Chương 46
Cư Ni Nhĩ Tư
07/02/2017
“Tại sao anh
lại muốn tàn nhẫn như vậy? Em làm đến mức này mà anh cũng không nhìn em
lâu hơn một cái sao?” Cô ta quật cường lấy mu bàn tay lau nước mắt, Bạch Oanh tiếp tục chứng cuồng loạn, “Em hèn mọn đi theo anh như vậy……. anh
thừa hai năm có thể cự tuyệt em, vì cái gì mà không! Nếu ban đầu không
có, tại sao hiện tại đột nhiên lại như vậy?”
Viên Khởi Lương chợt ý thức được tính phức tạp của vấn đề, khẽ nhíu mày, quay mặt đi khoá lại khuôn mặt nghiêm túc đó, lạnh lùng nói, “Những thứ kia, tôi rất rõ ràng nói cho cô biết, tôi cự tuyệt………Một lần cuối cùng.” Nói xong lời này, Viên Khởi Lương liền mở cửa xe, nhanh chóng vào xe, thắt chặt dây an toàn, khởi động xe, rời đi.
Trong kính chiếu hậu anh thấy khuôn mặt Bạch Oanh khóc như hoa, cô ta ném túi xách ra xa.
Anh nhớ lần đầu tiên cự tuyệt cô ta, nhưng cô ta không nghe không để ý tới, cô ta quật cường và cô ta chấp đi bên cạnh anh, cô ta gởi tin nhắn, cô ta gọi điện thoại, cô ra không sợ làm phiền người khác. Cô ta không để ý tới anh có nguyện ý nghe hay không nghe, luôn đi theo sau anh gọi……… ‘Viên Khởi Lương, em yêu anh, em muốn theo đuổi anh, chỉ cần anh không có bạn gái, em sẽ ngày ngày theo đuổi anh.’
Cô ta không ngừng tới hỏi chuyện của anh, tố tụng của anh, người của anh, đến chuyện vụn vặt như ăn cơm trưa ở đâu cô ta cũng trông nom. Anh biết, cô ta ỷ vào việc cô ta có một người cha cường thế, thật là bằng vào việc người kia là cha cô ta cũng để cô ta muốn làm gì thì làm.
Ngón tay của Viên Khởi Lương nắm chặt tay lái, ánh đèn vàng nhạt trong xe làm nổi bật các đốt ngón tay có chút trắng bệch.
Viên Khởi Lương chợt ý thức được tính phức tạp của vấn đề, khẽ nhíu mày, quay mặt đi khoá lại khuôn mặt nghiêm túc đó, lạnh lùng nói, “Những thứ kia, tôi rất rõ ràng nói cho cô biết, tôi cự tuyệt………Một lần cuối cùng.” Nói xong lời này, Viên Khởi Lương liền mở cửa xe, nhanh chóng vào xe, thắt chặt dây an toàn, khởi động xe, rời đi.
Trong kính chiếu hậu anh thấy khuôn mặt Bạch Oanh khóc như hoa, cô ta ném túi xách ra xa.
Anh nhớ lần đầu tiên cự tuyệt cô ta, nhưng cô ta không nghe không để ý tới, cô ta quật cường và cô ta chấp đi bên cạnh anh, cô ta gởi tin nhắn, cô ta gọi điện thoại, cô ra không sợ làm phiền người khác. Cô ta không để ý tới anh có nguyện ý nghe hay không nghe, luôn đi theo sau anh gọi……… ‘Viên Khởi Lương, em yêu anh, em muốn theo đuổi anh, chỉ cần anh không có bạn gái, em sẽ ngày ngày theo đuổi anh.’
Cô ta không ngừng tới hỏi chuyện của anh, tố tụng của anh, người của anh, đến chuyện vụn vặt như ăn cơm trưa ở đâu cô ta cũng trông nom. Anh biết, cô ta ỷ vào việc cô ta có một người cha cường thế, thật là bằng vào việc người kia là cha cô ta cũng để cô ta muốn làm gì thì làm.
Ngón tay của Viên Khởi Lương nắm chặt tay lái, ánh đèn vàng nhạt trong xe làm nổi bật các đốt ngón tay có chút trắng bệch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.