Có Lẽ Nào Lại Như Thế

Chương 47

Cư Ni Nhĩ Tư

07/02/2017

Trác Lí cảm thấy toàn thân như vỡ vụn, dạng như, bị người khác phá hoại đến vô lực. Nhiều lần cô thử bò dậy, nhưng lại không có kết quả. Sau đó cô mới nhận ra, thật ra cô còn bị đập trúng ót —— đó là nơi cô cho rằng đẹp nhất trên người mình, bởi vì nơi đó chứa tất cả trí thông minh của cô. Nhưng hình như sự đau đớn trên ót đến rất chậm, trong đầu từng đợt từng đợt chuông ‘ong ong’ vang dội, chấn động cô đến mức cô hận không thể chặt đầu đi.

Sau đó, rất vô dụng, loại cảm giác đau đớn toàn thân này khiến cô chịu không nổi mà bắt đầu khóc lên. Cứ khóc ‘hu hu’ như một con mèo, khóc ngày càng ‘oa oa’ lớn hơn.

Sau đó, Viên Khởi Lương sờ soạng bước vào nhà họ Đường, phòng sách, phòng khách, phòng ăn đều không nhìn thấy cô chỉ thấy laptop trong phòng cô vẫn sáng, rất tự nhiên anh nghĩ đến có thể Trác Lí đang tắm. Cho nên, anh thoải mái đi đến toilet. . . . . .

Cách âm của toilet nhà Đường Chi Thiện không tốt, Viên Khởi Lương vừa mới giơ tay lên chuẩn bị gõ trên cửa thủy tnh, thì một hồi âm thanh gào khóc thảm thiết lọt vào tai anh, thỉnh thoảng còn chửi mắng, ‘ Núi băng lớn đáng ghét. . . . . . Oa oa oa. . . . . . ’‘ Tôi hận anh chết đi được. . . . . . Oa oa oa. . . . . . ’

Anh đứng ngoài cửa, vô cùng yên lặng nghe cô mắng mình.

Cô nói, ‘ người đàn ông biến thái, tính tình vặn vẹo, kỳ cục . . . . . . Oa oa, đau chết tôi rồi. . . . . . ’

Cô nói, ‘ tôi không tìm anh thì anh sẽ không tìm tôi sao? Tên đàn ông biến thái này. . . . . . Oa oa, cái mông của tôi. . . . . . ’

Cô nói, ‘ anh còn cùng cô gái khác đi ăn cơm. . . . . . Tôi hận anh chết đi được, hận anh cả đời. . . . . . Oa oa. . . . . . ’

Cô nói, ‘ đi tìm chết đi tìm chết đi tìm chết. . . . . . ’

Từ trong lòng anh dần dần dâng lên một loại hơi thở. Một loại hơi thở tràn ngập trong lòng, tràn đầy cả linh hồn anh, loại hơi thở này khiến cả người anh ấm nóng ê ẩm chua chát, như sóng trào. . . . . . Anh có chút oán hận mình, oán hận mình khiến cô phiền não khiến cô ưu sầu đến vậy.

Cô còn nói, ‘ Bà vú chân thối bồn tắm! Nếu té mạnh thì sao đây. . . . . . Nếu sau này không sinh con được phải thế nào á á á á. . . . . . ’

Viên Khởi Lương mới nãy còn mang ánh mắt dịu dàng bây giờ đã hung hăng co rút. . . . . .

Tiếp, khi anh đến tình trạng vẫn tiếp diễn.

Trác Lí tiếp tục oán trách, ‘ ông trời. . . . . . Tại sao người không giết con luôn đi! Tại sao té dập mông rồi mà phía trước còn bị đụng thế này! Oa oa oa. . . . . . ’

Viên Khởi Lương theo bản năng ho khan một tiếng.

Một tiếng ho khan lớn.

Trác Lí bị dọa. Ban đêm ở đây có tiếng ho kỳ lạ, đầu tiên khiến cô nghĩ ông trời phái yêu ma quỷ quái đến. Sau đó, cô đang nằm dưới đất co lại một cục, run lẩy bẩy, cô. . . . . . Không nên mắng ông trời mà.

"Cốc cốc" —— có tiếng gõ cửa kính, Trác Lí nắm chặt hơn. Lúc này ánh vào đầu cô không còn là quỷ, mà là người sống sờ sờ. . . . . . Ví dụ như, ăn trộm? Ăn cướp? Tên háo sắc? Cô muốn giãy giụa đứng lên, lại phát hiện chân đau đến không làm được gì. Vì vậy chỉ có thể để ngón tay trong miệng, phòng ngừa mình kêu thành tiếng, mắt nhắm chặt.

Cô cảm thấy có người đẩy cửa kính ra, có tiếng chân ‘đạp lẹp xẹp' như đang làm ruộng. . . . . . Cô rất muốn kêu to, rồi lại gửi hy vọng vào đêm đen, ít nhất có thể giấu kín cô, nhưng, khi một chữ đơn giản ‘ tôi. . . . . . ’ phát ra thì cô không nhịn được nữa, buột miệng kêu lớn, "Bắt kẻ trộm. . . . . . Cứu mạng. . . . . ."



"Không cần kêu, tiểu khu này cách âm rất tốt, dù em có la khản cổ cũng không có người đến cứu đâu."

Những lời vừa phát ra, quả nhiên Trác Lí không hề nữa kêu, mở mắt. Ánh sáng màu lam chiếu đế khiến cô đau mắt, thích ứng ánh sáng xong, cô bắt đầu tìm nơi phát ra giọng nói kia.

Quả nhiên, là khuôn mặt cười như không cười của Viên Khởi Lương. Anh đang rất cẩn thận nhìn chằm chằm cô, ánh mắt bâng khâng nhìn toàn thân cô. Trác Lí theo bản năng che những chỗ ‘nhạy cảm’ lại, nói giỡn, cô hiện tại mặc là quần áo ngủ, ai biết gấu váy đã cao đến đâu rồi. Nhìn lại Viên Khởi Lương, Trác Lí mới phát hiện, lông mày anh đang nhíu.

Cô tức giận hỏi, "Anh. . . . . . Sao anh lại vào đây?"

"Sao lại té?" Đối phương không trả lời vấn đề của cô, ngược lại hỏi cô một chuyện khác.

Hiện tại Trác Lí, bây giờ anh hỏi vấn đề này khiến cô sợ hãi, giống như chuyện cô bị té là một sai lầm tày trời. Cảm giác nghiêm túc khiến này làm cô nhỏ giọng trả lời, "Tắm. . . . . . Tắm té."

Sau đó, mượn ánh sáng màu xanh phát ra từ người Viên Khởi Lương, cô nhìn thấy trên mặt anh viết đầy hai chữ: ‘ ngu ngốc ’‘ ngu ngốc ’‘ kẻ ngu ’. . . . . .

Điều này làm cho cô rất tức giận, vì vậy một giây kế tiếp cô lại bắt đầu cất cao giọng: "tôi té liên quan gì đến anh, nhà anh xây chỗ này à!"

Viên Khởi Lương không muốn cùng cô đấu võ mồm, trực tiếp đưa điện thoại của anh cho cô, nắm lấy tay cô. Sau đó, hết sức dịu dàng nói, "Chỗ nào không thể đụng vào? Tôi ôm em lên."

Vấn đề này.

Trác Lí hơi quýnh : Vấn đề này mà anh cũng hỏi được. . . . . .

Viên Khởi Lương cũng quýnh theo : rõ ràng anh nghe cô nói. . . . . .

Sau đó, hai người rơi vào trạng thái lung túng mấy giây. Tư thế hiện tại thế này: Trác Lí nằm, trong tay Viên Khởi Lương còn giơ điện thoại, Viên Khởi Lương đang trong tư thế như xem động vật nhỏ nửa ngồi

"Mau ôm tôi lên!" Trác Lí lớn giọng che giấu mình, sau đó đưa hai tay ra, lại nhỏ giọng nói, "Từ eo trở xuống đều bị thương, tự anh nhìn mà làm đi!"

Nhận được những lời này, Viên Khởi Lương điều chỉnh một tư thế tốt, nhanh gọn bế Trác Lí từ sàn trơn trượt lên.

Thật ra thì, vẫn có đụng đến vết thương, Trác Lí ‘ Hí ’ một tiếng liền ôm cổ Viên Khởi Lương, chú ý, là một cái ôm bất chấp, mười ngón tay đan trên cổ Viên Khởi Lương, sau đó, nước mắt cứ như vậy rơi xuống.

—— nước mắt chảy vì đau, mặc dù động tác của Viên Khởi Lương rất nhẹ nhàng, cô vẫn cảm thấy, cái ôm này, giống như hủy cô thêm một lần nữa. Vì không muốn anh thấy, cô chon đầu trước ngực anh, cố gắng mình hòa hoãn cảm xúc bản thân. Trên người Viên Khởi Luong có mùi rất dễ chịu, không phải là mùi nước hoa, mà là mùi khoan khoái sạch sẽ khiến người ta yêu thích. Thậm chí Trác Lí hết sức thô bỉ dùng hít hà trên quần áo anh, ngửi xong lại cọ cọ. . . . . . Rất an thần.

Nhưng, Viên Khởi Lương vẫn cảm nhận được cô đau, cô run rẩy, nước mắt của cô. Cảm giác đau lòng lần nữa xâm nhập anh, khiến anh kìm lòng không được mà phải nói một câu: "Thật xin lỗi."



Câu thật xin lỗi này, không thể nghi ngờ khiến thân thể Trác Lí run lên. Cô không yêu cầu nhiều với anh, chỉ thế là đủ. Anh đã xuất hiện, anh rất quan tâm cô, anh dùng vẻ mặt của mình nói với cô: Anh đang ở đây, anh rất quan tâm cô. Vốn định cô không muốn tức giận. Nhưng, anh nói xin lỗi với cô. Một câu nói’ nặng’ như thế, phải nói câu nói này rất ‘nặng’ với Viên Khởi Lương. Anh có thể nói ra, cô cũng không muốn so đo. Cô còn so đo gì đây?

—— là nước mắt hạnh phúc. Trác Lí chợt cảm ơn xuôi xẻo bất ngờ này, điều này khiến anh bước gần cô thêm một chút. Nước mắt, ướt một mảng lớn vai áo phải của Viên Khởi Lương. Trác Lí rất muốn dừng khóc, cô cũng phát hiện thay đổ của bản thân trong thời gian qua, cô rất hay khóc, hay khóc đến rối tinh rối mù, cô không thích dáng vẻ yếu đuối này của mình.

Giọng Viên Khởi Lương vô cùng dịu dàng, "Đến phòng sách thôi, hòm thuốc đâu, xử lý đơn giản một chút."

Trác Lí trong lòng anh lắc đầu, dùng giọng nức nở nói: "Không đi."

"Rốt cuộc em đã té đến trình độ nào?" Viên Khởi Lương không còn hỏi bị thương chỗ nào, "Bây giờ đến bệnh viện đi."

"Không đi." Trác Lí khoác một tay lên vai anh, một tay kéo cổ áo polo của anh, kiên định nói.

". . . . . ." , Viên Khởi Lương nghĩ lòng vòng, dịu dàng nói, "Nghe lời, xe của tôi ở bên dưới."

Trác Lí đột nhiên ngẩng đầu, dùng ánh mắt hung ác nhìn Viên Khởi Lương, quát, "Tôi nói cho anh biết, tôi hi vọng anh ôm tôi, mãi ôm tôi không thả? ?"

Ánh mắt Viên Khởi Lương từ tay ánh sáng màu lam chiếu xuống vô cùng sáng ngời, con ngươi đen như mực mượn ánh sáng xanh giống như đuổi của một sao chổi.

Trác Lí ý thức được mình nói xong, nhanh chóng vùi đầu vào trước ngực Viên khởi Lương, nhắm mắt một bộ dáng kiên quyết thề không lộ mặt ra ngoài. Tim cô vẫn đập ‘thịch thịch thịch’ như đánh trống sắp nhảy ra ngoài. Cô sao có thể mang ý nghĩ vô sỉ và dâm đãng này nói ra chứ?

Cô quá khẩn trương, cho nên, quần áo cô có một chỗ, một nơi ‘nhạy cảm’ nhảy thật nhanh. Sau đó, cô cảm thấy Viên Khởi Lương đổi tay, sau đó nữa, cô cảm thấy chân mình chạm đất rồi, tiếp đến, chân và mông của cô đau vô cùng, không thể khiến cô đứng được. . . . . .

Cô đang muốn mở mắt ngẩng đầu mắng Viên Khởi Lương ‘ vô tình ’ , chỉ cảm thấy phần lưng mình có gì đó cưng cứng. . . . . . Cô được đẩy dựa vào tường rồi à ? Sau đó, bên hông có một bàn tay to đỡ mình, rồi, tay của cô bị một bàn tay bỏ lên vai của chủ nhân bàn tay kia. . . . . .

Cô biết chuyện gì xảy ra rồi.

Cô cũng biết chuyện tiếp theo xảy ra rồi.

Cô khẩn trương đến mức làm rơi điện thoại, miệng mở rộng nói quanh co, "Tay. . . . . . Điện thoại di động. . . . . ."

Viên Khởi Lương áo tới, lấy bờ môi dịu dàng lấp mất Trác Lí. Mông cô vẫn rất đau, nhưng, trong bóng tối, cô chỉ cảm thấy môi Viên Khởi Lương lành lạnh, giống như thạch hoa quả, Trác Lí cảm thấy mình ăn thế nào cũng không đủ. . . . . . Cô trợn to hai mắt, hai tay ôm thật chặt cổ anh, mấy lần sắp trượt xuống, mà mỗi lần như thế, tay của Viên Khởi Lương đều bắt được cô, cuối cùng, khiến cả người cô bị kéo về phía anh.

Thì ra,, hôn môi và ăn thạch hoa quả giống nhau.

Đúng là, dạng ‘hút đông lạnh’.

Ngọt ngào, lành lạnh. . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Có Lẽ Nào Lại Như Thế

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook