Có Một Bầu Trời, Có Một Tia Nắng

Chương 35: Nghiệp quật

Hoàng Trần Minh Ngọc

14/10/2024

Các anh thì buông những lời chế giễu, càng nói càng hăng, còn các cô vừa ăn vừa cười té khói bởi vì thấy quá hài.

Tường Minh nghe được thì liền kéo theo cô bổ đi tới bàn ăn của họ, cất giọng khinh bỉ:

- Không làm được gì tôi nên cay cú à?

Hải Nam hiện đang gắp những sợi phở thơm ngon thì câu nói của hắn khiến cậu ta ngước mặt lên nhìn, cậu ta nuốt miếng ăn trong miệng rồi đáp lại:

- Chúng tôi đang nói người khác mà, nhột hả? Ô, vậy anh cũng có làm chuyện xấu nên vậy đúng không?

Trong lòng của Tường Minh lúc này đã có sự sợ hãi, tuy nhiên hắn không thể để lộ ra được, phải bình tĩnh phản biện lại:

- Anh nghĩ xấu cho tôi quá rồi.

Hải Nam đưa tay xoa nhẹ phần sau gáy, bảo:

- Vậy hả? Tôi cứ tưởng anh sẽ làm chuyện xấu, xin lỗi nhé.

Cô tình nhân của Tường Minh cũng xen vào nói:

- Cùng là ngôi sao hạng A mà anh lạ quá Hải Nam à?

Trong lúc đó, năm con người đang vừa ăn vừa xúm lại bày mưu tính kế. Họ làm gì vậy ta? Minh Diễn cầm điện thoại nhắn cho ai đó với nội dung: "'Cho tin này lên báo lại, tiền gấp đôi tên đó", anh định bấm gửi thì Vy Hân ngăn lại, bảo anh viết thêm là: "Viết hay chút, đợt trước viết dở quá!". Trước khi gửi thì Minh Diễn đã cho An Ngọc xem, cô bụm miệng cười gật gật nói anh gửi đi. Anh bấm gửi thì chưa đến 15 phút, tin lan rộng khắp các trang mạng xã hội.

Và đương nhiên, Tường Minh đã có cuộc gọi từ công ty chủ quản khi đang nói qua lại với Hải Nam. Hắn nhíu mày khi nghe từ phía bên công ty trách mắng:

- Cậu đã gây sự với ai vậy hả? Khó khăn lắm tôi phải dẹp tin tức chó mửa đó của cậu không? Lần này tôi không giúp cậu nữa đâu, tự cứu bản thân đi.

Cô bồ bên cạnh của hắn ta mặt mày hầm hầm khi đang lướt điện thoại thì thấy cái tin không được tốt cho lắm của hắn, cô ta quay người lại mà cho hắn một cái tát thật đau lên má.

- Cái đồ khốn khiếp nhà anh! Dám làm trò não tàn đó với người khác.



Dứt câu thì cô gái bỏ đi ngay và luôn. Hắn ta đưa tay ôm mặt, mắt đỏ ngầu nhìn nhóm người bọn họ. Hải Nam cũng đọc tin tức mà mặt ngạc nhiên lắm, cậu tưởng bị ém xuống rồi, ai ngờ ngoi lên lại. Minh Diễn mới nhìn

Tường Minh mà nở một nụ cười thân thiện, nói:

- Lên trang nhất lại rồi đó, vui không? Tội lỗi quá nên nhận hậu quả một chút.

Cơn tức bắt đầu bộc phát, nó khiến Tường Minh không tự chủ mà nhanh chóng đi tới nắm cổ áo của Minh Diễn.

An Ngọc bên cạnh khá lo lắng. Có điều, anh vẫn bình thản giơ tay lên bể ngược tay hắn, hắn vùng vằn nổi cơn điên, nắm được cái chén trên bàn định đập anh nhưng lại đập trúng An Ngọc. Mọi người hốt hoảng, đặc biệt là

Minh Diễn, anh lập tức bẻ gãy tay hắn, đạp vào bụng hắn ngã xuống sàn rồi quay qua xem cô có bị thương không.

- Có sao không? Bị thương chỗ nào không?

Mặt anh đầy lo lắng, cô cười lắc đầu đáp lại:

- Em không sao đâu. May là chén inox nên em vẫn ổn.

Anh thở phào nhẹ nhõm rồi lườm hắn với ánh mắt đầy giết chóc khiến hắn phải sợ hãi. Đúng lúc đó, cảnh sát tới bắt giữ hắn đi, hắn chống đối nhưng không thế.

- Sự nghiệp tiêu tàn, còn bị ở tù, đáng đời.

Vy Hân đắc ý thốt lên, Hải Nam lúc này ôm chầm lấy nhỏ mà nói:

- Công chúa nhỏ nói đúng.

Rồi cậu ta xoa nhẹ ở phần bụng mà nói khẽ:

- Con yêu ngoan, bố mong con lắm.

Nhỏ phì cười bảo:



- Mới thôi mà, còn lâu lắm.

Cậu ta nghe vậy cũng cười theo, hôn lên má nhỏ một cái. Sau khi đi ăn sáng xong, mọi người rời khỏi nhà hàng, tất cả họ đều đến khu vui chơi. Mỗi cặp chơi mỗi trò. Chơi xong thì họ ghé hàng quán uống nước ở trong khu vui chơi, sau đó đến giờ trưa thì họ đi ăn. Cứ như vậy cho đến hết một ngày.

Tối hôm đó, tại phòng Minh Diễn và An Ngọc. Anh đang sấy tóc cho bé người yêu nhà mình. Cảm giác được chàng trai sấy tóc cho là cảm giác gì? Sung sướng ôi trời ơi!

- Sấy vậy được rồi, đợi xíu là khô hẳn.

Cô nghe lời anh liền gật đầu rồi quay người ôm lấy anh, dụi nhẹ vào người anh mà nói:

- Người anh thơm quá đi!

Anh mỉm cười, nhẹ nhàng bảo:

- Thom lam sao?

Cô đáp:

- Vâng.

Anh đưa tay vuốt nhẹ tóc cô, sau đó anh cất máy sấy đi rồi lại tới ngồi kế cô mà ôm chặt.

- Khi sáng anh ẩu quá, để em đau rồi. Anh xin lỗi.

Cô lấy tay xoa nhẹ má anh mà trấn an:

Em không sao mà, đừng tự trách mình vậy chứ.Ỏ, yêu thế!Yêu anh nhất!Lát sau thì họ chọc ghẹo nhau, rồi nằm xuống ôm nhau ngủ ngon lành cành đào. Phòng Hải Nam và Vy Hân cũng vậy. Riêng cặp còn lại là thức nguyên đêm.

Thời gian đi chơi của họ là ba ngày. Đến chiều ngày 11 tháng 8 năm 20XY là họ chuẩn bị đồ để về nhà. Tưởng đi chung đường đúng không? Đi chung được đoạn thôi chứ sau đó ba cặp chia ba ngả. Phong Vỹ thì chở Ngọc Dương về nhà, Hải Nam cũng vậy, chở Vy Hân về rồi đi mua đồ cho nhỏ ăn. Còn Minh Diễn thì chở An Ngọc về nhà bố mẹ mình. Lúc mới bước chân vào trong, anh bị cho ra rìa ngay và luôn.

Bố mẹ à, con mới là con ruột mà!Kệ con.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Có Một Bầu Trời, Có Một Tia Nắng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook