Có Lẽ Mùa Xuân Biết

Chương 2:

Minh Khai Dạ Hợp

21/11/2024

Khi trở lại phòng khách, Lâm Cầm đã chỉnh tề hơn: áo phông trắng, khoác ngoài denim, tóc buộc đuôi ngựa cao, cùng kiểu tóc sáng sủa giống hệt Mạnh Lạc Địch.

Cô cao 1m68, vóc dáng nổi bật, gương mặt dễ nhận diện và ăn hình, nhờ cơ duyên mà trở thành người mẫu bán chuyên.

Phong cách thường ngày của cô thiên về tự do thoải mái, nhưng mỗi khi về nhà, cô đều ăn mặc gọn gàng, phù hợp với hình tượng học sinh ngoan đạt hạng nhất suốt hai năm liền, để không khiến chú thím phải lo lắng.

Quả nhiên, ánh mắt thím Mạnh Anh Niên nhìn cô có thêm vài phần hài lòng.

Lâm Cầm chào chú Lâm Chính Quân đang nấu ăn trong bếp, rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sofa.

Từ khi lên đại học, cô không còn ở nhà chú thím nữa, chỉ ghé ăn cơm khi rảnh rỗi. Tính ra, đã hơn hai tuần kể từ lần gặp trước.

Sau khi nghe cô kể gần đây thế nào, thím Mạnh Anh Niên gật đầu hài lòng, rồi không quên quay sang con gái mình:

“Mạnh Lạc Địch, mẹ biết mẹ nói nhiều con không thích. Nhưng mẹ không cấm con theo đuổi sở thích. Chỉ cần con giống chị con, học hành và sở thích đều không bị ảnh hưởng là được…”

Lâm Cầm hiểu rõ cảm giác “đứa con nhà người ta” khó chịu thế nào, may mắn thay, Mạnh Lạc Địch vốn rộng lượng, lại yêu quý cô, nên chưa từng vì chuyện này mà giận dỗi.

Lúc này, cửa bếp bị đẩy ra, chú Lâm Chính Quân thò đầu ra, trên người vẫn mặc tạp dề:

“Melody, nhà hết Coca rồi, con ra mua giúp chú một lon…”

Mạnh Lạc Địch đang mải nhắn tin với ai đó, hờ hững đáp “Dạ,” nhưng rõ ràng không muốn nhấc mông.



Thím Mạnh Anh Niên lên tiếng: “Năm phút thôi, đi nhanh về nhanh.”

Lâm Cầm lập tức đứng dậy: “Để con đi cho, thím ạ. Tiện thể con cũng cần mua ít đồ.”

Mạnh Lạc Địch ngẩng lên, cười ngọt ngào: “Cảm ơn chị!”

Cô đi ra cửa, thay giày, thím không quên dặn cô cầm ô. Cô đáp lại, lấy một chiếc ô gấp từ giá ô, nhưng nghĩ ngợi một lát, lại đổi sang chiếc ô cán dài màu đen.

Mưa đã nhỏ hơn so với lúc trước. Đầu tháng ba, không khí ẩm lạnh, hơi nước phả vào mặt.

Lâm Cầm bước nhanh ra cổng khu chung cư, không ngừng đưa mắt nhìn những chiếc xe dừng bên đường.

Xe không đăng ký không thể vào khu, thường phải đỗ sát lề đường ở cổng.

Cách đó khoảng năm mươi mét là một siêu thị nhỏ. Lâm Cầm băng qua con đường ướt mưa, kéo cửa tủ lạnh ở lối vào siêu thị và lấy một lon Coca. Cô kiểm tra kỹ, đó là loại có đường—trước khi ra khỏi nhà, chú Lâm Chính Quân đã dặn, không được mua loại không đường, nếu không sẽ không làm được món cánh gà Coca.

Lúc thanh toán, cô vẫn không ngừng dõi mắt về phía cổng khu chung cư, sợ chớp mắt sẽ bỏ lỡ điều gì. Sau khi thanh toán qua mã QR, cô nhét lon Coca vào túi áo khoác rộng rồi vội vã chạy ngược về phía đối diện.

Dưới chiếc ô, cô vô thức đi qua đi lại, lòng nóng như lửa đốt.

Cô bật màn hình điện thoại không biết bao nhiêu lần. Thời gian đã trôi qua gần mười phút. Nếu đợi thêm, e rằng thím sẽ hỏi tại sao lâu thế, nên đành bỏ cuộc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ngôn tình
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Có Lẽ Mùa Xuân Biết

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook