Có Một Bầu Trời, Có Một Tia Nắng
Chương 36: Có thể là vậy. Sự cố dở khóc dở cười lúc 22 giờ
Hoàng Trần Minh Ngọc
14/10/2024
Qua hôm sau, ngày 12 tháng 8 năm 20XY, vào lúc 8 giờ 30 phút. An Ngọc đang ở nhà và nằm dài ở ghế sofa thì có một tin nhắn của Nguyệt Cầm: "Vào thành phố lại chưa?".
Cô đọc, nhanh chóng đáp lại: "Rồi nha".
Nguyệt Cầm tiếp tục gửi tin nhắn: "Thế tối nay tới nhà Thương tổ chức sinh nhật cho nó nhá, 19 giờ tao qua rước".
Cô trả lời: "'Chốt kèo".
Sau cuộc trò chuyện đó, cô ngồi dậy, đưa tay sờ tóc mình và thầm nghĩ: "Chắc phải đi gội đầu cho nó sạch thôi, bết tóc rồi".
Rồi Vy Hân ở đầu ta? Ở thì Vy Hân vẫn còn đang ngủ ở trong phòng, mấy bữa nay nhỏ ngủ nhiều, dậy rồi vẫn buồn ngủ, đôi lúc ngủ xuyên trưa luôn.
- Dậy cho rồi Vy Hân ơi! Mày định để đứa bé trong bụng đói à, bà nội nhỏ ơi!
Vy Hân nghe tiếng gọi gào thét của An Ngọc mà ngồi dậy, lấy tay lên dụi mắt, miệng ngáp ngắn ngáp dài, thỏ một hơi rồi bắt đầu lết xuống giường đánh răng rửa mặt mà đi xuống lầu.
Buồn ngủ quá à, biến thành con sâu ngủ mất rồi Ngọc ơi.Ăn cháo cá đi kìa, Hải Nam mua cho đó.Ổ ổ, được chồng yêu mua là phải ăn...•
Qua chỗ Minh Diễn, anh thì như thường lệ, đến công ty làm việc thôi. Anh đang họp với các cổ đông lớn, bàn việc thì ít nhưng tám chuyện thì nhiều. Nói chứ bàn xong rồi mới nói chuyện ngoài lề.
Đột nhiên Phong Vỹ bước vào, đi tới ghế sofa mà ngồi xuống, thở dài thở ngắn, khuôn mặt có vẻ chán nản lắm.
Tại vì sáng nay cậu mới bị anh doạ trừ lương tại tội nhây, làm thì làm đi, cứ đứng trước mặt anh cà nhoi.
- Doãn Minh Diễn! Tao còn nuôi vợ nuôi con.
Cậu mếu máo nói, anh liếc nhìn, anh tỏ ra không quan tâm lắm. Mấy cổ đông lắc đầu ngao ngán. Ít phút sau, khi cậu nài nỉ với dạng vẻ đáng thương nhất có thế, làm anh bất lực đứng dậy, ngước mặt lên nhìn bức tường phía trước mà bảo:
Mệt mày quá đi. Không trừ là được chứ gì.Ôi, thằng bạn muôn năm!Làm việc đi, nay nhiều cái cần phải hoàn thành đó.
- Ok bạn.
Bởi vì công ty hôm nay nhiều việc quá nên họ cũng không về nhà luôn, ở lại công ty ăn trưa. Minh Diễn sợ An Ngọc không lo ăn nên đã gọi điện thoại nhắc nhở cô.
- Nho an trua do
An Ngọc bên kia nói:
- Em biết rồi mà, tối nay em đi chơi với bạn nên chắc sẽ không ở nhà đâu.
Minh Diễn mỉm cười, bảo rằng:
- Em cứ đi chơi cho thoải mái.
An Ngọc cười cười đáp lại:
- Dạ.
Thời gian thấp thoáng thoi đưa, chưa gì đã đến tối, gần 18 giờ 40 phút, lúc An Ngọc đang chuấn bị đồ đế ra khỏi nhà. Cô ăn mặc khá đơn giản là áo thun màu với quần đùi, tô một ít son và cô bạn Nguyệt Cầm cũng vậy, tại đi chơi nhà bạn thôi mà, với cả tổ chức sinh nhật không quá cầu kỳ.
Ngọc ơi!Đợi tí.Lâu ngày không gặp nha.Đi thôi, đi thôi.Cô xỏ dép rồi đóng cửa, lót tót đi ra, ngồi sau để Nguyệt Cầm chở đi. Hai đứa vừa đi vừa nói chuyện tào lao.
Hó hớ, tao sợ về hết điện mày ơi!Ê, có nào về, hai tụi mình đi bộ không?Lạy trời lạy phật, mong đủ điện để về.Ẹc ẹc.Còn Vy Hân, hiện qua bên nhà đối diện rồi, nhỏ đang nhí nha nhí nhố với Hải Nam, nũng nịu dụi dụi vào người cậu ta. Cậu ta xiêu lòng với khoảnh khắc này. Bỗng nhiên một tờ giấy đưa tới trước mặt cậu ta, Hải Nam ngẩng lên thì thấy Vũ Đình đó, cậu ta hỏi:
- Cái gì thế?
Vũ Đình trá lời:
- Lịch trình chứ gì.
Hải Nam nhíu mày lại, nói:
- Mày đưa cái giấy lèo tèo cho tao vậy á hả?
Vũ Đình mới phản bác:
- Đây là những lịch trình tao lọc lựa cho mày để mày rủ công chúa nhỏ của mày đi luôn đấy, chứ bản gốc lịch trình trên xe tao kìa, muốn thì đợi tao ra lấy cho rồi đi y chang luôn, không có chuyện rủ Vy Hân đi đâu. Muốn không?
Hải Nam chẹp miệng, không biết nói gì luôn, có thằng bạn đáng đồng tiền bát gạo ghê. Sắp xếp cho luôn ấy, mà toàn đi xa chứ không có gần. Khuôn mặt Vũ Đình lúc này méo mó không thể tả, chàng trai ấy cũng muốn đấm cậu ta một cái lắm, ít giây sau, Vũ Đình hữ nhẹ cái rồi đi về luôn.
- Quái đản thật chơ. Rồi nó sắp xếp sao toàn thấy đi xa không vậy? Còn bốn năm ngày nữa chứ.
Hải Nam nhìn vào ngã ngửa ra sau ghế luôn. Tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên, Vũ Đình bên kia có tí dặn dò:
- À, mỗi nơi diễn hai đến ba ngày thôi, mấy ngày còn lại là đi chơi cho đỡ căng thẳng.
Hải Nam ồ lên, phát ra tiếng cười, bảo:
- Bạn tâm lý quá đi.
Vũ Đình nhếch môi cười trừ, nói:
- Hờ, mà có thể từ giờ trở đi không phải tao đi theo mày nữa đâu, có người thay tao đồng hành với mày rồi.
Hải Nam nghe vậy khuôn mặt đầy sự thắc mắc.
- Ủa sao vậy?
Vũ Đình chẹp miệng, mắt đượm buồn, thầm nghĩ: "Không nên nói thì tốt hơn", ít giây sau thì Vũ Đình đáp lại:
- Nhà có việc bận nên không đi chung với mày được nữa.
Cậu ta không muốn chút nào, tại Vũ Đình làm việc khá hợp với cậu ta, nhưng thôi, biết sao giờ, lỡ người mới này làm cũng ổn áp thì sao? Cậu ta lại hỏi thêm câu:
- Vậy thôi, mà người đi thay mày là ai thế?
Vũ Đình vừa lái vừa nói:
- Nghe đâu tên Hải Tiến.
Hải Nam nghe được cái tên quen quen, vội vàng hỏi tiếp thêm lần nữa:
- Khoan... khoan, tên gì?
Vũ Đình vẫn bình thản nói đến lúc nhận ra cái tên "Hải Tiến" nó vô cùng quen.
- Hoàng Hải Tiến... ủa, sao tên giống em mày dữ vậy?
Hải Nam nghe đập trán bất lực bảo:
- Cái lùm mé, em trai tao! Nó ứng tuyển từ khi nào thế?
Vũ Đình đáp lại:
Ai mà biết được, tao chịu.Vậy thôi, đi cẩn thận.Ừ.Cuộc nói chuyện dừng tại đây, cậu ta cất điện thoại rồi quay qua ôm chầm lấy Vy Hân, để tay lên bụng xoa nhẹ.
- Hai ngày nữa xem bố biểu diễn nha.
Vy Hân mỉm cười, rồi nhỏ bắt đầu muốn ăn bánh tráng trộn thế là Hải Nam nhanh chóng đi mua ngay và luôn.
Còn Phong Vỹ và Minh Diễn thì hai người hai phòng, người thì nằm dài trên giường ngắm ảnh bé yêu, người thì đang ngồi may gì đó rất chăm chú.
Và rồi, lúc 22 giờ.
Tại nơi đó ở trên đường đi, có hai con mọt đang cà chọi cái xe đạp điện vì xe hết điện. Tuy nhiên, cứ chọi chân đẩy xe mệt quá nên hai đứa đành xuống xe đi bộ và tám chuyện. (2)
Nhớ hồi cấp ba ghê trời! Cũng như vậy nè, hai đứa khùng dắt nhau đi bộ.Đâu chỉ mỗi thời cấp ba, giờ vẫn hi hữu mấy lần đấy.Quá bất lực.Thôi thì đi bộ cho khoẻ chân.Nào, lên xe tiếp.Ừ.
Lặp đi lặp lại như vậy, lên xe rồi xuống xe, thế mà hai đứa cũng về tới nhà. Tạm biệt nhau, sẽ có ngày hẹn gặp. Ôi mệt thấy mẹ! Cô lên lầu, đánh răng rửa mặt rồi nhắn với Minh Diễn một chút rồi ngủ luôn. Nguyệt Cầm cũng trở về nhà an toàn. Vy Hân thì ngủ ở bên nhà kia với Hải Nam rồi.
Cô đọc, nhanh chóng đáp lại: "Rồi nha".
Nguyệt Cầm tiếp tục gửi tin nhắn: "Thế tối nay tới nhà Thương tổ chức sinh nhật cho nó nhá, 19 giờ tao qua rước".
Cô trả lời: "'Chốt kèo".
Sau cuộc trò chuyện đó, cô ngồi dậy, đưa tay sờ tóc mình và thầm nghĩ: "Chắc phải đi gội đầu cho nó sạch thôi, bết tóc rồi".
Rồi Vy Hân ở đầu ta? Ở thì Vy Hân vẫn còn đang ngủ ở trong phòng, mấy bữa nay nhỏ ngủ nhiều, dậy rồi vẫn buồn ngủ, đôi lúc ngủ xuyên trưa luôn.
- Dậy cho rồi Vy Hân ơi! Mày định để đứa bé trong bụng đói à, bà nội nhỏ ơi!
Vy Hân nghe tiếng gọi gào thét của An Ngọc mà ngồi dậy, lấy tay lên dụi mắt, miệng ngáp ngắn ngáp dài, thỏ một hơi rồi bắt đầu lết xuống giường đánh răng rửa mặt mà đi xuống lầu.
Buồn ngủ quá à, biến thành con sâu ngủ mất rồi Ngọc ơi.Ăn cháo cá đi kìa, Hải Nam mua cho đó.Ổ ổ, được chồng yêu mua là phải ăn...•
Qua chỗ Minh Diễn, anh thì như thường lệ, đến công ty làm việc thôi. Anh đang họp với các cổ đông lớn, bàn việc thì ít nhưng tám chuyện thì nhiều. Nói chứ bàn xong rồi mới nói chuyện ngoài lề.
Đột nhiên Phong Vỹ bước vào, đi tới ghế sofa mà ngồi xuống, thở dài thở ngắn, khuôn mặt có vẻ chán nản lắm.
Tại vì sáng nay cậu mới bị anh doạ trừ lương tại tội nhây, làm thì làm đi, cứ đứng trước mặt anh cà nhoi.
- Doãn Minh Diễn! Tao còn nuôi vợ nuôi con.
Cậu mếu máo nói, anh liếc nhìn, anh tỏ ra không quan tâm lắm. Mấy cổ đông lắc đầu ngao ngán. Ít phút sau, khi cậu nài nỉ với dạng vẻ đáng thương nhất có thế, làm anh bất lực đứng dậy, ngước mặt lên nhìn bức tường phía trước mà bảo:
Mệt mày quá đi. Không trừ là được chứ gì.Ôi, thằng bạn muôn năm!Làm việc đi, nay nhiều cái cần phải hoàn thành đó.
- Ok bạn.
Bởi vì công ty hôm nay nhiều việc quá nên họ cũng không về nhà luôn, ở lại công ty ăn trưa. Minh Diễn sợ An Ngọc không lo ăn nên đã gọi điện thoại nhắc nhở cô.
- Nho an trua do
An Ngọc bên kia nói:
- Em biết rồi mà, tối nay em đi chơi với bạn nên chắc sẽ không ở nhà đâu.
Minh Diễn mỉm cười, bảo rằng:
- Em cứ đi chơi cho thoải mái.
An Ngọc cười cười đáp lại:
- Dạ.
Thời gian thấp thoáng thoi đưa, chưa gì đã đến tối, gần 18 giờ 40 phút, lúc An Ngọc đang chuấn bị đồ đế ra khỏi nhà. Cô ăn mặc khá đơn giản là áo thun màu với quần đùi, tô một ít son và cô bạn Nguyệt Cầm cũng vậy, tại đi chơi nhà bạn thôi mà, với cả tổ chức sinh nhật không quá cầu kỳ.
Ngọc ơi!Đợi tí.Lâu ngày không gặp nha.Đi thôi, đi thôi.Cô xỏ dép rồi đóng cửa, lót tót đi ra, ngồi sau để Nguyệt Cầm chở đi. Hai đứa vừa đi vừa nói chuyện tào lao.
Hó hớ, tao sợ về hết điện mày ơi!Ê, có nào về, hai tụi mình đi bộ không?Lạy trời lạy phật, mong đủ điện để về.Ẹc ẹc.Còn Vy Hân, hiện qua bên nhà đối diện rồi, nhỏ đang nhí nha nhí nhố với Hải Nam, nũng nịu dụi dụi vào người cậu ta. Cậu ta xiêu lòng với khoảnh khắc này. Bỗng nhiên một tờ giấy đưa tới trước mặt cậu ta, Hải Nam ngẩng lên thì thấy Vũ Đình đó, cậu ta hỏi:
- Cái gì thế?
Vũ Đình trá lời:
- Lịch trình chứ gì.
Hải Nam nhíu mày lại, nói:
- Mày đưa cái giấy lèo tèo cho tao vậy á hả?
Vũ Đình mới phản bác:
- Đây là những lịch trình tao lọc lựa cho mày để mày rủ công chúa nhỏ của mày đi luôn đấy, chứ bản gốc lịch trình trên xe tao kìa, muốn thì đợi tao ra lấy cho rồi đi y chang luôn, không có chuyện rủ Vy Hân đi đâu. Muốn không?
Hải Nam chẹp miệng, không biết nói gì luôn, có thằng bạn đáng đồng tiền bát gạo ghê. Sắp xếp cho luôn ấy, mà toàn đi xa chứ không có gần. Khuôn mặt Vũ Đình lúc này méo mó không thể tả, chàng trai ấy cũng muốn đấm cậu ta một cái lắm, ít giây sau, Vũ Đình hữ nhẹ cái rồi đi về luôn.
- Quái đản thật chơ. Rồi nó sắp xếp sao toàn thấy đi xa không vậy? Còn bốn năm ngày nữa chứ.
Hải Nam nhìn vào ngã ngửa ra sau ghế luôn. Tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên, Vũ Đình bên kia có tí dặn dò:
- À, mỗi nơi diễn hai đến ba ngày thôi, mấy ngày còn lại là đi chơi cho đỡ căng thẳng.
Hải Nam ồ lên, phát ra tiếng cười, bảo:
- Bạn tâm lý quá đi.
Vũ Đình nhếch môi cười trừ, nói:
- Hờ, mà có thể từ giờ trở đi không phải tao đi theo mày nữa đâu, có người thay tao đồng hành với mày rồi.
Hải Nam nghe vậy khuôn mặt đầy sự thắc mắc.
- Ủa sao vậy?
Vũ Đình chẹp miệng, mắt đượm buồn, thầm nghĩ: "Không nên nói thì tốt hơn", ít giây sau thì Vũ Đình đáp lại:
- Nhà có việc bận nên không đi chung với mày được nữa.
Cậu ta không muốn chút nào, tại Vũ Đình làm việc khá hợp với cậu ta, nhưng thôi, biết sao giờ, lỡ người mới này làm cũng ổn áp thì sao? Cậu ta lại hỏi thêm câu:
- Vậy thôi, mà người đi thay mày là ai thế?
Vũ Đình vừa lái vừa nói:
- Nghe đâu tên Hải Tiến.
Hải Nam nghe được cái tên quen quen, vội vàng hỏi tiếp thêm lần nữa:
- Khoan... khoan, tên gì?
Vũ Đình vẫn bình thản nói đến lúc nhận ra cái tên "Hải Tiến" nó vô cùng quen.
- Hoàng Hải Tiến... ủa, sao tên giống em mày dữ vậy?
Hải Nam nghe đập trán bất lực bảo:
- Cái lùm mé, em trai tao! Nó ứng tuyển từ khi nào thế?
Vũ Đình đáp lại:
Ai mà biết được, tao chịu.Vậy thôi, đi cẩn thận.Ừ.Cuộc nói chuyện dừng tại đây, cậu ta cất điện thoại rồi quay qua ôm chầm lấy Vy Hân, để tay lên bụng xoa nhẹ.
- Hai ngày nữa xem bố biểu diễn nha.
Vy Hân mỉm cười, rồi nhỏ bắt đầu muốn ăn bánh tráng trộn thế là Hải Nam nhanh chóng đi mua ngay và luôn.
Còn Phong Vỹ và Minh Diễn thì hai người hai phòng, người thì nằm dài trên giường ngắm ảnh bé yêu, người thì đang ngồi may gì đó rất chăm chú.
Và rồi, lúc 22 giờ.
Tại nơi đó ở trên đường đi, có hai con mọt đang cà chọi cái xe đạp điện vì xe hết điện. Tuy nhiên, cứ chọi chân đẩy xe mệt quá nên hai đứa đành xuống xe đi bộ và tám chuyện. (2)
Nhớ hồi cấp ba ghê trời! Cũng như vậy nè, hai đứa khùng dắt nhau đi bộ.Đâu chỉ mỗi thời cấp ba, giờ vẫn hi hữu mấy lần đấy.Quá bất lực.Thôi thì đi bộ cho khoẻ chân.Nào, lên xe tiếp.Ừ.
Lặp đi lặp lại như vậy, lên xe rồi xuống xe, thế mà hai đứa cũng về tới nhà. Tạm biệt nhau, sẽ có ngày hẹn gặp. Ôi mệt thấy mẹ! Cô lên lầu, đánh răng rửa mặt rồi nhắn với Minh Diễn một chút rồi ngủ luôn. Nguyệt Cầm cũng trở về nhà an toàn. Vy Hân thì ngủ ở bên nhà kia với Hải Nam rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.