Có Lẽ Mùa Xuân Biết

Chương 3:

Minh Khai Dạ Hợp

21/11/2024

Đứng trước cổng, cô quay đầu lại một lần cuối với vẻ không cam lòng.

Một chiếc xe dừng bên đường. Cửa xe vừa mở, trong màn đêm mờ mịt vì mưa, bóng dáng người xuống xe không rõ ràng hơn một bức ảnh cũ cách đây hai mươi năm. Thế nhưng, tim Lâm Cầm như bị treo lơ lửng, nhịp thở bỗng trở nên hỗn loạn.

Người đó đóng cửa xe, kéo chỉnh chiếc áo khoác gió đen và đeo chéo một chiếc balo đen. Cứ thế, người đó bước thẳng về phía cổng dưới cơn mưa.

Cô nhớ thói quen của anh. Nếu không phải mưa lớn, anh sẽ không dễ gì mang ô.

Dưới bóng chiếc ô, Lâm Cầm dán mắt vào anh. Đã gần một năm không gặp, vẻ ngoài của anh không thay đổi nhiều. Có lẽ trí tuệ vượt trội đã giúp anh tránh khỏi hao mòn trong những năm học tiến sĩ tại Đức. Vẫn là nét mặt thanh tú ấy, khiến cô nghĩ đến cụm từ “mây khói đã tan”.

Bước chân Mạnh Kính Niên khựng lại, như cảm nhận được gì đó, anh ngẩng đầu nhìn thẳng về phía cô.

Lâm Cầm giật mình, nhận ra mình bị phát hiện. Gặp lại anh, cô chỉ biết thất thần, quên cả chuẩn bị lời chào, đứng đó cứng đờ.

Mạnh Kính Niên mỉm cười: “Nhất Nhất?”

Lâm Cầm ngập ngừng, rồi không tình nguyện đáp: “… Cậu.”

Khi cô tám tuổi, cha mẹ qua đời. Từ đó, cô sống cùng gia đình chú thím.

Mạnh Kính Niên là em trai của thím Mạnh Anh Niên, là cậu ruột của em họ Mạnh Lạc Địch, nên cô cũng phải gọi anh là cậu.

Mạnh Kính Niên bước nhanh hơn, vừa đi vừa cười hỏi: “Không phải ra đây đón cậu chứ?”

“… Ra mua đồ. Thấy có người giống cậu trên xe nên đứng đợi một lát.”

Ánh mắt Lâm Cầm cụp xuống. Khi anh đến gần hơn, cô không dám nhìn thẳng vào anh.



Cô lấy thẻ ra, quẹt mở cổng, sau đó đẩy cửa trước cho anh, giữ lại để cửa mở rộng hơn. Cô nghiêng ô qua một bên, chờ anh vào trong.

Mạnh Kính Niên nói lời cảm ơn qua loa, bước qua cửa và đứng cạnh cô.

Cô nín thở một chút, nhưng vẫn nhận ra hương thơm sạch sẽ và dịu mát trên người anh, tựa như làn gió khẽ lướt qua tuyết.

Cô ngước ô lên cao, nghiêng về phía anh. “… Không mang ô à?”

Với Mạnh Kính Niên, cô luôn cố gắng tránh dùng những cách xưng hô quá rõ ràng, nhưng lần này vẫn không kìm được mà hỏi.

Anh lắc đầu, đáp: “Không cần.” Nhưng Lâm Cầm vẫn cố chấp không rút ô lại, thậm chí còn nghiêng thêm một chút.

Mạnh Kính Niên chỉ đành cười, đưa tay cầm lấy ô.

Anh không quen để người nhỏ tuổi hơn, lại là con gái, phải che ô cho mình.

Lâm Cầm đã đoán trước phản ứng này, nên sẵn sàng chuyển ô qua.

Ngón tay anh nắm lấy cán ô, nghiêng nó về phía cô, che vừa đủ cho cả hai người. Khoảng cách không xa cũng không gần.

Không hiểu vì sao, tháng ba vẫn có lá rụng. Lá ướt mưa, mềm nhũn dưới chân.

Những hạt mưa từ ngọn cây rơi xuống mặt ô, lộp bộp vang lên. Nhưng thế giới của Lâm Cầm lúc này dường như trở nên yên tĩnh lạ thường.

“Cậu đã một năm hơn không về nhà rồi phải không?” Cô ngập ngừng, cuối cùng vẫn gọi anh là “cậu” để che đậy sự bối rối trong giọng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
đấu phá thương khung

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Có Lẽ Mùa Xuân Biết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook