Chương 47: Vấn Tự (Hỏi tên tự) 1
Trần Đăng
21/07/2024
Lúc Lưu Tầm tới, đúng lúc Nghiêm Sương đang ở trong phòng trách cứ Phi Hà: "Chưa nói là chỉ đốt vài miếng giấy, mà cho dù đốt luôn gian phòng này, cũng không có chuyện của ngươi, làm gì mà phải la lối ầm ĩ lên như vậy? Quả thực là trong mắt không có tôn ti!"
Tô Cẩn ngồi ở một bên, vẻ mặt lúng túng, cũng muốn bảo Nghiêm Sương dừng lại, nhưng người ta đang thay mình ra mặt, nhìn thấy Lưu Tầm tiến vào, Tô Cẩn đứng lên, trên mặt có một chút không được tự nhiên, Phi Hà kia thì đã sớm nhào tới quỳ gối bên chân Lưu Tầm, nước mắt từng hàng từng hàng tố cáo: "Bệ hạ, nô tỳ phụ sự phó thác của bệ hạ, để người khác đốt mất sa bàn rồi!"
Lưu Tầm sửng sốt, nhìn về phía Tô Cẩn, Tô Cẩn vẻ mặt xấu hổ, Lưu Tầm đi tới bên cạnh bàn dài, nhìn phòng nhỏ bên trang sa bàn đã bị đốt đến lộn xộn, rũ lông mi, nhưng lại bình tĩnh bảo: "Đốt rồi thì thôi..."
Nhưng Tô Cẩn lại có thể nghe được trong lời nói tưởng chừng như đơn giản đó có chút tiếc nuối và tủi thân, trong lòng cô lại càng cảm thấy áy náy, nhẹ nhàng nói: “Ta làm một cái khác cho người nhé?”
Lưu Tấn quay lại nhìn nàng, nắm tay nàng: “Đồ vật này không dễ làm. Hồi đó nàng... tỷ tỷ nàng làm nó tốn rất nhiều thời gian, mắt cũng đỏ hết cả lên, bây giờ không cần tới nữa, để bọn họ dọn dẹp sạch sẽ, chúng ta đi ăn trưa thôi..."
Tô Cẩn do dự một chút, bị Lưu Huân kéo đi, Lưu Tấn nắm nắm lấy bàn tay đã qua mấy ngày rồi mới không dễ dàng nắm được, y rất muốn bóp bóp xoa xoa, lại sợ đường đột, đem tiếc nuối sa bàn vừa rồi quên đi, dù sao đi nữa, chỉ cần người có ở bên cạnh, những thứ vật chết đó cũng chỉ để đó vì nhớ thương người, hiện tại người cũng đã ở đây rồi, những thứ đó sao có thể so sánh được?
Nghiêm Sương lạnh lùng liếc nhìn Phi Hà sắc mặt trắng bệt đang còn quỳ trên mặt đất, hừ một tiếng: "Nghe thấy bệ hạ khẩu dụ không? Thu thập sạch sẽ rồi đến Thận Hình ty lĩnh phạt đi."
Phi Hà vẫn không thể tin nhìn bóng lưng hoàng đế đã đi xa, sao có thể như vậy? Trước đây có người chẳng qua chỉ chạm vào một cuốn sách cũ, đã bị Bệ hạ trực tiếp ra lệnh đánh, bây giờ, sa bàn mà Bệ hạ vô cùng yêu thích đã bị thiêu rụi... Bệ hạ lại nhẹ nhàng cho qua...
Nghiêm Sương phất tay áo, nghênh ngang đi ra ngoài.
Thực ra là Lưu Tấn vội vàng tranh thủ thời gian để cùng Tô Cẩn ăn cơm trưa, chưa kịp nói mấy câu với Tô Cẩn, lại có một cận thần khác xin gặp nên lại vội trở về thư phòng rồi.
Tô Cẩn trở lại trong viện, nghĩ đến sa bàn bị đốt hôm nay, có thể thấy là một tác phẩm chưa đủ tinh tế, có lẽ do điều kiện có hạn, lúc đó bên cạnh Lưu Tấn chắc không ít tai mắt của Hoàng hậu, lại không có đủ thời gian đi. Nhưng nhìn Lưu Tấn vẫn trân trọng và lưu giữ cẩn thận như vậy, cô có chút cảm động.
Lưu Tầm thật là một người hoài niệm, nghe Nghiêm Sương kể về vị Lương hậu kia thì dường như cũng không phải người đặc biệt tốt, nhưng y vẫn nhớ thương hoài niệm, thậm chí vì nàng ấy là bỏ trống hậu vị... Tô Cẩn đột nhiên cảm thấy ghen tị với người phụ nữ được Lưu Tầm yêu thương sâu sắc như vậy.
Cô mồ côi từ nhỏ, lại bận rộn với công việc nên vô cùng thiếu thốn tình cảm, thực ra cô có thể hiểu được sự khao khát tình yêu tột độ của Lưu Tấn.
Nghĩ đến việc mình vô tình đốt nó khiến cô càng cảm thấy tội lỗi hơn. Cô sớm muộn gì cũng phải rời đi, sa bàn bị chính mình phá hủy, cô đột nhiên cảm thấy muốn để lại một thứ gì đó cho Lưu Tầm.
Cô cau mày suy nghĩ rất lâu, tốt nhất là đừng dễ bị phá hủy có thể lưu giữ lâu dài, cô chợt nhớ tới mình từng vì giết thời gian mà học cách khắc ấn một thời gian, có thể bình tâm tĩnh khí, lại có thể rèn luyện lực cổ tay và ngón tay, có lẽ có thể khắc cho Lưu Tầm một cái ấn?
Chân mày cô giãn ra, vẫy tay gọi Nghiêm Sương, Nghiêm Sương đang phía trước cửa sổ nhìn chằm chằm người ta cho chim ăn, nghe thấy Tô Cẩn gọi, vội vã chạy tới: "Cô cô có gì phân phó?"
Tô Cẩn nghĩ nghĩ: "Ta muốn xuất cung, có thể không?"
Nghiêm Sương sửng sốt, thu lại tươi cười: "Này...phải được bệ hạ đồng ý mới được."
Tô Cẩn nhíu mày: "Vậy ngươi có thể phái người mua cho ta một ít thạch dùng để khắc ấn không?"
Gương mặt Nghiêm Sương hơi thả lỏng: "Cô cô muốn khắc ấn?"
Tô Cẩn cảm thấy nếu nói muốn khắc ấn tặng cho Lưu Tầm thì có chút xấu hổ nên chỉ gật đầu nói: "Có chút buồn chán, muốn luyện luyện tay."
Nghiêm Sương cười nói: "Cô cô thật là, trong khố phòng có không ít thạch tốt như điền hoàng thạch, kê huyết thạch, ta bảo người đến nói với thủ kho một tiếng, một lát là sẽ có."
Tô Cẩn vốn muốn nói không cần những loại quý giá như vậy, nhưng nghĩ lại mình muốn tặng cho vua một nước, quá khó coi cũng không được... Chỉ là lấy đồ của người ta rồi tặng lại cho người ta, có phải là quá đáng không... Nhưng ở đây mình lại chẳng có tài sản gì... Thôi, quan trọng là tâm ý vậy.
Tô Cẩn ngồi ở một bên, vẻ mặt lúng túng, cũng muốn bảo Nghiêm Sương dừng lại, nhưng người ta đang thay mình ra mặt, nhìn thấy Lưu Tầm tiến vào, Tô Cẩn đứng lên, trên mặt có một chút không được tự nhiên, Phi Hà kia thì đã sớm nhào tới quỳ gối bên chân Lưu Tầm, nước mắt từng hàng từng hàng tố cáo: "Bệ hạ, nô tỳ phụ sự phó thác của bệ hạ, để người khác đốt mất sa bàn rồi!"
Lưu Tầm sửng sốt, nhìn về phía Tô Cẩn, Tô Cẩn vẻ mặt xấu hổ, Lưu Tầm đi tới bên cạnh bàn dài, nhìn phòng nhỏ bên trang sa bàn đã bị đốt đến lộn xộn, rũ lông mi, nhưng lại bình tĩnh bảo: "Đốt rồi thì thôi..."
Nhưng Tô Cẩn lại có thể nghe được trong lời nói tưởng chừng như đơn giản đó có chút tiếc nuối và tủi thân, trong lòng cô lại càng cảm thấy áy náy, nhẹ nhàng nói: “Ta làm một cái khác cho người nhé?”
Lưu Tấn quay lại nhìn nàng, nắm tay nàng: “Đồ vật này không dễ làm. Hồi đó nàng... tỷ tỷ nàng làm nó tốn rất nhiều thời gian, mắt cũng đỏ hết cả lên, bây giờ không cần tới nữa, để bọn họ dọn dẹp sạch sẽ, chúng ta đi ăn trưa thôi..."
Tô Cẩn do dự một chút, bị Lưu Huân kéo đi, Lưu Tấn nắm nắm lấy bàn tay đã qua mấy ngày rồi mới không dễ dàng nắm được, y rất muốn bóp bóp xoa xoa, lại sợ đường đột, đem tiếc nuối sa bàn vừa rồi quên đi, dù sao đi nữa, chỉ cần người có ở bên cạnh, những thứ vật chết đó cũng chỉ để đó vì nhớ thương người, hiện tại người cũng đã ở đây rồi, những thứ đó sao có thể so sánh được?
Nghiêm Sương lạnh lùng liếc nhìn Phi Hà sắc mặt trắng bệt đang còn quỳ trên mặt đất, hừ một tiếng: "Nghe thấy bệ hạ khẩu dụ không? Thu thập sạch sẽ rồi đến Thận Hình ty lĩnh phạt đi."
Phi Hà vẫn không thể tin nhìn bóng lưng hoàng đế đã đi xa, sao có thể như vậy? Trước đây có người chẳng qua chỉ chạm vào một cuốn sách cũ, đã bị Bệ hạ trực tiếp ra lệnh đánh, bây giờ, sa bàn mà Bệ hạ vô cùng yêu thích đã bị thiêu rụi... Bệ hạ lại nhẹ nhàng cho qua...
Nghiêm Sương phất tay áo, nghênh ngang đi ra ngoài.
Thực ra là Lưu Tấn vội vàng tranh thủ thời gian để cùng Tô Cẩn ăn cơm trưa, chưa kịp nói mấy câu với Tô Cẩn, lại có một cận thần khác xin gặp nên lại vội trở về thư phòng rồi.
Tô Cẩn trở lại trong viện, nghĩ đến sa bàn bị đốt hôm nay, có thể thấy là một tác phẩm chưa đủ tinh tế, có lẽ do điều kiện có hạn, lúc đó bên cạnh Lưu Tấn chắc không ít tai mắt của Hoàng hậu, lại không có đủ thời gian đi. Nhưng nhìn Lưu Tấn vẫn trân trọng và lưu giữ cẩn thận như vậy, cô có chút cảm động.
Lưu Tầm thật là một người hoài niệm, nghe Nghiêm Sương kể về vị Lương hậu kia thì dường như cũng không phải người đặc biệt tốt, nhưng y vẫn nhớ thương hoài niệm, thậm chí vì nàng ấy là bỏ trống hậu vị... Tô Cẩn đột nhiên cảm thấy ghen tị với người phụ nữ được Lưu Tầm yêu thương sâu sắc như vậy.
Cô mồ côi từ nhỏ, lại bận rộn với công việc nên vô cùng thiếu thốn tình cảm, thực ra cô có thể hiểu được sự khao khát tình yêu tột độ của Lưu Tấn.
Nghĩ đến việc mình vô tình đốt nó khiến cô càng cảm thấy tội lỗi hơn. Cô sớm muộn gì cũng phải rời đi, sa bàn bị chính mình phá hủy, cô đột nhiên cảm thấy muốn để lại một thứ gì đó cho Lưu Tầm.
Cô cau mày suy nghĩ rất lâu, tốt nhất là đừng dễ bị phá hủy có thể lưu giữ lâu dài, cô chợt nhớ tới mình từng vì giết thời gian mà học cách khắc ấn một thời gian, có thể bình tâm tĩnh khí, lại có thể rèn luyện lực cổ tay và ngón tay, có lẽ có thể khắc cho Lưu Tầm một cái ấn?
Chân mày cô giãn ra, vẫy tay gọi Nghiêm Sương, Nghiêm Sương đang phía trước cửa sổ nhìn chằm chằm người ta cho chim ăn, nghe thấy Tô Cẩn gọi, vội vã chạy tới: "Cô cô có gì phân phó?"
Tô Cẩn nghĩ nghĩ: "Ta muốn xuất cung, có thể không?"
Nghiêm Sương sửng sốt, thu lại tươi cười: "Này...phải được bệ hạ đồng ý mới được."
Tô Cẩn nhíu mày: "Vậy ngươi có thể phái người mua cho ta một ít thạch dùng để khắc ấn không?"
Gương mặt Nghiêm Sương hơi thả lỏng: "Cô cô muốn khắc ấn?"
Tô Cẩn cảm thấy nếu nói muốn khắc ấn tặng cho Lưu Tầm thì có chút xấu hổ nên chỉ gật đầu nói: "Có chút buồn chán, muốn luyện luyện tay."
Nghiêm Sương cười nói: "Cô cô thật là, trong khố phòng có không ít thạch tốt như điền hoàng thạch, kê huyết thạch, ta bảo người đến nói với thủ kho một tiếng, một lát là sẽ có."
Tô Cẩn vốn muốn nói không cần những loại quý giá như vậy, nhưng nghĩ lại mình muốn tặng cho vua một nước, quá khó coi cũng không được... Chỉ là lấy đồ của người ta rồi tặng lại cho người ta, có phải là quá đáng không... Nhưng ở đây mình lại chẳng có tài sản gì... Thôi, quan trọng là tâm ý vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.