảm động, những tình cảm được một vị hoàng đế văn thành võ đức thể hiện ra một cách tinh tế và dịu dàng như vậy đặc biệt khiến người ta kích động, khó trách được dân chúng ủng hộ một lòng, hiện tại cô có cảm giác...thực sự rất muốn làm điều gì đó cho y.
Ăn sáng xong, cô liền lấy khối điền hoàng thạch kia, sau khi cân nhắc kỹ lưỡng hồi lâu, cô cẩn thận lấy con dao và khắc nét đầu tiên.
Cả ngày cô vẫn tập trung khắc chữ, hai chữ “Mịch Chi” cứ lặp đi lặp lại trong lòng, suy nghĩ thật sâu, từng nét, từng nét đều theo sự xoay chuyển của mũi dao, càng trở nên rõ ràng và sâu sắc hơn, dần xuất hiện trong tâm trí mình.
Buổi tối, Nghiêm Sương đến giục mấy lần, cô mới thả ấn chương xuống, vội vội vàng vàng ăn xong trở về phòng, bởi vì đã đến những nét cuối cùng nên không cho Nghiêm Sương và những người khác làm phiền cô. Trong phòng một mảng yên tĩnh, con dấu đã khắc xòng, cô thử ấn mấy lần, cảm thấy khá hài lòng, chỉ cảm thấy một khối lập phương thì quá đơn điệu, đang băn khoăn không biết nên khắc cái gì lên trên, quá tinh xảo thì cô không làm được, chỉ hướng đến mộc mạc đơn giản. Đang suy nghĩ thì cô đột nhiên nghe thấy một tiếng khóc yếu ớt truyền đến.
Mùa đông trời nhanh tối, trong cung lại yên tĩnh, xa xa có thể nghe thấy tiếng khóc sầu muộn, khuấy động tâm hồn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.